8.Một viên đạn-hai trái tim

Ba ngày sau.

Trụ sở bí mật của Pond bị xâm nhập. Không chuông báo động, không dấu hiệu đột nhập.

Chỉ là… mọi tệp dữ liệu về Night Code đã bị sao chép.

Và người cuối cùng chạm tay vào kho mật đó… là Phuwin.

Pond ngồi trong phòng điều hành, mắt đỏ rực, tay siết tờ báo cáo – mật khẩu bị đánh cắp từ chính tài khoản Phuwin.

“Có thể ai đó giả mạo.” – Vegas nói nhỏ.

“Không.” – Pond đứng bật dậy. “Tao cần cậu ấy. Tìm cậu ấy.”

---

Cùng lúc đó.

Phuwin bị bao vây bởi đội truy sát do chính Pond phái đi. Cậu không kháng cự. Cũng không trốn.

“Đưa tôi về.” – giọng cậu khàn khàn.

---

Phòng tra khảo.

Pond ngồi trước Phuwin – lần đầu tiên giữa hai người… có một khoảng cách không thể gọi tên.

Pond nhìn thẳng vào mắt cậu:
“Cho anh một lý do – để anh không bóp cò.”

Phuwin im lặng.

Máu từ miệng cậu rỉ ra – có lẽ bị tra khảo trước đó.

“Anh nghĩ em phản bội à?”

“Bằng chứng rõ ràng.”

“Anh không tin vào em sao?”

Pond bóp mạnh tay. “Anh muốn tin. Nhưng tất cả đang chống lại em.”

Phuwin cười nhạt.
“Vậy bóp cò đi. Giết em đi. Ít ra em còn được chết bởi người mình yêu.”

Pond rút súng. Đặt ngay trán Phuwin.

Ngón tay siết cò.

Nhưng… nước mắt Phuwin rơi.

Chỉ một giọt. Nhưng nó… khiến tay Pond run lên.

“Anh đã mất tất cả. Từ ba mẹ, em trai, tổ chức. Thứ duy nhất anh giữ được… là em.” – giọng Pond khản đặc.
“Nếu mất nốt em… thì anh chẳng còn là gì nữa.”

Hắn ném súng xuống. Ôm lấy Phuwin.

Cậu bật khóc, siết chặt lấy hắn như chết đuối giữa biển.

Pond gục đầu lên vai Phuwin, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cậu.
“Anh không thể mất em… Dù là trong một cơn nghi ngờ.”

Phuwin siết lấy cổ áo Pond, thì thầm như khóc:
“Vậy đừng bao giờ đẩy em ra nữa…”

Đôi môi Pond chạm lên môi Phuwin – lần này không vội vã. Mà chậm, sâu, khát khao như muốn hòa tan cả hai vào nhau.
Chiếc áo sơ mi đẫm máu của Pond bị cởi tung, vứt xuống sàn. Tay hắn lần theo từng vết bầm trên lưng Phuwin, hôn lên từng vết như chuộc lỗi.

Cậu khẽ nấc lên khi hắn cắn nhẹ lên xương quai xanh.
“Đau…”

“Đó là để em nhớ – từ giờ, chỉ có anh được chạm vào em.”

Pond bế thốc cậu lên giường, ném mạnh xuống như trút hết tức giận, yêu thương và cả đau đớn dồn nén.

Quần áo bị xé toạc. Phuwin cong người, bấu chặt lấy tay hắn, mắt ngân ngấn nước.
“Pond…”

“Anh ở đây.”

Từng cú va chạm bạo liệt. Từng nhịp thở thô ráp. Không ai nói gì nữa – chỉ có tiếng rên rỉ xen lẫn tiếng trái tim đập mạnh như muốn vỡ ra.

---

Nửa đêm hôm đó.

Phuwin nằm im trong lòng Pond. Cả người cậu đầy vết bầm.

“Em không phản bội. Em cố tình để Shin cài gián điệp vào hệ thống – để theo dõi hắn ngược lại. Nhưng anh lại nghĩ…”

“Anh xin lỗi.” – Pond thì thầm, hôn nhẹ lên trán Phuwin.

Phuwin gục vào cổ hắn, khẽ run.
“Em đau. Em tổn thương. Nhưng em vẫn ở đây.”

Pond siết mạnh vòng tay, tay luồn dưới lớp áo ngủ mỏng.
“Và anh sẽ chứng minh – rằng em vẫn là người duy nhất khiến anh phát điên… vì yêu.”

Đêm đó, họ không ngủ.

Chỉ có tiếng thở gấp, tiếng da thịt va chạm, và tiếng nức nở vỡ oà vì cả yêu lẫn đau.
---

Rạng sáng.

Pond ngồi hút thuốc bên cửa sổ, nhìn bóng đêm ngoài kia như nhìn thẳng vào lòng mình.

Phuwin vẫn nằm trên giường, tấm lưng trắng hằn đầy dấu đỏ tím.

“Anh có biết không…” – giọng Phuwin nhẹ như gió. “Dù cả thế giới quay lưng với anh, em vẫn chọn đứng bên.”

Pond quay lại, bước đến, cúi xuống hôn trán cậu.
“Và nếu cả thế giới chống lại em, anh sẽ thiêu rụi nó vì em.”

---

Sáng hôm sau – Phòng họp chiến lược.

“Night Code có một vệ tinh ảo, phát tín hiệu từ ba nơi: Berlin, Kyoto và Manila. Muốn hạ hắn, phải đánh cùng lúc.”

Một thành viên lên tiếng:
“Vậy là tuyên chiến với toàn bộ mạng lưới ngầm toàn cầu.”

Pond nhìn Phuwin đang đứng sau lưng mình – ánh mắt bình thản, nhưng tay vẫn còn run nhẹ sau đêm dài.

“Chuẩn bị đi.” – Pond lạnh giọng. “Lần này… sẽ không ai được phép sống sót.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #pondphuwin