Chap 14
Chapter 14.
Khiết San vừa xuống tới thì chiếc xe của Hải Ngọc cũng vừa đi ra. Cô đứng nhìn theo suy nghĩ cho đến khi tiếng ông nội làm cô giật mình.
- Con đứng đó làm gì vậy Khiết San, sao không vào nhà? Ở trong còn nhiều khác đợi con lắm đấy.
Khiết San đi lạ bên ông nội:
- Dạ con biết thưa nội.
Ông Thạch nhìn đứa cháu thân yêu của mình hỏi:
- Người con gái đó là ai?
Khiết San khoát tay mình vào tay ông vừa đi vừa nói:
- Thưa nội, đó là vợ của Phong Thiên. Hôm đám cưới nội có đi dự mà!
Ông Thạch ngừng lại rồi như nhớ ra ông tiếp:
- Già rồi, nên ta quên mất. Hèn chi thấy quen quen. Nhưng Khiết San này, cô ta là gái đã có chồng, con đang làm gì đây?
Khiết San than thầm trong bụng. Không ngờ ông lại tinh ý như vậy. Cô nói như trấn an ông:
- Chúng con chỉ là bạn.
Ông Dương Thạch lắc đầu:
- Không, ông biết cháu của ông đang có tình cảm với cô gái đó. Nhưng hình như cô ta rất quan tâm đến Hải Ngọc. Riết ông không hiểu đám trẻ tụi con nghĩ gì nữa.
Rồi ông nghiêm nét mặt nhìn Khiết San.
- Làm sao thì làm, con không thể làm tổn thương đến Hải Ngọc biết không?
Khiết San gật đầu. Cô hiểu vì sao ông nội lại lo lắng cho Hải Ngọc. Cô cũng hiểu tại sao ông nội lại quan tâm đến Hải Ngọc nhiều như vậy. Nhưng ông nội đâu biết rằng ông không cần phải lo lắng về chuyện này, vì Hải Ngọc không dễ dàng bị tổn thương như vậy.
Trên xe ngoài anh tài xế ra chỉ có Hải Ngọc và Hoài Thơ. Cả hai đều im lặng. Hoài Thơ nhìn ra ngoài. Cảnh vật thật yên ắng, lâu lâu có vài người đi qua lại. Bất giác chiếc xe dừng lại bên một bờ hồ rộng lớn. Anh tài xế xuống mở cửa xe cho Hải Ngọc và Hoài Thơ. Hải Ngọc dẫn Hoài Thơ đi lại bên hồ. Hoài Thơ nhìn quanh, cô thấy rất nhiều cặp tình nhân đang ngồi trò chuyện với nhau. Vài ba nhóm ngồi ăn uống và cười giỡn. Gió mát, trăng thanh làm Hoài Thơ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Chợt làn gió đùa qua tóc Hoài Thơ làm cô se lạnh. Hải Ngọc quan tâm:
- Lạnh lắm không?
Hoài Thơ lắc đầu. Hải Ngọc kéo Hoài Thơ sát lại gần mình và ôm trọn Hoài Thơ vào lòng.
- Như vậy sẽ ấm hơn.
Được Hải Ngọc ôm, Hoài Thơ cảm thấy bình yên. Cảm giác này có tồn tại mãi không? Đó vẫn là câu hỏi chưa có lời đáp án của Hoài Thơ.
- Út có chuyện muốn nói với Thơ.
Hải Ngọc luôn luôn đi vào vấn đề chính. Cô ít khi đi vòng vo. Đôi lúc làm người ta đứng tim, nhưng đó cũng là ưu điểm của cô. Do phải làm người khác tò mò.
- Út nói đi.
Hoài Thơ đọc thấy trong mắt Hải Ngọc điều cô sắp nói rất là quan trọng. Hoài Thơ nghe tim mình đập mạnh.
- Chúng ta bắt đầu đi!
Hoài Thơ còn chưa hết sửng sốt vì câu nói của Hải Ngọc thì Hải Ngọc nói tiếp:
- Út không trốn được trái tim của mình nữa, và út biết Thơ cũng có cảm giác giống như út. Vậy tại sao mình không bắt đầu. Có đúng không?
Đôi má Hoài Thơ nóng bừng. Tim cô đập thật mạnh. Cô không biết mình có nghe lầm không nữa. Có phải út muốn bắt đầu với mình đúng không? Hải Ngọc nắm bàn tay Hoài Thơ đặc lên đó một nụ hôn.
- Thơ không cần phải trả lời ngay bây giờ. Hãy suy nghĩ kỹ đi. Ba ngày sau cho út biết câu trả lời là muốn hay không. Chỉ vậy thôi. Bây giờ chúng ta về đi. Cũng đã khuya rồi.
Hải Ngọc dắt tay Hoài Thơ ra xe lại. Hoài Thơ cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa vì đầu óc cô đang chạy lung tung. Trong một đêm cô được hai người tỏ tình mà lại là hai người phụ nữ. Chuyện gì đang xảy ra với cô đây. Hải Ngọc thấy cử chỉ của Hoài Thơ cô mỉm cười. Cô hiểu tâm trạng của Hoài Thơ, nhưng cô biết mình cần phải cho Hoài Thơ thời gian. Cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều và phải đấu tranh rất nhiều với chính bản thân mình để nói ra những lời này với Hoài Thơ vì cô biết tương lai sẽ là một con đường rất khó khăn cho cả cô và Hoài Thơ nếu Hoài Thơ bằng lòng đi với cô.
Xe dừng đến trước cổng nhà chồng Hoài Thơ lúc nào cô cũng không hay. Hải Ngọc đưa Hoài Thơ đến cổng, rồi nói:
- Thơ vào trong đi, trong ba ngày tới út sẽ không làm phiền Thơ đâu. Út để cho Thơ suy nghĩ.
Rồi cô đặt lên môi Hoài Thơ một nụ hôn, sau đó cô kê môi mình sát tai Hoài Thơ nói:
- Ngọc yêu em.
Hoài Thơ chạy vào nhà. Cô lấy tay chặn ngực. Cô vẫn không khỏi hoảng hồn vì những gì vừa xảy ra. Cô đi lên lầu và chạm mặt Phong Thiên khi anh vừa định đi xuống. Không chú ý đến Phong Thiên lắm nên Hoài Thơ hết hồn.
Phong Thiên nhìn Hoài Thơ giận dữ.
- Em làm gì mà mất tích luôn sau khi đi với Khiết San vậy? Có biết anh tìm em khắp nơi không? Có những người nổi tiếng anh muốn giới thiệu với em để giúp cho công ty ba em nhưng hình như em không mấy quan tâm thì phải.
Hoài Thơ nhíu mày, cô không thích cách nói chuyện của Phong Thiên dành cho cô, nhưng cô vẫn dịu giọng:
- Xin lỗi anh, Thơ có chút việc nhưng không có nói cho anh biết. Lần sau sẽ không như vậy nữa.
Hoài Thơ nói xong bước đi nhưng Phong Thiên nắm tay cô giật lại. Hoài Thơ cố gắng gỡ tay mình ra khỏi tay Phong Thiên, nhưng càng gỡ thì Phong Thiên càng nắm chặt. Đau quá làm Hoài Thơ rơi nước mắt. Cô nói một cách giận dữ:
- Đủ chưa?
Phong Thiên nhếch môi.
- Chưa đâu, tôi còn phải biết cô đang làm chuyện gì sau lưng tôi nữa. Cô đừng nói với tôi cô bắt đầu yêu phụ nữ đó nhe.
Hoài Thơ dùng tay còn lại của mình tát cho Phong Thiên một cái. Giọng cô đanh lại.
- Cái đó là quyền của Thơ, anh Thiên không có quyền gì cấm cản hết.
Phong Thiên sững sờ nhưng anh nghe tiếng cửa phòng của ba mẹ mình mở nên bỏ tay Hoài Thơ ra. Bà Phong bước ra nhìn hai người hỏi:
- Có chuyện gì vậy các con?
Cả Hoài Thơ và Phong Thiên đồng thanh nói:
- Dạ không có gì thưa mẹ!
Bà Phong nhìn lên lầu nói:
- Hoài Thơ, con thay đồ xong xuống mẹ có chuyện muốn nói .
Hoài Thơ xoa tay của mình trả lời:
- Dạ thưa mẹ.
Cô lách người qua khỏi Phong Thiên và đi vào phòng Hải Ngọc. Mở đèn lên cô thấy tay mình bầm tím. Hoài Thơ lầm bầm:
- Phong Thiên mắc dịch!
Cô vội vã thay bộ đồ và làm vệ sinh xong cô lấy thêm chiếc áo khoát khoát vào vì không muốn bà Phong thấy cổ tay bầm tím của mình. Cô vừa xuống lầu thì bà Phong đã ngồi từ lúc nào. Bà đang đọc báo. Thấy cô bà cười đôn hậu.
- Lại đây ngồi với mẹ, hôm nay con đi có vui không?
Hoài Thơ đi đến bên bà ngồi xuống, cô mỉm cười:
- Dạ vui mẹ à.
- Vậy thì tốt, mẹ muốn nói với con chuyện này.
Hoài Thơ nhìn bà.
- Xin mẹ cứ nói!
Bà Phong trấn an con dâu.
- Thật ra cũng không có gì, ba ngày nữa chúng ta sẽ đi Nha Trang nghỉ mát rồi, Mẹ muốn con về hỏi mẹ con bên đó coi có muốn đi chung không. Mẹ thấy mẹ con cũng cần phải đi ra ngoài cho thoải mái.
Hoài Thơ hiểu bà Phong muốn nói gì. Từ ngày ba cô mất tích đến nay, mẹ cô cứ ở nhà suốt. Hoài Thơ thì lo cho công ty nên cũng ít khi ở bên bà. Đây cũng là dịp tốt cho mẹ con cô có những ngày nghỉ bên nhau.
- Dạ thưa mẹ, con sẽ hỏi.
Bà Phong gật đầu.
- Vậy tốt rồi, thôi con đi nghỉ sớm đi, mẹ cũng vô nghỉ đây.
Đợi bà Phong đi rồi, Hoài Thơ mới đi lên lầu. Cô vừa vào phòng thì điện thoại của cô reo. Hoài Thơ biết là ai nhắn tin cho mình vì chiếc điện thoại này là cái mà Khiết San mua cho cô. Mở ra đọc tin nhắn, Hoài Thơ không khỏi phì cười.
"Em đã bị bắt cóc rồi phải không? Người ta có nói tiền chuộc là bao nhiêu không? Chị cần phải tìm em về gấp thôi".
Hoài Thơ nhắn tin lại:
"Bán cả gia tài để chuộc em lại sao?"
"Nếu có được em thì chị sẳn sàng."
Hoài Thơ không nhắn lại nữa. Cô quay sang bên kia ngủ. Rồi cô lại nhìn chiếc điện thoại mà cô dùng thường ngày. Cô nghĩ thầm, sao út không nhắn tin hay gọi điện thoại cho mình nhỉ? Mà cũng đúng út nói sẽ cho mình 3 ngày suy nghĩ mà. Thật ra Hoài Thơ biết mình yêu Hải Ngọc chứ. Cô rất mong mỏi điều này xảy ra mà. Nhưng từ khi ba cô có chuyện, Hoài Thơ cảm thấy sợ. Cô cảm thấy mình không thể nào hiểu được Hải Ngọc. Trái tim cô nói cho cô biết là Hải Ngọc không phải người xấu. Có chuyện gì đó mà Hải Ngọc chỉ chưa nói cho cô biết thôi, nhưng ở bên cạnh Hải Ngọc thì cô lại sợ. Còn Khiết San thì cô chỉ coi như chị, cô không thể làm Khiết San đau khổ được. Thà dứt thoát thì tốt hơn. Ngoài chuyện đó ra, cô còn có gia đình của mình, gia đình của Phong Thiên nữa. Họ sẽ nghĩ gì nếu cô nói với họ rằng cô yêu người khác và muốn li dị với con họ. Hoài Thơ không biết Hải Ngọc có suy nghĩ đến điều đó không. Nhưng Hoài Thơ cũng thấy mình thật khó hiểu, muốn ở bên Hải Ngọc nhưng lại sợ lung tung. Hoài Thơ thở dài, cô cố gạt những suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình. Hoài Thơ cần phải ngủ. Cô không muốn lo nghĩ đến chuyện này nữa. Nhưng khi chợp mắt. Nụ cười và ánh mắt Hải Ngọc hiện lên trong tâm trí cô. Hoài Thơ với tay ôm chặt chiếc gối có mùi hương của Hải Ngọc vào lòng và thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro