Chương 7: Cậu nhóc theo dõi
Chuyến đi bộ trở về nhà từ nhà Hashirama và Tobirama thật im lặng đến khó chịu. Có điều gì đó gần cuối chuyến thăm của họ dường như đã kích thích người Madara vì lý do nào đó, và giờ gã đang có tâm trạng hơi tệ. Naruto im lặng suốt chặng đường về nhà, ngước nhìn khuôn mặt đẹp trai miễn cưỡng của Madara, tự hỏi mình có thể làm gì để khiến người này nói chuyện mà không kết thúc bằng việc gã chỉ bỏ đi?
Mình muốn huynh ấy nói chuyện với mình...
Nhưng Naruto biết rằng sẽ phải mất một thời gian dài trước khi cậu có thể khiến người này mở lòng với mình về cảm xúc cá nhân.
Huynh ấy giống hệt Sasuke...
Môi Naruto cong lên thành một cái bĩu môi nhỏ, khoanh tay cáu kỉnh khi nhìn sang một bên, cảm thấy khó chịu hơn khi nhìn người đó lâu hơn, nhưng Naruto cũng biết rằng thật vô lý khi mình buồn bã.
Cậu là một người hoàn toàn xa lạ với Madara, và không chỉ vậy mà cậu còn trẻ hơn gã. Giá như Hashirama có thể là người ở đây với Uchiha... nhưng Naruto—cậu cũng là một luân hồi của Ashura. Vì vậy, theo một cách nào đó, bản thân cậu là một đối tác có thể chấp nhận được với Madara, nhưng thực sự có sự khác biệt lớn như vậy giữa cậu và Hashirama? Cậu có thể cứu Sasuke, nhưng tại sao Hashirama không thể cứu Madara? Có lẽ chỉ riêng việc luân hồi đã không giúp ích được gì, đó hẳn phải là một sự khác biệt lớn giữa các cá nhân. Vậy, một lần nữa, điều gì đã khiến cậu và Hashirama khác biệt? Đây là một câu hỏi rất quan trọng nếu Naruto không muốn mắc phải những sai lầm giống như người tiền nhiệm của mình.
Madara nghe thấy Naruto thở dài bực bội bên cạnh mình và nhìn xuống cậu từ khóe mắt. Naruto có vẻ hơi khó chịu và bối rối. Madara ngượng ngùng gãi cằm bằng ngón trỏ và nhìn con đường phía trước họ. Phải thừa nhận rằng, phản ứng khá đột ngột của gã ở đó có thể hơi vô lý, nhưng Madara không biết chuyện gì đã xảy ra với mình. Có lẽ là vì Hashirama luôn làm những gì y muốn bất cứ khi nào nghĩ đến, gã đã quen với điều đó - ít nhất là nên như vậy. Naruto đã không làm gì sai, vì vậy đó không thể là lỗi của cậu. Hoặc có thể Madara chỉ thực sự muốn rời khỏi ngôi nhà đó và tránh xa con rận tóc bạc đó. Bất kể thế nào, bầu không khí xung quanh họ đã trở nên tồi tệ do sự bùng nổ thiếu chín chắn của gã, và bây giờ gã có nghĩa vụ phải sửa chữa nó.
Và rồi, Uchiha hắng giọng, thu hút sự chú ý của Naruto.
"Ừm, ta đang nghĩ...cuộc gặp gỡ đầu tiên của cậu với mọi người hôm nay diễn ra tốt đẹp," Madara bình luận, cố gắng tỏ ra bình thường.
"Ồ, huynh thực sự nghĩ vậy sao?"
"Đúng vậy, cậu đã cư xử rất hoàn hảo. Vì vậy, ta chỉ muốn nói rằng...cậu đã làm rất tốt," Madara nói, nhẹ nhàng và động viên vỗ nhẹ vào đầu chàng trai trẻ.
Tâm trí Naruto đột nhiên trở nên trống rỗng như thể bị đoản mạch, nhưng khi những lời nói của người đàn ông đó đã in sâu vào não cậu và cậu nhận ra những gì vừa được nói, đôi mắt xanh biếc sáng lên rực rỡ và mở to vì ngạc nhiên.
Huynh ấy- Huynh ấy nói ta làm rất tốt... Huynh ấy đang khen ta! Huynh ấy thực sự khen ta!
Được Uchiha Madara chân thành khen ngợi bên ngoài trận chiến, không có ẩn ý đe dọa hay chế giễu, có lẽ là một trong những thành tựu lớn nhất mà bất kỳ ai có thể nhận được từ người đàn ông này! Và lồng ngực Naruto sôi sục ấm áp vì phấn khích và thành tựu, lấp đầy toàn bộ con người cậu.
"Huynh thực sự có ý đó sao? Huynh nghĩ ta đã làm tốt lắm sao?" Naruto vui vẻ hỏi.
Madara hơi ngạc nhiên trước sự phấn khích của Naruto chỉ vì một lời khen nhỏ nhặt, và điều đó khiến gã nở nụ cười.
Thật đáng yêu.
"Đúng vậy, cậu đã làm rất tốt." Madara nhẹ nhàng xoa mái tóc vàng mềm mại của cậu. Naruto dường như hoàn toàn quên mất việc bực bội vì tóc mình bị rối tung như một đứa trẻ, và nhìn lên Madara với một nụ cười toe toét,
"Vậy thì, huynh nghĩ có ai trong số họ muốn làm bạn với ta không?" Naruto hỏi đầy hy vọng.
"Có thể. Ayaka và Yuuto lớn hơn cậu vài tuổi, nhưng họ hòa đồng và thân thiện. Họ cũng là hàng xóm gần nhất của chúng ta, nên cậu sẽ gặp họ thường xuyên hơn. Ta chắc rằng họ sẽ không phiền khi biết thêm về cậu đâu."
"Tuyệt!" Naruto reo lên và giơ nắm đấm lên không trung, "À, nhưng ta không chắc mình sẽ nói gì với họ. Ta thậm chí còn không biết liệu chúng ta có điểm chung gì không. Ta nghĩ sẽ quá khập khiễng nếu bắt đầu nói về một điều gì đó tầm thường như thời tiết... Có lẽ ta nên thẳng thắn cho họ biết rằng ta muốn làm bạn!" Trong khi Aruto nói huyên thuyên một cách phấn khích, Madara hài lòng với việc nhìn cậu đang trò chuyện một cách đáng yêu với chính mình.
"Này, huynh biết họ lâu hơn ta mà, huynh nghĩ ta nên làm gì?"
"Ừm, có lẽ nếu chúng ta đi và-"
Đột nhiên, Madara dừng lại giữa câu khi có điều gì đó thu hút sự chú ý của gã. Khi hai người về đến nhà, Uchiha nheo đôi mắt đen của mình lại khi nhận thấy một người đàn ông đang đứng trước cổng nhà họ, có vẻ như đã kiên nhẫn chờ đợi cặp đôi này trở về nhà.
Có vẻ như tin tức lan truyền nhanh hơn ta dự đoán,
Madara kết luận bằng một tiếng cười khẩy. Khi họ đến gần, người đàn ông bước tới chào tộc trưởng.
"Xin chào, Ngài Madara," anh ta lịch sự nói với một cái cúi chào sâu. Đây là lúc Nảuto nhận thấy huy hiệu Uchiha trên lưng người đàn ông và cậu tự hỏi tại sao anh ta lại đợi họ trở về nhà. Tộc trưởng Uchiha khoanh tay trước ngực và nhìn xuống người đàn ông một cách đầy uy quyền,
"Ngươi muốn gì?" Gã hỏi một cách trắng trợn, không lãng phí thời gian để đi thẳng vào vấn đề. Người đàn ông giật mình trước giọng điệu thô lỗ của tộc trưởng và vẫn cúi đầu khiêm tốn để tỏ lòng tôn trọng, và rõ ràng là sợ làm hỏng tâm trạng của tộc trưởng.
"Ừm, các trưởng lão trong tộc muốn nói chuyện với ngài, tộc trưởng," anh ta rụt rè thông báo.
Madara lại cười khẩy một lần nữa, đảo mắt một chút rồi quay đầu lại nói với Naruto. "Vào trong đi. Đừng rời đi cho đến khi ta trở về, hiểu chưa?"
Tuy nhiên, người đàn ông kia lại yếu ớt xen vào: "À, c-các trưởng lão yêu cầu ngài cũng mang theo cậu ta, thưa tộc trưởng..."
Khi Naruto nghe thấy mình cũng được yêu cầu tham gia cuộc họp, cậu cảm thấy tim mình đập mạnh và toàn thân trở nên cứng đờ.
H-Họ cũng muốn ta đi à? Naruto nuốt cục nghẹn lo lắng hình thành trong cổ họng.
Đúng lúc này, Madara gửi một cái nhìn đen tối và héo úa bảo anh ta ngậm miệng lại nếu anh ta muốn giữ cái lưỡi của mình, rõ ràng là khó chịu với lời đề nghị lố bịch và với người đàn ông dám xen vào cuộc trò chuyện, và người đưa tin đã làm như vậy khi anh ta lùi lại một bước ngoan ngoãn. Người đàn ông phải dùng hết sức lực để không quỳ xuống và cầu xin sự tha thứ hoặc chạy trốn khỏi cái nhìn lạnh lẽo đang đục thủng con người anh ta. Mọi người trong tộc Uchiha đều biết thủ lĩnh của họ có thể đáng sợ đến mức nào, đặc biệt là sau cái chết của em trai gã.
Anh ta có thể nhớ rõ vẻ mặt của Madara trong lần gặp đầu tiên sau khi Izuna qua đời, và đó là lần đầu tiên anh chứng kiến khuôn mặt u ám đáng sợ với đôi mắt đỏ rực mạnh mẽ phản chiếu cơn thịnh nộ thầm lặng.
Đó là biểu cảm chỉ thấy trong cơn ác mộng.
Giống như một con quỷ đã vào phòng và bắt giữ tất cả bọn họ. Không ai, ngay cả những người lớn tuổi trong gia tộc, dám nói xấu tộc trưởng vào thời điểm đó; bởi vì họ biết rằng nếu họ làm vậy, không ai trong số họ có thể sống để nhìn thấy mặt trời mọc vào ngày hôm sau. Mặc dù họ tôn trọng người đàn ông này vì là người đứng đầu gia tộc họ với tư cách là sức mạnh và người bảo vệ lớn nhất của họ, tuy nhiên họ cũng sợ gã.
Khi người đàn ông vẫn cúi mình và bất động như một tảng đá, thì anh ta nghe thấy sự thay đổi đột ngột trong giọng nói của tộc trưởng khi ông nói bằng giọng nhẹ nhàng hơn nhiều với Naruto.
"Đây là chìa khóa nhà. Giữ lấy. Đây là chìa khóa dự phòng ta đã làm cho cậu; tuy nhiên, cậu không được phép rời khỏi nhà nếu không có ta đi cùng. Bây giờ, hãy vào trong và đợi ta quay lại."
"Hả? Nếu ta không thể ra khỏi nhà trừ khi đi cùng huynh, vậy thì có chìa khóa riêng để làm gì?" Naruto phàn nàn, và khuôn mặt của người đưa tin biến thành vẻ sốc thực sự và kinh hoàng tột độ, ẩn giấu vì tư thế cúi đầu của anh ta.
Thật là hỗn láo! Đứa trẻ này không coi trọng mạng sống của mình sao?! Sao nó dám với tộc trưởng bằng những lời lẽ thô lỗ như vậy!
Tuy nhiên, điều khiến ông ngạc nhiên là vị tộc trưởng không khiển trách mà chỉ tiếp tục.
"Chỉ trong một thời gian ngắn thôi, cho đến khi ta thấy thoải mái khi để cậu tự do đi lại. Bây giờ, đừng cãi nhau với ta nữa, vào trong đi," Madara ra lệnh, đặt bàn tay to lớn của mình lên lưng Naruto và nhẹ nhàng dẫn cậu về phía cổng.
Naruto thở hổn hển như trẻ con, "Được thôi... Huynh nghĩ khi nào sẽ quay lại? Ta phải làm gì nếu có người đến gõ cửa?"
"Nếu có người gõ cửa, cậu có thể mặc kệ. Còn về thời gian ta trở về, có lẽ là gần tối. Sau khi họp xong với các bô lão, ta cũng có một cuộc họp khác với các tộc trưởng chính về việc mở rộng làng và các diễn biến khác trong tương lai. Ta sẽ quay lại để chuẩn bị bữa trưa trong lúc đó. Giờ thì vào đi, ta không thể kéo dài cuộc trò chuyện này thêm nữa," Madara khẽ huých nhẹ vào người Naruto.
Naruto bĩu môi, "Được rồi, được rồi, giờ ta vào trong đây, thấy chưa?" cậu nói, làm bộ mở cổng và bước vào trong, cho đến khi không còn thấy cậu nữa sau khi cuối cùng đóng cánh cửa gỗ gụ dày. Sự tập trung của Madara vào cánh cổng chỉ chuyển hướng sau khi nghe thấy tiếng mở và đóng cửa trước của ngôi nhà từ bên trong. Khi đã xác nhận Naruto thực sự đang ở trong nhà, gã quay lại và bắt đầu bước đi. Người đưa tin của các trưởng lão trong gia tộc giật mình khi thấy tộc trưởng Uchiha tiến đến gần và di chuyển để đi ngang qua, và anh ta vội vã đi theo người đàn ông oai vệ đó.
"À, ừm, xin cho phép tôi dẫn đường, thưa tộc trưởng," người đàn ông khiêm tốn đề nghị, nhưng Madara chỉ phớt lờ anh ta.
"Ta biết đường đi của mình," Gã nói một cách thẳng thừng, nói với người đàn ông kia như thể anh ta là một con ruồi. Người đưa tin ngậm miệng lại và mím môi khi anh ta lặng lẽ đi theo sau tộc trưởng từ bên cạnh, biết rằng anh ta rất có thể sẽ phải chịu địa ngục vì dám đi ngay sau gã. Anh ta cố gắng hết sức để nhìn chằm chằm vào bất cứ nơi nào trừ tấm lưng rộng của người đàn ông nghiêm nghị trước mặt anh ta, nhưng tất cả đều vô ích vì anh ta không thể không nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang suy ngẫm.
Tại sao tộc trưởng lại cư xử kỳ lạ như vậy, và tại sao ngài lại dung thứ cho sự thiếu tôn trọng trắng trợn như vậy từ một đứa trẻ của một gia tộc thấp kém?
Anh ta biết rằng vị tộc trưởng này luôn giữ hình ảnh nhất định trước mặt Hashirama chỉ vì muốn duy trì mối quan hệ hòa bình giữa Uchiha và Senju, nhưng còn đứa trẻ này thì sao?
Có lẽ cậu bé đó... quan trọng với tộc trưởng chăng?
Có phải vì thế mà gã từ chối mang cậu theo để chịu sự giám sát của các trưởng lão trong gia tộc không?
Sau đó, anh ta liếc nhanh về phía nơi ở của Madara rồi quay lại nhìn người đàn ông đó, tự nghĩ:
Cậu bé đó là ai?
****
Khi Naruto bước vào nhà, cậu đứng ở tiền sảnh và nhìn thẳng về phía trước.
Bây giờ mình phải làm gì đây?
Cậu tự hỏi, có phần bối rối. Không thể đi đâu cả, chẳng có việc gì để làm. Giờ nghĩ lại, cậu chẳng thể làm bất kỳ sở thích nào của mình ở đây. Naruto đã chán chơi khăm từ lâu rồi—trừ có lẽ là nhẫn thuật quyến rũ, mà cậu phải thừa nhận là đôi khi cũng có ích. Cậu không thể ăn mì ramen hay đi chơi với bất kỳ người bạn nào, và với tình trạng cơ thể hiện tại, cậu cũng không thể tập luyện như trước nữa. Sở thích duy nhất khác mà cậu có thể nghĩ đến là... tưới nước và chăm sóc cây cối.
Khi nhớ ra điều này, Naruto quyết định đi dạo quanh nhà để tìm bất kỳ cây nào cần chăm sóc. Cậu đảm bảo chỉ vào những căn phòng mà cậu đã được chỉ trước đó—ít nhất là cho đến khi cậu đến phòng ngủ của mình, và nhớ ra rằng phòng của Madara nằm ngay đối diện phòng mình...
....Naruto nuốt nước bọt.
Cậu không nên làm vậy.
Đây không phải phòng của cậu và Madara cũng không ở đây để cho phép cậu hay gì cả.
Nhìn vào phòng Madara mà không được gã cho phép là hành vi vô cùng thô lỗ, đặc biệt là khi Uchiha đã cho cậu ở nhờ và chăm sóc mọi nhu cầu của cậu miễn phí.
Nhưng... Nếu có một cây ở đó cần được tưới nước thì sao?
......
Có lẽ chỉ cần nhìn thoáng qua một chút cũng không sao...
Naruto liếc nhìn cả hai đầu hành lang để xác nhận rằng cậu thực sự ở một mình, rồi từ từ, rất chậm rãi...
Naruto trượt cánh cửa mở ra chỉ bằng độ rộng của ngón trỏ, vừa đủ để nhìn vào bên trong.
Không có gì đáng ngạc nhiên, căn phòng rất trống trải. Nó lớn hơn phòng ngủ của cậu một chút; tuy nhiên, không có nhiều đồ đạc. Phòng của Naruto có một chiếc bàn khá lớn và một số bức tranh đẹp, thậm chí còn có một giá sách chứa đầy một số cuốn sách mới mua và những đồ trang trí thú vị để ngắm. Nhưng phòng của Madara chỉ có hai chiếc đèn sàn shoji cao ở mỗi góc phòng bên cạnh cửa sổ shoji tròn, và thế là hết.
Trời ơi, huynh ấy đúng là người theo chủ nghĩa tối giản...
Kể cả khi người đàn ông đó thực sự theo chủ nghĩa tối giản thì căn phòng của gã vẫn có điều gì đó không ổn.
Đột nhiên, Naruto nhận ra điều gì đó, cậu đóng cửa lại như trước và đi khắp ngôi nhà một lần nữa. Lần này mở mọi cánh cửa của mọi phòng, bao gồm cả phòng làm việc của Madara.
Đây là lúc nhận ra rằng, ngay cả với một người theo chủ nghĩa tối giản, toàn bộ ngôi nhà cũng quá đơn sơ. Naruto nghĩ rằng ngay cả những người theo chủ nghĩa tối giản cũng có một hoặc hai chậu cây, một số lọ hoa trang trí, và thậm chí chỉ có một bức tranh nằm xung quanh—nhưng không có bức nào cả. Căn phòng duy nhất có sức sống là phòng của cậu. Ngoài ra, trông như thể không có ai thực sự sống ở đây. Với rất ít đồ dùng cá nhân, cứ như thể là...
"...Huynh ấy sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào..."
Không thể nào...
Madra không thể nào giữ ý định rời khỏi làng sớm như vậy, đặc biệt là khi ngôi làng chỉ mới được xây dựng cách đây hai năm. Tuy nhiên, Naruto không thể gạt bỏ nỗi lo lắng mà cậu cảm thấy về khả năng này và lo lắng đi đi lại lại trong nhà, cầu nguyện rằng Madara chỉ là một người theo chủ nghĩa tối giản siêu cấp. Cuối cùng, cơ thể yếu ớt của cậu trở nên mệt mỏi vì tất cả sự căng thẳng và đi đi lại lại đầy bực bội, và quyết định quay trở lại phòng khách và nghỉ ngơi trên thềm ngay bên ngoài.
Khu vườn đẹp...
Naruto nghĩ một cách bình thản, nhắm mắt lại và hơi nghiêng đầu. Cậu để tâm trí mình trống rỗng để thư giãn, cảm thấy mình thư giãn khi tắm dưới ánh nắng ấm áp.
Lần tiếp theo mở đôi mắt xanh biếc của mình ra, cậu giật mình ngạc nhiên khi đột nhiên được chào đón bằng cảnh tượng phi thường của một vài cặp mắt và những cái đầu nhỏ đang nhìn xuống anh từ trên mái của những bức tường đá cao. Khi những cái đầu nhỏ nhận ra mình đã bị phát hiện, chúng nhanh chóng tản ra và bò đi như một bầy trộm bị bắt quả tang.
Tuy nhiên, một lọn tóc đen xoăn mềm mại hơi chậm hiểu và vẫn đứng im tại chỗ, đỏ mặt khi nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu đẹp nhất của bầu trời mà mình từng thấy như thể đang bị thôi miên. Ánh mắt của cậu ta chỉ bị kéo đi khi một đứa trẻ khác đến phía sau và kéo cậu ta xuống bằng chân từ mái nhà. Naruto có thể nghe thấy chúng rơi xuống đất ở phía bên kia, một trong số chúng thì thầm giận dữ với đứa kia, rồi vấp ngã để trốn thoát.
Cái gì thế này...
Cậu thở dài mệt mỏi và lắc đầu.
Mình thực sự giống như một loài động vật kỳ lạ hay gì đó... Mình tự hỏi liệu có phải chịu đựng việc họ nhìn trộm từ đây trở đi không.
Cậu đã cân nhắc đến việc có nên nói với Madara rằng một đám nhóc đang theo dõi cậu từ trên tường hay không, nhưng cậu thực sự không muốn làm mọi chuyện trở nên tồi tệ, vì vậy cậu nghĩ tốt hơn hết là nên để nguyên như vậy và quyết định ngủ một giấc trong khi chờ đợi.
****
Madara về nhà để nấu bữa trưa và kiểm tra Naruto, nên anh trở nên lo lắng khi mở cửa và thấy ngôi nhà khá yên tĩnh.
"Naruto?" Madara gọi.
Không có câu trả lời.
Sau đó, gã bước vào, tự hỏi liệu có bắt gặp Naruto đang lục lọi đồ đạc không, nhưng khi đi ngang qua phòng khách, gã nhìn thấy cậu nằm ngửa và ngủ yên bình bên ngoài thềm với ánh nắng mặt trời chiếu vào nửa thân dưới như một tấm chăn ấm áp. Nhìn thấy cảnh tượng thanh bình trước mắt, gã mỉm cười với chính mình khi lặng lẽ đi đến bếp để chuẩn bị bữa trưa. Khi gã thu thập tất cả các nguyên liệu cần thiết, không có Naruto để giữ cho tâm trí anh bận rộn với những câu chuyện tầm thường, gã trở nên ngày càng cay đắng khi nghĩ về cuộc gặp gỡ với những người lớn tuổi.
"Ngài Madara! Ngài phải lập tức giải thoát đứa trẻ đó!"
"Ta đồng ý! Cho phép một đứa trẻ từ một gia tộc nhỏ hơn sống giữa chúng ta sẽ làm ô uế hình ảnh của gia tộc! Chúng ta cầu xin ngài, hãy đuổi nó ra ngay, thưa ngài!"
Madara ngồi chống khuỷu tay lên đầu gối, đầu gối lên lòng bàn tay, nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng trên bàn, vẻ mặt buồn chán, trong khi hờ hững lắng nghe tiếng than phiền của những ông già tụ tập quanh bàn hơn nửa tiếng đồng hồ. Điều duy nhất thực sự hiện hữu trong đầu là gã nên chuẩn bị gì cho bữa trưa. Sau khi cuối cùng đã nghe đủ, gã véo da giữa hai lông mày và cau mày thật sâu.
"Ta cho cậu ta vào nhà tôi, không phải vào gia tộc. Ai ta cho phép sống cùng thì không liên quan gì đến gia tộc. Đó là việc của ta và chỉ việc của ta mà thôi."
"Mọi chuyện đều liên quan đến gia tộc! Ngài là bộ mặt của gia tộc chúng ta, tộc trưởng! Hành động của chúng ta phụ thuộc vào ngài, và hành động của ngài phụ thuộc vào những người còn lại! Chúng ta phải loại bỏ nó-"
Đột nhiên, một tiếng nổ sấm sét vang vọng khắp phòng, tất cả các vị lão thành đều giật mình nhảy lùi lại. Mắt họ tràn ngập nỗi sợ hãi và những cơ thể già nua run rẩy vì sợ hãi trước cảnh tượng tê liệt nắm đấm mạnh mẽ của tộc trưởng trên bàn, một vết nứt khổng lồ bên dưới và tách ra dọc theo chiều dài của bàn đến đầu bên kia.
"Chúng ta?" Người tộc trưởng bắt đầu đe dọa, "Cái gì gọi là 'chúng ta'? Không ai làm gì cả. Cậu ta chỉ sống với ta, không gì hơn. Đây không phải là ngày tận thế."
Sau đó, tộc trưởng Uchiha đứng dậy khỏi ghế ngồi ở đầu bàn, và bắt đầu đi về phía cửa để rời đi. Nhưng, ngay khi gã sắp bước ra khỏi cửa với lưng quay về phía họ, Madara quay đầu lại để cảnh báo họ lần cuối. Mangekyou Sharingan vĩnh cửu của gã quay rất chậm.
"Đừng quên ai là người lãnh đạo gia tộc. Đây là lời cảnh cáo cuối cùng và duy nhất của ta. Nói chống lại ta một lần nữa thì các ngươi sẽ không còn miệng để nó thêm đâui."
Tay Madara dừng lại giữa lúc đang thái cà rốt. Vẻ mặt của gã nghiêm nghị và lạc lõng, nhìn xuống hư không.
Ta chưa bao giờ quan tâm đến ý kiến của những hóa thạch già đáng thương đó ngay từ đầu, nhưng tại sao ta lại nói tất cả những điều đó? Cuối cùng... mục đích duy nhất của cậu ta là ngăn chặn tương lai, và không gì hơn. Sau cùng, cậu ta vẫn chỉ là một người ngoài cuộc...
Mải suy nghĩ, gã không nhận ra Naruto đã thức cho đến khi có tiếng cửa bếp mở ra và để lộ một chàng trai tóc vàng đang dụi mắt để xua tan cơn buồn ngủ.
"À, chào mừng trở về..." Naruto ngáp, liếc nhìn người đàn ông một cái, "Cuộc họp thế nào rồi?" Cậu hỏi, bước đến cánh cửa phòng ăn liền kề với nhà bếp, và ngồi xuống cạnh bàn, đầu tựa vào cánh tay. Nhìn thấy Naruto dễ thương đang buồn ngủ kia dường như khiến tâm trạng u ám của gã tan biến như khói và anh lại tiếp tục nấu ăn như bình thường.
"Mọi chuyện ổn cả thôi," Madara trả lời đơn giản, nhưng Naruto khẽ ngân nga vẻ nghi ngờ,
"Huynh chắc chứ?... Huynh trông không ổn chút nào..." Naruto nói trong cơn buồn ngủ.
Khi nghe lời giải thích có vẻ kỳ lạ và bất ngờ của cậu, tay Madara ngừng mọi chuyển động và cơ thể trở nên bất động,
"...Sao thế?"
Naruto nhún vai một chút, mắt nhắm nghiền và biểu cảm hoàn toàn thoải mái, "Không biết... chỉ... trông như huynh muốn... nói gì đó..."
Uchiha trở nên bối rối trước câu trả lời đó và quay lại nhìn Naruto,
"Cái gì? Ý cậu là sao?" Madara hỏi để làm rõ, nhưng gã thất vọng khi thấy Naruto đã ngủ thiếp đi, và thở dài bực bội. "Cậu-... Thật tình." Gã nói với cái lắc đầu cam chịu.
Madara để Naruto ngủ thêm ba mươi phút nữa trong khi nấu ăn trước khi bước tới và véo má cậu.
"Này, dậy đi," Madara gọi rồi nhẹ nhàng kéo má cậu, khiến Naruto rên lên một tiếng khó chịu.
"Đau quá..." Naruto rên rỉ khó chịu, đập vào tay người đàn ông. Madara thả cậu ra và cười khúc khích trước vẻ mặt khó chịu của cậu, trước khi quay lại bếp để lấy đĩa thức ăn. Naruto nhận thấy điều này và nhanh chóng đứng dậy để Madara.
"Không sao đâu, cậu không cần phải giúp đâu. Ngồi xuống đi." Madara ra lệnh. Naruto bĩu môi và mang đĩa vào phòng ăn bất chấp,
"Được rồi, ta muốn giúp. Như vậy là được rồi, hơn nữa huynh hầu như không bao giờ để ta làm gì cả."
"Cậu vẫn đang trong quá trình hồi phục" Madara nói một cách đơn giản.
"Chỉ là vài cái đĩa và một đoạn đi bộ ngắn từ bếp đến phòng ăn, ít nhất thì ta cũng có thể xử lý được chừng này," Naruto bĩu môi dễ thương, trong khi Madara thở dài và cuối cùng đã nhượng bộ. Phải thừa nhận rằng, gã đã hơi bảo vệ quá mức tình trạng Naruto, nhưng sau khi thấy cơ thể mong manh của cậu ngày hôm qua, làm sao gã không thể không làm vậy. Hôm nay cũng không khác gì, cậu chỉ cúi chào mọi người và đi bộ vài dãy nhà là đã kiệt sức rồi. Nhưng giờ nhận ra hành động của mình, gã nghĩ rằng mình nên giảm bớt lại vì tập thể dục đúng cách cũng là một phần của quá trình chữa lành.
Sau khi ăn trưa, Madara rửa bát đĩa và Naruto giúp lau khô và cất đi, vui mừng vì cuối cùng cũng giúp được người này. Sau khi mọi thứ được dọn dẹp và cất đi, Naruto tiễn Madara ra cửa.
"Được rồi, gặp lại sau và sớm về nhà nhé!" Naruto vẫy tay và mỉm cười vui vẻ. Không hiểu sao nhìn thấy ai đó ở cửa khiến Madara thấy vui vẻ và ấm áp trong lòng. Gã đã sống một mình cả đời, nên chưa bao giờ có ai để nói những lời này, và giờ có ai đó để nói những lời này khiến gã cảm thấy hơi lâng lâng, gần giống như một đứa trẻ.
Mắt Madara mở to trước sự tiễn biệt bất ngờ, và quay đầu đi để che đi đôi má ửng hồng.
"À, ta sẽ sớm quay lại thôi..."
Và rồi gã nhanh chóng chạy đi, như thể bị cuốn đi bởi cảm giác ấm áp rung động trong lồng ngực.
Đêm đó khi trở về nhà, khi đi xuống phố, gã nhận thấy một ánh sáng dịu nhẹ ở cuối phố và gần như không nhận ra nhà mình vì trời thường tối khi gã trở về. Khi Madara đến gần ngọn hải đăng của ánh sáng dịu nhẹ, gã dừng lại bên ngoài cửa trước và ngắm nhìn bên ngoài trong sự mê hoặc trước những ánh đèn dường như đang gọi mình. Sau đó, Madara mở cửa ra vào chính,ngay lúc làm vậy toàn bộ con người gã được chiếu sáng bằng ánh sáng ấm áp và ngay lập tức nghe thấy tiếng bước chân nhanh nhẹn hướng về phía mình từ phòng khách. Chẳng mấy chốc, một mái tóc vàng nhọn nhô ra từ xung quanh lối vào phòng khách, gã được chào đón bằng cảnh tượng đôi mắt xanh phấn khích và một nụ cười lớn vui vẻ hướng về phía mình.
"Chào mừng về nhà!" Naruto nói với giọng rất nhiệt tình.
"À, ta về rồi," Madara đáp lại với nụ cười dịu dàng, quyến rũ. Cả hai nói chuyện như thể họ đã chờ đợi cả ngày để nói những lời đó với nhau, và từ đó trở đi, nó trở thành một thói quen dễ chịu và được chào đón đối với họ.
****
Ngày tháng trôi qua, Naruto buộc phải ở nhà một mình và giải trí bằng đồ ăn vặt do Madara để lại, ngủ trưa và thiền định; tuy nhiên, một vấn đề mới nảy sinh sau nhiều buổi thiền định. Mặc dù các đường dẫn chakra của cậu đang dần lành lại, cơ thể cậu vẫn gặp khó khăn trong việc điều khiển chakra.
"Cái quái gì với cơ thể này thế? Tôi không hiểu, ít nhất thì tôi cũng có thể sử dụng một ít chakra rồi..." Naruto bực bội nói, và đó là lúc Kurama quyết định xen vào,
"Là do ta đấy" con thú đuôi dài thừa nhận, như thể đó chẳng phải chuyện gì to tát, và Naruto gần như nhảy dựng lên vì vô cùng bối rối.
"Cái gì?! Ý ông là sao? Ông đang làm gì với chakra của tôi hả?" Naruto hỏi, có vẻ hơi bực mình.
Kurama thở dài với vẻ mặt chán nản, "Được rồi, tốt nhất là nói cho ngươi biết."
"Nói cho tôi biết cái gì cơ? Mau nói đi!"
"Ta là người đã đánh cắp chakra của ngươi," cửu vĩ thản nhiên thú nhận, và lúc này Naruto gần như sùi bọt mép.
"Cái quái gì thế-! Ông làm thế bằng cách nào vậy?!" Naruto bực bội hỏi, vung tay giận dữ, và Kurama chỉ đáp lại bằng một cái nhún vai, "Cũng giống như cách ngươi sử dụng chakra của ta, không cần phong ấn, ta có thể đảo ngược nó và lấy nó từ ngươi."
"Nhưng tại sao?" Naruto giọng có vẻ hơi buồn.
"Ông già và ta đã nói chuyện khi ngươi mới đến dòng thời gian này, và để giữ cho cơ thể này không bị hủy hoại bởi chakra quá mức của ngươi, ta đã đồng ý lấy chakra của ngươi mà không để ngươi nhận ra để giữ cho cơ thể này an toàn và ngươi còn sống. Ta sẽ không nói cho ngươi biết và để cơ thể này lành lại và mạnh hơn cho đến khi nó có thể xử lý chakra của ngươi, nhưng có vẻ như sẽ mất nhiều thời gian hơn dự kiến. Với tốc độ này, sẽ mất vài tháng cho đến khi ngươi có thể sử dụng hoàn toàn chakra của mình như bình thường." Kurama thông báo, lông mày nhíu lại, và rõ ràng là bản thân đang thất vọng.
"Cái gì?! Vài tháng?! Quá lâu rồi!"
"Không còn cách nào khác! Ta đã cố gắng rồi, được rồi!" Vĩ thú phản bác, "Nói thật với ngươi, cơ thể này đã gần như lành hẳn rồi, chỉ cần một vài vết nứt nhẹ tự lành trong khoảng một tuần nữa là cơ thể này sẽ lành hẳn. Tuy nhiên, lý do tại sao ngươi mệt mỏi và ngủ thường xuyên như vậy là vì ta đang dần cho phép ngày càng nhiều chakra của ngươi lưu thông khắp cơ thể ngươi, và đẩy nó đến giới hạn ngay cả khi ngươi không làm gì cả. Ta thực tế đang cố ép cơ thể ngươi phải quen với nó. Việc này đòi hỏi rất nhiều sự tập trung từ phía ta nên tốt hơn là ngươi nên biết ơn đi, đồ nhóc con!" hắn gầm gừ.
"Khoan đã, ông nghĩ cơ thể này có thể chịu được lượng chakra của tôi không?" Naruto lo lắng hỏi.
"Hmm, ta tin là được. Có vẻ như gia tộc Namikaze cũng khá đặc biệt theo cách riêng của họ. Có vẻ như gen trong gia tộc của họ cho phép họ có khả năng thích nghi cao với những thay đổi trong cơ thể. Họ dường như không được sinh ra với sức sống mạnh mẽ hoặc lượng chakra lớn như những gia tộc hùng mạnh khác, nhưng gần như thể nó đang tự thay đổi để phù hợp với một mảnh ghép của câu đố. Có khả năng là bản thân gia tộc Namikaze thậm chí còn không biết điều này vì nó không đặc biệt rõ ràng. Ta cho rằng, nếu không phải là một gia tộc như Uzumaki, Senju hoặc Uchiha, và rõ ràng là Namikaze bây giờ—thân thể này có thể đã bị phá hủy hoặc trở nên vô dụng. Tuy nhiên, may mắn thay, cơ thể này cũng có ta kiểm soát dòng chảy, vì vậy nếu không có ta, nó sẽ chết ngay lập tức vì sự xuất hiện đột ngột của chakra của ngươi sẽ áp đảo nó. Bất kể thế nào, có vẻ như ngươi không cần phải lo lắng về vấn đề này. "
Naruto thở phào nhẹ nhõm vì điều này, nhưng trước diễn biến không lường trước này, cậu ngã ngửa ra nằm dài trên thềm với đôi chân thõng xuống mép, và thở dài một lần nữa,
"Tôi luôn muốn trở nên mạnh mẽ hơn... nhưng tôi không bao giờ ngờ rằng nó lại phản tác dụng như thế này..." Tuy nhiên, ngay cả khi đã nói như vậy, cậu cũng chẳng có nhiều việc để làm liên quan đến việc sử dụng chakra của mình, nên thực sự không có gì khiến cậu cảm thấy quá buồn. Miễn là cậu có thể sử dụng chakra của mình một lần nữa vào lúc Hắc Zetsu ngóc đầu dậy thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Mệt mỏi vì nằm xuống, Naruto ngồi dậy và huýt sáo một mình trong khi nhìn chằm chằm vào ao cá koi và đung đưa chân qua lại. Sau đó, ngay khi sắp cầm một trong những chiếc mame daifuku mà Madara đã chuẩn bị cho cậu như một món ăn nhẹ, Kurama đột nhiên chỉ ra,
"Cẩn thận, có kẻ theo dõi hướng ba giờ là anh đấy."
Điều này ngay lập tức khiến Narutocảnh giác nhìn lên mái tường đá, và kìa—lại là đứa trẻ tóc xoăn đó. Ngay khi Naruto liếc mắt lên trên bức tường, đứa trẻ nhanh chóng giấu đầu như thể nó là một con mèo ranh mãnh.
Trời ơi, thằng nhóc này bị sao thế? Mình thực sự kỳ lạ đến thế sao?
Gần đây, kể từ ngày đầu tiên Naruto được giới thiệu với gia tộc Uchiha, đã có những đứa trẻ đến nhìn trộm cậu gần như mỗi ngày khi Madara đi vắng. Nhưng có một đứa trẻ tóc xoăn đặc biệt sẽ lẻn đến để nhìn mỗi ngày, và thậm chí nhiều lần trong ngày, cậu thực sự đã đến giới hạn của mình với đứa trẻ đáng sợ này.
"Này, nhóc kia! Ta biết nhóc ở đó! Nếu định đến đây mỗi ngày để nhìn trộm ta, thì nhóc cũng nên vào và tự giới thiệu mình đi!" Naruto hét lên với đứa trẻ, hai tay cậu khum lại quanh miệng để khuếch đại giọng nói. Naruto cười khẩy khi thấy những lọn tóc xoăn nhỏ đó giật nảy lên vì bị phát hiện, như thể điều đó là không thể, và lại hét lên với cậu ta.
"Xuống đây ăn nhẹ với ta đi! Ta không cắn đâu!"
Trong một khoảnh khắc, đứa trẻ từ chối di chuyển, như thể hy vọng Naruto sẽ quên mất sự có mặt của mình nếu đứng yên đủ lâu. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc Naruto thấy hai con mắt nhỏ buồn bã thò ra khỏi chỗ ẩn núp để nhìn cậu tò mò, và Naruto nở một nụ cười nhẹ nhàng và vẫy tay gọi cậu nhóc lại. Đứa trẻ đỏ mặt, đợi trong khi kiểm tra xung quanh để đảm bảo không có ai đang nhìn, rồi nhanh chóng nhảy xuống khỏi chỗ đậu và ngoan ngoãn tiến đến gần cậu. Naruto vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh mình, nhưng đứa trẻ vẫn đứng đó, quá lo lắng và sợ hãi để đặt chân vào nhà tộc trưởng mà không có sự cho phép của gã.
"Nào, ngồi xuống đi, nhóc không cần phải sợ đâu. Chỉ cần ta ở đây, Madara sẽ không nổi giận với nhóc đâu," Naruto trấn an cậu bé. Đứa trẻ lo lắng dịch chuyển, nhìn giữa cậu và chỗ bên cạnh. Cuối cùng, Naruto phát ngán với đứa trẻ đứng xung quanh và nắm lấy cánh tay cậu nhóc, kéo cậu nhócvề phía trước, và bắt cậu nhóc ngồi xuống bên cạnh mình.
"Nhóc ngoan lắm," Naruto nhẹ nhàng vuốt ve những lọn tóc đen mềm mại trên đầu cậu bé, và hỏi, "Tên nhóc là gì?"
Cậu bé lại bồn chồn lo lắng, ngước nhìn Naruto, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt xanh biếc đang nhìn mình đầy mong đợi, má cậu nhóc ửng hồng và nhanh chóng quay đi.
"U-Um...t-tên tôi...là K-Kagami...U-Uchiha Kagami..." cậu nhóc lắp bắp bằng giọng nói nhẹ nhàng.
Naruto ậm ừ, rồi nghiêng người lại gần cậu bé với một tay đỡ sau tai, "Cái gì thế~? Ta không nghe thấy ~ Nhóc phải nói to hơn thế~" cậu nói, giả vờ như không nghe thấy cậu bé nói lần đầu.
Đứa trẻ giật mình và nuốt nước bọt, hít vào một cách lo lắng và lấy hết can đảm để nói tiếp, "U-Um! K-Kagami! Uchiha Kagami!" lần này nó nói to hơn, và đó là lúc nó nghe thấy tiếng cười khúc khích nhẹ nhõm của Naruto bên cạnh.
"Hehe, ta nghe rõ mà, ta chỉ giả vờ không nghe thôi. Đồ ngốc~" Naruto trêu chọc và cười to hơn nữa khi thấy khuôn mặt ửng hồng của cậu bé. Sau đó, cậu với tay lấy một chiếc daifuku từ đĩa của mình đặt bên cạnh và đưa cho cậu bé.
"Đây, cầm lấy này. Đây là phần thưởng cho việc nhóc là một đứa trẻ dễ thương và ngoan ngoãn," Naruto nói, dịu dàng xoa đầu Kagami một cách tinh nghịch bằng tay kia. Kagami nhìn chằm chằm vào chiếc daifuku trông ngon lành, rồi ngước lên nhìn với đôi mắt mà Naruto sẽ mô tả là đôi mắt cún con đáng yêu nhất.
"T-Thật sự ổn chứ?" cậu nhóc hỏi đầy hy vọng. Naruto cười toe toét với, nắm lấy tay Kagami và đặt món bánh kẹo vào lòng bàn tay nhỏ bé đó.
"Tất nhiên rồi! Ta cũng lớn tuổi hơn nhóc, nên dù thế nào nhóc cũng phải chấp nhận."
Naruto vui vẻ nhìn đôi mắt cậu bé lấp lánh hàng ngàn ngôi sao và gật đầu nhiệt tình, đáp lại bằng một tiếng "U-Um!" nhỏ rồi lao vào ăn món ngọt.
Ai mà ngờ được tên theo dõi bé nhỏ mình lại dễ thương đến thế!
Naruto thốt lên trong suy nghĩ.
Sau khi Kagami ăn hết món ngọt mà cậu trai tóc vàng thiên thần đưa cho, Kagami ngại ngùng hỏi:
"Anh-anh trai tên gì?"
"À! Xin lỗi, ta quên giới thiệu bản thân! Tên ta là Naru-"
" MENMA! Tên ngươi là Namikaze Menma , đồ ngốc!" Kurama hữu ích nhắc nhở Naruto ngốc nghếch.
"L-Là Menma. Namikaze Menma!" Naruto nhanh chóng sửa lại, rồi đưa tay ra để bắt tay cậu bé đáng yêu, chờ đợi với một nụ cười dịu dàng. Kagami giật mình trước cử chỉ thân thiện và nụ cười đẹp đẽ đó, và điên cuồng lau tay vào bộ quần áo, cố gắng hết sức để loại bỏ hết những miếng daifuku còn sót lại trên ngón tay. Khi Kagami cho rằng tay mình đủ dài để chạm vào Naruto, Kagami đưa tay ra, nhưng Naruto thay vào đó nắm lấy cổ tay và kéo Kagami vào một cái ôm.
"Ôi, nhóc dễ thương quá! Ta luôn bị mắc kẹt với những đứa trẻ hư hỏng, nhưng những đứa trẻ ngoan ngoãn là tuyệt nhất! Em có muốn thêm kẹo không? Em có thể lấy hết chúng!"
"N-Ngài M-Menma-!" Kagami lắp bắp run rẩy, cảm thấy mọi sự xấu hổ đang dồn lên mặt khiến mặt đỏ bừng như quả cà chua.
"Ồ, không cần phải quá trang trọng đâu, chỉ cần gọi Menma là được!" Naruto nghịch ngợm xoa đầu Kagami. Naruto tiếp tục trêu chọc cậu bé ngây thơ thêm một chút nữa trước khi cuối cùng cho cậu nghỉ ngơi. Sau khi thấy Kagami lấy lại bình tĩnh, mặc dù không nhiều, Naruto cuối cùng cũng hỏi cậu bé câu hỏi mà cậu đã nghĩ đến trong vài ngày qua.
"Này Kagami, tại sao nhócvà đám bạn của nhóc lại theo dõi ta nhiều thế?"
Kagami dịch chuyển một cách khó chịu trước câu hỏi, "Đ-Đó là bởi vì, ừm, mọi người trong gia tộc đang t-nói về anh. T-Tất cả những đứa trẻ trong gia tộc Uchiha đều muốn xem những người lớn đang nói về ai..."
"Được rồi, bọn họ đã nhìn rõ ta rồi, vậy tại sao vẫn còn lén lút ở đây?"
"À, tôi nghĩ là vì họ chỉ tò mò về anh thôi, anh trai Menma, v-và họ chỉ muốn tìm hiểu tại sao anh lại sống với tộc trưởng..." Kagami đưa ra giả thuyết.
Naruto trầm ngâm ngâm nga, "Hmm, đó có phải là lý do tại sao nhóc cứ nhìn chằm chằm vào ta mỗi ngày phải không?" cậu hỏi, đưa mặt lại gần để nhìn chằm chằm vào Uchiha nhỏ bé, nhưng Kagami lắc đầu phủ nhận,
"K-Không! T-Tất nhiên là không! Với tôi... Tôi chỉ..."
"Nhóc chỉ là gì cơ?" Naruto thúc giục, chọc vào má Uchiha trẻ tuổi, như thể cảnh báo cậu nhóc không được nói dối. Tất nhiên, Kagami sẽ không bao giờ dám làm một điều như nói dối, và cho phép Naruto kiểm tra và làm bất cứ điều gì cậu muốn. Tuy nhiên, thật khó để nói những gì Kagami nghĩ khi cậu trai tóc vàng xinh đẹp ở rất gần khuôn mặt, vì vậy Kagami không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn xuống đôi bàn tay đang chơi đàn của mình để tìm can đảm để nói.
"V-Vâng... Chỉ là... Em chưa từng thấy ai đẹp và thanh thoát như anh Menma trước đây... Nên, em không thể không... muốn nhìn anh..." Uchiha nhỏ bé rụt rè thú nhận, và nhìn thấy sự chân thành trong biểu cảm đỏ bừng và ngại ngùng của cậu bé, Naruto không khỏi đỏ mặt.
"V-Vì vậy, em có thể hiểu tại sao tộc trưởng lại giấu anh trong nhà của ngài ấy."
Khi nghe thấy điều vô lý như vậy, khuôn mặt của Naruto đột nhiên đỏ bừng, giống hệt cậu bé kia, và cậu lùi lại, lắp bắp nói một cách điên cuồng.
"Cái-cái gì?! Đừng có ngớ ngẩn thế! K-Không phải vì thế!" cậu hét lên và trở nên bối rối.
Điều này khiến Kagami nghiêng cái đầu nhỏ của mình trong sự bối rối, "N-Nhưng, không phải tộc trưởng không cho phép anh rời đi sao?" Kagami hỏi.
"Ừ-Ừ, thì sao?" Naruto nói với vẻ hơi bối rối.
"Ờ, mẹ luôn bảo rằng những thứ quý giá phải được giữ trong nhà. Vậy nên, anh hẳn rất quý giá đối với tộc trưởng, đ-đó là lý do tại sao ngài ấy giữ anh an toàn trong dinh thự của mình khi ngài ấy đi vắng."
Sau khi nghe điều này, bất cứ điều gì Naruto muốn nói đều chết lặng trong cổ họng khi anh cảm thấy mình xẹp xuống vì xấu hổ trước những gì cậu chỉ có thể mô tả là điều lố bịch nhất mà cậu từng nghe ai đó nói. Tuy nhiên, Kagami tiếp tục, không hề để ý đến trạng thái bối rối của Naruto.
"Không ai dám bước chân vào đây nếu không có sự cho phép của tộc trưởng, nếu có ai dám thì việc họ mất tích cũng chẳng có gì bất thường. Những người duy nhất mà mọi người từng thấy được phép vào đây là ngài Hashirama và em."
Lúc này Naruto thậm chí còn không biết phải trả lời thế nào nữa,
Đứa trẻ này có phải là kiểu người lãng mạn không? Không thể tin được... cậu nghĩ với một lòng bàn tay vào mặt. Naruto thậm chí không thể tìm ra từ ngữ để đáp lại những điều vô nghĩa ngớ ngẩn như vậy và thay vào đó quyết định thay đổi chủ đề.
"Được rồi, nhóc ở đây, vậy chuyện gì sẽ xảy ra với nhóc?" Naruto hỏi và chọc vào hông cậu bé. Kagami giật mình khi bị chạm vào vùng nhạy cảm và bồn chồn một cách rụt rè.
"NN-Nhưng, anh Menma đã mời em!" Khuôn mặt Kagami trở nên nhợt nhạt đến phát ốm vì khả năng sẽ bị tố giác với tộc trưởng và lo lắng,
"Ôi-Ôi không, em sẽ gặp rắc rối sao?!" Kagami kêu lên trong sợ hãi. Sau đó, ngay lập tức đứng dậy và cố gắng rời đi, nhưng Naruto nhanh chóng túm lấy và lại kéo Kagami ngồi xuống.
"Haha, bình tĩnh nào, bình tĩnh nào! Ta chỉ đùa thôi! Madara sẽ không làm gì cậu đâu, dù sao thì nhóc cũng chỉ là một đứa trẻ. Hơn nữa, nếu huynh ấy muốn tiếp cận cậu, sẽ phải bước qua ta. Vậy nên hãy thư giãn đi~" cậu trấn an bằng cách vỗ nhẹ những lọn tóc xoăn mềm mại của Kagami.
Trong vài giờ tiếp theo, Kagami ở bên Naruto để bầu bạn và chỉ rời đi khi mặt trời sắp lặn, đã biết rằng đây là lúc Madara sẽ trở về nhà. Kagami cũng phải tự mình về nhà ăn tối để không làm cha mẹ lo lắng, và miễn cưỡng rời khỏi dinh thự của tộc trưởng. Tuy nhiên, ngay trước khi nhảy xuống phía bên kia bức tường đá cao, Naruto hét lên sau lưng.
"Hãy đến thăm ta lần nữa nhé! Hôm nay ta vui lắm!" và vẫy tay chào tạm biệt.
Kagami vẫy tay đáp lại với đôi má ửng hồng rồi nhanh chóng chạy đi để tránh bị phát hiện, trong khi vẫn nghĩ về tất cả những điều mình có thể làm và nói để giải trí cho Naruto mắt xanh xinh đẹp vào ngày mai.
Như thường lệ, khi Madara về nhà vào đêm đó, Naruto đã ra đón anh ở cửa,
"Chào mừng về nhà~" cậu hát trong khi chào người đàn ông.
"Ừm, ta về rồi." Madara đáp lại, mỉm cười với Naruto tràn đầy sức sống trước mặt. Khi bước vào, gã véo nhẹ má cậu khi anh đi ngang qua.
"Cậu có vẻ khá vui, hôm nay cậu đã làm gì?"
Naruto phồng má lên, nhưng cậu không để điều đó làm hỏng tâm trạng vui vẻ của mình.
"Hmm~ Không có gì nhiều~ Chỉ là hôm nay mang một chú mèo con từ bên ngoài về để chơi thôi~" Naruto vui vẻ thông báo khi đi theo Uchiha vào bếp.
Madara nheo đôi mắt đen lại đầy nghi ngờ, nhưng quyết định không tiếp tục chủ đề này nữa. "Ta hiểu rồi... Cậu thấy món daifuku tôi làm hôm nay thế nào?"
"Chúng thực sự rất ngon!"
"Tốt, ngươi ngày mai có cái gì muốn thỉnh cầu sao?" Madara hỏi khi bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Naruto chờ đợi một cách đầy mong đợi ở bên cạnh với một cái thớt và một con dao trên tay để Madara giao cho cậu một nhiệm vụ,
"Hmmm, không có gì đặc biệt. À! Nhưng huynh có thể làm nhiều không? Hôm nay ta đã không thể ngừng ăn nó!" cậu nói, vẫn mỉm cười rạng rỡ khi cầm lấy củ hành được đưa cho gã.
"Ừm, được rồi."
Sau khi ăn tối và dọn dẹp, Madara đi xuống hành lang hướng đến phòng tắm để tắm rửa, việc rất cần thiết. Trong vài ngày qua khi Naruto ở lại, cậu đã có thói quen chuẩn bị đồ tắm cho tộc trưởng Uchiha mỗi ngày như một cách để giúp đỡ. Madara đánh giá cao những nỗ lực của Naruto và biết ơn tự giúp mình tắm rửa và dành thời gian. Và đêm nay, cũng như mọi đêm khác, họ đối mặt với nhau ngay trước khi chia tay vào phòng và nói với một nụ cười,
"Chúc ngủ ngon!"
"Ừ, ngủ ngon nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro