Ngủ chung mà như đánh nhau trên giường

Đêm đó, sau một ngày chèo ghe, đi chợ, ăn bún riêu và… nhẹ nhàng đánh ghen, Dương với Kiều về nhà, ai nấy cũng mệt rã rời. Nhưng đời không như phim, mệt không có nghĩa là yên.

Dương đang nằm lăn ra giường, còn Kiều thì đứng kế bên với ánh mắt hình viên đạn:

– “Ê Dương, anh trải mền gì kỳ vậy? Mền một bên, gối một bên, tui nằm đâu?”

– “Ủa? Anh tưởng em muốn giận anh nên chia giường ra. Em nằm bên trái, anh bên phải, sông ngăn cách mền gối nhen.”

– “Ngăn cái đầu anh! Lạnh muốn chết, còn bày đặt sông với suối!”

– “Thì tại em còn giận vụ Trúc bơi lội…”

Kiều đập đập cái gối:

– “Giận thì giận, nhưng tối ngủ là phải ôm tui! Tui khó ngủ lắm, thiếu anh một đêm là mất ngủ nguyên tuần!”

Dương sáng mắt:

– “Trời ơi! Vợ ơi anh yêu vợ"

Nói xong nhào vô ôm Kiều, suýt ngã xuống giường.

– “Tui nói ôm chớ có nói nhào vô vật người ta đâu cha nội!”

– “Anh tưởng em muốn anh diễn cảnh phim Hàn… té đè nhau… hôn môi bất ngờ…”

– “Té rồi mẻ răng giờ! Muốn hôn thì phải xin phép!”

Dương liền nghiêm túc, ngồi thẳng dậy, chắp tay:

– “Kiều của anh, cho anh hôn một cái để… an thần, ngủ cho ngon được hông?”

Kiều đỏ mặt, gật nhẹ, nhưng vẫn ra vẻ:

– “Chỉ một cái thôi á nha!”

Dương cúi xuống, hôn nhẹ lên môi:

– “Chỗ này dành cho người anh thương.”

Rồi hôn thêm cái nữa :

– “Còn chỗ này… dành cho người anh muốn giữ bên mình hoài hoài.”

Kiều thụi vô bụng Dương:

– “Ủa anh xin một cái, sao lố tới hai ba cái rồi?”

– “Ủa? Vợ dễ thương quá anh hôn lố xíu chớ gì đâu!”

---

Tắt đèn xong, cả hai nằm quay lưng lại nhau được 5 phút thì…

– “Dương…”

– “Ơi anh nghe .”

– “Tui lạnh.”

– “Lại gần đây, có anh ở đây nè.”

Kiều dịch lại, rồi nằm trùm mền chung. Một tay Dương vòng qua ôm eo Kiều, miệng thì thầm:

– “Hôm nay hết giận anh chưa,đừng giận anh nữa. Yêu anh nhiều thêm đi  .”

Kiều cười khúc khích, mắt nhắm lại:

– “Ừ, vậy mai em giận tiếp cho anh yêu em nhiều thêm .”

– “Trời đất… thôi đừng giận nữa, anh cưng hổng xuể.”

Dương và Kiều đã quấn quýt nhau suốt một đêm dài. Mặc dù hai người đã giải quyết được chuyện “giận hờn” nhỏ nhặt, nhưng qua đêm, họ vẫn chẳng thể nào ngủ ngon ngay lập tức. Kiều cứ lăn qua lăn lại, tay luôn tìm kiếm một khoảng trống để thoải mái, còn Dương thì chẳng bao giờ chịu để Kiều rời khỏi vòng tay mình.

Kiều hít một hơi thật dài, rồi thở phì một cái:

– “Dương, em nghẹt mũi quá! Anh biết không, tui ngủ mà không có không khí là tui khó chịu lắm.”

– “Tội nghiệp quá! Để anh thở dùm em nè.” – Dương vừa cười vừa vỗ vỗ lên cái mũi của Kiều, làm Kiều phải nghiêng đầu qua.

Kiều cười khẩy:

– “Anh mà thở tui muốn chết luôn á. Đừng có giỡn nữa. Tui nghẹt mũi thiệt mà!”

– “Thôi, anh qua ôm chặt em coi có đỡ không?” – Dương vẫn muốn thử cách khác, cứng đầu mà.

Kiều buông một câu:

– “Anh ôm mà tui vẫn nghẹt mũi á, tui không có cách nào nữa hết…”

Lúc này, Dương nghĩ ra một cái sáng kiến không thể ngu ngốc hơn. Hắn vội đứng dậy:

– “Anh đi lấy mũi xịt cho em nè!”

Kiều mở mắt nhìn, quái lạ:

– “Ủa, lấy mũi xịt chi vậy?”

– “Mũi xịt mũi! Cho em thông mũi để ngủ ngon.”

Kiều lắc đầu, nhắm mắt lại:

– “Tui không cần đâu, không phải là mũi xịt mà là tại anh làm cho tui nghẹt mũi nè!”

Dương ngồi xuống giường, suy tư một chút, rồi chợt nghĩ ra một cách kỳ lạ hơn:

– “Vậy giờ em chấp nhận ngủ với anh như mấy con gấu trên tivi không? Mình ngủ ôm nhau như… kiểu hôn nhân hạnh phúc, giữ ấm cho nhau vậy?”

Kiều nhìn hắn với ánh mắt sắc bén, rồi quay sang nhìn cái gối lạnh ngắt:

– “Anh ôm tui mà một lúc sau còn như… bị rút hơi ra hết. Còn đợi gì nữa mà không ôm ngay!”

Dương, không hề tỏ ra ngần ngại, vội vàng kéo Kiều vào lòng mình như gấu ôm bạn mình trong cái vòng tay đầy tình cảm.

– “Anh chỉ muốn em luôn ấm áp trong vòng tay anh thôi. Bởi vì em là vợ anh.”

Kiều lặng đi một lát, rồi nhẹ nhàng thở dài, vòng tay qua ôm lấy Dương:

– “Anh thật là lúc nào cũng lạ lùng, kỳ quái nhưng lại khiến tui chẳng thể không yêu.”

Cả hai im lặng một chút, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ, tiếng mưa lất phất ngoài sân, như lời nhắc nhở về một ngày bình yên nữa lại trôi qua.

Sáng hôm sau, mặt trời vừa lên, gió vẫn thổi mát mẻ qua cửa sổ. Dương thức dậy trước, chợt nghe tiếng thở đều đều của Kiều bên cạnh. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc Kiều, rồi đứng dậy đi xuống bếp.

Khi Kiều tỉnh dậy, thấy trên bàn bày đầy đồ ăn sáng – bún, bánh mì, trứng chiên… và một ly trà sữa.

– “Tui nghĩ là mình bắt đầu ngày mới bằng trà sữa nóng, phải không?” – Dương mỉm cười đầy tự tin, nhưng khi Kiều ngửi mùi trà, mặt bắt đầu biến sắc.

– “Anh… anh không bỏ muối vô trà sữa chứ?” – Kiều nheo mắt, nửa đùa nửa thật.

Dương vội vàng:

– “Trời ơi! Làm gì có chuyện đó! Anh làm trà sữa như ở quán luôn mà!”

Kiều nhìn ly trà sữa một lúc, rồi quyết định thử. Hớp một ngụm, rồi Kiều ngước lên nhìn Dương:

– “May là anh chưa bỏ muối vô. Không thì tui xỉu rồi!”

Dương cười phá lên, không quên nắm tay Kiều:

– “Anh biết em thương anh mà, dù anh có đùa kiểu gì cũng không sao. Đúng không, vợ yêu?”

Kiều nhìn Dương, thở dài:

– “Anh mà nấu ăn kiểu vậy nữa là tui bỏ anh chạy theo người khác luôn đó!”

Dương giả bộ lo sợ:

– “ Ai dám cướp em! Anh yêu em lắm mà, cho anh cơ hội nấu ăn dở hoài đi, đến một ngày anh sẽ thành đầu bếp cho em luôn!”

Kiều bật cười, nhưng không quên đá nhẹ vào chân Dương:

– “Bớt mơ mộng lại đi, không làm được đâu.”

Dương nhe răng cười hả hê:

– “Dù sao thì cũng có em bên cạnh rồi, anh làm gì cũng được!”

Kiều im lặng, nhưng ánh mắt lại sáng lên. Câu nói ấy, có lẽ chẳng cần gì hơn ngoài sự thật giản dị này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro