Chương 6: Thổ Lộ (Hoàn).

"Sức khỏe đỡ hơn chưa? Còn buồn nôn nữa không?" - Giọng Natra nhẹ nhàng, dịu dàng, khiến Ngao Bính nghe mà thấy lòng cứ ngứa ngáy.

Ngao Bính vẫn còn chút bực bội trong lòng, cúi đầu không thèm nhìn hắn, mãi sau mới khẽ nói: "Bây giờ không buồn nôn nữa."

Natra nắm tay Ngao Bính, không biết nói gì hơn. Dù là tam thiếu gia nhà họ Lý, được bao người nịnh bợ, nhưng khi đối mặt với chuyện "làm bố", hắn vẫn hoang mang, bất lực.

Hắn đưa tay sờ lên bụng Ngao Bính, cảm thấy thật kỳ diệu, bên trong này đang có một đứa bé nhỏ, là con của hắn và Ngao Bính.

"Bụng.. có khó chịu không?"

Ngao Bính khẽ giật mình, rồi lắc đầu. Dù thường xuyên bị nghén, nhưng bụng cậu không có cảm giác gì lạ, có lẽ do thai còn nhỏ, chưa định hình.

"Chưa lớn, bé xíu.." - Natra nói một câu không đầu không cuối, nhưng Ngao Bính hiểu, giải thích: "Bác sĩ bảo mới được một tháng mà."

Một tháng! Ngao Bính đã mang thai một tháng rồi! Hắn đêm nào cũng về nhà mà không hề hay biết. Nếu không phải hôm nay phát hiện Ngao Bính có biểu hiện lạ, không biết thằng ranh con này còn giữ được không.

Natra muốn hỏi tại sao Ngao Bính không nói với hắn.

Nhưng hắn đoán được câu trả lời. Vì Ngao Bính không có cảm giác an toàn, vì cậu không tin tưởng hắn. Dù ngày nào cũng ngủ chung giường, nhưng Ngao Bính luôn tự đẩy mình ra rìa, như thể sẵn sàng rời khỏi ngôi nhà này bất cứ lúc nào.

"Anh có thể xem tờ kết quả khám không ?"

Ngao Bính rút tờ giấy đã nhàu nát từ ngăn tủ đầu giường, đưa cho Natra. Hắn cầm lên, xoay qua lật lại, nhíu mày nghiên cứu kỹ lưỡng, rồi chỉ vào hình ảnh siêu âm, kinh ngạc hỏi: "Đây là con của chúng ta ?"

Vẻ mặt ngớ ngẩn khiến Ngao Bính bật cười. Cậu giật lại tờ giấy, nói giọng trân trọng: "Bây giờ còn quá nhỏ, chưa thấy gì đâu."

Ngao Bính cười, khiến Natra thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Hắn ôm cậu vào lòng, thành khẩn hứa hẹn: "Ngao Bính, cho anh một cơ hội được không? Anh.. Hiện tại chưa phải người chồng tốt, cũng chưa có kinh nghiệm làm bố.. Nhưng anh có thể học! Còn chín tháng nữa con mới chào đời, anh đảm bảo sẽ học được!"

Ngao Bính cúi đầu, mặt áp vào ngực Natra, muốn nói gì đó nhưng mũi cay cay, sợ nói ra sẽ khóc. Lúc nãy tức giận không khóc, giờ khóc thì xấu hổ lắm.

Thấy Ngao Bính im lặng, Natra hồi hộp, tiếp tục: "Không cần chín tháng, tuần này anh sẽ học xong.. Trước đây anh là đồ khốn, là đồ mù, có vợ tốt như em mà không biết trân trọng. Giờ.. Giờ anh đã thay đổi rồi, anh muốn chăm sóc em, yêu thương em thật lòng.. Em không cần trả lời vội, cũng đừng sợ, cứ suy nghĩ cho kỹ. Mọi quyết định từ nay về sau đều do em quyết định, anh sẽ không ép em, anh chấp nhận mọi lựa chọn của em.."

Natra càng nói càng mất tự tin, như thể Ngao Bính sẽ từ chối hắn vậy.

Vị thiếu gia kiêu ngạo ngày nào, giờ lại mềm giọng cầu xin tình yêu. Ngao Bính không phủ nhận mình xúc động, nhưng nhớ lại những giấc mơ từng có, vẫn thấy sợ: "Nếu đứa bé sinh ra giống em, dị dạng.. thì sao?"

"Sao lại là dị dạng? Ngao Bính là duy nhất, anh chỉ mong con giống em, xinh đẹp và ngoan ngoãn như em."

Mắt Ngao Bính nóng lên: "Nếu.. nếu anh phát hiện em không tốt như anh tưởng.. thì sao?"

"Làm gì có chuyện đó! Ngao Bính, em chỉ có thể tốt hơn anh nghĩ! Còn anh, xấu tính, nóng nảy, thích gì làm đó, lại còn không tinh tế, lần trước còn dẫn em đi ăn đồ Pháp em không thích.. Anh có quá nhiều khuyết điểm, vậy em có chê anh không?"

Dĩ nhiên là không. Natra quá quan trọng với Ngao Bính, quan trọng đến mức trong tim cậu không còn chỗ cho ai khác.

"Nếu sau này anh chán em, mệt mỏi vì em, lại đi tìm người khác.. thì sao?"

Natra lòng lạnh giá. Đây đều là những chuyện hắn từng làm. Ngao Bính không nói không có nghĩa là không để ý. Lời hứa suông không đảm bảo được gì, chỉ có thể dùng hành động để bù đắp.

"Anh biết nói gì bây giờ cũng vô ích, những chuyện sai anh làm thì phải nhận. Anh nghĩ.. Nếu anh còn mù quáng, sẽ tìm luật sư làm giấy tờ, em cứ việc ly hôn, tài sản của anh sẽ thuộc về em. Nhưng.. Anh tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra! Em có thể.. Có thể tin anh lần này không?"

Nước mắt Ngao Bính lăn dài. Cậu luôn nghĩ tình cảm của mình rẻ mạt, nên bị Natra phớt lờ. Nhưng giờ cậu lại thấy nó quý giá, vì đã khiến Natra quay đầu, nhìn thấy cậu.

Tương lai thế nào Ngao Bính không biết, nhưng cậu muốn đánh cược một lần. Cậu đưa tay ôm lấy Natra, nói: "Em tin, em tin mà. Ngày mai em muốn về thăm cha, báo tin mang thai. Natra, anh đi cùng em nhé?"

Thấy Ngao Bính mềm lòng, Natra thở phào: "Được, vợ muốn đi đâu anh cũng theo. Anh sẽ gọi điện cho bố mẹ, họ chắc vui lắm!"

Ngao Bính cũng cười: "Ừm!"

__

Ngao Quang biết tin Ngao Bính mang thai, không tin nổi vào tai mình. Một tháng trước, Natra còn thờ ơ với con trai ông, giờ lại "bố vợ ơi" dài "bố vợ à" ngắn, ra sức nịnh nọt. Thậm chí còn báo tin sắp được bế cháu!

Khi không có ai, ông kéo Ngao Bính hỏi nhỏ: "Con trai, Natra.. hắn tính toán gì vậy? Nếu thật lòng tốt với con thì được, nhưng sao thay đổi nhanh thế?"

Ba tháng qua xảy ra quá nhiều chuyện, Ngao Bính không biết giải thích từ đâu, chỉ biết bênh vực Natra: "Cha, hắn nói sẽ tốt với con, chăm sóc con và đứa bé. Con.. con tin Natra làm được!"

Ngao Bính đã nói vậy, làm cha cũng không thể nói gì hơn, Ngao Quang thở dài: "Thôi, tình cảm của các con trẻ cha có thể không hiểu nổi. Nhưng con trai, miễn con hạnh phúc là được."

Phản ứng của Ân phu nhân hoàn toàn khác. Biết tin Ngao Bính mang thai, bà kiên quyết đón cậu về nhà chăm sóc, còn thuê cả chuyên gia dinh dưỡng, đầu bếp và quản gia riêng.

Sự nhiệt tình của mẹ Natra khiến Ngao Bính bất ngờ. Cậu luôn nghĩ mình không được nhà họ Lý quý mến, vì đã dùng thủ đoạn để cưới Natra, lại còn là đàn ông mà mang thai.

Khi Natra nói đón cậu về nhà, Ngao Bính đầy lo lắng.

May mắn, hai vị phụ huynh nhà họ Lý đều thông minh, biết Ngao Bính chịu nhiều thiệt thòi, nên mọi người luôn niềm nở cố gắng hết sức đối xử tốt với cậu.

Tối đó, khi mọi người đã về phòng, Ngao Bính chỉ mặc mỗi áo và quần lót ngồi trên giường. Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, mặt cậu đỏ bừng.

Natra quỳ xuống trước mặt cậu, cố ý hỏi: "Em yêu, tối nay có muốn anh liếm không?"

Ngao Bính quay mặt đi, ngượng ngùng nói: "Có.. chồng."

Cậu chủ động cởi quần lót, dang rộng hai chân như càng cua, để lộ lồn nhỏ hồng hào mọng nước.

Bác sĩ dặn thai chưa ổn định, phải đợi sáu tháng sau mới được quan hệ. Cả hai đều ngứa ngáy, đêm nào cũng ôm ấp hôn hít rồi vội vàng kết thúc.

Ai ngờ Ngao Bính lại là người chịu không nổi. Bụng ngày càng to, âm đạo ngày càng ướt, ngứa ngáy không chịu nổi, không phải chỉ sờ sơ là hết được.

Đến tháng thứ năm, Ngao Bính không nhịn được nữa, cưỡi lên người Natra, dùng âm hộ cọ xát vào cậu nhỏ, khóc lóc đòi địt: "Ưm.. dưới này ngứa quá, muốn chồng vào.."

Dù chỉ cọ qua quần, nhưng lâu ngày không làm, Natra cũng suýt mất kiểm soát, cậu nhỏ cương cứng đến đau đớn. Hắn dùng chút lý trí cuối cùng dỗ dành: "Chưa được bảo bối, bác sĩ bảo đợi sáu tháng. Nghe lời anh, được không?"

Ngao Bính trước giờ vốn được Natra cưng chiều, bị từ chối liền phụng phịu, miệng mếu máo khóc: "Chồng không yêu em nữa rồi, không chịu địt lồn em nữa.." Vừa khóc, cậu vừa tiếp tục cọ xát mạnh hơn, muốn kích thích ham muốn của người đàn ông phía dưới.

"Đương nhiên không phải! Bảo bối, anh yêu em nhất, chỉ là một khi làm anh không kiềm chế được, lỡ làm tổn thương em thì sao?" - Natra giờ đội Ngao Bính lên đầu mà chiều chuộng, trời biết hắn nhịn khổ thế nào, đêm nào cũng phải tắm nước lạnh mấy lần.

"Không sao đâu, nhẹ nhàng thôi, em bé trong bụng rất ngoan.."

Nghe đến đây, Natra không kìm được nữa, đặt Ngao Bính nằm xuống, cởi quần giải phóng cặc nhỏ đã sưng tím.

Khi đút vào, cả hai đều thở phào thỏa mãn.

Lần phá giới này sướng thì sướng, nhưng vừa xuất tinh xong, Ngao Bính đã kêu đau bụng, vùng dưới còn chảy máu. Natra hoảng hốt gọi cả nhà, vội vàng đưa cậu đến bệnh viện.

"Ôi, tôi đã nói rồi. Sáu tháng! Sáu tháng! Người trẻ bây giờ không nhịn được à?! May là thai chỉ hơi lệch, người mang thai vốn dễ tổn thương, mà anh còn mạnh tay.. Ôi trời! Không chảy máu mới lạ!" -
Natra cúi đầu nghe mắng, lòng đầy hối hận. Đều tại hắn, không nhịn được một chút mà khiến Ngao Bính tổn thương. Đôi khi hắn ước không có con, để vợ không phải chịu khổ.

Trước khi rời phòng khám, bác sĩ dặn lại: "Nhớ đấy! Tuyệt đối không được tái phạm!"

Ngao Bính tỉnh lại trên giường bệnh, sắc mặt đã đỡ hơn. Ân phu nhân vội đến bên con trai, hỏi thăm tình hình. Natra tránh né nói mẹ biết nguyên nhân, chỉ bảo không sao, sau này chú ý không vận động mạnh, phu nhân mới yên tâm.

"Mẹ, cũng muộn rồi, để tài xế đưa mẹ về trước, con ở lại với Ngao Bính."

Ân phu nhân thấy đã hơn 10 giờ, sợ đông người ảnh hưởng đến Ngao Bính, nên cùng mọi người về trước.

"Còn đau bụng không ?"

"Không đau nữa, chồng.. xin lỗi, đều tại em hư hỏng, em không kiềm chế, quấy rối anh nên mới thế này.." - Ngao Bính cúi đầu như đứa trẻ mắc lỗi, ấp úng xin lỗi.

Natra kê gối sau lưng Ngao Bính, lòng đau như cắt: "Là lỗi của anh, biết không được vẫn làm, khiến em phải vào viện." Hắn hôn lên đôi mắt đẹp của Ngao Bính.

__

Từ khi làm bố, Natra trưởng thành hơn hẳn. Để chăm sóc Ngao Bính, hắn gác lại hầu hết công việc, nói với thư ký: "Có gì cứ tìm đại ca, trừ khi công ty sắp phá sản thì đừng gọi tôi."

Sau vài ngày theo dõi, thấy Ngao Bính ổn định, họ xuất viện.

Ngao Bính không chịu được lâu, chỉ vài ngày sau lại đòi Natra địt vì ngứa. Natra không dám chiều theo nữa, nhưng không nỡ thấy vợ khổ, đêm nào cũng xoa bóp vùng kín cho cậu.

Lúc đầu, Ngao Bính thấy rất sướng, chỉ cần ra nước là ôm chồng ngủ ngon. Nhưng dần dần, chỉ tay không đủ thỏa mãn ham muốn ngày càng tăng, cậu lại khóc lóc đòi cặc to của Natra.

"Thôi được, thật phát bực.. em yêu lên giường tự cởi quần lót đi."

Ngao Bính tưởng Natra đồng ý địt, vội vàng leo lên giường nằm xuống, banh âm hộ co bóp liên tục, quyến rũ người đàn ông trước mặt.

Natra trước tiên dùng ngón tay cọ xát âm hộ vài cái, sau đó nhanh chóng kích thích âm vật khiến nó sưng to. Chẳng mấy chốc, bên trong ướt nhẹp, không cần ngón tay, thịt cũng lộ ra ngoài. Ngao Bính thấy sướng, nhưng không thỏa mãn, như gãi ngứa không đúng chỗ.

"Ưm.. đừng sờ nữa, chồng vào đi.." - Natra mãi không chịu vào, khiến Ngao Bính sốt ruột, cố ngẩng đầu lên xem chồng làm gì. Chưa kịp thấy rõ, Natra đã áp miệng vào âm hộ, thè lưỡi liếm láp.

Ngao Bính không tin vào mắt mình, mắt tròn xoe nhìn chồng đang chăm chỉ "làm việc" dưới hạ bộ. Cảm giác xấu hổ khiến cậu muốn khép chặt đùi, nhưng bị Natra giữ chặt, không thể cử động. Cậu rên lên: "Chồng, đừng liếm nữa, dưới này bẩn lắm, không được liếm.."

Natra không những không dừng, còn thè lưỡi vào sâu bên trong, càng liếm mạnh hơn. Hắn dùng tay nắm cặc nhỏ của Ngao Bính, từ từ thủ dâm: "Em yêu, lồn em thít chặt quá."

Âm hộ Ngao Bính nhỏ, cặc cũng bé bé xinh xinh, dù cương cứng chỉ dài bằng ngón tay cái. Hồi nhỏ, cậu chưa ý thức mình là lưỡng tính, tưởng mình chưa phát triển.

Cậu vội giải thích: "Ưm.. Bác sĩ bảo cơ quan nam của em phát triển không tốt.. Nên không to được như đàn ông bình thường.. Chồng không thích thì em che đi.."

Nói xong, cậu lập tức dùng tay che lại.

Natra bất lực, cậu nhóc này lại nghĩ lung tung rồi.

"Anh thích mà, nhỏ xinh như em. Không được che, anh muốn xem."

Để chứng minh, Natra tăng tốc thủ dâm, miệng mút lấy âm hộ. Chẳng mấy chốc, lỗ sáo Ngao Bính tiết ra chất lỏng trắng, mặt đỏ bừng, bụng dưới như có lửa đốt, nhanh chóng lên đỉnh.

Cậu hiếm khi lên đỉnh bằng cặc nhỏ, khi xuất tinh, đùi run rẩy, âm hộ cũng chảy nước.

Natra banh rộng đùi Ngao Bính, đưa lưỡi vào sâu bên trong. Hắn dùng lưỡi mô phỏng động tác giao hợp, đâm vào nhanh, mỗi lần vào, thịt bên trong đều co bóp, muốn hắn vào sâu hơn.

"Ưm.. Bị chồng liếm sướng quá.."

Ngao Bính nắm tóc Natra, vô thức nâng hông lên, mông nhấc khỏi giường, âm hộ ướt nhẹp cố gắng nuốt lấy lưỡi. Cảm giác mềm mại hoàn toàn khác hẳn cặc nhỏ đang cương cứng, đẩy Ngao Bính lên đỉnh, khiến âm hộ co thắt liên hồi.

Natra cảm nhận âm hộ run rẩy, càng liếm mạnh, đưa cả lưỡi vào sâu, mút lấy môi âm hộ. Hắn dùng tay bóp âm vật, đưa nó ra khỏi môi, vừa véo vừa cắn nhẹ.

"Ưm.. Không nhịn được nữa, em sắp phun rồi, chồng tránh mặt ra.. Ah.."

Ngao Bính không chịu nổi kích thích, rên rỉ liên tục, nhưng sợ nước bắn vào mặt chồng, nên cố gắng nhịn.

Natra không những không tránh, còn giữ chặt đùi Ngao Bính, liếm càng điên cuồng, tiếng nước vang khắp phòng.

Cuối cùng, Ngao Bính phun ra dòng nước mạnh, như đang đái, liên tục phun lên mặt và tóc Natra.

Xong xuôi, Natra vẫn không buông, dùng lưỡi liếm sạch nước, nuốt vào bụng.

Ngao Bính sửng sốt. Natra không chỉ liếm âm hộ, mà còn uống hết nước của cậu.

Cổ họng khàn vì rên nhiều, Ngao Bính nức nở: "Chồng.. lần sau đừng liếm nữa.. ở đó hôi và bẩn lắm.."

Dù nói vậy, nhưng bị liếm quá sướng, cơ thể vẫn còn run vì cực khoái, Ngao Bính thầm tiếc nuối.

Natra lấy khăn lau sạch nước, mặc quần lót cho Ngao Bính, ôm cậu vào lòng: "Em yêu, ở đó thơm lắm, không hôi chút nào."

Natra nói thật. Trước đây xem phim, hắn ghét nhất cảnh liếm âm hộ, luôn tua nhanh, không hiểu có gì ngon. Nhưng khi tự mình liếm, tiếng rên của Ngao Bính lại khiến hắn hưng phấn.

Hơn nữa, Ngao Bính rất sạch sẽ, mỗi lần tắm xong cả người thơm phức, âm hộ cũng vậy, không những không tanh mà ngọt ngào như dâu tây, nước chảy ra cũng ngọt.

"Anh đêm nào cũng liếm cho em, được không?"

Ngao Bính mắt sáng rực, gật đầu lia lịa. Rồi liếc nhìn bộ phận to lớn của Natra, mặt đỏ bừng.

"Chồng.. dưới đó to quá, em cũng muốn mút.." Nói xong, cậu cúi xuống định ngậm cây cặc khổng lồ dữ tợn của Natra.

"Không cần, anh đi tắm là được." - Natra đỡ Ngao Bính dậy, hôn lên má, rồi vào phòng tắm.

Lần trước Ngao Bính bú xong bị nôn, Natra ám ảnh, không dám để cậu làm nữa. Dù khó chịu đến mấy, hắn cũng tự giải quyết hoặc tắm nước lạnh.

Ngao Bính hiểu, lòng tràn đầy cảm động. Mấy tháng qua, Natra thay đổi rất nhiều, bỏ tính kiêu ngạo, chỉ còn sự dịu dàng và quan tâm.

Khi Natra ra khỏi phòng tắm, Ngao Bính vẫn thức, đang lướt điện thoại. Hắn ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính xử lý công việc.

Ngao Bính xuống giường, chạy đến sau lưng Natra, xoa bóp vai và lưng như chuyên gia. Natra đóng máy, kéo Ngao Bính vào lòng, đặt cậu lên bàn.

Hắn áp mặt vào bụng tròn của Ngao Bính: "Em bé trong bụng dạo này ngoan không?"

Ngao Bính gật đầu: "Rất ngoan."

Cậu vừa nói vừa tưởng tượng cảnh gia đình ba người, không nhịn được cười.

"Em yêu cười gì vậy?" Natra âu yếm hỏi.

Ngao Bính đỏ mặt: "Em.. em chỉ thấy hạnh phúc quá. Có người chồng tốt như anh này, em bé ngoan ngoãn, gia đình ai cũng yêu quý em.."

"Sau này còn hạnh phúc hơn nữa." Natra xoa đầu cậu, nói chân thành.

"Chồng biết không, lần đầu gặp anh, em đã thích anh rồi.. Lúc đó quan hệ với anh, không chỉ vì cha em, mà còn vì em có tư tâm.. Chồng, anh thích em từ khi nào vậy?"

Câu hỏi này Ngao Bính muốn hỏi từ lâu. Cậu luôn nghi ngờ Natra đối xử tốt vì cậu mang thai.

Nhưng mấy tháng qua, Natra quá chu đáo, thậm chí sẵn sàng liếm âm hộ. Ngao Bính không muốn nghĩ nhiều nữa, đêm nay nhất định phải hỏi cho rõ.

Natra suy nghĩ nghiêm túc, ánh mắt chân thành.

"Lần đầu gặp, anh mở cửa phòng, em ngồi cạnh cha, áo phông trắng tóc xanh, tóc chưa dài như bây giờ, cài kẹp tóc, trông rất thuần khiết sạch sẽ. Anh đã nghĩ, ai trên đời mà đẹp thế này."

Ngao Bính ngạc nhiên, mấy năm rồi, Natra vẫn nhớ rõ lần đầu gặp, từ trang phục đến kiểu tóc.

"Nếu không có cha em, tối đó anh đã rủ em đi làm chuyện xấu rồi."

Ngao Bính đỏ mặt, tim đập loạn xạ. Hóa ra.. Natra cũng thích cậu ngay từ đầu. Điều cậu không dám nghĩ tới.

"Có lẽ em không tin, nhưng anh cũng như em, lần đầu gặp đã có cảm tình. Trước đây lạnh nhạt, vì anh ngại, dù thích em chết đi được nhưng không chịu thổ lộ. Tối đó anh không say, cố ý bảo em đến đón, không ngờ chọn cách tệ nhất để tiếp cận em."

Nói xong, Natra mở ngăn kéo, lấy ra một hộp nhung vuông. Trong hộp là chiếc nhẫn nam sáng bóng.

"Anh luôn muốn làm lại đám cưới, nhưng em đang mang thai, lo nhiều quá anh không nỡ. Khi con chào đời, anh sẽ bù đắp mọi thứ. Nhưng Ngao Bính, em hứa với anh, đeo nhẫn vào là không được rời xa anh, được không?"

Natra nói quá nhiều, Ngao Bính choáng váng không kịp hiểu. Nhìn ánh mắt chân thành của hắn, cậu bật khóc: "Em sẽ không bao giờ rời xa anh, Natra.."

Natra đeo nhẫn vào tay Ngao Bính, vừa khít. Hắn ôm chặt eo cậu, giọng run run: "Anh cũng sẽ luôn bên em."

Hai người nắm tay nhau, Ngao Bính lấy điện thoại chụp lại khoảnh khắc hạnh phúc.

Tiếng chụp hình vẫn vang lên, nhưng lần này cậu không sợ Natra tỉnh rượu, không sợ hắn bắt xóa. Bức ảnh sẽ mãi mãi nằm trong điện thoại cậu như minh chứng cho tình yêu của họ.

End.

______

『Bài viết đã có sự cho phép của tác giả. Tui không giỏi Tiếng Trung nên chỉ đúng tầm 80%.』

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro