5

" Mặc Phương, buông ta ra "

Phất Dung vùng vẫy, Mặc Phương càng giữ chặt không buông. Hai người bay qua một nơi xa, đến khi Phất Dung bắt đầu đau đầu, Mặc Phương liền dừng lại.

" Đừng sợ "

Mặc Phương an ủi y, bàn tay thô ráp vuốt ve tấm lưng y. Phất Dung không nhịn được nôn oẹ ra, né tránh sự động chạm của hắn. Mặc Phương không giận, hắn áp tay mình vào má y, cưỡng ép y nhìn hắn, lúc này, Phất Dung dường như nhìn thấy một dải sao trời trong ánh mắt ấy, vô tận và sâu thẳm, và hình bóng của y hiện rất rõ trong đôi mắt ấy. Y nghe thấy lời thủ thỉ ngọt ngào của hắn, ma sai quỷ xúi mà làm theo lời hắn.

" Hôn ta "

Vành tai y đỏ lên, hơi thở của Mặc Phương vô cùng gần gũi, Phất Dung Quân gần như đã hôn lên môi hắn, nhưng một cây roi đã ngăn lại điều đó. Mặc Phương đưa tay không lên chặn lại, làm Phất Dung giật mình, y nhìn đôi tay của hắn nắm lấy ngọn roi, máu tuôn trào, không nhịn được muốn kéo tay hắn về để chữa lành, y dường như không nhận ra, Mặc Phương chính là một vị thần. Một vị chân thần  có thể để mình bị thương bởi thứ vũ khí tầm thường sao?

" Ngài ấy bảo ngươi tránh xa ra, không nghe thấy sao? "

Giọng nói đầy phẫn nộ của Hồ tiên không làm thay đổi sắc mặt của Mặc Phương, hắn nhìn đến hồ tiên đang run lẩy bẩy, hào quang không ngừng bao vây cả cơ thể nàng như sẵn sàng nghênh chiến, bất cứ lúc nào cũng có thể vồ lấy hắn mà cắn xé cho thoả mãn cơn nóng của chủ nhân, hắn ồ lên một tiếng.

" Thì ra là ngươi "

Bấy giờ Tiểu An mới nhìn lại người này, đôi mắt nàng chợt trợn to ra, nàng dường như không thể tin vào mắt mình, lồng ngực khó chịu khiến nàng không thể thở được. Là hắn, chính là hắn, hắn đã trở lại. Giọng muốn phát ra lại nghẹn ở cổ, Tiểu An bất chợt hít thở không thông, nàng không cam lòng, vì cái gì chứ, sao người này lại trở về, tuyệt đối này chỉ là ảo giác của nàng. Phất Dung nhìn thấy sự sợ hãi nơi nàng, kinh hô một tiếng.

" Tiểu An ! "

Mặc Phương một cú đấm đánh bay Tiểu An văng ra xa, nàng ngã nhào xuống đất, phun ra một búng máu tươi tanh nồng, nước mắt không tự chủ rơi xuống.

Sợ hãi.

Lần đầu tiên trông thấy tinh thần thê thảm của Tiểu An, Phất Dung vừa lo sợ vừa ngạc nhiên, trong ấn tượng của y, nàng luôn là một đứa trẻ hiếu động không biết trời cao đất dày, nhưng hôm nay, nàng thật sự đã để y nhìn thấy một bản ngã khác, không còn cách nào khác, Phất Dung hét với Tiểu An, thúc giục nàng rời đi. Tiểu An nghe vậy, đấu tranh một hồi liền chạy mất, trước khi hoàn toàn rời đi liền phải nhận lấy con dao gươm do Mặc Phương triệu hoán, cảnh xảy ra sau đó Phất Dung không cần nhìn cũng đoán ra được. Y không tin nổi nữa, dứt khoát kéo cổ áo hắn , ghì xuống để hắn nhìn vào mắt mình.

" Tại sao? "

" ... "

" Ta hỏi ngươi tại sao lại làm như vậy?"

Thấy người thương sợ hãi mình, Mặc Phương vội vàng an ủi, liên tục lắc đầu, đôi tay quơ lên hai ba cái, dường như muốn chứng tỏ bản thân vô hại. Phất Dung không tin, y lại né tránh.

" Chẳng lẽ em không muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở quá khứ sao? "

Phất Dung giật mình

" Không cần "

Mà nghe đến hai chữ này, tinh thần Mặc Phương liền kích động, hắn bắt lấy vai người nọ.

" Tại sao? "

" Chuyện gì đã ở quá khứ thì đừng nên nhắc lại, tuy là ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cuộc sống hiện tại rất tốt, ta không muốn vì một người mà phá hủy yên bình "

Nhưng Mặc Phương nào để yên, hắn choàng lấy eo Phất Dung, luồn ngón tay xuống dưới, mỗi một ngón đều mang theo một tia điện khiến Phất Dung run lên, nhưng thần lực của y lại không bài xích hắn. Mặc Phương ôm Phất Dung, không gian lại xoay chuyển đến một nơi khác, hắn đặt y nằm lên giường, âu yếm vuốt ve gương mặt xinh đẹp động lòng người này, Phất Dung theo từng động tác của hắn , một chút cũng không cử động, khắp người đều tê liệt không tài nào dậy nổi.

" Ngươi tính làm gì? "

" Làm chuyện mà chúng ta đã bỏ lỡ "

Mặc Phương cười nói, rồi cúi xuống chạm vào môi y, tia linh lực theo đó mà truyền vào người y, Phất Dung bị cưỡng hôn không thể phản kháng, chỉ có thể nuốt xuống từng ngụm nước bọt mà Mặc Phương đút cho y, đôi mắt y tầng tầng hơi nước, hắn đã cho y nuốt thứ gì đó, lúc sau, cả người y khô nóng muốn cựa quậy, y thở dốc, đồng thời sau cổ y dường như bị cái gì đấy cắn mà nhức nhói, y đau đớn rên rỉ, phản ứng cơ thể tự nhiên sinh mà có. Mặc Phương chùi đi nước bọt nơi khoé miệng, hắn nói với Phất Dung đang không giữ nổi mình.

" Mười vạn năm rồi..Phất Dung, ta thật sự đã đợi mười vạn năm hơn rồi "

" Lần này, ta tuyệt đối sẽ không buông tay"

Trong tay Mặc Phương xuất hiện một lọ tròn tròn, hắn mở nắp ra, dùng ngón tay móc lấy dịch đặc trong đấy, không sai, đấy là bôi trơn thảo dược, hắn xé đi y phục của Phất Dung, nâng một chân y lên, nhìn y vì khó chịu mà động tình, hắn lại càng phải kiên nhẫn hơn.

" Ta từng một lần nhìn đến một thế giới khác, ở đấy rất khác biệt với chúng ta"

" Em biết không, nam nhân ở đấy vẫn có thể sinh con, cho dù là người hay là thần "

Mơn mớn đùi trong của Phất Dung, hắn đưa một ngón tay vào huyệt động, nhẹ nhàng tiến vào, Phất Dung theo chuyển động của hắn mà rên ư a vài tiếng, bên trong tự nhiên trống trãi khó chịu, Phất Dung cảm giác phía dưới như muốn cái gì, cũng cảm nhận được thứ ướt át ấy. Y không ngại ngùng như trước, thuận thế banh đùi ra, để Mặc Phương thuận tiện nới rộng hang động.

" Phất Dung, trở thành địa khôn của ta đi "

Dứt lời, Mặc Phương liền như mãnh thú, đến xâu xé thân thể Phất Dung, trong căn phòng đầy ắp nến cùng tông màu đỏ, một chữ hỉ được treo ở ngoài cửa, tiếng ve kêu đêm cũng không át nổi tiếng rên rỉ của Phất Dung, âm thanh sống động bên phòng, cùng mùi hương ngào ngạt tựa vị đào lan quanh khắp nơi. Phất Dung chủ động quấn hai chân thật chặt vào eo hắn, cảm giác tê rần của đôi chân, sự sung sướng dục tiên dục tử làm y bị mê hoặc, một phút nào đó, Phất Dung ước rằng đêm nay sẽ trôi đi thật lâu, để y còn được trải nghiệm thứ mới mẻ như vậy.

" Ức..a.."

Mặc Phương phóng hết thảy vào trong bụng y, Phất Dung run lên, sợ hắn đi mất, mặc kệ cơ thể mệt nhoài cùng cơn đau bên dưới, y hôn lấy xương quai xanh của hắn nũng nịu.

" Còn muốn "

Mặc Phương kề tay, nâng mông y lên, rồi giật mạnh nó xuống eo mình, Phất Dung hét lên một tiếng, hắn liền cắn thêm vào đầu vú y, tiếng chụt chụt làm cả hai đều ngứa ngáy, hắn kéo cổ y lại, cắn một cái.

" Ha..agr.."

Tiếng rên yếu ớt, nhưng kéo dài lê thê. Phất Dung bị đánh dấu, mùi hương đào từ trong trẻo lại nồng đậm vị hơn, y cảm nhận phía dưới của Mặc Phương như đamg tìm kiếm điều gì đấy, đến khi chuẩn bị hành sự, y mơ hồ nghe thấy lời của Mặc Phương.

" Phất Dung Quân, sinh con cho ta nhé?"

" Ừm..ức .."

" Không được hối hận, không được chối bỏ, có biết không?"

" Ừm.."

Mặc Phương nhận được điều mình muốn, hắn xoay người y lại, hôn lên môi y, quấn quýt chẳng muốn rời đi, hắn đặt y tựa lưng vào tường, để y ôm chặt eo mình, đôi chân y mất trọng lực, muốn đứng vững phải giữ thật chặt cơ thể của Mặc Phương, vừa hay lại nuốt trọn " tiểu Mặc Phương" trong bụng , hắn đẩy nhanh tiến độ, thúc liên tục vào huyệt động, tiếng nước lẫn giao âm cơ thể đập phình nghịch muốn đỏ cả mặt, dâm dục sống động, hắn tìm thấy khoang sinh sản, mạnh bạo hơn, nhanh hơn, và bắn thẳng vào đấy. Xong việc, hắn đặt y trở lại giường, thành kính hôn lên trán y, cơ thể y đỏ lừ, mồ hôi lẫn tinh hoàn lướt đẫm cả thân thể, Phất Dung không thể chịu nổi sức lực của Mặc Phương, vốn đã ngất từ lâu, nhưng có tinh lực của Mặc Phương phù trợ mới chịu đựng được như vậy. Đúng lúc này, Phất Dung khó chịu thở nhọc một tiếng, phía dưới của Mặc Phương chưa kịp rút ra lại phải dựng đứng. Xem ra đành phải thao y đến ngất đi tỉnh lại một lần nữa, dù có không nỡ, nhưng biết sao được, lửa là do y thắp, thì chính y phải dập tắt.

Một lúc lâu sau, Phất Dung lấy lại được chút ý thức cũng chỉ biết được, chuyện hôm trước đến tận nay vẫn chưa giải quyết xong, y quyết định ngủ thêm một chút nữa.

Vẫn là lúc lâu sau, y lại tỉnh, lại ngất, ròng rã không biết qua bao lâu, y giơ lên bàn tay vô lực của mình, tát thẳng vào mặt tên khốn không biết tiết chế Mặc Phương.

" Tha cho ta đi "

Rất tiếc là, y khàn giọng không nói lên lời.

Thiên đế bệ hạ, người bị người ta bắt nạt đến mức lạc giọng rồi !!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro