Chap 37
Chapter 37
Trong lĩnh vực kinh doanh người ta thường đòi hỏi mình phải biết và hiểu đối thủ cạnh tranh với mình như thế nào. Đó cũng chưa đủ, nó còn đòi hỏi người ta phải biết mặt hàng nào khách hàng yêu thích và còn nhiều điều nữa. Từ khi quyết định mở công ty lần đầu tiên, Hải Ngọc đã suy nghĩ rất kỹ về những vấn đề đó, nhưng hiểu biết quá nhiều cũng chưa chắc thành công nếu kém may mắn. Hải Ngọc có cái may mắn và cái không may mắn của mình. Và cái quan trọng nhất để thành công là những quyết định mình đưa ra phải đúng và chính xác nhất. Hải Ngọc không biết đến gặp bà Minh tối hôm nay có phải là quyết định đúng nhất của cô hay không nhưng cô đành phải liều vậy. Coi như đây là một trò chơi. Luật chơi thì phải có người thua và thắng. Hải Ngọc hy vọng mình không nằm trong tóp người thua đó. Thôi thì hãy để thời gian xem xét vậy.
Hải Ngọc bước vào công ty bà Minh với nét mặt lạnh lùng. Trên tay cô cầm một bao thư dày cộm. Cô đi thẳng vào văn phòng bà Minh mặc cho thư ký của bà ngăn cản. Mở cửa thật mạnh, cô làm bà Minh hoảng hồn ngước lên. Nhìn Hải Ngọc ánh mắt dò xét, bà quay sang khoát tay ra hiệu cho cô thư ký của bà ra ngoài. Với gương mặt vẫn còn sợ sệt cô đóng cửa lại. Hải Ngọc mở bao thư ra, thảy một xấp hình lên bàn bà và rít giọng.
-Tốt nhất cô hãy ngừng ngay cái trò bẩn thỉu này lại đi. Đừng làm người khác khinh thường mình như vậy.
Bà nhìn xấp hình rồi như bà hiểu vì lý do gì Hải Ngọc nổi giận như vậy. Bà biết nếu chỉ vì người trong hình thì cho dù Hải Ngọc có bực, bà tin cô vẫn đủ bình tĩnh để giải quyết chứ không nóng nảy đi vào công ty bà như bây giờ. Nhếch môi bà nói
-Con bé đó có sức ảnh hưởng đến con nhiều như vậy sao Hải Ngọc? Cô nghĩ con nên học cách bình tĩnh của mẹ con chứ. À mà phải xưng là dì với con chứ dù sao ta và mẹ con cũng là chị em cơ mà.
Hải Ngọc chống tay xuống bàn, nhìn thẳng vào mắt bà
-Đừng đem mẹ tôi vào đây. Bà nói sao? Bà là chị em của mẹ tôi ư? Bà xứng đáng à?
Bà Minh vẫn bình thản
-Con không nên nói chuyện với ta kiểu như vậy. Có phải mẹ con chết sớm nên không ai dạy con phải lễ phép với người lớn như thế nào sao?
Bà Minh biết Hải Ngọc sẽ nổi nóng nếu bà đem mẹ cô ra nói. Nhưng Hải Ngọc làm bà ngạc nhiên. Vẫn gương mặt lạnh lùng, cô không rời mắt khỏi gương mặt bà. Cái nhìn làm lòng bà dâng lên nổi bất an. Giọng Hải Ngọc cứng rắn
-Nếu chỉ để tôi nổi nóng mà đem một người đã chết ra nói thì thật là bỉ ổi. Nhưng bà đừng lo. Những chuyện bà đã làm tôi sẽ đem từng cái ra ánh sáng. Tôi không nói ngoa đâu. Một chút kính trọng trong tôi dành cho bà đã chết lâu rồi. Làm lỗi thì nên nhận lỗi đi. Không ai dạy bà điều đó sao? Nếu vậy thì bà cũng nên đi học lại đi. Vì một đứa lớp một cũng hiểu điều đó mà.
Bà Minh trừng mắt nhìn Hải Ngọc. Đây là lần đầu tiên có người dám ăn nói với bà như vậy. Ngày xưa cho dù bà có làm gì, Tuyết Trân cũng không dám nói chuyện với bà như thế.
-Con cũng nên dừng ngay lại cái thái độ đó đi. Nếu không...
Hải Ngọc cắt ngang bà với giọng thách thức
-Nếu không thì sẽ làm sao? Bà sẽ làm như bà đã từng làm một lần nữa à. Bà nghĩ tôi là ai đây? Lời bà dọa không làm tôi sợ đâu. Tôi khuyên bà nên dừng tay lại đi. Mỹ Thuyên là con gái của bà cơ mà. Tại sao lại muốn phá cái hạnh phúc mà em ấy đang có. Bà nên suy nghĩ kĩ những lời tôi nói.
Hải Ngọc nói xong rồi bỏ ra ngoài. Trước khi mở cửa ra cô quay sang nói với bà lần nữa
-Hoài Thơ mà có chuyện gì tôi sẽ trả lại cho bà gấp đôi những gì bà gây ra cho em ấy.
Hải Ngọc bỏ đi rồi, bà Minh bóp chặt hai tay mình lại thành hai nắm đấm. Bà rít qua kẽ răng
-Đến nước này rồi tao sẽ cho những người quanh mày ra đi từng người một.
Bà cầm điện thoại lên gọi cho Lâm
-Ngươi làm ăn kiểu gì vậy?
-Thưa bà chủ ....
-Im đi. Có chút việc cũng làm không xong. Bây giờ đã lộ hết rồi ngươi biết không?
-Có cần tôi thủ tiêu nó không?
-Thôi khỏi. Nó đã khai hết rồi. Ngươi tiếp tục theo dõi bọn nó cho ta. Ta có kế hoạch mới đây. Tối nay gặp
-Dạ bà chủ.
Cúp máy xong, bà điện thoại cho Mỹ Thuyên nhưng Mỹ Thuyên không nghe máy. Bà lấy làm lạ vì có chuyện gì đi nữa, Mỹ Thuyên không bao giờ không bắt điện thoại khi bà gọi. Bà lấy chìa khóa và đi ra ngoài.
****
Hải Ngọc rời khỏi công ty bà Minh, cô lái xe ra mộ mẹ mình. Cô không nói gì hết chỉ nhìn hai tấm bia trước mặt mình rồi thở dài, một lúc sau cô đứng dậy rồi qua mộ ông Thái.
-Chú à, con xin lỗi. Những chuyện chú giao cho con, con vẫn chưa làm được gì hết. Quyển sổ đó tìm ra được manh mối rồi những manh mối đó lại biến mất. Hoài Thơ thì đang bị nguy hiểm mà con không thể nói gì cho em ấy biết được. Chú chỉ cho con biết con phải làm sao đi. Con đã tìm ra người đứng phía sau điều khiển mọi thứ rồi nhưng vẫn chưa tìm ra đủ chứng cớ để buộc tội.
Hải Ngọc lại thở dài. Cô ước gì đây chỉ là một cơn ác mộng để khi thức dậy cô không phải lo lắng quá về nó.
Ngồi đó không biết bao lâu thì điện thoại của Hải Ngọc vang lên
-Hello Hoài Thơ.
-Chị Hải Ngọc à, chị đến quán bar XXXX nha. Phong Thiên có chuyện rồi
Hải Ngọc tức tốc đứng dậy lái xe đến quán bar mà Hoài Thơ vừa nói. Bước vào, cô thấy Phong Thiên đang ôm chai rượu uống còn Hoài Thơ thì cản lại. Cô đến và giựt phăng chai rượu khỏi tay Phong Thiên. Kéo Phong Thiên đi ra ngoài. Tìm chỗ vắng vẻ kéo Phong Thiên ngồi xuống
-Út muốn gì, để con yên.
Hải Ngọc muốn đi lại đánh cho Phong Thiên một trận để anh hiểu ra điều mình đang làm là ngu ngốc nhưng cô làm không được. Cô đi lại ngồi xuống bên cạnh Phong Thiên
-Mọi thứ điều có cách giải quyết của riêng nó. Sao Thiên mau buông xuôi vậy.
Phong Thiên loạng choạng đứng dậy nhưng Hải Ngọc kéo vai anh ngồi xuống lại. Kéo gương mặt anh để nhìn mình cho rõ, Hải Ngọc nhẹ giọng
-Đi giải thích rõ ràng với Mỹ Thuyên, út biết khi giận có lẽ Mỹ Thuyên sẽ không nghe Thiên nhưng càng như vậy thì Thiên càng phải quyết tâm làm cách nào để em ấy chịu nghe. Chứ không phải đi uống rượu như vậy.
Thiên nhìn Hải Ngọc rồi gật đầu
-Thiên xin lỗi út. Thiên biết mình sai rồi. Út tin Thiên không có làm chuyện đó chứ. Thiên sẽ tìm ra người nào làm và sẽ không tha cho họ đâu.
Hải Ngọc đánh nhẹ lên trán Phong Thiên
-Cái thằng ngốc này. Đi lo làm lành với vợ mình đi. Chuyện đó út sẽ lo, Thiên không được làm gì hết. Hiểu chưa?
Phong Thiên biết khi Hải Ngọc nói vậy thì cách tốt nhất là anh không nên làm gì cả. Hải Ngọc nói nhỏ gì đó vào tai Phong Thiên rồi cô kêu Hoài Thơ đi vào xe đợi cô, sau đó cô gọi điện thoại cho Mỹ Thuyên. Nữa tiếng sau thì Mỹ Thuyên đã có mặt ở đó. Thấy Hải Ngọc, cô chạy lại
-Anh ấy đâu rồi chị?
Hải Ngọc chỉ Phong Thiên đang nằm ở đó. Cô giúp Mỹ Thuyên đem Phong Thiên vào xe. Trước khi Mỹ Thuyên cho xe chạy đi, Hải Ngọc nói nhỏ với cô
-Chị biết chuyện này là chuyện của hai đứa, nhưng vì chị rất thương cả hai nên chị hy vọng em ngồi nghe Phong Thiên giải thích trước khi kết tội cháu của chị như vậy. Chị biết ngày xưa Phong Thiên rất quậy phá nhưng tình yêu của Thiên dành cho em đã giúp Thiên trở thành người tốt hơn. Hãy nghe lời chị một lần đi nhé và chăm sóc thằng cháu của chị giùm chị.
Mỹ Thuyên gật đầu
-Em biết rồi. Cảm ơn chị. Tại em quá cố chấp thôi. Em biết mình cần phải làm gì.
Nhìn chiếc xe Mỹ Thuyên khuất dần rồi, Hải Ngọc đi vào xe mình. Hoài Thơ vòng tay lại liếc cô
-Ngọc có biết em đợi lâu lắm không? Có kế hoạch gì cũng phải nói trước chứ. Cũng hên em thông minh nên không bước ra nếu không Mỹ Thuyên sẽ không tin là em bị say đâu.
Hải Ngọc ngạc nhiên nhìn Hoài Thơ
-Sao em biết hay vậy?
Hoài Thơ nguýt dài
-Em mà không hiểu chị nghĩ gì thì ai hiểu chị bây giờ. Nếu không nói vì em và Phong Thiên điều say mà chị chỉ chăm sóc được một người thì em nghĩ Mỹ Thuyên không thèm đến đây đâu. Với lại không phải chị muốn Mỹ Thuyên nhìn thấy Phong Thiên như vậy để cô ấy mủi lòng hơn sao. Hai người thiệt là.
Hải Ngọc bật cười. Cả ngày hôm nay cô hết bực bội cái này thì bực bội cái khác. Chỉ có ở bên Hoài Thơ cô mới cười tươi và thoải mái như vậy. Chồm sang hôn một cái thật kiêu vào má Hoài Thơ, cô nói
-Nhớ em chết được. Về nhà thôi. Chị muốn ôm em quá.
Hoài Thơ nhìn Hải Ngọc rồi cô mỉm cười. Cô cũng nhớ Hải Ngọc thật nhiều. Cả ngày hôm nay không gặp rồi còn gì.
-Sao em biết Phong Thiên ở đây vậy??
Hoài Thơ vừa massage bàn tay Hải Ngọc vừa trả lời
-Bạn em vô tình thấy Phong Thiên ở đây nên đã gọi cho em. Mà Mỹ Thuyên giận chuyện gì vậy?
Hải Ngọc kể cho Hoài Thơ nghe nhưng cô không nói cho Hoài Thơ rằng cô biết người nào làm.
-Ai mà ác vậy. Sao lại muốn hại hai người họ. Chị sẽ điều tra ra chứ?
Hải Ngọc bóp nhe tay Hoài Thơ
-Chị sẽ tìm ra, em đừng lo. À, có phải ngày mai em đi gặp cô Minh không?
Hoài Thơ gật đầu. Cô thấy hơi lạ khi Hải Ngọc hỏi cô điều này vì Hải Ngọc hứa sẽ không can thiệp vào
-Chị sẽ đi với em.
Hoài Thơ giật mình
-Hả?
Hải Ngọc chạy xe vào trong sân nhà rồi dừng lại. Cô mở cửa xe cho Hoài Thơ rồi cả hai đi vào trong
-Từ hôm nay chị muốn mỗi khi em đi gặp cô Minh chị đều đi cùng. Có được không?
Hoài Thơ biết có từ chối cũng bằng thừa vì khi Hải Ngọc quyết định rồi khó ai có thể làm cô thay đổi
-Được mà. Em cũng cần người theo bảo vệ mà.
Hoài Thơ hất mặt rồi bỏ đi vào trong. Cô quay lại và bắt gặp nụ cười của Hải Ngọc. Cô quay đầu lại bỏ chạy vào phòng. Hải Ngọc đuổi theo
-Em chạy đi đâu vậy?
Hoài Thơ vừa cười vừa la
-Em ra lệnh chị không được đuổi .....
Nhưng lời nói của cô đã bị Hải Ngọc chặn lại bằng một nụ hôn. Hải Ngọc dùng chân đá cửa phòng lại rồi cùng Hoài Thơ ngã nhào xuống giường. Nhưng cô không biết rằng có người vừa nhắn tin trong điện thoại của cô một tin nhắn rất quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro