CHƯƠNG 3: TẦNG HAI - VÒNG LẬP TRÍ TUỆ
Một tuần sau khi Phong Hào biến mất, mười một người còn lại nhận được một tin nhắn đồng loạt hiện trên thiết bị di động – dù không ai còn nhớ rõ họ đã có điện thoại từ lúc nào.
> "Tầng Hai bắt đầu. Trò chơi này không chỉ kiểm tra trực giác... mà là trí tuệ. Bạn có sẵn sàng đi vào vòng lặp không?"
Trường Sinh cầm điện thoại, sắc mặt căng thẳng. "Không ai được tách khỏi nhóm. Lần này, mọi quyết định đều có thể khiến chúng ta mắc kẹt vĩnh viễn."
---
Họ tỉnh lại trong một không gian hoàn toàn khác – một ngôi trường bỏ hoang, bảng đen vẫn còn dính phấn, những tờ đề kiểm tra nửa chừng nằm rải rác trên sàn nhà. Ngoài trời là một cơn mưa xám liên tục, không dứt.
> "Chào mừng đến với Trường Luân Hồi. Mỗi đêm, một người sẽ biến mất nếu cả nhóm không tìm ra điểm sai trong thực tại."
> "Luật chơi: Không còn vai trò. Không còn ma sói. Chỉ còn câu hỏi: Đâu là vòng lặp, và làm sao để phá vỡ nó."
---
**Ngày 1**:
Họ tìm thấy một bản đồ trường học – nhưng kỳ lạ thay, mỗi lần mở ra, hành lang lại thay đổi vị trí.
Nguyễn Quang Anh phát hiện: "Nếu chúng ta không nhớ lại cấu trúc gốc của ngôi trường, chúng ta sẽ lạc mãi trong bản đồ biến ảo này."
Bùi Anh Tú nhắc: "Còn nhớ bài toán ma trận lặp? Mỗi vòng đều có điểm bắt đầu trùng khớp. Chúng ta phải tìm dấu hiệu ban đầu."
Cả nhóm bắt đầu kiểm tra mọi góc lớp học, mọi vật dụng. Trong một ngăn bàn, họ tìm thấy một dòng chữ viết tay: **"Ngày đầu tiên không tồn tại. Đừng tin ký ức."**
---
**Đêm 1**:
Đèn vụt tắt. Không ai thấy ai. Khi đèn bật lại, Trần Phong Hào xuất hiện – ngồi giữa lớp, bất động, như tượng sáp.
Trường Sinh vội chạy đến. Hào mở mắt, giọng khàn đặc: "Tôi bị kẹt ở vòng lặp thứ 3... thứ ở đây không muốn chúng ta thoát. Nó... là chính ký ức của chúng ta."
---
**Ngày 2**:
Họ tìm thấy một phòng thí nghiệm với bảng mạch điện tử, nơi từng học sinh có một "hộp ký ức" mang tên mình. Nhưng có đến mười ba hộp – một hộp không tên.
Trần Đăng Dương kiểm tra dữ liệu trong hộp vô danh. Bên trong là các đoạn video ghi lại... từng cuộc tranh luận trong trò chơi ma sói tầng đầu tiên – từ góc quay thứ ba.
Đỗ Hải Đăng nói khẽ: "Có ai khác đang theo dõi chúng ta từ đầu. Không chỉ là hệ thống. Là một thực thể."
---
**Đêm 2**:
Họ buộc phải tham gia một "trò chơi trí tuệ" – nếu không, tất cả sẽ bị xóa khỏi thực tại.
Một câu đố vang lên:
> "Tôi là thứ tồn tại trong mọi ký ức, nhưng không ai có thể nhớ rõ hình dạng tôi. Tôi là gì?"
Nguyễn Thái Sơn đáp: "Nỗi sợ."
Bức tường biến mất. Cánh cửa mở ra. Một căn phòng thư viện vô tận hiện ra – nơi thời gian không trôi qua, nhưng mọi sách đều đang mờ dần.
---
**Ngày 3**:
Họ nhận ra: Mỗi ký ức sai lệch của một người sẽ tạo ra một nhánh vòng lặp mới. Để thoát, cả nhóm phải đồng thuận về một "phiên bản ký ức thật sự". Nhưng mọi người lại nhớ khác nhau.
Lê Quang Hùng giận dữ: "Làm sao biết ký ức nào là thật, khi chính trò chơi cũng có thể cấy vào đầu chúng ta một ký ức giả?"
Trần Minh Hiếu nhìn anh. "Vì chỉ ký ức thật mới khiến ta đau. Còn ký ức giả – chỉ có logic."
---
Họ buộc phải chọn: Giữ lại sự thật đầy tổn thương hay tiếp tục sống trong vòng lặp an toàn của trí tuệ bị điều khiển?
Và khi họ chọn xé bỏ từng ký ức giả mạo, một cánh cửa cuối cùng mở ra.
> "Chào mừng đến tầng ba: Cảm xúc. Kẻ phản bội đã ở cùng các bạn từ đầu."
*(End 3)*
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro