Chap 16
Chapter 16
Về đến nhà, người mà thấy gương mặt của Phong Thiên đầu tiên chính là dì Thương. Dì hoảng hốt la lên:
- Con sao vậy nè Phong Thiên?
Nghe tiếng của dì mọi người đều quay lại nhìn. Đúng lúc đó Hải Ngọc cũng từ ngoài bước vào. Mọi người hết nhìn Phong Thiên rồi nhìn Hải Ngọc không biết chuyện gì đã xảy ra với cả hai. Bà Phong đi vội lại rờ mặt Phong Thiên hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra với hai đứa vậy? Có phải bị ai đánh không?
Mặt Phong Thiên rất đau nhưng anh không dám lên tiếng. Anh quay sang nhìn Hải Ngọc như muốn kêu Hải Ngọc trả lời giùm, nhưng thấy Hải Ngọc không nói gì nên anh cũng tiêp tục im lặng. Bà Phong vừa xót con vừa xót em chồng nên la lên:
- Hai đứa sao không trả lời??
Ông Phong đi lại ôm vai vợ nhỏ nhẹ.
- Thôi được rồi em, chúng ta ăn cơm rồi sẽ nói chuyện sau.
Ông quay sang nhìn cả hai rồi nói:
- Còn không mau lên lầu tắm rửa cho sạch sẽ đi. Chút nữa ông nội về còn phải giải thích với ông nội nữa.
Thấy có người giải thoát giùm, Hải Ngọc không nói gì cô bỏ đi trước. Phong Thiên lén lén nhìn mẹ rồi cũng bước đi theo.
Dì Thương quay sang nói với em mình
-Thôi để chị đi lấy thuốc chút nữa xức lên cho tụi nhỏ.
Bà Phong nói với chồng
-Anh thiệt lạ, sao không để em hỏi coi hai đứa đó tại sao bị như vậy?
Ông Phong kéo vợ ngồi xuống ghế, ông ôn tồn giải thích
-Em có hỏi mà hai đứa nó không nói em nghĩ mình có ép được không? Cũng phải đợi tụi nó tắm rửa sạch sẽ, coi vết thương như thế nào rồi hỏi cũng không muộn
Bà Phong nghe chồng giải thích có lý quá nên không nói nữa, nhưng trong lòng có rất nhiều câu hỏi dành cho Phong Thiên và Hải Ngọc. Bà nhìn chồng nói
-Thằng Thiên muốn ra riêng ở mà em chẳng yên tâm tí nào .
Ông Phong nhìn vợ mỉm cười. Ông không biết khi nào vợ ông mới nhận ra rằng Phong Thiên đã lớn rồi.
Khi lên đến lầu rồi, Phong Thiên mới mở miệng
-Hết hồn, cũng may không có ông nội ở nhà.
Hải Ngọc chỉ cười. Cô nói như để trấn an Phong Thiên
-Chút nữa út sẽ lo về phần ông nội. Thiên đi tắm rửa đi.
Phong Thiên gật đầu rồi đi vội vào phòng. Nhưng anh quay ngược lại gọi Hải Ngọc:
-Út nè, hôm qua Thiên có nói với mẹ là sẽ ra riêng ở sau khi mình về lại Sài Gòn, nhưng giờ Thiên với Hoài Thơ như vậy thì phải làm sao?
Hải Ngọc nhìn Phong Thiên rồi trả lời:
-Thiên cứ dọn ra riêng, Hoài Thơ có thể ở với út. Dù sao Thiên cũng nên như vậy, để ba mẹ và ông nội biết rằng Thiên đã lớn.
Phong Thiên gật đầu rồi đi vào phòng. Anh thấy ê ẩm cả người. Anh không nghĩ mình sẽ đánh cái kiểu như vậy với Hải Ngọc thêm lần nữa. Lúc nào anh cũng là người thua cuộc và luôn đem về gương mặt xưng húp. Đến giường rồi, Phong Thiên thả người xuống. Anh chỉ muốn ngủ.
Còn Hải Ngọc đi vào trong phòng của mình. Thấy Hoài Thơ đang ngủ nên cô rón rén đi nhẹ vào phòng vệ sinh. Nhưng khi Hải Ngọc mở cửa, Hoài Thơ nghe tiếng động liền tỉnh thức. Cô dụi mắt hỏi:
-Út về rồi hả?
Hải Ngọc không quay đầu lại. Cô trả lời trước khi đóng cửa phòng vệ sinh lại.
-Út mới về, đợi út tắm rửa một chút sẽ nói chuyện với Thơ.
Hoài Thơ định hỏi tiếp nhưng nghe tiếng nước chảy cô biết Hải Ngọc đang tắm nên thôi. Hoài Thơ lấy quyển sách Chạng Vạng đang đọc dang dở ra đọc tiếp. Khi Hải Ngọc bước ra khỏi phòng vệ sinh, Hoài Thơ bỏ quyển sách xuống. Cô hốt hoảng kêu lên:
-Mặt út sao vậy??
Hải Ngọc ra dấu cho Hoài Thơ nói nhỏ chút rồi cô đi lại nằm xuống giường. Hoài Thơ nhìn gương mặt Hải Ngọc xuýt xoa. Cô hỏi nhỏ:
-Ai đánh út vậy??
Hải Ngọc kéo Hoài Thơ nằm xuống trả lời:
-Phong Thiên.
Hoài Thơ la lớn:
-Cái gì??
Hải Ngọc lấy tay mình che miệng Hoài Thơ lại, cô thỏ thẻ.
-Đã nói Thơ rồi, đừng la to mà.
Hoài Thơ gỡ tay Hải Ngọc ra, cô hỏi tiếp
-Mà sao Phong Thiên lại dám đánh út?
Hải Ngọc để ngón tay mình lên môi Hoài Thơ, cô nói:
-Vì Thơ.
Hoài Thơ trợn mắt, cô chỉ vào mình hỏi lại lần nữa như muốn chắc ăn.
-Là vì Thơ sao?
Hải Ngọc thay cho câu trả lời bằng cái gật đầu như xác nhận. Hoài Thơ bật dậy
-Út đã nói hết với Phong Thiên?
Hải Ngọc thật thà
-Đúng vậy.
Hoài Thơ nhíu mài
-Vì vậy mà Phong Thiên đánh út?
Hải Ngọc lắc đầu, cô nhắm mắt trả lời
-Không, chỉ là út với Thiên thích đánh nhau vậy mà. Thôi không nói chuyện này nữa. Chúng ta nói chuyện của mình đi.
Hoài Thơ giả vờ như không nghe rồi lấy mền trùm kín mặt lại. Hải Ngọc càng cố gỡ ra thì Hoài Thơ càng kéo lại. Đến một hồi lâu, mệt quá rồi nên Hải Ngọc không kéo ra nữa. Cô cũng giả vờ nhắm mắt lại ngủ. Hoài Thơ không thấy Hải Ngọc động đậy nữa nên mở mền hé hé ra nhìn. Khi thấy Hải Ngọc nhắm mắt rồi, cô mở mền ra thêm chút nữa. Đợi có vậy, Hải Ngọc kéo mền ra khỏi mặt Hoài Thơ và ôm chầm lấy Hoài Thơ. Hoài Thơ la lên
-Út ăn gian.
Hải Ngọc vừa lắc đầu vừa cười
-Út cũng học theo Thơ đó thôi
Nói rồi cô nghiêm nét mặt, vuốt những sợi tóc lòa xòa đang che đôi mắt của mình. Hsir Ngọc nói
-Chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng thôi Thơ à, vì không thể phí quá nhiều thời gian. Út cần câu trả lời để còn biết mình phải làm gì.
Hoài Thơ phụng phịu
-Út lúc nào cũng nói thẳng, làm như không sợ người khác sẽ giận. Mà nếu Thơ không chịu thì sao?
Hải Ngọc nhỏ nhẹ, cô nghiêng đầu hỏi lại
-Giận vì những lời nói thẳng sao? Út chỉ nói thẳng với những người út rất yêu thương và những người út rất ghét.
Hoài Thơ giả vờ hỏi
-Vậy Thơ là người út ghét sao? Nhưng út vẫn chưa trả lời câu hỏi của Thơ.
Hải Ngọc cười, nụ cười làm tim Hoài Thơ lỗi nhịp.
-Nếu Thơ không chịu thì Út sẻ quên Thơ đi, chỉ vậy thôi. Và trả lời câu hỏi thứ hai: Thơ là người út rất yêu thương.
Hoài Thơ không hỏi nữa. Cô yêu cái tính nói thẳng này của Hải Ngọc mất rồi. Vậy cô lưỡng lự làm gì nữa. Hải Ngọc đang nhìn cô chờ đợi. Hoài Thơ ngã vào lòng Hải Ngọc. Cô thỏ thẻ bên tai
-Chúng ta sẽ bắt đầu út nhé. Thơ sẽ cùng út đi hết quãng đời còn lại.
Hải Ngọc ôm Hoài Thơ thật chặt. Cô sợ Hoài Thơ sẽ bay đi mất.
-Ngọc sẽ đem niềm vui và hạnh phúc đến cho em. Tin Ngọc nhé.
Hoài Thơ gật đầu. Cô thấy bình yên trong vòng tay của Hải Ngọc. Hình ảnh ba cô thoáng qua, nhưng Hoài Thơ gạt đi. Cô tin tưởng nơi Hải Ngọc. Ngoài trời bắt đầu chuyển mưa, nhưng Hải Ngọc và Hoài Thơ nghe tim mình ấm áp. Đợi khi Hoài Thơ ngủ rồi, Hải Ngọc nhìn người yêu trong giấc ngủ. Cô mỉm cười mãn nguyện. Cô biết Hoài Thơ chính là người sẽ đi đến cuối cuộc đời với mình. Hải Ngọc không ngờ mình lại yêu một người đến như vậy. Cô hôn khắp gương mặt của Hoài Thơ rồi cũng chìm vào giấc ngủ. Chắc là do đi đường mệt quá nên Hải Ngọc cũng không cảm thấy đói bụng nữa. Cô nghe thấy tiếng dì Thương gõ cửa, nhưng con mắt cứ díp lại. Trăng bắt đầu lên cao hòa vào mây yên bình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro