6. Hành động kì lại của Hirata
" Ha... Đi thôi Sora! "
" Chúng ta còn nhiều việc phải làm lắm. "
Viên cảnh sát hình sự quay đi, vỗ nhẹ vào vai Sora, rồi bước thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng trước khi cánh cửa khép lại, anh ta liếc nhìn Shunichi thêm một lần nữa. Cái nhìn không hẳn là nghi ngờ, nhưng chắc chắn... không đơn thuần.
Shunichi bắt gặp ánh mắt đó. Tim cậu đập mạnh một nhịp.
"Ánh mắt của anh ta..."
Một thứ gì đó lạnh lẽo, sâu hút, như thể nhìn thấy bên trong cậu. Không giống ánh mắt của một người muốn điều tra... mà giống như một người đã biết rõ.
Cạch.
Cửa đóng lại. Căn phòng chỉ còn lại mình Shunichi.
Cậu ngả người ra gối, mắt dán lên trần nhà trắng toát. Im lặng.
> * Đúng là người kỳ lạ... Anh ta bị gì ấy nhỉ...*
Một thoáng trôi qua.
Sự im lặng ấy không kéo dài lâu. Vì trong đầu Shunichi, mọi ký ức đang bắt đầu lặp lại.
Không phải như những gì cậu vừa khai.
Ký ức về đêm đó... vỡ ra từng mảnh như gương rạn nứt.
Sau tiếng hét... là cảnh hai cha con dằng co dữ dội giữa phòng khách.
Cơ thể gầy gò của ông Oyama nhưng vẫn hung hăng-liên tục đánh cậu, tát, đấm, kéo.
Shunichi lúc đó gần như mất kiểm soát, ánh mắt đỏ ngầu, không còn nghe thấy gì ngoài tiếng máu đập trong tai.
Cậu không muốn nhớ thêm nữa.
" ...Không. Dừng lại. "
Cậu thì thầm.
Bàn tay đưa lên xoa nhẹ vào cổ, vừa xoa vừa ngiên đầu ánh mắc hiếp lại một cách lơ lửng.
" Đã nói là hết thật rồi mà. "
Ánh mắt cậu thay đổi. Không còn hoảng loạn, không còn buồn bã. Chỉ còn lại sự trống rỗng và yên lặng... đáng sợ.
> * Tên cảnh sát đó... phiền phức! "
_____
" Đúng là... đứa trẻ tội nghiệp. "
" Nhìn thấy cha mình chết ngay trước mắt như vậy... "
Sora vừa đi dọc hành lang bệnh viện, vừa cầm ly cà phê còn nóng hổi, làn khói bốc lên mờ ảo giữa ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo.
Đi bên cạnh anh là viên cảnh sát hình sự-người đàn ông cao gầy, khoác áo dài tối màu, tay trái cầm một tập hồ sơ dày, tay phải cầm cây bút chì đang xoay giữa ngón tay.
" Ừ. Tội thật. "
Anh ta đáp đơn giản, mắt không rời khỏi tài liệu trên tay.
" Ơ... không phải cậu đang trong thời gian bị đình chỉ à? "
Sora bất giác quay sang hỏi.
" Vài ngày nữa là quay lại rồi. "
" Giờ điều tra luôn thì có sao đâu. "
Anh ta đáp lại, giọng đều đều, không hề có vẻ gì là để tâm.
Sora khẽ gật gù, nhấp một ngụm cà phê.
" Nhưng lần này đi làm trở lại, cậu đừng gây chuyện nữa đấy. "
" Tôi không muốn lại phải làm báo cáo nội bộ vì cậu đâu. "
" Rồi rồi. "
Viên cảnh sát kia đáp mà không hề ngẩng mặt lên.
Sora nhướng mày nhìn sang, thấy người kia cứ chăm chú vào tập hồ sơ, ánh mắt dán chặt như thể muốn moi ra từng lớp thông tin từ đống giấy tờ kia.
" Nhìn gì mà chăm chú vậy? Hả, cảnh sát Hirata? "
Người kia cuối cùng cũng ngẩng lên, mắt hơi nhíu lại.
Tập tài liệu mở ra là những tấm ảnh chụp hiện trường:
Một căn nhà cấp bốn cũ kỹ, với sàn nhà bê bết máu, chai rượu vỡ tung dưới chân bàn, dấu giày loang lổ, mảnh áo rách, vết kéo lê gần ngưỡng cửa... tất cả đều lạnh lẽo và nặng nề.
" Bên trong có gì đặc biệt à? "
Sora hỏi.
Hirata không trả lời ngay. Anh chỉ rút một tấm ảnh từ xấp tài liệu, đưa lên ngang tầm mắt.
Trong ảnh là một chiếc áo thun trắng có dính máu, bị vò nhàu và nằm sát góc tường.
Ngay bên cạnh là một chiếc bút máy màu đen, khác hoàn toàn với phần còn lại của căn phòng.
Hirata khẽ nheo mắt.
" ...Không khớp. "
Anh lẩm bẩm.
" Hả? Cái gì không khớp? "
Sora nghiêng người nhìn theo.
Hirata gập tập hồ sơ lại.
" Shunichi nói cậu ta bị đâm từ sau lưng, rồi ngất. "
" Ừ thì... đúng rồi. Cậu ấy nói vậy. "
" Nhưng... vết máu nhỏ giọt lại kéo từ trong phòng ngủ ra đến giữa phòng khách."
" Và dấu vết vật lộn thì không nằm ở khu vực cửa ra vào... mà là ngay giữa trung tâm căn phòng."
Sora im lặng. Gió từ hành lang thổi lướt qua, làm lớp giấy ngoài hồ sơ khẽ rung lên.
" ...Cậu nghĩ sao? "
Hirata không đáp. Anh chỉ quay đầu nhìn về phía hành lang cuối, nơi một y tá vừa đẩy qua chiếc xe đẩy với túi truyền.
Trong mắt Hirata, có một điều gì đó đã bắt đầu không ổn.
_____
Văn phòng hợp khẩn của đội điều tra
" Ba tháng trước cũng có một vụ... bóp cổ đến khi nạn nhân tắc thở, y như vậy. "
Giọng nói trầm và đanh vang lên trong căn phòng họp kín của Sở cảnh sát Tokyo.
Kang Yong, đội trưởng Đội Điều tra Số Một, người gốc Hàn, bước vào phòng họp với tập hồ sơ dày trên tay. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông.
" Vụ án tại khu Santo Hen, chắc các cậu còn nhớ. Đó là vụ thứ năm, cùng thủ pháp siết cổ, không có vũ khí gây án rõ ràng, không dấu hiệu đột nhập, và..."
Ông liếc nhìn mọi người trong phòng rồi dừng lại ở một người đang ngồi cuối bàn:
" Hirata.! "
Không khí chùng xuống ngay lập tức.
" Cậu còn nhớ ba tháng trước cậu đã làm gì không? "
Hirata hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt không thay đổi, nhưng sống lưng đã hơi căng.
Căn phòng lặng đi vài giây. Những sĩ quan khác bắt đầu mường tượng lại, lật hồ sơ cũ, ghi chép lại những chi tiết quan trọng.
Một người lên tiếng:
" Santo Hen... là vụ mà Hirata đã xông vào nhà nghi phạm mà không có lệnh khám xét, sau đó đánh gãy tay hắn khi đang thẩm vấn nội bộ."
" Vì chuyện đó, cậu đã bị đình chỉ 3 tháng. "
Một người khác thêm vào
Kang Yong gật đầu:
" Chính vì việc làm quá đà đó, vụ án đã không thể thu thập thêm bằng chứng, nghi phạm được thả vì "thiếu chứng cứ", còn cậu thì bị đình chỉ điều tra. "
Ông ngả người, nhìn xoáy vào Hirata:
" Và bây giờ... một vụ án mới với thủ pháp y hệt vừa xảy ra. "
" Tại sao trùng hợp vậy.? "
Cả căn phòng lặng như tờ. Sora cũng có mặt, liếc nhanh sang Hirata, như đang đọc từng biểu cảm nhỏ nhất trên mặt anh.
Hirata không nói gì. Chỉ từ tốn lật một trang trong hồ sơ trước mặt, nhìn kỹ vào ảnh hiện trường.
Miệng anh nhếch nhẹ, gần như một nụ cười mỉm không ai hiểu được.
" Tôi nhớ rõ từng vụ một. "
Hirata cất tiếng, giọng thấp và bình thản.
" Và tôi cũng biết... vụ này không giống những vụ trước. "
Kang Yong hơi nheo mắt:
" Cậu chắc chứ? "
" Chắc. Vụ Santo Hen là siết cổ bằng dây.
- Vụ lần này... là tay trần. "
" Nhưng nạn nhân đều chết vì ngạt thở, không phản kháng, không kêu cứu. Vậy có khác gì?"
Hirata nghiêng đầu, ánh mắt hơi lóe lên thứ gì đó:
" Khác ở tâm lý hung thủ. Một người dùng dây-muốn kiểm soát. Một người dùng tay-muốn chạm vào... cảm giác cuối cùng của nạn nhân. "
Mọi người trong phòng đều im lặng. Không ai hiểu Hirata đang nói từ tư duy phá án...
... hay từ trải nghiệm cá nhân?
Hirata khẽ mỉm cười. Nụ cười của anh ta không mang theo chút ấm áp nào.
Chậm rãi, anh đưa hai tay ra trước mặt, các ngón tay mở rộng rồi từ từ khép lại... như đang bóp cổ một ai đó vô hình.
Giọng anh trầm, đều đều, gần như say mê:
" Như thế này..."
" Cảm nhận rõ từng hơi ấm trên cổ tay... từng nhịp thở của nạn nhân... yếu dần... tắc nghẽn... "
" Từng giây... từng giây trôi qua... cho đến khi họ không còn thở nữa. "
Căn phòng họp chìm vào im lặng. Không phải kiểu im lặng thông thường-mà là im lặng nghẹt thở.
Mọi người dần dần quay đầu nhìn về phía Hirata.
Ánh mắt của họ chứa đủ thứ: bàng hoàng, rợn người, và dè chừng.
Khuôn mặt của Hirata lúc này... thật sự rất đáng sợ.
Không phải vì nó hung dữ. Mà vì nó... quá thật.
Ánh mắt anh ta mơ màng. Biểu cảm không phải của một người đang "mô tả" lại... mà như thể đang sống lại khoảnh khắc đó.
Một thoáng sau...
Hirata chớp mắt, như vừa tỉnh khỏi cơn mộng.
Anh ta nhìn quanh - bắt gặp ánh mắt của cả phòng đang dán chặt lên mình.
Một người đặt bút xuống. Một người khác ho nhẹ, ánh mắt tránh đi. Kang Yong thì im lặng, không chớp mắt nhìn anh.
Hirata khẽ giật mình. Nụ cười tắt hẳn. Anh hạ hai tay xuống, thẳng người lại, như thể chưa từng làm gì.
" ...Ờ, xin lỗi. - Anh nói khẽ, nhưng giọng vẫn bình tĩnh. "
" Tôi chỉ... giải thích về sự khác biệt trong hành vi thôi. "
Không ai nói gì. Không ai gật đầu. Không ai tiếp lời.
Không khí trong phòng họp vẫn nặng nề đến mức có thể cắt bằng dao.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro