{Trans} Thiên Đường- Hàn Nhân/ Vong Tiện
Author: incendir (AO3)
Dịch không có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang đi đâu.
____________________________________________
Con trai của Tàng Sắc Tán Nhân chạy qua sân, hội trường, qua những con đường có các Lam gia đệ tử mà hắn đang rất nỗ lực để di chuyển. Hắn dừng lại trượt trước Lam Khải Nhân, ngực phập phồng, mắt sáng rực, nhưng đà chạy nước rút không ngăn cản hắn kịp thời - thay vì tự mình lao thẳng vào Lam Khải Nhân, Ngụy Vô Tiện xoay người và ngã thẳng vào ngực của Lam Vong Cơ, khiến y bật dậy đứng bên cạnh thúc phụ của mình.
Ở phía bên kia, Lam Hi Thần đang mỉm cười hài lòng, thích thú và kiên nhẫn. Người nhỏ tuổi hơn đang tức giận, nhưng cảnh tượng rất lạ. Lam Vong Cơ không bao giờ nổi giận một cách dễ dàng. Nó tạo ra một cái gì đó kỳ lạ và khó chịu (quen thuộc) ở sau gáy Lam Khải Nhân, khi y tung ra một hình phạt tiêu chuẩn cho Ngụy Vô Tiện, bước qua hắn để bỏ qua những tiếng rên rỉ phẫn nộ của thiếu niên ngay cả khi con trai của Giang Phong Miên nhanh chóng dừng lại việc chạy ngay sau đó để đè đầu Ngụy Vô Tiện xuống cúi đầu hối lỗi.
"Vong Cơ," Lam Hi Thần lặng lẽ nhận xét khi cả ba người bước đi. "Ngụy công tử có phải đến gặp đệ không?"
"Đến làm phiền," Lam Vong Cơ sửa lại, bên dưới giọng điệu trầm lặng của chính mình là một tia bực bội rõ ràng.
Lam Hi Thần chỉ tiếp tục mỉm cười, khi Lam Khải Nhân cố gắng không nhìn vào đứa cháu út của mình - không phải lúc đó.
.
"Nhị công tử?" Một người nam nhân trẻ đẹp như mặt trời hỏi, ngày xưa, thả mình vào lòng Lam Khải Nhân, đưa tay lên để đẩy cuốn sách xuống khỏi mặt y. "Liệu Lam Nhị công tử có tha thứ cho kẻ khốn khổ này để cho hắn một lần chú ý không?"
Lam Khải Nhân kéo cuốn sách lại trước mặt mình, phớt lờ sức nặng ấm áp trên đùi. Y đã thiền định qua những tình huống gây mất tập trung hơn nhiều so với thế này - y có thể ngồi thiền trong nửa ngày, đứng trên tay, mồ hôi chảy xuống mắt mà không mất bình tĩnh.
Cũng chính bàn tay đã kéo sách của y xuống giờ đây duỗi thẳng lên để ấn hai ngón tay vào má của Lam Khải Nhân, véo mạnh đến mức y không thể ngăn được nếp nhăn hình thành giữa hai lông mày của mình. "Hiện giờ Lam Nhị công tử có biết người này có thể có bao nhiêu thiếu nữ sẵn lòng dâng lên, trong khi hắn đang cầu xin sự quan tâm của Nhị công tử?"
"Nếu như vậy," Lam Khải Nhân nói, không rời mắt khỏi cuốn sách của mình, ngay cả khi mắt y không còn tiếp thu những từ ngữ, đang cố gắng tập trung vào chúng, "Ôn công tử nên tìm những cô nương có thiện chí. Đệ tử này sẽ không ngăn cản hắn. "
Những ngón tay trên má y biến thành một bàn tay ôm lấy khuôn mặt , hướng đôi mắt của y để gặp được một đôi đồng tử khác. "Khải Nhân sẽ không ngăn cản ta, nhưng y sẽ nhớ ta, nếu ta làm vậy," Chàng trai trẻ nói, với nụ cười mê hoặc như mặt trời lặn, xúc động như cảnh tượng hiếm thấy của một ngôi sao băng.
Lam Khải Nhân không thể nhớ thêm một từ nào của cuốn sách, nhưng dù sao thì y vẫn giả vờ đọc tiếp, để mặt trời nghỉ ngơi trong lòng y thêm một lúc nữa, ngủ qua những buổi chiều dài của Bất Dạ Thiên. "Không biết xấu hổ," y thì thầm, đặt cuốn sách của mình sang một bên, và vuốt qua những sợi tóc đen nhánh kia chỉ khi y chắc chắn rằng hơi thở của người nọ đã ổn định từ lâu.
.
"Vong Cơ huynh, lên đây đi!" Giọng nói của Ngụy Vô Tiện vang lên và đánh tan yên tĩnh, nhẹ nhàng của Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Lam Khải Nhân đang trên đường đến một hội nghị khác với cháu trai lớn của mình và một số đệ tử khác của gia tộc, để thảo luận về phần còn lại của kỳ thỉnh giảng. Y đi về phía tòa nhà được chỉ định đúng lúc để bắt gặp Ngụy Vô Tiện, đang bám vào cành của một cái cây chắc chắn không phải để leo và trong một sân vườn mà chắc chắn không dành cho bất kỳ loại trò chơi nào, vào thời điểm mà tất cả các đệ tử khác đang phải học.
Đứa cháu trai nhỏ đứng dưới gốc cây, vẻ mặt hoàn toàn không ấn tượng và không hề thích thú, nói với giọng điệu duy nhất của mình, "Cây trong sân không được trèo lên, đốn hạ hay dùng cho mục đích khác."
Ngụy Vô Tiện chớp mắt nhìn y, không hề bị ảnh hưởng. Hắn nói: "Leo lên sẽ không làm chúng bị thương. "Ta sẽ không bao giờ leo lên bất kỳ cái cây nhỏ nào vẫn đang phát triển."
"Ngụy Anh, đi xuống."
Lam Khải Nhân cảm thấy bước chân của mình cứng lại.
"Được rồi," Ngụy Vô Tiện nói, nhanh nhẹn nhảy xuống dù miễn cưỡng. "Cơ huynh không bao giờ muốn chơi với ta cả," hắn trêu chọc, va vai vào Lam Vong Cơ khi y đi tới. Lam Khải Nhân chuyển ánh mắt, cuối cùng cũng tham gia buổi thiền định chiều.
Lam Vong Cơ đứng đó lâu tới mức có cảm giác như một khoảng thời gian dài vô tận. Y đứng đó miễn là Lam Khải Nhân vẫn tiếp tục đứng, và bản thân Lam Khải Nhân chỉ hoảng hốt hoàn hồn khi nhận ra rằng đứa cháu trai hiện đã nhìn thấy y và đang nhanh chóng đến gần. Lam Vong Cơ hành lễ, vẻ mặt cau có bối rối khi nhìn Lam Khải Nhân. "Thúc phụ không phải muốn gặp huynh trưởng sao?"
"Ừm," Lam Khải Nhân nói, có lẽ quá nhanh. Lam Vong Cơ dường như đang đợi y nói thêm, vẻ mặt của Lam Khải Nhân lúc này thể hiện ra như vậy, nhưng y không còn gì để nói nữa. Y không thể nói gì nữa, ngay bây giờ. Y quay lưng lại với cháu mình và bỏ đi nhanh, một cách đột ngột.
.
"Xuống đây đi," Lam Khải Nhân mím môi nói.
Ôn Nhược Hàn vung đôi chân dài, tiếp tục giữ thăng bằng dễ dàng trên cành cây, dùng nó như thể đó là chỗ ngồi thoải mái nhất trên đời. Cách đây vài giờ, trời đã tối rồi - rất có thể nó ở gần giờ Hợi, Lam Khải Nhân có thể cảm thấy sự mệt mỏi bắt đầu ngấm vào tận xương tủy của mình. Cuộc săn đêm đã kết thúc từ lâu, với việc Ôn Nhược Hàn là người giết nhiều quái vật nhất.
"Nhị công tử nên lên đây," người nọ nói. "Một ngày nào đó, ta này sẽ trở thành Ôn tông chủ và là Điện Hạ của người - Nhị công tử có còn đòi hỏi sự phục tùng của hắn không?"
Lam Khải Nhân cảm thấy tai mình nóng bừng bừng. Y biết ơn vì trời quá tối để có thể nhìn thấy người nọ. Y lùi lại một bước và ổn định lại biểu cảm của mình. "Vậy thì điện hạ có thể vẫn ở đó," y nói, chuẩn bị rời đi. "Người đệ tử này sẽ trở về trước."
Y không ngạc nhiên khi con đường của mình bị chặn lại bởi Ôn Nhược Hàn, đã đáp xuống trước mặt y, đế giày của hắn đạp xuống tấm lá dưới chân một cách lặng lẽ và nhẹ nhàng. Như một con thú, săn bắn, có tay nghề cao. "Ngay cả khi kẻ khốn khổ này đứng trên đỉnh cao nhất, cao bằng mặt trời," hắn nói, mắt phát sáng trong bóng tối, "tất nhiên, hắn vẫn sẽ chỉ tuân theo Khải Nhân mà thôi."
Màu mắt của Ôn Nhược Hàn luôn là một màu nâu sẫm, đậm và là màu đất, vô tận như màn đêm được cho là không bao giờ bao trùm được thành nơi hắn sinh ra. Lam Khải Nhân không bao giờ có thể hiểu được tại sao đôi mắt đen như vậy lại luôn phát sáng và lấp lánh bất cứ khi nào ánh mắt của họ chạm nhau. "Người đệ tử này không yêu cầu sự vâng lời," y thấy mình trả lời bằng giọng điệu đo lường, "chỉ cần tín nhiệm".
Ở rất gần với linh lực của Ôn Nhược Hàn, đan điền của y dùng sức đập vào ngực Lam Khải Nhân, khi cánh tay của người lớn tuổi vòng qua eo y và kéo hai người vào nhau - Lam Khải Nhân tưởng tượng đây là cảm giác áp mình vào mặt trời - bỏng rát, thiêu đốt và biết rằng sự hủy diệt của bản thân nhanh chóng đến gần.
Ôn Nhược Hàn ậm ừ. "Khải Nhân sẽ có nó."
.
Buổi sáng đầu tiên sau khi Ngụy Vô Tiện rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ im lặng đến lạ thường.
Dù ồn ào và khó chịu, nhưng vẫn không phải là hắn đã dành mỗi giây để hét to nhất có thể. Sự náo loạn luôn diễn ra theo từng lúc một, tuy nhiên, có một điều gì đó hoàn toàn kỳ lạ về buổi sáng đầu tiên sau khi hắn rời đi. Tuy nhiên, Lam Khải Nhân không nói ra bất kỳ điều gì về nó, vì nó sẽ hoàn toàn không có lợi cho ai. Nếu hắn đi, hắn đã biến mất - và bây giờ cháu trai nhỏ tuổi đã có thể một mình.
"Đệ nhớ Ngụy công tử à, Vong Cơ?" Lam Hi Thần hỏi, trong khi cả ba người cùng uống trà buổi sáng. Lam Khải Nhân kiềm chế ham muốn trừng mắt với Lam Hi Thần, y không làm gì sai cả. Chỉ là- hoàn toàn không tốt, ngay cả khi y tin rằng câu hỏi có ý nghĩa tốt với đệ đệ mình.
Lam Vong Cơ nhấp một ngụm trà. Y không nói gì cả, nhưng Lam Khải Nhân cũng hiểu theo cách mà dường như Lam Hi Thần cũng biết. Nụ cười của y chỉ lớn hơn. Lam Khải Nhân thì không. Thay vào đó, lồng ngực của y thắt lại và bản thân không thể không liếc thêm một lần nữa vào đứa cháu trai của mình, vào phút giây thay đổi trong biểu cảm của y khi nhắc đến con trai của Tàng Sắc Tán Nhân.
Lam Khải Nhân uống trà của chính mình, và tự nhận ra rằng hy vọng rằng họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau có thể là vô ích.
.
"Đệ có nhớ hắn không?" Thanh Hành Quân hỏi, ngay vào buổi sáng đầu tiên họ cùng nhau uống trà sau khi Lam Khải Nhân trở về. Đôi mắt vàng của huynh trưởng sáng lên, thích thú, tò mò khi nhìn Lam Khải Nhân. Nước trà bốc lên thơm phức, lộng lẫy và hùng vĩ như Bất Dạ Thiên, cho dù Ôn Nhược Hàn có tìm kiếm thế nào đi chăng nữa, vẫn chưa có loại trà nào có thể làm Lam Khải Nhân hài lòng theo cách mà y có thể tìm thấy tại Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Lam Khải Nhân hít hà mùi hương trước khi tự cho phép mình nhấp ngụm đầu tiên, thật sâu. Y nhìn chằm chằm vào bên trong cốc của mình, những cánh hoa bị nghiền nát chìm xuống đáy. Màu trà chỉ nhạt hơn màu mắt của Ôn Nhược Hàn - trước khi đồng tử của hắn nuốt chửng màu nâu khi di chuyển tới chỗ Lam Khải Nhân dưới ánh nến, tên của Lam Khải Nhân trên môi hắn, năng lượng của đan điền hợp nhất và sức mạnh như hoà làm một lúc đó.
"Không," y nói, bởi vì không có ích gì khi bỏ lỡ điều mà người ta sẽ không bao giờ có nữa - Hôn ước của Ôn Nhược Hàn được công bố ngay vào ngày Lam Khải Nhân rời Kỳ Sơn.
.
"Ta không muốn con lặp lại bi kịch của phụ thân," Lam Khải Nhân nói, và cảm giác đó giống như một lời nói dối. Y không nói dối. Y không bao giờ nói dối. Nói dối là vi phạm gia quy. Nó không phải là một lời nói dối, nhưng nó giống như vậy, và một lần trong đời, y vui mừng vì cháu trai của mình đang nhìn xuống sàn nhà chứ không phải y. Lam Khải Nhân nghĩ, có lẽ, sẽ là một may mắn chứ không phải là một lời nguyền nếu cháu trai của mình lặp lại thảm kịch của chính phụ thân. Ít nhất, sẽ có tình yêu, ở đâu đó. Ít nhất, nỗi đau lòng duy nhất của y sẽ là vì hoàn cảnh - vì đã không bảo vệ được người mình yêu, người đã chiếm lấy linh hồn của y và đã từ chối để nó qua đi.
Tốt hơn là bi kịch của phụ thân chúng.
Tuy nhiên, khi thời điểm đến, và Lam Khải Nhân biết điều đó sẽ xảy ra, bản thân sẽ không thể làm gì cho cháu trai của mình, ngoại trừ quan sát. Y sẽ theo dõi, vì y đã bị tàn phá theo cách tương tự, và sau đó, Lam Khải Nhân sẽ nhặt các mảnh và Lam Vong Cơ sẽ phải cố gắng hết sức để ghép chúng lại với nhau. Y sẽ không thể như trước được nữa, nhưng Lam Khải Nhân cũng không còn cách khác.
Thi thể nằm ngổn ngang ở khắp mọi nơi - của tất cả những môn sinh, những người vẫn còn trung thành với Ôn tông chủ quá cố.
Không hiểu sao Ôn Nhược Hàn lại là người dính đầy máu nhất, mặc dù Lam Khải Nhân biết, không có giọt máu nào là của hắn cả. Giờ đây, phần viền gia bào Diêm Vương Liệt Liễm của hắn gần như không thể phân biệt được vì phần còn lại của y phục này cũng đã ướt đẫm màu đỏ. Đôi mắt hắn sáng lên một màu đỏ thẫm, và điều gì đó trong bản năng Lam Khải Nhân biết, đây không phải là cách tu luyện thích hợp. Có gì đó không ổn, quá sai.
Ôn Nhược Hàn đang ngồi trên ngai vàng của chính điện, ngoại bào của tông chủ treo trên vai, ướt đẫm nội tạng và dơ bẩn của con người - nó dính trên mặt, trên kiếm, trên tóc.
Lam Khải Nhân chậm rãi bước qua những xác chết - và y không thể không nhận thấy rằng tất cả bọn họ đều chết thảm, các bộ phận cơ thể mất tích, da bong tróc, một số còn không có khuôn mặt. Tay y nắm chặt chuôi kiếm, toàn thân run rẩy dù đã cố gắng kiềm chế.
"Tiểu Nhị công tử" Ôn Nhược Hàn nói rất nhẹ nhàng, vậy mà Lam Khải Nhân vẫn có thể nghe thấy giọng hắn vang vọng khắp đại điện. "Ta có thể ngửi thấy chút sợ hãi của Nhị công tử - tại sao thế? Nhị công tử giờ đang sợ ta à? "
Lam Khải Nhân tiến đến chỗ hắn, đứng ở cuối bậc thang dẫn đến ngai vàng phô trương - phù hiệu của mặt trời xung quanh nó và đằng sau là vết máu bắn tung tóe. Y không biết phải nói gì, ngay cả khi một bàn tay nhuốm máu vươn về phía mình, nắm lấy cổ tay và kéo y vào giữa hai chân Ôn Nhược Hàn.
Ngươi có thê tử.
Ngươi có nhi tử.
Phụ thân của ngươi ở đâu?
Ngươi đã làm gì với họ mình - với những đệ tử này?
Tất cả những câu hỏi mà Lam Khải Nhân nghĩ trước hết nên được nói ra, nếu y có đủ dũng cảm - nếu y ngay thẳng và có đạo đức như cách mà gia quy đã định cho y - chết trên môi. Thay vào đó, một lời nói dối mà ngay cả bản thân y cũng không hiểu được thoát ra từ miệng y.
"Không bao giờ," Lam Khải Nhân thì thầm, "thưa Điện Hạ."
Trên ngoại bào của Lam Khải Nhân có những vết máu, màu đỏ thẫm hoàn toàn trên nền trắng, khi bàn tay của Ôn Nhược Hàn xoay tròn, đặt lên eo của Lam Khải Nhân, trước khi hắn có vẻ quyết định thì thay vào đó, một tay đang quấn quanh cổ họng Lam Khải Nhân. Hơi thở của Lam Khải Nhân đứt quãng khi những ngón tay siết chặt, áp lực vừa đủ để thấy khó chịu, khiến tim y đập mạnh hơn nữa vì sự sợ hãi - và một điều gì đó mà y từ chối gọi tên vì lẽ ra nó không nên tồn tại, không vượt qua tất cả những điều này.
"Chẳng phải kẻ khốn khổ này đã nói qua?" Ôn Nhược Hàn hỏi một cách bâng quơ, kéo Lam Khải Nhân lại gần hơn với một bàn tay ôm lấy cổ y, đưa y xuống ngang mặt, buộc y chống xuống một bên đùi của Ôn Nhược Hàn. "Ngay cả khi ta đứng cao hơn mặt trời, Khải Nhân vẫn có tín nhiệm của ta. Ta có của Khải Nhân không? "
Lam Khải Nhân nhắm mắt lại khi một đôi môi trùm lên y, cắn một cách thô bạo cho đến khi nó chảy máu. Ôn Nhược Hàn không đợi cho một câu trả lời, vì vậy Lam Khải Nhân không bao giờ cho hắn cả. Y chỉ đơn giản là để người nọ lấy những gì hắn muốn, mặt trời nuốt chửng cơ thể của Lam Khải Nhân như một vật hiến tế cho thần.
.
"Vong Cơ," Lam Khải Nhân không thể ngừng cầu xin. Y không thể ra lệnh được nữa - ngay cả khi các Trưởng lão đứng sau y có thể, tất cả những gì y và Lam Hi Thần có thể làm là cầu xin nơi họ đứng. Y nghĩ rằng có lẽ mình nghe có vẻ tức giận với bất kỳ ai khác, nhưng trong chính tai mình, y đang cầu xin.
Lam Vong Cơ dường như không thể nghe thấy. Thanh kiếm của y chĩa thẳng vào tất cả bọn họ, cánh tay còn lại ôm chặt cơ thể đẫm máu bất tỉnh của Ngụy Vô Tiện vào ngực. Bản thân người cháu út của Lam Khải Nhân, thiếu niên được y nuôi nấng như chính con ruột mình - thiếu niên mà y nhìn thấy quá nhiều thứ giống bản thân khi lớn lên, trầm lặng hơn, hiếm khi nở nụ cười hơn huynh trưởng mình - giờ y nhìn thấy thiếu niên đó, ngoại bào vấy máu, linh lực tiêu hao theo từng giây trôi qua, và chuẩn bị chiến đấu đến chết chống lại gia tộc của chính mình.
Đột nhiên, Lam Vong Cơ nhìn xuống khuôn mặt của Ngụy Vô Tiện, và Lam Khải Nhân, từ khoảng cách này, hầu như không thể nhận ra ánh mắt của người kia - khẩu hình miệng. Vẻ mặt của Lam Vong Cơ như thể vừa bị chính Ngụy Vô Tiện đâm vào tim. Lam Khải Nhân tự hỏi liệu có phải Di Lăng Lão Tổ đã tỉnh lại hay không, và y đã bảo Lam Vong Cơ hãy rời xa người kia - quay trở lại -sống và quên đi tất cả sự điên rồ này.
Lam Vong Cơ đem cơ thể của Ngụy Vô Tiện và nâng nó lên,đặt người lên một tảng đá sâu trong động. Sau đó, y đứng dậy, và trong khi những Trưởng lão và Lam Hi Thần dường như bắt đầu nhẹ nhõm, Lam Khải Nhân thì không. Toàn bộ cơ thể của y khóa lại như thể bị tê liệt, bởi vì y biết ánh mắt của cháu mình - y nhận ra điều đó, và không phải vì Lam Vong Cơ là cháu trai mình.
Lam Khải Nhân nhìn thấy biểu cảm trong mắt Lam Vong Cơ và nhìn vào tấm gương của nhiều thập kỷ trước.
Đó là tất cả những lời cảnh báo mà bất kỳ ai trong số họ nhận được trước Lam Vong Cơ, chống lại những gì đáng lẽ có thể về mặt thể chất đối với giới hạn của bất kỳ người tu tiên nào vào thời điểm này, cho phép linh lực của mình bùng nổ xung quanh - sự phẫn nộ và tức giận dày đặc đến mức Lam Hi Thần cũng bị đẩy từng bước lùi lại, cánh tay che mặt, và-
Lam Vong Cơ tấn công họ.
.
Ngày mặt trời cuối cùng bị bắn xuống, Lam Khải Nhân đang quỳ bên mộ huynh trưởng mình, tro tàn của Vân Thâm vẫn xung quanh y, chờ được xây dựng lại sau khi tông chủ của họ trở về sau chiến tranh.
Bất kỳ đệ tử trẻ tuổi nào có đủ tu vi để chiến đấu đều đã rời đi. Chỉ còn lại các Trưởng lão - và thậm chí sau đó, một số người đã đi cùng những đệ tử khác để hỗ trợ trong các cuộc chiến.
"Huynh trưởng luôn nói Vong Cơ giống ta," y nói, sau đó liền trầm lặng, sau một thời gian dài, như thể y vẫn còn ai đó để dựa vào trên thế giới này. "Vậy huynh đó luôn nói đó là một điều tốt. Nó có nghĩa là Vong Cơ sẽ luôn đưa ra những quyết định đúng đắn. Nó có nghĩa là Vong Cơ sẽ không bao giờ kết thúc như huynh trưởng. "
Những hình khắc trên đá, những nén hương đang cháy, tất cả đều giống như một lời buộc tội - cho y biết rằng y không đủ để giữ nguyện vọng cuối cùng của huynh trưởng mình và bảo vệ cả hai người cháu Nuôi dạy chúng để chúng không mắc sai lầm và thấy mình trong nỗi đau xé lòng, không thể nào quên được.
"Huynh trưởng luôn nhìn thấy người khác tốt hơn bản thân mình - lại quên rằng lỗi của ta thậm chí còn lớn hơn lỗi của chính huynh."
.
Nó đi kèm với tất cả các báo cáo khác.
Thương vong lớn nhất, quan trọng nhất, nhưng cuối cùng vẫn là một thương vong khác cho phe địch.
Lam Khải Nhân không hề thương tiếc.
Thật nực cười khi than khóc - sau nhiều thập kỷ như vậy. Sau khi cả hai người đã hoàn toàn trở thành những con người hoàn toàn khác - sau khi trái tim Lam Khải Nhân đã đóng chặt đến mức dù muốn, y cũng không nghĩ rằng mình sẽ có thể mở ra lần nữa.
Không, sẽ thật nực cười khi than khóc.
.
"Điều thứ năm mươi hai là gì?" Giọng nói của ông y vang lên khắp sân trong im lặng.
Cổ tay của Lam Khải Nhân đã bị trói vào các cột đòn roi. Một đệ tử đứng trước mặt, trước miệng ngậm một bó bông chắc nịch. Y nhìn thẳng về phía trước, và không bắt gặp ánh mắt của huynh trưởng-y không muốn biết biểu hiện của nó là gì, cho dù đó là thất vọng hay đau đớn cần bảo vệ, ngay cả bây giờ. Y cũng không muốn biết.
"Không được cấu kết với gian tà," Y nhớ lại, giọng đều đều, rồi mở miệng ngậm chặt miếng vải.
Y nhắm mắt lại, và hình phạt bắt đầu.
.
"Con sẽ làm điều đó," Lam Hi Thần nói - vì vậy, vì vậy, lặng lẽ, khi cả hai đứng ngay trước ngưỡng cửa dẫn ra sân trong. "Nếu thúc phụ không làm được, con sẽ làm."
Từ đây, Lam Khải Nhân đã có thể nhìn thấy Lam Vong Cơ đang quỳ gối, choàng lên một cái ngoại bào, hai tay nắm thành quyền, trong đôi mắt mệt mỏi không một chút tiếc nuối. Giới tiên được nắm giữ bởi Đệ tử trưởng, người đó đứng sau Lam Vong cơ.
"Khi một học sinh lắng nghe và học tập với tất cả khả năng chân thành của mình, tất cả những gì mà lão sư phải dạy cho y," Lam Khải Nhân nói, "mà vẫn cư xử sai và không tuân theo, vậy lỗi của lão sư cũng nhiều bằng của học sinh vậy. "
"Thúc phụ," Lam Hi Thần thì thầm.
Lam Khải Nhân lắc đầu và bước ra ngoài.
.
"Tiểu Nhị công tử," Mặt trời của y nói, trầm và du dương, tỏa sáng rực rỡ ngay cả trong bóng tối của căn phòng. Mặt hắn áp vào tóc của Lam Khải Nhân khi họ nằm trên giường, lưng của Lam Khải Nhân áp lên ngực của Ôn Nhược Hàn. Người nọ vòng tay qua eo Lam Khải Nhân, tay đè xuống bụng Lam Khải Nhân. "Ta sẽ được hứa hôn sau khi ngươi rời đi."
Trái tim Lam Khải Nhân tan nát, nhưng y vẫn tự có thể kiểm soát được - y biết điều này, y mong đợi điều này, và y tự nhủ rằng sẽ thật vô lý nếu nghĩ bất cứ điều gì khác. Ôn gia cần người thừa kế - Lam Khải Nhân không thể cho họ thứ đó.
"Tốt," Lam Khải Nhân nói, khi miệng hắn hôn lên gáy y. "Ôn công tử nên sớm ổn định. Người đang già đi rồi. "
Y cảm thấy một thứ cứng rắn, đau nhói tiến vào người mình - những đầu ngón tay thăm dò trong giây lát trước khi chúng cho rằng y vẫn còn lỏng và đủ trơn để đi vào y trong một lực đẩy trơn tru. Lam Khải Nhân nghẹn ngào, hơi thở bị chặn lại trong cổ họng. Tay hắn lướt trên tấm khăn trải giường trước mặt với sự thiếu cảnh báo. "Không quá già," ôn Nhược Hàn lẩm bẩm. "Vẫn có thể theo kịp với trẻ tuổi, nhỏ bé, Nhị công tử đây."
"Ngươi đang làm gì đấy?" Lam Khải Nhân thở hổn hển hỏi. Y vẫn lỏng phía bên trong nhưng sự ma sát và xâm nhập không còn khoái cảm nữa. Y vẫn mềm giữa hai chân của chính mình, không hề có chút kích thích nào xuyên qua y lúc này cả. Y rất mệt, và rất đau - cả cơ thể và trái tim. "Ta muốn đi ngủ."
"Nhưng ta thì không," tiếng nói trong bóng tối của Ôn Nhược Hàn gần như là một trò đùa tàn nhẫn. "Ta sẽ nhớ Nhị công tử rất nhiều. Nhị công tử, Lam Nhị công tử, nếu ta cố gắng đủ, ngươi có nghĩ rằng ngươi có thể cho ta một tiểu Ôn công tử không? " Hắn dùng tay ấn xuống bụng Lam Khải Nhân mạnh hơn, đủ mạnh để với thứ hiện đang xâm chiếm y, kéo căng bên trong, Lam Khải Nhân lảo đảo trên giường, vừa buồn nôn vừa đau.
"Nhược Hàn, dừng lại," y thì thầm.
Phản ứng duy nhất mà y nhận được là bị lật sấp, bị đẩy xuống nệm cho đến khi phải quay đầu lại để thở hổn hển. Hơi ấm của Ôn Nhược Hàn rời khỏi y, rồi lại tiến vào, khi mà y cảm thấy người nọ thúc mạnh với tốc độ dường như không có mục đích nào khác ngoài trừng phạt Lam Khải Nhân.
Sau một hồi vĩnh viễn, khi Ôn Nhược Hàn vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm, Lam Khải Nhân đã úp mặt vào chăn bên dưới và để mặc cho nước mắt chảy dài.
.
Y đã tự nhủ rằng y không thể coi mình là con người nữa nếu bản thân từ bỏ một hài tử.
Hài tử đã có thể nói và đi lại, nhưng nhóc vẫn chỉ thế thôi. Vẫn chưa phải là một đứa trẻ, bước đi vẫn còn chưa vững khi mà chập chững đi phía sau bất kỳ đệ tử nào phụ trách nhóc con trong ngày, hoặc trong tuần.
Y không nghĩ về cách Kim gia đã ném nhân tính của họ cho chó, vô số đứa trẻ vô tội bị giết, và Lam Khải Nhân đã không nói bất cứ điều gì khi nó xảy ra. Y không nghĩ về lý do tại sao lại cho phép đứa trẻ này sống. Y và Lam Hi Thần đều đã quyết định giả vờ như thể cả hai đều không biết, và tốt hơn là theo cách đó - y không chắc bản thân Lam Hi Thần đã đoán được bao nhiêu, nhưng Lam Khải Nhân biết, toàn bộ vẻ ngoài này khiến người ta lầm tưởng rằng y đang quay mặt đi.
Hài tử ít nói, nhút nhát, không chắc chắn và lạc lõng, không ký ức. Khi đệ tử đi qua Lam Khải Nhân, đứa trẻ cũng vậy. Khi đệ tử cúi đầu và nhìn thẳng xuống nhóc, thì đứa trẻ cũng cúi đầu.
Khi hài tử kia nhìn lên, đôi mắt nâu sẫm đó - ấm áp như đất - đặc trưng không thể nhầm lẫn của huyết thống mặt trời - Lam Khải Nhân liền không nghĩ về lý do tại sao mình lại cho phép hải tử này sống và lớn lên trong Vân Thâm nữa.
.
Thật là ngu ngốc.
Nó là rất, rất ngu ngốc.
"Nhị công tử sẽ mời ta đến dự lễ thành thân của y, phải không?" Ôn Nhược Hàn trêu chọc, hất nước một cách tinh nghịch vào mắt Lam Khải Nhân khi họ tắm cùng nhau. "Khi y thành thân với một Lam tiểu thư xinh đẹp - tất nhiên y phải mời ta rồi."
Lam Khải Nhân vẫn im lặng.
Y vẫn im lặng khi họ tắm rửa xong cho nhau, chỉ hơi cau mày mỗi khi Ôn Nhược Hàn cố gắng vươn tay qua thứ mà hắn không nên - những ngón tay thăm dò nơi Lam Khải Nhân vẫn còn đau và sưng.
Khi cả hai đã mặc quần áo xong, Ôn Nhược Hàn leo thẳng lên giường, trùm chăn kín mít và chờ Lam Khải Nhân tham gia cùng mình. Lam Khải Nhân nuốt nước bọt, và, trước khi y có thể suy nghĩ lại lần nữa - lần thứ một trăm, hay một nghìn lần nữa-, cầm lên mạt ngạch từ nơi nó nằm trên án thư của Ôn Nhược Hàn và đi đến bên giường.
Mặt trời của y nhìn y với vẻ ngạc nhiên và tò mò. Lam Khải Nhân tiến lại gần, má nóng và tai còn nóng hơn, y ngồi lên đùi của Ôn Nhược Hàn và nắm lấy cổ tay của người nọ. Chậm rãi, ngập ngừng, y quấn tấm lụa quanh đi quẩn lại, thắt nó ở mạch đập trên tay của Ôn Nhược Hàn.
Thật là ngu ngốc.
"A," mặt trời của y thở ra, một nụ cười buồn kéo dài trên môi hắn, chạm đến đôi mắt đen và không đáy kia. "Khải Nhân, một nam nhân không thể sống như vậy được."
Lam Khải Nhân lùi lại phía sau, nhìn chằm chằm trước cái cách mà tấm lụa trắng trên cổ tay của Ôn Nhược Hàn. Y ước nhiều đêm hơn - vô số đêm - khi mà y có thể buộc dải băng quanh cổ họng, ngón tay, bàn tay của người nọ. Y ước những đêm mà Ôn Nhược Hàn sẽ tháo mạt ngạch của Lam Khải Nhân trước khi họ ngủ và buộc nó quanh trán vào buổi sáng. "Ta có thể," y nói. "Ta sẽ."
.
Bằng cách nào đó, Lam Vong Cơ không phải là Lam Khải Nhân.
Y đã tập trung lại bản thân mình, và tập hợp lại các mảnh, và khi y đã đặt chúng lại với nhau chặt chẽ nhất có thể, y vẫn chưa phải là Lam Khải Nhân. Bằng cách nào đó, vẫn có niềm vui trong mắt y khi y bồng bế đứa trẻ mà y mang về từ Loạn Táng Cương. Có nỗi buồn, nhưng ánh sáng trong mắt y vẫn còn, ngay cả khi y bước đi chậm rãi bất cứ khi nào những vết sẹo trên lưng đau nhức trong thời tiết lạnh giá. (Lam Khải Nhân biết - những vết sẹo của chính y, sau nhiều thập kỷ, vẫn như vậy trong suốt mùa đông).
Y đảm nhận các bài giảng, nhưng y vẫn mạo hiểm để dẫn dắt các đệ tử đi săn đêm- hy vọng không bao giờ chết trong mắt y, một thiên hướng phiêu lưu vẫn tồn tại rất lâu sau khi y rời bỏ thời niên thiếu. Lam Khải Nhân biết về tấm ván sàn lỏng lẻo trong Tĩnh Thất. Cũng biết những gì bên dưới nó, những gì sẽ trở lại với Lam Vong Cơ trong túi Càn Khôn mỗi khi y trở về từ Thải Y trấn.
Lam Vong Cơ không đóng cửa trái tim mình, ngay cả lúc Vấn Linh cho đến khi ngón tay rỉ máu, đêm này qua đêm khác, bài hát bay tới nơi Lam Khải Nhân cố gắng ngủ qua những giấc mơ mà bản thân ước mình đã quên từ một đời trước.
Lam Vong Cơ thương tiếc, nhưng cũng tiếp tục sống, và Lam Khải Nhân cho rằng có lẽ cả bản thân và huynh trưởng đều đã nhầm.
Lam Vong Cơ không phải là phụ thân y, cũng không phải là thúc phụ y.
Bằng cách nào đó, bất chấp những sai lầm kết hợp của họ, hoặc có lẽ là bất chấp chúng, Lam Vong Cơ đã trở thành một người mạnh mẽ hơn, tốt hơn, hơn cả những gì họ có thể hy vọng.
.
Cơ thể mới mà Ngụy Vô Tiện có được gần như không còn lực lưỡng hay nhanh nhẹn như cơ thể ban đầu của hắn. Hắn hầu như không thể ngăn cản việc đâm trực diện vào Lam Khải Nhân khi đi trong Vân Thâm, như thể không có gì thay đổi trong hai mươi năm, ngoài ngoại hình của chính mình và mối quan hệ mà hắn hiện đang giữ chính thức với cháu trai út của Lam Khải Nhân.
Cánh tay của Ngụy Vô Tiện chất đầy vật dụng y tế và hắn gần như đánh rơi tất cả chúng khi quay cuồng và suýt ngã về phía sau khi cố gắng né tránh tầm vóc bất động của Lam Khải Nhân.
"Tiên sinh!" Di Lăng Lão Tổ kêu lên, và nhanh chóng hối lỗi. Hắn cúi đầu - hoặc điều mà Lam Khải Nhân giả định là một nỗ lực cúi đầu, đó không phải là vì mọi thứ trong vòng tay của người kia. "Xin lỗi - xin lỗi, ta biết, mười năm chống tay sao chép các quy tắc từ hai đến bốn nghìn-"
"Tại sao Ngụy công tử lại cố gắng đem toàn bộ bệnh xá của chúng ta ra khỏi nơi nó thuộc về?"
Ngụy Vô Tiện chớp mắt, rồi nhìn xuống vòng tay của mình, như thể chỉ nhớ rằng có thứ gì đó đang nằm trong vòng tay, mặc dù cánh tay gầy guộc của đứa con hoang của Kim Quang Thiện gần như sắp gãy. "À! Lam Trạm đã bị những con Dơi đuôi đỏ đó đánh một cú thật đau," Ngụy Vô Tiện nói một cách lanh lợi. "Ta thậm chí còn không biết chúng có thể lớn đến vậy. Huynh ấy đang bướng bỉnh về việc đến bệnh xá, vì vậy ta sẽ tự đem thuốc đến! "
"Vong Cơ biết giới hạn của mình," Lam Khải Nhân nói một cách khô khan. "Nếu y không thấy nó cần thiết, phán đoán của y là đúng đắn. Nguồn cung cấp y tế phải ở đúng vị trí của chúng. "
Di Lăng Lão Tổ không bỏ sót một nhịp nào. Hắn đặt một tay lên đầu chỗ thuốc và bảo vệ nó, rồi hành lễ với Lam Khải Nhân. "Tiên sinh tha thứ!" hắn nói, vẫn còn vui vẻ bằng cách nào đó. "Ta sẽ trở lại để bị phạt sau khi Lam Trạm chữa thương." Hắn đứng thẳng dậy và, với cánh tay đầy đặn hết mức có thể, giơ ba ngón tay hướng lại lên trời. "Ta hứa!" hắn nói một cách chắc nịch và chạy vòng qua Lam Khải Nhân.
Sau đó, Lam Khải Nhân tự lôi bản thân đến cuộc họp đang chờ đợi chính mình, và tự nói với bản thân rằng chỉ vì y đã có quá nhiều việc phải giám sát nên mới có thể quên việc gán cho Ngụy Vô Tiện một hình phạt thích đáng.
.
Y đã bị thương, trong khi đi săn đêm, và mặc dù Ôn y sư đã thực hiện một công việc đáng ngưỡng mộ khi chữa lành vết thương trên xương sườn của y bằng linh lực. Những Ôn Nhược Hàn vẫn đè y xuống giường và làm y đến khi chăn thấm máu mới ngừng. Tu vi của Lam Khải Nhân đã tự chữa lành đủ nhanh để vết thương không bị mở ra hoàn toàn, nhưng vẫn chưa đủ để hoàn thiện để các vết thương hoàn toàn lành lại.
"Nhị công tử đã đỡ đòn đó cho ta, phải không?" Ôn Nhược Hàn thúc mạnh vào y, một bàn tay lớn lướt qua sống lưng Lam Khải Nhân, những ngón tay nhẹ nhàng chạm vào những dải băng trắng. "Y đang cố gắng bảo vệ ta, phải không?"
Mất máu và kiệt sức khiến Lam Khải Nhân choáng váng, lưỡi y quá nặng trong miệng để đáp lại. Y mệt đến mức không biết làm gì khác ngoài nằm đó, nằm sấp, hông hướng lên trên cho Ôn Nhược Hàn thúc đẩy vào hết lần này đến lần khác.
"Kẻ này đã rất lo lắng," mặt trời của y nói, giọng trầm khàn và nhẹ nhàng, lực đẩy của hắn cũng chậm lại. "Tu vi của Nhị công tử rất mạnh mẽ, nhưng không mạnh mẽ bằng kẻ này."
Hắn nghĩ rằng chính Lam Khải Nhân không nhận thức được điều đó sao?
Y nghĩ rằng, về mặt thực tế, Lam Khải Nhân biết rằng một đòn như vậy sẽ chẳng khác gì một nhát cắt đối với Ôn Nhược Hàn, ngay cả khi nó khiến Lam Khải Nhân hoàn toàn mất đi khả năng động đậy.
Cơ thể Lam Khải Nhân đã di chuyển theo bản năng.
"Nhị công tử không được phép tự làm mình bị thương hoặc chết nếu không có sự cho phép của ta," Ôn Nhược Hàn nói một cách đơn giản, những ngón tay vùi vào tóc Lam Khải Nhân, áp mặt y sâu hơn vào nệm. "Y nên nhớ điều đó."
Cho đến thời điểm này, mặt trời đã đốt cháy y rất nhiều lần, y cảm thấy như thể tất cả những gì y có thể làm bây giờ là đồng ý.
.
Lam Khải Nhân không nhớ, chưa bao giờ, chưa một lần nào, khi bản thân nhìn thấy Ngụy Vô Tiện im lặng và ngồi thẳng lưng trên ghế của mình trong hơn một phút ngắn ngủi - nếu thậm chí là như vậy.
Gia yến kéo dài hàng giờ đồng hồ.
Bầu không khí im lặng và không bị xáo trộn, Lam Khải Nhân thấy mình liên tục liếc nhìn lại để xem Ngụy Vô Tiện bằng cách nào đó đã lẻn ra ngoài. Đây không phải là lần đầu tiên - ít nhất, nó sẽ không phải là lần đầu tiên về tổng thể. Đó có thể là lần đầu tiên, nhưng chắc chắn không phải là lần cuối cùng, vì Ngụy Vô Tiện đã vĩnh viễn đến sống trong Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Ngụy Vô Tiện vẫn ở đó, tuy nhiên, thậm chí vài giờ sau, khi Lam Khải Nhân cho phép mình một cái nhìn ngạc nhiên khác. Hắn vẫn đang ngồi, tư thế hoàn hảo, ngay cả khi đôi mắt bây giờ nhìn đã triệt để mệt mỏi, gắp thức ăn tinh tế hết mức có thể mà không biểu hiện ra rằng nó hoàn toàn vô vị.
Lần cuối cùng Lam Khải Nhân nhìn qua trước khi đứng và gọi kết thúc bữa tiệc, Ngụy Vô Tiện kiên quyết lắc đầu với Lam Vong Cơ. Cháu trai của Lam Khải Nhân cầm một tay tùy ý vào bát của Ngụy Vô Tiện, rõ ràng đang cố gắng kéo nó về phía mình, nhưng Ngụy Vô Tiện lại lắc đầu và tiếp tục ăn, đôi mắt kiên định.
Ngụy Vô Tiện không nhìn thấy nó vì đã quay đi chỗ khác, nhưng Lam Khải Nhân thì có....
Cái nhìn mềm mại và ấm áp mà Lam Vong Cơ hướng về hắn.
.
Mặt trời của y đã cười y.
"Có ba nghìn gia quy, phải không?" Ôn Nhược Hàn nói, nghi ngờ, cười một lần nữa như thể hắn không thể tin rằng Lam Khải Nhân đang hỏi hắn một cách nghiêm túc. Họ ngồi cùng nhau ở hai bên án thư của Ôn Nhược Hàn. Lam Khải Nhân đang hoàn thành những bài tập cuối cùng của mình cho một trong những bài giảng. "Ta chưa nghe thấy ai trong số các ngươi nói khi đang ăn. Ta biết Tiểu Nhị công tử không uống rượu, và bất kỳ đệ tử Lam gia cũng vậy. "
Lam Khải Nhân lặng lẽ nhìn lại xấp giấy trên tay mình, được viết tỉ mỉ và sẵn sàng nộp lên. "Đúng," y cau mày thừa nhận, "nhưng-"
"Không, không," Ôn Nhược Hàn nghe như thể y chỉ còn vài giây nữa là sẽ phá ra một tràng cười khác nếu bị khiêu khích. "Không - thay vào đó, Nhị công tử như thế sẽ tốt hơn." Hắn duỗi một tay qua bàn và nắm chặt lấy cằm Lam Khải Nhân, kéo y lại gần mặt mình cho đến khi Lam Khải Nhân phải chống lòng bàn tay xuống bàn để khỏi ngã. "Nhị công tử biết ta ghét bị bảo phải làm gì."
.
Lam Khải Nhân tổ chức sinh nhật của mình theo cách giống như tất cả các Trưởng lão làm - bữa tối dài hơn, trang trọng hơn một chút với các đệ tử trưởng, người nhà của mình, và bất kỳ học sinh nào mà bản thân quen thuộc hơn so với những người khác. Tại thời điểm này, sinh nhật đối với y không là gì khác ngoài một điểm đánh dấu khác - giống như lễ hội hàng năm và các mùa trôi qua - chỉ đơn giản là một ngày khác để cho y biết rằng thời gian vẫn tiếp tục trôi qua.
Y đã không nhận được quà trong nhiều thập kỷ nay, không kể những năm đầu đời của các cháu trai khi chúng mang tới cho y những món đồ trang sức nhỏ và con dấu và ngọc bài như tất cả những đứa trẻ đã làm với người lớn trong đời.
Vì vậy, y khá ngạc nhiên, khi đứa cháu trai nhỏ của mình đến sau bữa ăn tối, với một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ sơn mài, một cuộn giấy thậm chí còn nhỏ hơn được buộc trên nắp của nó.
"Vong Cơ," y cau mày.
Cháu trai của ông lắc đầu. "Đó là từ Ngụy Anh," Lam Vong Cơ nói, và Lam Khải Nhân quên mất bản thân trong tích tắc, nhướn mày. Chồng của cháu trai không có mặt trong bữa tối tối nay, và Lam Khải Nhân không hỏi lý do. Ngụy Vô Tiện không biết xấu hổ, nhưng không phải là không quan tâm.
"Con không nói với hắn rằng quà tặng không phải là phong tục cho các trưởng lão?" y hỏi.
Lam Vong Cơ nghiêng đầu. "Con đã làm, nhưng hắn kiên quyết." Y hành lễ sau đó ấn chiếc hộp và lá thư vào tay Lam Khải Nhân - một cái cúi đầu khác, rồi rời đi.
.
Lam Khải Nhân nghĩ rằng y có thể được tha thứ nếu y tiếp cận với ý tưởng bị bịt mắt và dẫn dắt bởi Người thừa kế môn phái khét tiếng tàn nhẫn vào giữa đêm với một mức độ cảnh giác. Không phải y không tin tưởng Ôn Nhược Hàn - mà là Ôn Nhược Hàn có xu hướng tin vào một số điều thú vị khi những người tu tiên bình thường, lành mạnh khác sẽ tìm thấy chúng ở bất kỳ đâu, từ đáng kinh ngạc đến kinh khủng.
Tuy nhiên, mặt trời vẫn chiếu vào y, rực rỡ và chói mắt và đầy sức thuyết phục, và Lam Khải Nhân để mắt mình được che bằng một tấm vải dày và sẫm màu, và cho chính y được dẫn dắt đi qua Bất Dạ Thiên.
Y bắt đầu cau mày, phản đối, khi nhận ra rằng mình đang bị dẫn ra khỏi thành - mùi cỏ tươi, hoang dã quanh quẩn khoang mũi khi y cảm thấy chân mình rời khỏi mặt đường và va vào đất mềm. Ôn Nhược Hàn chỉ biết tặc lưỡi, bảo y im lặng tiếp tục dẫn y ra ngoài.
Chắc hẳn họ đã đi bộ gần một giờ đồng hồ từ trung tâm Kỳ Sơn trước khi Ôn Nhược Hàn dừng lại, buông tay Lam Khải Nhân ra để nâng ngón tay của mình lên nút vải dưới đầu người kia. Y cảm thấy một đôi môi áp sát vào tai mình, một lời thì thầm ấm áp, "Chúc mừng sinh nhật, Nhị công tử," và sau đó chiếc khăn bịt mắt được kéo ra.
Hàng triệu triệu con đom đóm vây quanh y, thắp sáng màn đêm sáng hơn cả những vì sao trên bầu trời Kỳ Sơn từng có thể. Đối với một thành phố từng tuyên bố rằng màn đêm sẽ không bao giờ phủ xuống, Lam Khải Nhân đã trải qua đủ kinh nghiệm để biết rằng những đêm của nó là một trong những cảnh đẹp nhất mà y chưa từng thấy. Những con đom đóm bay xung quanh như những ngôi sao trong tầm tay y. Trái tim y như thắt lại trong lồng ngực khi nhìn xung quanh và tìm ra cách mặt trời đang nhìn y, thậm chí không chạm vào Lam Khải Nhân trong khoảnh khắc này.
Với mỗi bước người nọ tiến về phía mình, từng bước một, Lam Khải Nhân cảm thấy bàn tay ôm chặt trái tim mình thắt lại đến mức phổi của y cảm thấy bị ảnh hưởng. Ôn Nhược Hàn vẫn không có chạm vào y, kỳ thật không phải. Hắn nắm lấy một tay Lam Khải Nhân và thả vào lòng bàn tay một chiếc túi nhỏ màu đỏ, bằng lụa.
Ôn Nhược Hàn ra hiệu xung quanh họ, về phía bãi cỏ - trong ánh sáng được cung cấp bởi những con đom đóm, Lam Khải Nhân giờ nhận thấy không chỉ có cỏ bao quanh họ, mà là những bông hoa vàng nhỏ xíu, những cánh hoa của chúng tạo thành những chiếc cốc hướng lên trời. "Hoa mặt trời," Ôn Nhược Hàn nói, và đóng các ngón tay của Lam Khải Nhân trên túi. "Cánh hoa của chúng rất tốt cho việc tu luyện khi được sấy khô để làm trà", một cánh tay vòng qua eo Lam Khải Nhân, cuối cùng kéo y lại gần. "Nhị công tử rất yêu loại trà của Lam gia, phải không?"
Không, Lam Khải Nhân nghĩ. Ta yêu ngươi.
.
Tiên sinh,
Lam Trạm nói với ta rằng các Trưởng lão không thích quà sau khi họ trở thành Trưởng lão. Ta nghĩ điều đó hơi buồn, nhưng có lẽ khi ta già đi, ta cũng sẽ không muốn bị nhắc về việc mình bao nhiêu tuổi nữa!
Dù sao, nếu người muốn, người có thể coi đây như một món quà tri ân. Ta nghĩ sẽ có thứ gì đó cho người khi Lam Trạm đưa ta về, sau khi anh ấy từ chức Tiên Đốc. Ta biết huynh ấy sẽ không đưa ta trở lại nếu chưa nói với người rằng y sẽ làm vậy. Ta biết, nếu người không để y đưa ta trở lại, y sẽ yêu cầu đi cùng ta đến biên giới. Nhưng, y yêu cầu ta quay lại, có nghĩa là người đã đồng ý.
Ta biết ta đã gây ra cho cháu trai của người rất nhiều đau đớn và điều đó có nghĩa là ta cũng đã gây ra cho người rất nhiều đau đớn. Ta biết rằng ngay cả khi ta không làm vậy, ta vẫn không phải là người mà người tưởng tượng có thể kết thúc với cháu trai của người. Ta cũng biết rằng ta sẽ không bao giờ có thể tuân theo tất cả các gia quy mỗi ngày, nhưng điều đó không sao! Ta không ngại các hình phạt, chúng rất hữu ích cho việc xây dựng tu vi của Mạc Huyền Vũ!
Ngay cả cháu trai của người dường như cũng không biết đâu sẽ là một món quà tốt cho người, ngoài trà, thứ mà ta nghĩ rằng Lam gia đã có rất nhiều, vì vậy ta đã chọn những thứ này trên đường trở về từ chuyến đi vào tháng trước. Ta đã bảo quản chúng tốt nhất có thể. Ta nghe nói rằng chúng có thể giúp ổn định linh lực, đặc biệt là đối với các đan điền lâu đời hơn và chúng trông đẹp mắt ngay cả khi người không thích cách chúng có vị như trà!
Cám ơn người một lần nữa. Lam Trạm nói rằng điều đó không quan trọng với y, dù y ở đâu, miễn là y ở bên ta, nhưng ta nghĩ rằng Tiên sinh biết rằng Lam Trạm rất yêu nhà của y. Ta rất vui khi huynh ấy vẫn có thể ở đó ngay cả khi y ở bên ta.
Ngụy Vô Tiện.
.
Cái hộp chứa đầy những cánh hoa màu vàng, mịn, không có nhiều hạt, được làm khô tinh xảo.
Xưa kia, có một chàng trai trẻ đẹp hơn mặt trời.
Lam Khải Nhân đã cố gắng, cố gắng, cố gắng bắt lấy sự ấm áp đó, ánh sáng đó, trong các ngón tay của y - trong trái tim y - và đưa nó vào gần chính mình. Y yêu mặt trời, và y đã bị thiêu rụi vì mọi rắc rối của mình. Nó bùng nổ xung quanh y, và cuốn theo mọi thứ vào ngọn lửa rực lửa của nó. Không còn gì sót lại sau khi nó tự hủy, và Lam Khải Nhân cảm thấy đau đớn mất đi những gì nó đã khoét sâu ra khỏi y.
.
Có một nam nhân trẻ, đẹp như mặt trời, và hắn nhìn đứa cháu út của Lam Khải Nhân như thể hắn là mặt trời. Y nhìn cháu trai của Lam Khải Nhân như thể, chính mặt trời sẽ khép lại những tia sáng của nó mãi mãi trong bóng tối vĩnh viễn, điều đó sẽ không thành vấn đề miễn là cháu trai của Lam Khải Nhân ở đó, thắp sáng thế giới cho hắn.
Người kia cháy sáng, rực rỡ trong tay Lam Vong Cơ, và Lam Vong Cơ nắm lấy ánh sáng, bàn tay của y vẫn ấm áp và không hề hấn gì - không bỏng, không thương.
.
Chiếc túi lụa nhỏ màu đỏ, sờn rách theo thời gian không còn tỏa sáng dưới ánh đèn. Các sợi chỉ đang nới lỏng và dây rút không còn chặt chẽ như bình thường. Mặt trời được thêu trên một mặt của nó đang sờn các mép của đường may. Nó đã trở nên xơ xác bởi bao nhiêu lần được cầm lên, bao nhiêu lần Lam Khải Nhân lại giữ nó cho riêng mình, lơ lửng vừa đủ gần mũi để y nắm lấy mùi hương của những bông hoa cho đến khi cánh hoa tàn và y buộc phải trút bỏ nó.
Giờ đây, y lại lấp đầy chiếc túi với những bông hoa mặt trời mới khô, và để bản thân ngắm nhìn nó, ngồi đó trên án thư, bên cạnh ngọn nến, tương tự như ngày y trở về từ Bất Dạ Thiên. Cảm giác như hơn một kiếp trước.
Y nghĩ, lắc đầu trước sự ngớ ngẩn của chính mình - với sự điên rồ của chính mình, rằng có lẽ bản thân thậm chí còn chưa học được bất kỳ bài học nào mà y đã cố gắng hết sức dũng cảm để truyền cho các cháu trai của mình, để truyền cho đứa cháu út của mình.
Nếu mặt trời của y đến đây, ngay bây giờ, sống động và rạng rỡ và rực cháy hơn bao giờ hết - nếu hắn đến, trước mặt Lam Khải Nhân, và yêu cầu được nắm giữ một lần nữa, sức nóng dâng lên qua bàn tay của Lam Khải Nhân, bất phàm, sức nóng thiêu đốt mọi thứ nó chạm vào-
Lam Khải Nhân sẽ lại giữ hắn - một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro