1. Bướm
Trăng nhập vào đây cung nguyệt lạnh,
Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần.
Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm!
Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân.
-
Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinh
Lung linh bóng sáng bỗng rung mình
Vì nghe nương tử trong câu hát
Đã chết đêm rằm theo nước xanh.
-
Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời,
Đàn ghê như nước, lạnh, trời ơi...
Long lanh tiếng sỏi vang vang hận
Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người...
-
Bốn bề ánh nhạc: biển pha lê,
Chiếc đảo hồn tôi rợn bốn bề.
Sương bạc làm thinh, khuya nín thở
Nghe sầu âm nhạc đến sao Khuê.
-
• Nguyệt Cầm ( Xuân Diệu )
—————
——
Khẽ nâng niu cành liễu trên tay người thiếu nữ, cũng như nâng niu nàng - người cô thương. Tâm hồn lại chợt ngân vang tiếng hát - tiếng hát của tình yêu. Chú bướm màu trắng ngần từ đâu bay đến, đáp nhẹ thân mình xuống cành liễu cô đang cầm. Chú vỗ vỗ đôi cánh, như muốn thầm thì đôi lời thơ ca vào tai con người ngu xuẩn vướng phải thứ tình duyên rắc rối. Thật tầm thường làm sao, tình cảm vốn dĩ không phải đồ vật, sao chú lại nỡ lòng báng bổ thứ tình cảm thiêng liêng ấy? Nhưng thật, tình yêu chỉ mang lại cho con người sự đau khổ, chuyện tình nào đẹp đến mấy rồi cũng sẽ tàn phai theo năm tháng - như cô, giờ đây đã sắp kiệt quệ vì hai chữ 'tơ duyên'.
Nàng từng nói rằng, "Giá như thế giới không tàn nhẫn đến thế, giá như thế giới dịu dàng với em một chút, giá như chúng ta bỏ lỡ nhau". Nàng ơi, sao nàng lại phũ phàng đến thế trong khi cô đã trót trao trái tim này cho nàng thơ đời mình. Nhân duyên không phải chuyện đùa, xin nàng đừng nhẫn tâm chơi đùa rồi lại đẩy nó ra xa. Nàng ơi, xin nàng hãy chờ, chờ cái ngày cô về trong đêm cuối đông lạnh lẽo, chờ ngày thân xác này tái sinh, xin nàng hãy rũ bỏ một chút lòng thương mà nể tình đôi dòng thơ mà cô đã viết cho nàng, mà đợi, mà chờ. Cô không mong nàng đợi chờ vạn năm, không mong nàng đứng giữa trời đông tuyết giá mà đợi đến ngày cô về, chỉ cần nàng chịu chờ, cô nhất định sẽ về, dù cho lúc đấy chỉ còn là cát bụi, xương tan nát thịt đi chăng nữa.
—————
——
Cuối thu năm ấy.
"Nghe tin gì chưa gái? Sáng nay cả trường đồn rộn lên senpai đội trưởng câu lạc bộ kiếm thuật trường mình có mối rồi đó!" Câu nói từ miệng cô bạn thân cứ vang vọng bên tai em từ cả sáng đến tận lúc bấy giờ, ừ thì nghe xong như đánh trống trong bụng chứ biết làm gì bây giờ? Mình có là gì của người ta đâu mà tiếc với chả thương? Thôi đành vậy, tình không tới thì cứ buông bỏ nó đi, cho nó trôi thật xa ra đến tận cùng biển cả, hãy để những ký ức ngày càng phai mờ trong tâm trí, xoá nhoà vĩnh viễn, em muốn chối bỏ nó, muốn ném nó vào một góc của tâm hồn mà để những cảm xúc mãnh liệt chôn vùi nó.
E hèm, à mà thôi nhỉ? Giờ nói rõ hơn đôi chút nhé,
em - Y/n. Có thích một đàn chị tên Maki họ Zenin, chị ấy là đội trưởng câu lạc bộ kiếm thuật trường em, phải nói là chị siêu ngầu luôn đấy ạ, siêu siêu ngầu luôn! Và thế là em trúng tiếng sét ái tình với chị ấy. nhưng mà tiếc quá, chị chỉ xem em là em gái thôi, không hơn cũng chẳng kém. Đành ôm nỗi tương tư, em cũng buồn lắm chứ nhưng hoàn toàn bất lực, chị có người thương rồi. Lúc biết được tin đó cứ như hàng ngàn mảnh dao xuyên qua tim em ấy, đau lắm chị ơi. Giá như em không phải lòng chị, giá như mình chưa từng biết nhau, thì tốt biết mấy chị nhỉ? Tình yêu đang ăn mòn em từng chút một, thật chậm rãi thật chậm rãi như cái cách em đã từng ngây thơ tin rằng, rồi sẽ có một ngày, tình cảm của em sẽ được đáp lại. Nhưng em ơi! Thế giới không dịu dàng với em đến thế. Chợt, một chú bướm trắng đang vẫy vẫy đôi cánh bay lướt qua em, nhìn xem, sao quen quá? Đó có thể là điềm báo, cũng có thể là thiên tai, hoặc bình yên trước bão tố em nhỉ?
Còn tiếp...
—————
——
• Chao xìn, @Rechkn đây. Ừm thì chắc nãy giờ đọc mấy cậu thấy khó hiểu lắm đúng không? Yên tâm nhé, mọi chuyện rồi sẽ sáng tỏ thôi. Như đã cảnh báo trước, ở đây chỉ có ngược, ngược và ngược. Thì tại sao tôi lại viết bộ này? Vì luỵ chứ sao nữa, tôi luỵ Maki xỉu up xỉu down luôn đấy trời. Thôi, đôi dòng đến đây là đủ, xin chào tạm biệt và hẹn gặp lại!
@Rechkn
♡
- END -
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro