Chương 8

 "Văn Tài huynh, huynh nhìn hắn kìa, trước mặt huynh mà hắn còn dám kiêu ngạo như vậy!”

Vương Lam Điền sau khi nhìn thấy ta thì bị dọa rụt cổ, nhanh chóng trốn ra phía sau Mã Văn Tài.

Hắn nhíu mày, khó chịu tránh qua một bên, không kiên nhẫn nói: “Trốn sau lưng ta làm cái gì? Không nghe thấy người ta gọi ngươi sao, đi ra ngoài!”

“Văn Tài huynh, huynh mới là lão đại của viện này! Huynh nhìn Diệp Hoa Đường kìa, ở trước mặt huynh mà còn dám kiêu ngạo như vậy, rõ ràng là không coi huynh ra gì!”

Vương Lam Điền có ý đồ khiêu khích, ai ngờ Mã Văn Tài căn bản không nghe lọt tai.

"Nếu như hắn đụng tới ta thì ta sẽ thu thập hắn. Còn bây giờ là chuyện giữa hai người các ngươi, bản công tử không xen vào!”.

Mã Văn Tài nói như thế là đã thể hiện rõ là hắn sẽ không giúp Vương Lam Điền.

Tên kia nghe xong lập tức nóng nảy, lại không dám cường ngạnh lôi kéo Mã Văn Tài bảo vệ mình.

Ta thấy hắn muốn chạy, liền ném quả đằng cầu vào đầu hắn, chạy nhanh tới túm lấy cổ áo của hắn, lạnh giọng chất vấn: “Vương Lam Điền, có phải ngươi làm hư cái bàn của ta?”

“Không...không phải ta!”

Vương Lam Điền nghểnh cổ phủ nhận: “Là...là Tần Kinh Sinh làm, ta nhìn thấy, chính là Tần Kinh Sinh!”

“Ngươi nói bậy, rõ ràng là ngươi làm, còn dám đổ lên đầu ta!”

Tần Kinh Sinh lập tức nóng nảy, lớn tiếng giải thích: “Ta với Diệp huynh không oán không cừu, sao ta phải hại hắn? Rõ ràng là sáng sớm ngươi tìm người chặt đứt cái chân bàn, để ở đó chờ hãm hại Diệp huynh!”

“Là...là Mã Văn Tài kêu ngươi làm, là các ngươi hợp mưu!”

Vương Lam Điền thấy Mã Văn Tài căn bản không có ý tứ giúp hắn, dứt khoát vò mẻ không sợ sứt, mở miệng đổ hết tội lên đầu cả hai.

“Diệp huynh, huynh cần phải tỉnh táo suy nghĩ, ta rõ ràng không có ý muốn hại huynh, tất cả đều do Mã Văn Tài sai Tần Kinh Sinh làm, là bọn hắn cố ý làm huynh khó xử, còn ta trước giờ chưa từng có ý định này!”

Lúc này nếu như có thể, ta thật sự rất muốn mời tiểu Huệ cô nương đến xem thế nào là chó cắn chó, trong miệng toàn lông.

Ta nhìn hắn như nhìn một tên dở hơi, sau đó cảm thấy tức cười.

Ta kê nhuyễn tiên chọc vào yết hầu Vương Lam Điền, nâng cằm hắn lên như ác bá trêu chọc con gái nhà lành, ghé sát vào mặt hắn, cười lạnh: “Vương Lam Điền, ngươi nói là Mã Văn Tài làm, có phải vì muốn để ta và Văn Tài huynh đấu đá lẫn nhau mà lưỡng bại câu thương, sau đó ngươi ở một bên ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi?”

“Không, ta bị oan, Diệp huynh hãy minh giám cho ta, tất cả đều do bọn hắn làm, không liên quan gì đến ta!”

Cũng không hiểu có phải vì một cước trong lớp kia phát huy tác dụng hay không mà Vương Lam Điền nhìn qua có vẻ cực kỳ sợ ta, thậm chí không tiếc đổ toàn bộ tội danh lên người Mã Văn Tài.

“Đồ cẩu nô tài, dám vu hãm ta!”

Mã đại gia lúc này mới phản ứng, đạp một cước lên người hắn, Vương Lam Điền không né kịp, bị đá ngã xuống đất, bày ra bộ mặt cầu xin Mã Văn Tài tha cho hắn, nói hết thảy đều là Tần Kinh Sinh làm, không liên quan đến Mã công tử.

Ta đối với mối quan hệ hỗn tạp trong nhóm của bọn họ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, lại thấy hắn bị Mã Văn Tài đá vài cái, lửa giận trong lòng cũng xìu xuống.

Ta cất nhuyễn tiên về bên hông rồi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, vươn tay ra.

“Ngươi...ngươi muốn làm gì?”

Vương Lam Điền bị đá rách cả khoé miệng, run run cảnh giác nhìn ta.

Ta nhếch miệng, dùng ngón tay cái chà xát ngón trỏ và ngón giữa, làm động tác đếm tiền.

Vương Lam Điền nhìn không hiểu, vẫn kinh ngạc nhìn ta, vì thế ta hảo tâm gằn từng tiếng giải thích cho hắn hiểu: “Lấy tiền ra.”

“Ngươi muốn bao nhiêu?”

Vương Lam Điền hình như cũng nhận ra hôm nay mình phải tốn tiền mới tránh được kiếp nạn này, rất thức thời hỏi ta.

Hắn biết điều như thế khiến ta rất hài lòng, vì thế nụ cười trên mặt cũng tươi thêm, hết sức ôn nhu nói: “Mười hai lượng hoàng kim”

“Cái gì?” Vương Lam Điền giật mình, từ dưới đất bật dậy.

“Sửa cái chân bàn cùng lắm chỉ có mấy xâu tiền, vậy mà ngươi lại đòi ta mười hai lượng hoàng kim! Diệp Hoa Đường, ngươi đừng khinh người quá đáng!”

“Đừng nói như vậy, Lam Điền huynh, dù sao Vương gia nhà huynh cũng là hào môn nhà giàu, không thiếu tiền, lấy ra một ít cũng đâu thấm vào đâu đúng không? Haiz, con người của ta ấy, nếu trong tay thiếu tiền, thì không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu. Chắc là Lam Điền huynh cũng hi vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ...”

Ta nói xong thuận tay sờ vào nhuyễn tiên bên hông, Vương Lam Điền sợ tới mức cúi đầu, vội vàng lấy túi tiền bên hông ra bỏ vào trong tay ta.

Ta mở ra đếm, thấy trong đó không thiếu không thừa, vừa vặn mười hai lượng hoàng kim, liền vô cùng cao hứng cất vào trong túi, đưa tay vỗ vỗ vào bả vai Vương Lam Điền khen ngợi: “Thật biết điều, hoan nghênh lần sau tiếp tục ha, càng nhiều càng tốt!”

Vương Lam Điền xanh cả mặt, bỗng dưng nhớ tới cái gì, đột ngột túm lấy tay áo của ta. Ta đang định quay người bỏ đi, thấy động tác của hắn thì không khỏi ngẩn ra: “Sao vậy, Vương Lam Điền, ngươi còn muốn bồi thường thêm sao?”

“Hừ, Diệp Hoa Đường, hôm nay là do ta xui xẻo. Nhưng hình như ta nghe nói ngươi chỉ tới thư viện đọc sách có một mình, ngay cả thư đồng cũng không có?”

“Không phải chuyện của ngươi!”

Ta giật mình, cơn giận đột nhiên biến mất.

Vương Lam Điền cười lạnh một tiếng, nhổ ra một ngụm nước bọt lẫn máu, lau khóe miệng nói:

“Mấy ngày nay ta luôn cảm thấy kỳ quái, Thái Nguyên Diệp gia của ngươi cũng coi như là hào môn nhà giàu, trong nhà đất đai ngàn mẫu, luận về tài lực thì không kém Vương gia chúng ta bao nhiêu, làm sao có thể ngay cả thư đồng cũng không có, chi tiêu hằng ngày cũng keo kiệt như vậy? Hơn nữa ngay cả tiền sửa chữa vật chất cũng là Văn Tài huynh bỏ ra. Ta thấy rất kỳ quái, Diệp gia là dòng dõi thư hương, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua có người nào biết võ nghệ quyền cước cả!”

“Hừ, ngươi quản thật nhiều!”

Trong lòng ta khẩn trương, nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh: “Vương Lam Điền, ngươi nói lời này là có ý gì? Trong nhà ta thế nào, chẳng lẽ ngươi còn rõ ràng hơn ta sao!”

“Diệp Hoa Đường, ngươi đừng quên, Vương Lam Điền ta cũng là người Thái Nguyên. Trong nhà ngươi là dạng gì, không ai trong thư viện này biết rõ hơn ta!”

Vương Lam Điền trợn trừng mắt, vẩy vẩy y phục rồi từ dưới đất đứng lên, sáp lại gần ta nói: “Lão gia nhà ta cùng với Diệp gia cũng coi như có chút qua lại, nhưng ta thấy ngươi không hề giống người Diệp gia một chút nào? Hay là...Diệp Hoa Đường, ngươi là kẻ giả mạo sao?”

“Ngươi câm mồm!”

Trong lòng ta hoảng loạn, tay có phần mất khống chế, đưa chân đá hắn lăn quay ra đất, ngực kịch liệt phập phồng, hầm hầm rít gào: “Vương Lam Điền ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám nói lung tung nữa, có tin bây giờ lão tử đánh chết ngươi ngay tại đây luôn không?”

“Diệp huynh, huynh làm cái gì vậy? Sao huynh có thể đánh người?”

Phía sau có hai người vội vàng lao tới, một trong hai lập tức nâng Vương Lam Điền dậy, phát hiện vết thương trên người hắn, nhìn về phía ta với ánh mắt kinh ngạc và oán giận, lại chính là kẻ thích làm người tốt chuyên môn xen vào việc người khác - Lương Sơn Bá.

Chúc Anh Đài thì giống người hầu nhỏ, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng hầu hạ ở bên cạnh Lương đại thiện nhân.

Vương Lam Điền đưa tay nhận lấy cái khăn trắng mà Lương Sơn Bá đưa qua, lau vết máu bên khóe miệng, trừng mắt nhìn ta rồi “Hừ” lạnh, sau đó vung tay bỏ chạy.

Ta còn muốn đuổi theo cho hắn một quyền, lại bị Lương Sơn Bá ngăn lại, vẻ mặt đau lòng nói với ta: “Diệp huynh, sao huynh có thể làm như vậy? Cho dù Vương Lam Điền có làm gì với huynh, nhưng chuyện đã qua, huynh có vấn đề gì có thể tìm chúng ta thương lượng, cùng nhau giải quyết, chứ sao huynh lại...lại có thể động thủ đánh người như vậy!”

“Ta muốn đánh ai thì đánh, liên quan gì đến ngươi!”

Trong lòng ta hiện tại hốt hoảng, lại đang nổi nóng, hoàn toàn không muốn thành toàn cho cái sự đại nhân đại nghĩa của Lương Sơn Bá

“Ngươi tránh ra, hôm nay ta phải đem cái miệng của Vương Lam Điền niêm phong lại!”

“Không được! Hắn đã bị thương thành như vậy, vì sao huynh còn không chịu buông tha hắn?”

Lương Sơn Bá giang rộng hai tay chắn ở trước mặt ta, không cho ta đuổi theo Vương Lam Điền.

Ta thấy động tác của hắn rất giống như gà mẹ che chở gà con, trong lòng bỗng nhiên có chút buồn cười, ta cùng lắm chỉ đá hắn một cái hù doạ mà thôi, cũng không có dùng bao nhiêu sức, hắn bị thương đều là vì bị Mã Văn Tài đánh, liên quan tới gì ta!

“Sơn Bá, đừng cùng người như thế nói lời vô nghĩa, ta đã sớm nói với huynh rồi, hắn và Mã Văn Tài đều là cùng một loại người thôi!”

Chúc Anh Đài kéo Lương Sơn Bá, quay đầu trừng mắt với ta, hai người này không hổ tương lai là người một nhà, suy nghĩ cũng giống nhau đến như vậy, quả thực rất giống cộng đồng liên hợp cách mạng mặt trận thống nhất đối phó nhân vật phản diện đế quốc quan liêu.

Ta tức giận đến nói không ra lời.

Mã Văn Tài nãy giờ luôn đứng ngoài xem kịch vui, nghe nói ta và hắn đều cùng một loại người, liền cười lạnh đi tới, nắm lấy vai ta.

Tay hắn vừa vặn chạm vào miệng vết thương làm ta đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, thân thể cũng cứng lại.

Chỉ nghe Mã Văn Tài dùng giọng điệu thoáng mang khí thế thiếu gia của hắn trả lời:

“Nói cho cùng, Chúc Anh Đài, chúng ta đúng là cùng một loại người, nhưng không phải giống loại cặn bã chỉ xứng đáng nằm dưới đất như các ngươi, Mã Văn Tài ta, chắc chắn phải đứng cùng hàng ngũ với người cao hơn đám tiểu nhân các ngươi rồi!”

Hắn nói xong lời này, lại quay đầu nói với ra: “A Đường, chúng ta đi.”

Câu nói cuối cùng của hắn như thiên lôi đánh xuống, làm ta có cảm giác chết ở trong lòng một nửa, cả người đều muốn bốc khói, choáng váng hồ đồ theo hắn trở về phòng.

Mãi cho đến khi hắn buông ta ra, tự mình đến bên giường nắm lấy cái chăn, rồi dọn hết qua bên trái, lúc này ta mới kinh ngạc hỏi: “Mã Văn Tài, ngươi làm cái gì vậy?”

“Hả? Ngươi không thấy sao? Ta cho ngươi ngủ trên giường!”

Mã Văn Tài đem chăn của mình dọn xong, lại giống như thi ân nghiêng đầu về phía trường kỷ: “Nào, ngươi lại đây đi!”

Hả, lão nhân gia ngài không kiếm chuyện với ta, ta rất vui, nhưng mà nếu ngủ cùng giường thì đời ta liền coi như hết, ta cảm thấy ta vẫn nên ngủ trường kỷ thôi.

“Đa tạ Văn Tài huynh nâng đỡ. Tiếc là tại hạ xưa nay vốn thích ngủ trường kỷ, trước kia ở trong nhà có cha mẹ trưởng bối quản giáo, không dám làm. Hiện tại cuối cùng có cơ hội này, mong Văn Tài huynh có thể hiểu cho ta, đừng cướp đoạt đi sở thích nhỏ này!”

“Này Diệp Hoa Đường, ngươi thật đúng là…”

Mã Văn Tài đưa tay chỉ vào ta, giống như muốn nói gì, nhưng nghĩ một chút lại hạ xuống.

Ta có cảm giác câu hắn không phun ra hẳn là “Không biết tốt xấu”, nhưng Mã Văn Tài không nói thêm gì nữa, tự mình lôi ra một quyển sách, để dưới ánh đèn đọc.

Ta do dự một chút, cũng đi đến giá sách lấy bản kinh nghĩa, vốn định ngồi ở trên trường kỷ đọc, Mã Văn Tài lại khoát tay với ra, ý bảo ta ngồi bên cạnh hắn.

“Diệp Hoa Đường, ta phát hiện ngươi rất kỳ quái.”

Thấy ta đứng tại chỗ không nhúc nhích, Mã Văn Tài chống tay lên án thư, khuôn mặt tuấn tú bị ánh đèn cạnh bàn chiếu lên làm nổi bật lúc sáng lúc tối.

“Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi câu nệ như vậy làm cái gì? Khí thế đánh Vương Lam Điền vừa rồi ở sân đá cầu đi đâu vậy? Ta chỉ bảo ngươi lại đây ngồi đọc sách thôi, còn chần chờ cái gì!”

Nói cũng đúng, chỉ là đọc sách mà thôi. Trên bàn có ánh đèn, ánh sáng tốt hơn chỗ ghế dài nhiều lắm.

Ta nở một nụ cười thật tươi, cầm sách nhu thuận ngồi ở bên cạnh hắn, nghiêm túc đọc.

Mã Văn Tài kỳ quái liếc nhìn ta một cái, trong miệng than thở: "Cười ngốc cái gì?"

Rồi không để ý đến ta nữa, chăm chú đọc sách.

Bên ngoài sắc trời dần dần tối, trong phòng ánh đèn vẫn chiếu sáng rực, ta và Mã Văn Tài đều thích đọc thầm, không thích đọc thi văn diễn cảm ra tiếng, trong phòng có vẻ đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng của tâm nến đang bong ra từng mảng.

Loại trường hợp quỷ dị ấm áp này kéo dài mãi cho đến khi thư đồng Mã Văn Tài đi vào phòng, khi hắn nhìn thấy ta và Văn Tài huynh đang im lặng ngồi cùng một chỗ đọc sách, cả người đều choáng váng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro