Đệ tứ thập lục chương

Hắn ôm Ngụy Vô Tiện bước vào nhà trọ, ngoài hỏa kế ở quầy hàng nơi đại sảnh phun nước ra, thì không có kẻ hóng hớt nào làm ra hành động khác người nữa. Bọn họ tới trước cửa, Ngụy Vô Tiện nói: "Được rồi, đến rồi, thả ta xuống đây đi, ngươi không thừa tay để mở... "

Lời còn chưa rứt, Lam Vong Cơ đã thẳng chân đạp cửa vào.

Hai cánh cửa vừa văng ra, người ngồi trong lập tức õng õng ẹo ẹo khóc: "Hàm Quang Quân, ta không biết, ta không biết, ta... "

Sau khi thấy rõ hai người ở cửa lấy tư thế gì bước vào, gã đờ mắt gắng gượng nói câu cuối cùng: "... Ta thật sự không biết. "

Quả thật là "Hỏi một không biết ba"

Lam Vong Cơ làm như không thấy, ôm Ngụy Vô Tiện bước vào cửa, đặt lên trên chiếu. Nhiếp Hoài Tang cảm thấy hết sức khổ sở, lập tức mở quạt giấy, chắn mặt mình, tỏ vẻ "phi lễ chớ nhìn".

Vị này năm xưa theo học tại Cô Tô, nhiều năm trôi qua, hình dạng cùng tính cách vẫn không thay đổi là bao. Năm đó ra sao thì bây giờ vẫn vậy. Một gương mặt dịu ngoan mặc người ngoài tùy ý nhào nặn, một thân quần áo phẩm vị không tệ, đương nhiên sẽ tốn không ít tâm tư lên bản mặt. Nói gã là tiên thủ Huyền môn còn chẳng bằng nói gã là kẻ không phận sự. Mặc long bào không giống Thái tử mà đeo trường đao cũng chẳng giống gia chủ.

Gã chết cũng không nhận, luôn miệng một không biết, hai không biết, ba càng không biết. Lam Vong Cơ thấy gã dây dưa quá lâu, liền ném mảnh vải áo mà con chó ngao xé xuống lên trên bàn. Nhiếp Hoài Tang che tay áo thiếu mất một mảnh của gã lại, mặt bi thảm: "Chẳng qua đúng lúc ta đi ngang qua thôi mà. Ta không biết gì hết đó. "

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi không biết, vậy ta nói, coi ngươi có nghe hay không là biết thôi. "

Nhiếp Hoài Tang lúng túng không biết làm sao, nhưng Ngụy Vô Tiện đã nói mất rồi.

"Dãy Hành Lộ thuộc khu vực của Thanh Hà có lời đồn về "Cật Nhân Lĩnh" và "Cật Nhân Bảo", nhưng không có bất kì người bị hại nào xác nhận. Vì lẽ đó, nên nó mới là tin đồn. Mà lời đồn sẽ khiến người bình thường rời xa dãy Hành Lộ. Bởi vậy nó chính là một Đạo phòng tuyến. Hơn nữa lại chỉ là Đạo thứ nhất. "

"Đã có thứ nhất thì phải có thứ hai. Đạo phòng tuyến thứ hai chính là tẩu thi trên dãy Hành Lộ. Dù có người không sợ lời đồn về bảo ăn thịt người, xông lên dãy, thì khi trông thấy người chết cất bước đi, cũng sẽ chạy trối chết. Nhưng số lượng tẩu thi này ít, lực sát thương thấp, vì vậy sẽ không tạo ra thương tổn thật sự. "

"Đạo phòng tuyến thứ ba, chính là mê trận gần tòa bảo thạch kia. Hai đạo trước đều là để phòng người bình thường, còn đạo thứ ba này là để phòng tu sĩ Huyền môn. Nhưng phạm vi tác dụng cũng chỉ giới hạn với tu sĩ phổ thông, nếu gặp tu sĩ cầm linh khí hay linh khuyển chuyên phá thế trận hoặc là danh sĩ đẳng cấp Tiên môn như Hàm Quang Quân đây, đạo phòng tuyến này cũng chỉ có thể bị phá giải. "

"Ba lớp phòng bị, là vì để người khác không phát hiện ra tòa thạch bảo trên dãy Hành Lộ kia. Người xây nên bảo là ai thì không rõ ràng, điều này là chẳng thể nào. Nơi đây là khu vực Thanh Hà Nhiếp thị, ngoài Nhiếp gia, không còn ai khác dễ dàng bố trí ba đạo cửa ải ở Thanh Hà này. Huống chi, ngươi còn đúng lúc xuất hiện ở gần thạch bảo, để lại chứng cứ. Dù có khăng khăng nói đây là trùng hợp thì có ai tin. "

"Rốt cuộc Nhiếp gia xây dựng một tòa thạch bảo ăn thịt người trên dãy Hành Lộ là vì mục đích gì? Thi thể trong vách tường từ đâu mà có? Có phải do nó ăn không? Nhiếp tông chủ, nếu hôm nay ngươi không nói rõ ràng ngay tại đây, sau này lộ ra, chỉ sợ chúng gia Huyền môn sẽ cùng thảo phạt chất vấn, đến lúc đó ngươi có muốn nói cũng không ai chịu nghe ngươi nói, tin lời ngươi nói. "

Nhiếp Hoài Tang như cam chịu, nói: "Đó vốn không phải bảo ăn thịt người gì. Cái đó... Đó chính là mộ tổ nhà ta! "

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên: "Mộ tổ? Mộ nhà ai mà quan tài không đặt xác lại đặt đao? "

Nhiếp Hoài Tang buồn rười rượi nói: "Hàm Quang Quân, ta nói trước, ngươi có thể thề không, nể tình thế giao hai nhà, nể tình đại ca ta kết nghĩa với đại ca ngươi, dù ta nói gì, ngươi... Và cả vị bên cạnh ngươi nữa, tuyệt đối không được nói ra. Ngộ nhỡ sau này có lộ ra, hai vị cũng phải nói giúp ta vài câu, làm chứng giúp ta. Trước giờ ngươi là người giữ chữ tín nhất, chỉ cần ngươi thề, ta tin. "

Lam Vong Cơ nói: "Như ngươi mong muốn. "

Ngụy Vô Tiện thắc mắc: "Ngươi nói nó vốn không phải bảo ăn thịt người gì, như vậy nó chưa từng ăn người nào? "

Nhiếp Hoài Tang cắn răng thành thật nói: "... Từng ăn. "

Gã lập tức bổ sung: "Cơ mà, chỉ một lần thôi! Hơn nữa cái sai chủ yếu không phải do nhà ta, vả lại chuyện này đã xảy ra mấy chục năm trước rồi. Tin đồn bảo ăn thịt người ở dãy Hành Lộ bắt đầu truyền đi từ đó. Ta... Ta chỉ là châm ngòi thổi gió, phóng đại lời đồn lên mấy lần mà thôi. "

Lam Vong Cơ lễ độ nói: "Nguyện nghe rõ ràng. "

Gã nói: "Hàm Quang Quân, các ngươi biết đó, Nhiếp gia chúng tôi không giống với tiên môn thế gia khác. Bởi vì tổ tiên lập gia là một vị đồ tể, nhà khác toàn tu tiên kiếm, còn nhà chúng tôi tu là tu đao đạo. "

Việc này cũng không phải bí mật gì. Gia văn Thanh Hà Nhiếp thị toàn là hoa văn đầu thú như chó như heo, mặt mũi dữ tợn, Nhiếp Hoài Tang nói tiếp: "Bởi vì con đường tu luyện không giống với nhà khác, tổ tiên lập gia lại xuất phát từ đồ tể, khó tránh khỏi máu me. Bội đao của gia chủ các đời chúng tôi, đều có lệ khí và sát khí cực nặng. Mỗi một vị gia chủ, đều gần như đều tẩu hỏa nhập ma, bạo thế mà chết. Mà tính tình nóng nảy của bọn họ cũng liên quan rất lớn tới chuyện này. "

Chẳng hạn như đại ca của Nhiếp Hoài Tang - Nhiếp Minh Quyết. Vị tiên thủ trẻ tuổi là huynh đệ kết nghĩa của Lam Hi Thần và Kim Quang Dao.
Xích Phong Tôn mạnh mẽ vang dội, uy nghiêm có mức. Trạch Vu Quân dịu dàng như ngọc, phẩm chất cao thượng. Liễm Phương Tôn thông minh khôn khéo, ranh mãnh nhạy bén. Ba người kết nghĩa với nhau trong trận đánh Xạ Nhật, nỗi người một giai thoại truyền lưu, sau được chúng gia xưng tam tôn. Nhưng trong thời gian danh tiếng của Nhiếp Minh Quyết đang thịnh, hắn lại tẩu hỏa nhập ma, bạo thế bỏ mình ngay trong một lần thịnh hội quan trọng, hôm ấy có không ít người ở thịnh hội bị hắn phát điên đuổi chém bị thương. Một đời uy danh lại rơi vào kết cục như thế.

~~~hết chương 46~~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy