Chương 3

        Biệt viện Uchiha tọa lạc sâu trong rừng, bốn bề lặng như tờ. Không gian nơi đây u tối, như thể ánh sáng mặt trời cũng không chiếu tới. Sakura bị nhốt trong một gian phòng bằng gỗ đen, cửa sổ chấn song, không khóa nhưng chẳng thể bước ra. Ngoài cửa luôn có hai tộc nhân canh gác.

Cô không bị tra khảo, không bị xiềng xích, nhưng từng ngày trôi qua đều là sự giam hãm lặng lẽ, ăn mòn ý chí.

Khi Madara xuất hiện, bước chân hắn không vang lên một tiếng động. Cửa mở, khép lại sau lưng hắn trong im lặng tuyệt đối. Không khí trong phòng như đặc quánh lại.

Sakura vẫn ngồi cạnh cửa sổ, ánh sáng lờ mờ hắt lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng kiên cường.

Madara nhìn cô, ánh mắt không còn vẻ lạnh lẽo của một chiến binh tàn bạo, mà như đang dò xét một điều gì sâu xa hơn.

“Ngươi không thuộc về nơi này,” hắn mở lời, giọng trầm thấp. “Ta đã cho người lục lọi khắp nơi tìm kiếm tộc nhân Haruno và tên ngươi không hề tồn tại trong bất kỳ đội hình hay gia tộc nào thời điểm này. Vậy rốt cuộc... ngươi là ai?”

Sakura ngẩng đầu. Gặp ánh mắt hắn, cô không né tránh.
"Đúng, ta không thuộc về thời đại này.”
Câu nói của cô vang lên rõ ràng, không chút do dự.

Madara nheo mắt. “Vậy là?”

Sakura gật đầu. “Từ tương lai. Một thời đại khác, nơi cuộc chiến này đã từng xảy ra… và chấm dứt.”

Hắn im lặng. Trong khoảnh khắc ấy, không ai nói gì, chỉ có tiếng gió lùa qua khe cửa. Rồi Madara cất giọng, chậm rãi nhưng sắc bén như lưỡi dao mổ xẻ tâm trí người khác.

“Ta đã nhìn thấy cách ngươi vận hành dòng chảy chakra trong cơ thể. Thể thuật, y thuật, nhẫn thuật… không thuộc hệ thống hiện tại. Ngươi mạnh, nhưng cách sử dụng chakra lại mang hơi hướng... lai tạp.”

Sakura khẽ cười.“Vì ta đã học từ nhiều người. Một người là thầy ta, một người là kẻ ta từng đối đầu... và một người là sư phụ.”

Madara thoáng sững lại.

“Ngươi... biết ta trong tương lai?” Hắn bước đến gần. “Ta là gì trong thế giới của ngươi?” hãy trả lời ta đi cô gái

Sakura nhìn thẳng vào hắn. “Là kẻ địch. Là huyền thoại. Là người đã khuấy động thế giới. Nhưng... cũng là người đã chết với lý tưởng của chính mình.”

Madara bật cười, nhưng đó không phải tiếng cười vui vẻ.“Chết vì lý tưởng? Nghe như một bi kịch anh hùng rẻ tiền.”

“Không,” cô lắc đầu. “Vì đến cuối cùng... ngươi đã tin vào ai đó. Và người ấy đã khiến ngươi thay đổi.”

Khoé môi hắn khựng lại.

Không khí bỗng dưng trở nên quá yên tĩnh. Hắn ngồi xuống đối diện cô, chậm rãi nhưng không còn mang vẻ áp chế.
“Vậy… ta là người như thế nào, trong mắt ngươi?”

“Nói ta nghe – hắn… phiên bản kia của ta… là kẻ thế nào?”

Sakura không trả lời ngay. Trái tim cô như thắt lại. Làm sao cô có thể nói cho hắn biết rằng, ngươi sẽ hủy diệt thế giới. Đem lại bất hạnh và dẫn đến chiến tranh

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro