Tôi chạy một mạch vào phòng ngủ, nhảy lên giường, ra vẻ điềm tĩnh vuốt lại mái tóc cho tới khi tên hoàng tử đó vào. Cậu ta được người hầu bế vào phòng, nhìn kĩ cậu ta tôi càng thấy bật cười, thật sự không hiểu tại sao cậu ta lại chọn cho mình một bộ trang phục xanh từ đầu đến chân như vậy, kể cả đôi vớ , cái gặng tay cậu ta cũng lấy màu xanh, nom như thể con ếch vậy. Mặc dù đúng là trang phục được may rất khéo,tinh tế tới từng đường viền trang trí và cả bộ trang phục cùng phụ kiện của cậu ta toát lên vẻ uy nghiêm và cũng đã chứng tỏ phần nào tài hoa của người may và nhà thiết kế đã chọn trang phục cho cậu ấy. Nếu không ai để ý kĩ thì quả nhiên bộ trang phục rất tuyệt vời, còn với con mắt của tôi, tôi có thể thấy sự vội vã trong cách chọn. Bởi lẽ với gương mạt còn non nớt , nếu tôi mạn phét nói thẳng thì phải là non choẹt thì đáng lẽ họ phải chọn phụ kiện khác chứ không phải thế này, tôi chăm chú nhìn cậu ta hồi lâu rồi giật mình để ý tới cử chỉ. Hình như tôi đã quên thứ gì đó...
Tôi bình tĩnh ra hiệu cho vú em của tôi bế tôi xuống khỏi giường, rồi tôi nhẹ nhàng bước tới cậu ta, phần để nhìn rõ cử chỉ, phần để hoàn thành nghĩa vụ. Cậu hoàng tử này chắc cũng đã được tập luyện trước khi tới dinh thự của chúng tôi nên cậu ta đã biết phải làm gì khi thấy tôi xuống khỏi giường và bước tới chỗ cậu ấy . Cậu ta ra hiệu với người hầu của mình thả cậu ta xuống, rồi thanh thản bước tới chỗ tôi. Lại cũng là màn luyện tập từ trước , cậu ấy cúi người cung kính trước tôi một hồi, đó đúng là cách chào tôn trọng mà được dàn dựng tốt nhất mà tôi thấy. Hiển nhiên,tôi cũng phải nắm nhẹ váy của mình, nhún người, kéo rộng váy và cúi đầu hướng về cậu ta, tôi thấy cậu ta lẩm bẩm trong mồm như đếm số . Quả nhiên là dàn dựng, chẳng những cậu ta đã đúng nghi thức chào hỏi mà còn đúng luôn cả thời gian cúi đầu. Khi cậu ta chở tư thế, đúng thẳng dậy cũng là lúc tôi ngẳng lên, xem xét ha hành động của cậu ta. Như thể cô hầu nữ của cậu ta đã hiểu ý cậu chủ của mình, cô ta hắng giọng, nói nhẹ:
-THƯA CÔNG CHÚA, CHÚNG TÔI TỚI CHÀO HỎI ĐÔI CHÚT, KHÔNG BIẾT ĐÃ LẤY ĐI CÔ BAO NHIÊU THỜI GIAN RỒI. GIỜ CHÚNG TÔI XIN MẠN PHÉP TỰ MÌNH THĂM QUAN CĂN NHÀ, NGƯỜI CỨ VIỆC NGHỈ NGƠI ĐI Ạ.
Tôi chẳng lấy làm lạ, mà còn mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại bằng cách gật đầu, tôi biết rằng chỉ cần làm thế thì người vú của tôi sẽ biết làm gì tiếp theo. Quả nhiên, quản gia đã chờ trước bên ngoài và bước vào phòng gõ cửa:
-Thưa công chúa, tôi đã được lệnh của hoàng đế và nữ hoàng dẫn hoàng tử đi thăm quan, chỉ cần người cũng đồng ý giao phó, tôi sẵn lòng làm việc này.
Cái kịch bản này đã theo đúng sắp xếp, chả lẽ tôi lại đảo lộn nó, tôi nhẹ nhàng gật đầu rồi ra hiệu cứ làm theo ý của quản gia, và ông ấy cũng hiểu, và như thể sai khiến, ông ấy đứng đợi thêm vài phút rồi mới dẫn hoàng tử cùng người hầu của họ ra khỏi phòng.
Tiếng chân đi rất xa rồi tôi mới thở phào,nghiêng đầu trầm tư hồi lâu. Theo tôi nghĩ, hoàng tử cùng người hầu của họ gọi tôi là công chúa chắc là theo lịch sự nhưng còn quản gia, sao lại gọi thế nhỉ? Tôi quay sang phía vú em của mình, khẽ hỏi:
-Chũng ta cũng là 1 trong các gia tộc hay sao mà họ gọi toi là công chúa?
Bấy giờ, người vú em của tôi chở nên hơi ngạc nhiên, những cũng kẽ cười rồi trả lời:
- Thưa cô chủ, gia đình chúng ta quả nhiên là 1 trong gia tộc, mà không những thế còn là gia tộc lớn nhất. Tôi thật sự cũng không tưởng tượng nổi được quyền lực của ông bà Đế lớn tới đâu.
Tôi sững người, những cũng chấn tĩnh, tôi đã hiểu vì sao từ trước tới giờ, hễ tôi được ba mẹ dẫn đi đâu thì cả đoàn người ở đó khiếp sợ, ... Khi thật sự hoàn hồn bởi sự thật đáng ngạc nhiên, tôi chạy vội ra ngoài, nhanh chóng tìm tới chỗ mà hoàng tử đó đang thăm quan, ra vẻ hơn trước, tôi bước tới phía họ. Ra lệnh cho người hầu bế tôi lên, bước tới gần chỗ họ hơn. Hình như họ cũng đã quay lại, bấy giờ tôi mới để ý, không chỉ có mỗi tên hòang tử như trước mà còn có cả gia đình "bố mẹ chồng" và bố mẹ tôi ở đó, họ đứng nhìn khi thấy tôi bước tới
Như thể rất ngạc nhiên, ông bà thông gia bước tới gần tôi, vuốt nhẹ mái tóc của tôi, họ cười rất tươi và nói:
-Quả nhiên là người, thật xinh đẹp làm sao. Công chúa còn nhỏ mà thật sự rất dễ thương.
Tôi hiểu rằng đã đến lúc thể hiện, tôi ra lệnh cho người hầu thả tôi xuống Cúi chào như thức thường lệ. Hình như tôi khiến họ ngạc nhiên hay sao, tôi chả biết làm gì ngoài việc chạy tới chỗ ba mẹ. Họ bế tôi lên rồi tự hào giới thiệu
- ĐNT: Đây là con gái cùa chúng tôi, Đế Lạc Yên.Con bé vừa hơn 1 tuổi.
Mẹ tôi thêm lời để tạo tiếng tự hào cho bản thân...
-ĐXN: Nó là một cô bé có tài, ông bà sẽ còn ngạc nhiên nếu sống cùng con gái chúng tôi.
Tiếng cười nói kể lể ngập tràn cả 1 góc dinh thự, ba mẹ tôi càng kể lể tài năng của tôi bao nhiêu, thì ba mẹ hôn phu tôi càng kể kể bấy nhiêu. Sah khi ưng ý đôi bên và bữa tiệc kết duyên của chúng tôi kết thúc, họ đã phải ra về. Tài năng bố mẹ kể lể nhau cũng chỉ là lời hống hách vô căn cứ, vì thế trước khi ra về tôi phải chạy ra cửa, tiễn họ cùng đôi câu nói mà tôi đã phải im lặng hơn ngày mói có cơ hội thể hiện:
- TẠM BIỆT CẢ NHÀ, MONG SỚM ĐƯỢC GẶP LẠI MỌI NGƯỜI VÀO NGÀY GẦN NHẤT. BUỔI TỐI TỐT LÀNH!!!
Trước ánh mắt ngạc nhiên tới kì lạ của gia đình đó, tôi hoàn toàn hiểu rằng, họ đã có chút xấu hổ và có chút ái ngại trước sự phát triển của tôi. Một cô bé mới 1 tuổi mà nói năng giỏi hơn con họ, họ biết họ không còn thể hiện được bao nhiêu vào lần gặp sau rồi.
Ba mẹ đứng cùng tôi chờ tới lúc họ đi hẳn và cả nhà cười lớn, đặc biệt là ba tôi. Ông ấy nói:
- Làm tốt lắm con gái, chúng ta mau vào nhà xem phim đi, ba chán rồi !
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro