Những vòng xích cổ
Chúng tôi bị họ đeo những vòng xích cổ
"Đặc Cấp"
''Lời nguyền"
"Bị ruồng bỏ"
"Không chú lực"
"Cấp 4"
"Rời khỏi gia tộc"
Nếu muốn giải thoát cho người kia thì phải tự cởi bỏ xiềng xích của bản thân và nguyện đeo xiềng xích của người kia
"Cạch..."
Đáng lẽ cậu nên tự bỏ xiềng xích của chính bản thân rồi nên bước về phía ánh sáng...
Không cần quan tâm đến tôi, tôi có thể tự vùng vẫy được
Nhưng không...
"Cạch"
- "Maki-san, cần giúp không?"
Cô ta đã tự mình cởi bỏ xiềng xích của bản thân
Đáng lẽ cậu nên bước về phía ánh sáng kia, bỏ mặc tôi lại. Đó là một lẽ tự nhiên
Nhưng không...
"Cạch"
- "Xong rồi đó, Maki- san. Cậu có thể đi rồi"
Cô ta sinh ra để làm trái với lẽ thường
Tôi bước về phía ánh sáng, cổ họng nghẹn lại, mắt như nhòe đi. Không dám quay đầu lại nhìn, không thể nói một lời tạm biệt, chỉ biết nói trong lòng
"Cạch"
Cô ta đeo xiềng xích của tôi rồi
Tiêu chuẩn cuối cùng để giải thoát cho người kia
ĐÃ HOÀN THÀNH
Nhưng thật kì lạ
Đáng lí ra khi bước ra ngoài ánh sáng , tôi nên cảm thấy nhẹ nhõm hơn chứ, nhỉ?
Sao tôi vẫn thấy nặng trĩu như vậy?
Như thể... xiềng xích vẫn ở đây nhỉ?
Cảm giác còn sót lại một cái vậy
Một cái xiềng xích... à không... là gông nguyền chứ phải
"Hah"
"Ruby, cậu thật là 1 con người gian xảo mà"
"Tháo những xiềng xích kia để đeo cho tôi 1 cái gông nguyền"
Gông nguyền của sự tín ngưỡng
Gông nguyền của tình yêu
Mãi mãi không thể phá bỏ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro