10. Cuộc đột kích định mệnh
Đêm đen phủ kín bầu trời Manila, gió thổi lạnh qua những tòa nhà cũ kỹ và con hẻm ngổn ngang đổ nát. Mùi khói thuốc súng và máu hòa quyện tạo nên một không khí nặng nề, chết chóc.
Pond bước vào căn cứ bí mật của Shin, từng bước chân vững chãi nhưng mắt sắc như lưỡi dao, nhìn thấu bóng tối. Trên vai hắn là Phuwin – người đàn em cánh tay phải, người duy nhất khiến hắn mở lòng. Máu từ vết thương đạn bắn thấm ướt áo, nhưng Phuwin vẫn cố nắm chặt tay Pond, muốn trở thành điểm tựa cho anh giữa bão giông.
Pond thì thầm, giọng run run không phải vì sợ mà vì quá nhiều cảm xúc:
“Phuwin, tỉnh đi… em phải tỉnh lại…”
Phuwin mở mắt, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu đầy khát vọng sống của Pond, cậu thì thầm:
“Anh… đừng chết… em không cho phép…”
Một tiếng nổ vang lên dữ dội phá tan sự im lặng, đòn phục kích bất ngờ từ quân địch bắt đầu. Kẻ thù vây chặt, súng đạn rền vang từng phát, những tia đạn như những mũi tên băng qua không gian lạnh lẽo.
Pond cầm súng lên, từng phát đạn vút ra với tốc độ và độ chính xác tuyệt đối. Hắn lạnh lùng hạ gục từng kẻ thù, máu văng tung tóe, tạo nên một cảnh tượng vừa tàn khốc vừa bi tráng. Ánh mắt Pond không rời Phuwin nửa bước, hắn biết nếu mất cậu, sẽ không còn gì nữa.
Phuwin dù đau đớn, máu chảy dài trên mặt, vẫn cố với tay chạm vào mặt Pond, nhẹ nhàng nói:
“Anh phải sống… vì em…”
Pond siết chặt tay cậu, cảm nhận hơi ấm còn lại trong từng hơi thở yếu ớt. Hắn gầm lên như một con thú bị thương:
“Anh sẽ không bao giờ để em ra đi.”
Họ chạy qua từng căn phòng đổ nát, vượt qua biển người địch, tránh từng loạt đạn, sự sống và cái chết chỉ cách nhau một bước chân. Máu loang trên sàn, tiếng la hét và tiếng súng hoà quyện thành bản nhạc của địa ngục.
Bỗng một phát đạn xuyên qua vai Phuwin. Cậu nghiến răng chịu đựng, không để tiếng kêu lọt ra. Pond lập tức ôm chặt cậu, đặt lên môi một nụ hôn mãnh liệt, vừa đầy khát khao vừa chan chứa đau đớn:
“Em là tất cả. Anh không thể mất em.”
Phuwin mỉm cười yếu ớt, dựa vào ngực Pond, cảm nhận sự sống còn sót lại qua từng hơi thở của anh:
“Chỉ cần có anh, em không sợ gì cả.”
Tiếng súng vẫn nổ vang rền, từng viên đạn như nhắc nhở họ rằng cái chết chỉ cách họ vài giây.
Cuối cùng, khi bình minh le lói phía chân trời, Pond và Phuwin đứng trên mái một tòa nhà bỏ hoang, thân thể đầy thương tích, đầu óc choáng váng nhưng ánh mắt không bao giờ rời nhau.
Pond nắm chặt tay Phuwin, giọng thì thầm như một lời thề:
“Chúng ta sẽ phá hủy Night Code… cùng nhau.”
Phuwin nhìn sâu vào mắt Pond, nụ cười ấm áp và đầy quyết tâm:
“Lần này, không ai có thể chia rẽ chúng ta nữa.”
Họ đứng đó, trong vòng tay của nhau, giữa một thế giới đầy hiểm nguy và thù địch, nhưng trái tim họ chỉ dành cho nhau, như ngọn lửa bất diệt giữa đêm đen.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro