MHKN 4,5,6

Chương 4

Chu Khang im lặng hồi lâu, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Tối hôm qua đã ăn gan dê nướng cùng một miếng thịt rất to, nên bụng bây giờ đang kháng nghị đây, sáng nay cậu cũng không dám ăn thịt nữa, quả thật cậu không thể trở thành động vật ăn thịt giống Mông tiểu tướng quân được. Số thịt dê tối hôm qua chưa ăn tới, cậu đã lấy muối ướp. Sáng nay làm một ít khoai tây hầm thịt cũng không tệ, cậu ăn khoai tây, tiểu tướng quân ăn thịt.
Kế đó, Mông tiểu tướng quân sau quả bóng nước lại được kiến thức hình ảnh hoàng tránh cây khoai tây sinh trưởng.
Ăn khoai tây thịt hầm, Mông Khác nhìn Chu Khang vài lần, sau đó ở cách không xa hang động đứng rải nước tiểu, rồi lưng cung tên rời đi.
Nhất thời Chu Khang hỗn độn. Hóa ra Mông tiểu tướng quân đều dùng cách này để đánh dấu địa bàn sao? Đừng có giống y hệt sinh vật bản địa như thế chứ!
Mông tiểu tướng quân ra ngoài săn thú, Chu Khang nhanh nhẹn dương oai tiếp tục thị sát tài sản tư hữu của hai người. Khi nhìn thấy hai cái vò gốm thì hung ác nhe răng. Thật không hổ là con cháu Mông gia, ngay cả đào hố nung đất cũng biết, việc này khiến kẻ họ Chu đến từ tương lai làm sao chịu nổi a! Hai cái vò đất đựng nước, một cái chậu đất lúc nãy dùng để hầm thịt, một cái bát đất to dùng để ăn cơm, không thể không nói, Mông tiểu tướng quân rất khiến người khâm phục.
Hai hang động đều quay về hướng Bắc, ở trên sườn núi khá dốc, không xa so với mặt đất, rất có tính an toàn. Nhưng loại an toàn này cũng chỉ mang tính tương đối. Với Mông tiểu tướng quân mà nói đương nhiên chả có nguy hiểm gì, nhưng nếu đổi thành cậu thì sẽ không nhất định là vậy. Lấy thể chất cặn bã của cậu, đừng nói con mèo lớn, cho dù chỉ bò lên một con chó hoang cũng có thể lấy mạng cậu. Vì thế này cậu bạn họ Chu, cậu nhất định phải trở thành kẻ cản trở sao? Trước đây kéo chân anh họ cùng người yêu anh họ, suýt nữa đem mạng mấy người nộp. Còn sau này, ui, không biết về sau Mông tiểu tướng quân có nguyện ý thử kéo cậu hay không...
Thật ưu thương mà...
Rõ ràng người ta biết tận sáu thứ tiếng ngoại ngữ rất có tiền đồ nha...
Ai...
Mà nhớ tới, sáu năm, lẻ loi một người, tại hoàn cảnh này chịu đựng sáu năm, không biết tâm trí phải kiên định nhường nào! Chu Khang lại thấy bội phục. Nếu như đổi là cậu, ròng rã sáu năm chỉ có một mình, nếu không phát rồ thì cũng gần như vậy. Một người, có thể trong sáu năm không nói lời nào sao? Cũng không phải kẻ câm, lại còn không có internet nữa.
Mông Khác, con trai Mông Điềm. Mông Điềm lại là đại tướng mà cậu thích nhất nhà Tần. Đuổi quân Hung Nô rút lui 700 dặm, khiến người Hồ không dám xuống phía nam chăn thả ngựa, ấy vậy cũng không dám phản kháng báo oán. Cho dù đời sau có Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, cũng vẫn kém ông rất rất xa. Anh zai râu ria lại còn là con trai của thần tượng chứ! Đậu má, nếu như Hồ Hợi không giết sạch người nhà họ Mông, thì e rằng nhà Tần cũng không nhanh bị diệt tới vậy.
Có điều, con trai thần tượng thì làm sao chứ, còn không phải giống cậu làm ổ tại nơi này? A, không đúng, không thể nghĩ như vậy được, thật không phúc hậu, về sau ăn thịt còn phải dựa vào anh zai râu ria đây.
Tự nhiên buồn tè. Chu Khang ngắm một chút chỗ anh zai râu ria sáng sớm nay vẽ ra địa bàn, yên lặng đi tới bắt chước theo thả xè xè.
Thả nước xong, bắt đầu chỉnh lý địa bàn, chờ Mông Khác trở lại thì Chu Khang đã ở gần đó trồng một vòng dây leo sắt, còn trồng xen kẽ mấy bụi cây hồng gai biến dị. Có điều trồng xong hai loại cây này, dị năng cũng đã gần như hao hết rồi. Khó trách phòng nghiên cứu muốn đem cậu đi cắt miếng, thể chất cậu quá kém, dị năng lại còn hai loại Thủy Mộc quá yếu, năng lực chữa trị cũng bởi vì sức khỏe thân thể không đủ mà bị hạn chế. Những kẻ bên trên đương nhiên muốn tận dụng lợi ích có hiệu quả nhất, mà cậu lại không phải loại người vì đại nghĩa liều mình xả thân, được thêm anh họ và người yêu anh bênh vực không có chút nguyên tắc nào, thành ra hậu quả là hai bên đều cùng tổn thất xôi hỏng bỏng không.
Mông Khác nhận ra sự biến hóa xung quanh, không nói gì, cầm một chuỗi con thỏ trong tay ném xuống bắt đầu lột da, lại lắc lắc túi da đựng nước bên hông ra hiệu cho Chu Khang.
Chu Khang đi sang cởi túi xuống, từ bên trong túi lấy ra lọ nước khoáng, lại lấy ra bốn quả trứng, to bằng trứng con ngỗng, vỏ mấy quả trứng đầy hoa văn.
Trứng! Tuy không biết là loại trứng gì, Chu Khang vẫn rất cao hứng. Tận thế có rất nhiều động vật bị biến dị, các loại trứng tuyệt đối là hàng xa xỉ, còn khó tìm hơn so với thịt động vật biến dị, cậu đã rất lâu rồi chưa được ăn trứng. Bốn quả trứng, hai cái luộc ăn, hai cái hấp cách thủy, rất nhanh, Chu Khang lên xong thực đơn, cũng động tay làm việc.
Sau đó, quên béng mất mà ăn hết sạch.
Lúc phát hiện ra trước người có một bóng đen chặn ánh sáng, thì trong tay Chu Khang chỉ còn một khối nhỏ lòng trắng trứng. A, ăn mảnh mất rồi! Vẫn là ăn mảnh đồ người khác kiếm về cho! Ngu ngốc thật, trước mặt mình chính là Mông tiểu tướng quân nha, không phải anh họ – người nhìn mình ăn ít một miếng cơm đều phải khó chịu thật lâu lo lắng không thể nuôi lớn mà chết yểu!
Họ Chu biết sai lập tức biến bé ngoan, giơ lên khối lòng trắng trứng cuối cùng trong tay, thành khẩn hỏi: "Anh zai râu ria muốn ăn không?"
Mông Khác trầm mặc một chút, rồi yên lặng xoay người đi đối phó mấy con thỏ chết kia.
Nha, đó chính là không ăn! Chu Khang hài lòng đem chỗ lòng trắng trứng cuối cùng nhét vào miệng, còn ăn chưa đã mà liếm sạch ngón tay.
Mông Khác cắt thỏ thành miếng bỏ vào chậu đất liếc liếc nhìn Chu Khang, lại từ trong hang động nhặt mấy củ khoai tây sáng sớm không ăn hết mang ra ngoài gọt vỏ, sau đó ngồi một bên chờ đợi có người nấu cơm.
Nhất thời Chu Khang liền sinh ra một loại cảm giác đau 'bi': tiểu tướng quân chủ ngoại, cậu chủ nội. Đậu má, trước đây là chị râu chưởng quản việc trong nhà, cơm chị râu nấu rất ngon nha! Anh họ đã nói, vì chính tay nghề nấu ăn tốt như vậy, cả đời quyết sẽ không ly hôn!
"Khoai tây phải hầm với thịt bò mới ăn ngon nhất!" Chu Khang vừa nấu đồ ăn vừa nói.
Động tác lau kiếm của Mông Khác dừng lại chút: "Lần sau sẽ bắt bò rừng, có xuất hiện tại phía Nam trong lãnh địa của bầy sư tử."
Nhất thời Chu Khang tan nát cõi lòng. Nghe đi nghe đi, người ta muốn ăn thỏ thì bắt thỏ, muốn ăn bò rừng thì bắt bò rừng, rất lớn lối nha! Còn có, một con bò rừng hơn 500kg, hai người bọn cậu một ngày ăn nhiều nhất 0.5kg đến 1.5kg thôi, thời tiết này lại không lưu trữ được, lãng phí là đáng hổ thẹn!
Hầm thỏ xong, Chu Khang còn có chút giận dữ, ăn hơn hai miếng khoai tây, hơn nữa lúc trước ăn bốn quả trứng, có chút no căng bụng. Ui, nếu có anh họ ở đây, khẳng định hiện tại sẽ xoa bụng cho cậu, hơn nữa anh họ nhìn chằm chằm lượng cơm cậu ăn, ăn no đến tám phân thì cho dù có muốn ăn nữa anh cũng sẽ không cho phép cậu ăn thêm một miếng! Đó mới là anh trai yêu quý nha! Em trai biến mất rồi, không biết sẽ khóc thành dạng gì nữa đây, phỏng chừng mấy ngày này chị râu cũng sống không dễ chịu rồi. Ai!
Mông Khác ăn hết sạch sành sanh số đồ ăn còn lại trong nồi, ngay cả nước cũng không để sót. Tuy nói mấy món này rất sơ sài kém xa so với trước đây ăn trong nhà, thế nhưng, hai món hôm nay là hai món mà trong sáu năm qua hắn ăn được ngon nhất, hài lòng nhất!
Ăn uống no đủ, rửa sạch nồi bát, Mông Khác nhìn lướt qua chàng trai (!) cúi thấp đầu đầy tâm sự bên kia, híp híp mắt. Cánh tay hai chân lộ bên ngoài quần áo, quả thực có rất nhiều thương tích, có điều nơi này nóng như vậy cũng không thể so đo gì hơn. Chỉ là, người kia thật sự là con trai sao? Vác lên quá nhẹ, trên cánh tay trên chân còn không mọc lông, làn da thì mềm như đứa cháu năm tuổi của hắn, liệu có cần tìm cơ hội lột quần áo cậu ra xác định xem có đúng hay không đây? Dù sao đàn ông con trai thì không chuyện gì, nhưng mà nếu là nữ giả trang nam thì cần phải giữ gìn danh tiết nhé!

Chương 5

Tính toán nhỏ của anh zai râu ria đương nhiên Chu Khang không biết được, lại nói cậu có ấn tượng rất tốt với Mông tiểu tướng quân. Đôi mắt sáng trong suốt, khuôn mặt chính trực, tuy rằng râu ria xồm xoàm có chút không vệ sinh gọn gàng lắm, nhưng đây không phải do hoàn cảnh ép buộc sao, thêm nữa còn là con trai của thần tượng, có nên đối xử tốt hơn chút với người ta không đây?
"Đến đây, tôi giúp anh gội đầu!" Chu Khang quyết định vẫn là nên giải quyết một chút vấn đề hôm qua anh ta suýt nữa đem cậu hun chết. Hết cách rồi, cậu rất yếu lại không chí hướng, về sau nói không chắc còn cần tiểu tướng quân cõng cậu chạy trốn đâu!
Mông Khác không nói một câu theo cậu đi ra hang động, khom người xuống.
Chu Khang vừa giúp người gội đầu vừa tuôn hai hàng nước mắt sợi mì. Con trai nhỏ nhất Chu gia được nuông chiều từ bé, đã khi nào hầu hạ người khác nha!
Tóc Mông Khác không quá dài, được buộc lại bằng dây da thú, hẳn là không chịu được nóng nên đã từng tự cắt. Cũng không biết bao lâu rồi chưa tắm gội, tóc không những đầy dầu bẩn, còn có rất nhiều cát đất, rất nhiều nơi bị dính thành cục lại, máu cũng bị văng lên cáu vào không ít.
Chu Khang ấn liên tục lọ dầu gội đầu đã gần hết hạn, phải để anh zai gội liên tục ba lượt mới xoa ra bọt biển. Sau khi dội hết xà phòng tóc vẫn bị mắc vào với nhau, căn bản không gỡ ra được, không thể làm gì khác đành lại ấn lọ dầu gội để anh zai gội thêm hai lần nữa. Gội sạch xong tóc khô được một nửa, lại phải lấy lược ra chải từ chân tóc đến ngọn.
Chu Khang mệt thở hồng hộc.
Mông Khác ngồi trên tảng đá lớn ngoài cửa hang, dáng vẻ híp mắt rất là hưởng thụ.
Chu Khang cố gắng bình ổn hô hấp, ngồi xổm trước anh zai nghiêng đầu đánh giá chút, nhìn nhìn lại thấy chòm râu kia rất không hợp mắt, nhịn không được liền đưa tay túm lấy kéo kéo mấy cái.
Mông Khác ăn đau da mặt giật giật, đứng dậy đi ra ngoài.
Ủa, tức à? Chu Khang sờ sờ cái cằm nhẵn mịn của mình, nhớ lúc trước anh họ bị dứt râu mép cũng rất tức giận, có chút chột dạ. Cậu tuyệt đối không phải bởi vì bản thân không mọc râu mép nên đố kị đâu! Tuyệt đối không phải!
Qua rất lâu sau, Mông Khác trở về, Chu Khang ngẩn ngơ.
Qua một lúc lâu, đột nhiên nhảy dựng lên chỉ thẳng vào Mông Khác không nói nên lời. Đậu má, anh chàng đẹp zai không có râu mép kia là ai a!
Mông Khác sờ sờ mặt, có chút là lạ.
Chu Khang cũng đi tới sờ soạng một cái, bị tránh đi.
"Anh chàng đẹp zai êy, anh mấy tuổi nha?" Chu Khang run run tay chỉ chỉ hỏi.
"Tính cả tuổi mụ là 20." Mông Khác trả lời.
Tuổi mụ là 20, vậy thực tế là 19! Thế nhưng mỗi lần kêu anh zai râu ria đều không chút phản kháng! Nha bị hố rất là to nha! Nhất thời Chu Khang cảm thấy bản thân chịu thiệt.
Mông Khác lại ngồi xuống, đào một chút đất cho vào túi da thú định mang trở về.
Bị bơ nha!
Chu Khang đi tới, từ trên cao nhìn xuống Mông tiểu tướng quân, nói rất đương nhiên: "Tôi tuổi mụ 23, anh phải kêu tôi là anh trai nha, tôi lớn* tuổi hơn anh!"
Lớn tuổi hơn mình? Mông Khác không phản bác, chỉ là đứng lên, từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu người kia. Ai cao lớn* ai thấp bé xem chiều cao là biết rồi!

(Lớn tiếng Trung cũng là 'đại', mà cao lớn cũng là 'đại', ở đây Mông tiểu tướng quân chơi chữ)

Lập tức nước mắt Chu Khang tuôn ào ào. Đáng ghét nhất là ngước cổ lên nhìn người nha! Chênh lệch chiều cao tận một cái đầu quá ư hố người... Mông tiểu tướng quân anh là ăn thuốc tăng trưởng lớn lên đúng không?
A, không đúng, Mông Khác 19 tuổi, đến nơi này 6 năm rồi, vậy là lúc mới tới đây có 13 tuổi thôi! 13! MƯỜI BA!
Chu Khang nước mắt chảy lênh láng.
Mười ba tuổi ngang dọc sa trường truy sát Vương tử Hung Nô, kỳ thật người nhà họ Mông đều ăn thuốc tăng trưởng lớn lên đúng không!
So xong chiều cao, Mông Khác ngồi xuống tiếp tục bới đất, tất cả cục đất đều đập nát ra.
Chu Khang nhìn túi đất kia, lại nhìn hai phôi đất bên cạnh, liền hiểu rõ, Mông tiểu tướng quân đây là muốn nung đất nha. Thế nhưng, loại cảm giác kỳ quái thêm miệng ăn nên phải tích góp thêm gia sản là có chuyện gì xảy ra a?
Chu Khang không biết nung đất, cũng không muốn khiến người ta thêm phiền, liền yên lặng đi vào hang núi kiểm kê gia sản của mình.
Đống tài sản của mình thật ít đến đáng thương. Nhẫn này diện tích cũng chỉ có ba mét vuông, lại còn tới tay chưa được vài ngày, mới chỉ thuận tiện cho vào chút dược phẩm cùng số hạt giống trước lúc tận thế mà anh họ giúp cậu sưu tập được, còn lại chính là một chút đồ dùng thiết yếu, ngay cả quần áo cũng chỉ có hai bộ thôi, may là quần lót có không ít, hai túi lận, một túi còn chưa bóc. Về giày dép, trừ đôi giày thể thao đang đi trên chân ra thì chỉ còn một đôi dép cao su một đôi dép lê.
Chu Khang có chút sầu não. Một số thứ là không thể không có, ví dụ như muối. Thân thể cậu không có muối sợ rằng sẽ không chịu đựng được lâu, nhưng cậu chỉ có hai túi muối thôi, mỗi túi nửa kg. Lại như giày dép. Nơi đây quanh năm nhiệt độ cao, có bảy tháng là mùa khô, hai ông mặt trời chiếu thẳng xuống đất hun nhiệt độ phải lên tới năm mươi, sáu mươi độ, đôi chân non mềm này của cậu cũng không muốn bị nướng chín. Hâm mộ nhìn Mông tiểu tướng quân đi chân đất, dưới lòng bàn chân có một tầng da chết dày ơi là dày, vác cậu đi nửa ngày cũng không thấy kêu một tiếng nóng, thực quá chênh lệch a!
Kiểm kê xong gia sản của mình, Chu Khang càng thêm rõ ràng một sự thật. Không có Mông tiểu tướng quân, căn bản cậu không thể sống nổi. Không nói tới một đám động vật hoang dã một lòng muốn bắt cậu làm lương thực dự trữ kia, kể cả không có bọn nó thì chỉ sợ cậu cũng không có bao nhiêu năng lực tự lực mưu sinh. Đúng, cậu có thể thúc đẩy cây trồng, lại có dị năng sinh ra nước, vấn đề ăn uống vĩnh viễn không bị thiếu thốn. Nhưng những thứ đó chỉ là vitamin tinh bột thôi, thân thể cậu bắt buộc cần thêm cả chất béo protein nữa, mà cậu lại không có khả năng kiếm được.
Chu Khang có chút ủ rũ, quay đầu nhìn anh chàng đẹp zai đang cùng đám phôi đất nắn nắn nặn nặn bên kia, trong lòng có chút khổ sở. Một người sống sáu năm tại địa phương quỷ quái này, còn lượm một kẻ kéo chân sau như cậu, mà cái chân sau này còn đang tính toán ăn bám đến chết, Mông tiểu tướng quân, số phận anh đến tột cùng có bao nhiêu bi đát có bao nhiêu thảm a!
Chu Khang quyết định, sẽ đối xử tốt hơn một chút với tiểu tướng quân. Ngay lập tức, lấy một hạt giống dưa hấu ra chuẩn bị thúc giục dưa hấu. Một cái dây leo, hai quả dưa chín. Đây là loại dưa hấu vỏ đen, một quả tầm bảy, tám cân, ăn rất ngọt.

(Dưa hấu đen có nguồn gốc Nhật Bản, chủ yếu trồng ở Hokkaido, giá đắt vì mỗi năm sản xuất được 9000 quả thôi)

Cắt dưa hấu ra, chia làm hai nửa, một nửa mình ăn một nửa để phần. Dưa hấu tính hàn, Chu Khang không thể ăn nhiều, ăn một góc liền dừng lại. Mông Khác lại rất thích ăn, làm xong phôi gốm mang ra ngoài hong khô rồi ôm chỗ dưa còn thừa ăn hết sạch, ăn hơn nửa quả, no căng bụng, nhìn một quả dưa chưa bổ khác rất là tiếc hận.
Cũng đúng, cứ theo cái thời tiết này, dưa cắt ra chưa được bao lâu sợ rằng không thể bảo quản được, chỉ e là quả dưa còn nguyên kia cũng không tốt hơn chút nào đi. Nhìn thấy sắp tới giờ ăn tối, số thịt thỏ ướp muối còn thừa từ trưa sợ là không đủ, Mông Khác không muốn tiếp tục đi săn thú, chuẩn bị ăn mấy củ khoai tây đỡ. Tuy rằng rất khinh bỉ cái dạ dày bị nuôi điêu của bản thân, nhưng Chu Khang không muốn ăn khoai tây nữa. Lấy ra ba hộp thịt hộp cuối cùng trong nhẫn, đã quá hạn tầm mười ngày rồi, thật sự không thể ăn sao? Có trời mới biết cậu yêu thích ăn đồ hộp đến nhường nào!
Mở một hộp ra, mùi thơm nức mũi. Nước dãi Chu Khang chảy ào ào. Ăn đi, mới mười ngày thôi, không có vấn đề gì, không phải anh họ đều ăn như vậy sao, chị râu cũng bảo là vì lý do an toàn nên xưởng sản xuất sẽ để hạn sử dụng sớm trước một tháng để đảm bảo chất lượng sản phẩm, ăn thôi, ăn thôi!
"Đây là gì?" Mông Khác gọt xong vỏ khoai, ngửi thấy mùi đi tới, hít một hơi thật sâu.
"Thịt đóng hộp." Chu Khang không ngẩng đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm thịt hộp không tha, "Chính là quá hạn mười ngày, anh tôi không cho tôi ăn, nhưng mà anh và chị râu đều ăn nha, chị râu còn nói trong vòng một tháng mở ra mà không ngửi thấy mùi lạ thì không có vấn đề gì."
Nói xong tha thiết chờ mong ngẩng đầu nhìn về phía Mông Khác: "Tôi muốn ăn, ăn rất ngon."
Mông Khác liếc mắt nhìn thân thể nhỏ bé khô quắt tựa gà con của Chu Khang, vươn tay, cứng rắn cầm đi hộp thịt hộp trong tay cậu, hai ba ngụm ăn hết, rất thưởng thức nói: "Tôi chưa từng ăn." Ánh mắt sáng quắc nhìn về phía hai hộp còn lại chưa mở nắp, một tay túm lấy bỏ vào túi da thú.
Chu Khang giật mình.
Mông tiểu tướng quân, sao ngài có thể cướp thịt hộp của tiểu dân a!

Chương 6

Bị cướp mất thịt hộp, Chu Khang có chút giận mà không dám nói, không thể làm gì khác chỉ có thể tiếp tục đun khoai tây hầm với thịt thỏ, bởi vì thực sự không muốn ăn khoai tây nữa, nên lấy ra củ cải thúc giục.
Mông Khác cảm thấy năng lực của cái gọi là dị năng kia rất thần kỳ, không nhìn được sờ không thấy, dùng để trồng trọt rất ư tiện lợi. Thế giới hơn hai ngàn năm sau, thật muốn đi nhìn chút. Chỉ là, nếu như để có được năng lực đó phải dùng tai họa của toàn thể nhân loại đổi lấy, thì hắn thà rằng không muốn sở hữu loại khả năng như vậy.
Trên đất đào một cái hố, chôn hạt giống xuống, tưới chút nước, sử dụng dị năng Mộc hệ, rất nhanh, một củ cải trắng bụ bẫm liền ra lô. Tay phải Chu Khang cầm củ cải, ngơ ngác nhìn tay mình bị người ta nắm lấy lăn qua lộn lại chăm chú tìm tòi, có chút ngẩn người. Mông tiểu tướng quân, lòng tò mò cũng nhiều như thế sao? Ừ, cũng phải thôi, mới mười chín tuổi, huống chi mười ba tuổi liền thoát ly xã hội loài người một mình sống đơn độc lẻ loi. Ai, mười ba tuổi nha, tầm tuổi đó mỗi ngày cậu đều được anh họ cõng trên lưng không phải đi bước nào đây...
Mông Khác thật sự rất tò mò. Trên tay có thể làm ra quả bóng nước, đè tay lên mặt đất một lúc có thể cho củ cải mọc, thật sự rất tiện lợi. Mông Khác cảm thấy, bản thân cần phải khai một khối đất nhỏ dưới chân núi đá mới được, không thể để cậu lúc nào cũng đào đất trong hang động.
Ăn một bát củ cải trắng, gặm hai miếng nhỏ thịt thỏ, Chu Khang sờ sờ bụng, đi ra ngoài xè xè. Đi tới chỗ Mông tiểu tướng quân vẽ địa bàn, mới móc đồ ra, lập tức bên cạnh nhiều hơn một người. Chu Khang mắt nhìn thẳng phía trước, cậu không dám nói gì, Mông Khác ngắm nghía đồ của cậu không chỉ có một chút thôi đâu! Còn có, chênh lệch độ to nhỏ giữa hai người, hố cha, rất thương tổn lòng tự tôn!
Mông Khác lại có chút mất mát, không cần thiết phải lột quần áo cũng thấy được, quả là đàn ông không có sai, không cần lo làm hại danh tiết con nhà người ta, đáng ra phải nhẹ nhõm thở ra một hơi mới đúng, nhưng trong lòng vẫn luôn không dễ chịu. Tần Nhị Thế giết cha cùng chú của hắn, chỉ sợ toàn Mông gia chỉ còn lại hắn duy nhất một người, nối dõi tông đường là một vấn đề rất lớn. Lông mày Mông tiểu tướng quân nhíu chặt, ánh mắt nhìn về phía Chu Khang có chút bất thiện. Nếu tới đây là một cô gái thì tốt rồi...
Chu Khang cũng cảm giác được cảm xúc Mông Khác biến đổi, tuy không rõ nguyên do, trong lòng vẫn có chút lộn tùng phèo lên, không phải Mông tiểu tướng quân chê cậu chỉ biết ăn không ngồi rồi chứ? Đúng vậy, trước ngày hôm qua hai người đối với nhau vẫn đều là kẻ xa lạ đây, trước đây được anh họ nuôi còn có người nói mát đấy!
Chu Khang nặn nặn cánh tay không có mấy bắp thịt, biểu thị cậu cũng là đàn ông cũng rất hữu dụng nha. Tối thiểu, có cậu, Mông Khác cũng không cần phải đi thật xa để tìm nước, cũng không cần mỗi ngày chỉ ăn thịt không có rau ăn, tạm thời còn không cần uống máu tươi để bổ sung muối nữa! Cậu thật sự rất hữu dụng, nói cái này cũng không phải nguyền rủa, nếu như Mông Khác bị thương cậu còn có thể đảm nhiệm một thiên sứ áo trắng không để người ta cảm thấy tuyệt vọng chờ chết nha!
Liệt kê một hồi, phát hiện mình có rất nhiều tác dụng, ngực nhỏ của Chu Khang càng ưỡn càng cao, sức mạnh cũng càng ngày càng tràn đầy. Đúng, bây giờ là mùa khô, vô cùng thiếu nước, vậy thì cậu quay về nhả ra nhiều nước chút để dưới nắng phơi sau đó dùng tắm rửa – khẳng định Mông tiểu tướng quân đã lâu lắm rồi không được tắm đi! Cậu còn có xà phòng dành cho trẻ nhỏ thơm nức mùi sữa bò đây! Giá tận mấy khối lận!
Hai ông mặt trời ngả về Tây, độ nóng cũng dần hạ xuống, Chu Khang thở nhẹ nhõm một hơi. Thời tiết nóng bức như thế, cũng chỉ có sáng sớm và hoàng hôn là mát mẻ chút, buổi tối cũng không tốt lắm. Ví dụ như đi ngủ, không có giường, không có chiếu, máy điều hòa cùng quạt đã sớm không có, hai thứ đó tại tận thế đã sớm trở thành đồ xa xỉ không dùng được. Tối hôm qua Mông Khác quỳ một đêm, bình thường là trực tiếp ngủ thẳng mặt đất. Tối qua Chu Khang trước là trải ra da thú để ngủ, đến đêm nóng đến mức ngủ không được, sau đó phải lấy nước đi cọ tảng đá lớn trong góc rồi ngủ bên trên. Bởi vì mệt mỏi, nên ngủ rất sâu, nhưng lúc thức dậy eo lưng đều đau. Dù cho sinh hoạt gian nan hai năm tận thế, cậu vẫn được chăm sóc chu đáo khỏe mạnh, cũng không giống như bây giờ quá kham khổ.
Mông Khác cầm cung tên lên đi ra cửa.
Chu Khang ngồi trên tảng đá tại cửa hang nhìn phương hướng người kia rời đi, cảm thấy ngực khó chịu có chút đau đớn.
Cho dù đã trải qua hai năm tận thế, Chu Khang cũng không có một giây nào giống như hiện tại rõ ràng một sự thật, muốn sống sót. Cậu và Mông Khác, hai người thoát ly xã hội loài người, trên mảnh đại lục hoang dã nguyên thủy này, phải sống sót, cũng như tất cả sinh vật nơi đây, dù khó khăn cũng phải sống. Đặc biệt tại mùa khô kéo dài đằng đẵng, thảm thực vật chết héo từng mảng từng mảng lớn, gần như tất cả động vật đều phải chịu đói, gồm cả thú ăn cỏ, lẫn ăn thịt.
Trước khi hoàng hôn buông xuống, Mông Khác trở lại, chỉ mang về tới một con chim trông giống như gà, rất nhỏ, tầm một cân rưỡi, hai cân, trên cổ có mũi tên bắn xuyên qua. Chu Khang một mặt khâm phục tài bắn cung bách phát bách trúng của Mông tiểu tướng quân, một bên trong lòng chua xót. Cậu ở đây, Mông Khác không dám đi quá xa, nguồn con mồi ít ỏi, nếu không phải cậu có thể trồng đồ ăn, sợ rằng Mông tiểu tướng quân cũng bị cậu liên lụy mà chịu đói!
Gà rừng gầy thảm, sau khi lấy máu nhổ lông cũng chỉ còn lại tầm hơn một cân chút, nếu như bỏ xương đi thì càng không cần phải nói. Chu Khang không thể làm gì khác hơn là tiếp tục trồng mấy cây khoai tây. Khoai tây là một loại thực vật rất tuyệt vời, vừa có thể làm món ăn, vừa có thể thay cơm. Đáng tiếc không có nấm, nấm hầm gà mới tuyệt phối đây!
Ăn xong cơm tối, thừa dịp trời chưa tối hẳn, Chu Khang theo sau Mông Khác đi xuống chân núi đá. Tuy không có cảnh sắc gì, nhưng đi tản bộ một chút cũng tốt. Giống như sinh vật bản địa tại đây, Mông Khác cũng vạch ra lãnh địa của mình, không lớn, bán kính 5km. Phía Nam là lãnh địa sư tử, phía Tây Bắc vốn là lãnh địa của báo hoa, chỉ là con báo hoa kia đã bị biến thành váy da báo, hiện tại nơi đó trở thành lãnh địa của một con báo săn đen tuyền.
Mông Khác cũng không mang Chu Khang đi bao xa, đi tầm năm trăm mét rồi lộn trở về hang động, nghĩ cũng biết là do đi cùng cậu – một kẻ kéo chân sau cực kỳ phiền toái.
Mông Khác đi không nhanh, Chu Khang miễn cưỡng đuổi theo được. Theo Mông Khác từng nói, trong lãnh địa của hắn không có động vật hoang dã quá nguy hiểm, ví dụ như con mèo linh cẩu vân vân, nhưng vẫn cần phải cẩn thận, đặc biệt hiện tại là mùa khô thiếu hụt đồ ăn. Mông Khác không nói nhiều, Chu Khang nghe rất chăm chú, cậu không muốn sơ ý một chút là bị kéo đi làm đồ ăn, sống đã đủ uất ức, cũng không thể chết càng thêm uất ức.
Mông Khác dự định dẫn người đi lựa chọn chỗ nào đó khai khẩn một mảnh đất, suy nghĩ chút lại bỏ đi ý nghĩ này. Thời tiết quá nóng, tại dưới chân núi khai đất ruộng thỉnh thoảng phải đi xuống, đi tới đi lui khổ cực không nói, còn vô cùng nguy hiểm. Động vật hoang dã xung quanh tuy không dám trêu chọc hắn, nhưng mọi chuyện luôn có ngoại lệ, cực kỳ đói bụng thì khả năng nào cũng có thể xảy ra, lại nói không phải một tháng trước có một đôi sư tử đực đi lang thang tập kích hắn sao!
Trở lại hang động, hai lu nước độ ấm vừa vặn để rửa ráy. Không có bồn tắm, không có buồng tắm đứng cùng vòi hoa sen, Chu Khang không còn cách nào chỉ có thể lau chùi. Dùng nước sạch lướt ướt toàn thân, xoa một thân xà phòng thơm, rồi lấy chút nước sạch cọ rửa sạch sẽ, số nước còn dư lại thì để gội đầu, hai lu nước vừa vặn dùng đủ.
Mông Khác ngồi trên tảng đá tại cửa động vót tên gỗ, thỉnh thoảng liếc trộm bên kia. Nói thật thân thể Chu Khang không có gì đáng xem, xương sườn gần như lộ rõ, không có chút bắp thịt. Nhưng, da rất trắng, làn da lại mịn màng, sau khi tắm xong bóng loáng có vẻ rất mọng nước. Mông Khác lại liếc mắt nhìn một cái. Xong tiếc nuối thu hồi – tất cả đều lộ hết ra, quả thực không phải con gái!
Chu Khang rửa ráy sạch sẽ chính mình, lại nhả nước ra giặt quần áo, bắt chuyện với Mông Khác: "Anh có muốn tắm rửa không? Nhưng không còn nước ấm đâu."
"Tôi tắm nước lạnh." Mông Khác đứng lên, cởi bỏ váy da báo.
Chu Khang yên lặng vặn vẹo mặt, nhỏ giọng phỉ nhổ: "Đậu má, chim lớn quá mức a, bị đau mắt hột rồi! Mới mười chín tuổi, hừ, nhất định là ăn thuốc tăng trưởng lớn lên!"
Ban ngày tóc Mông Khác đã gội sạch, bây giờ chỉ có tắm thôi.
Chu Khang định thả nước vào trong lu.
Mông Khác ngại phiền: "Trực tiếp giội lên người tôi đi."
Tôi đây không phải là vòi hoa sen nhà anh nha! Lẩm bẩm một câu, Chu Khang bắt đầu trực tiếp giúp người xả nước, còn giúp người đánh xà phòng thơm nữa. Sau đó, muốn khóc rồi. Tướng quân, ngài bao lâu rồi không tắm a, phải xoa xà phòng hết lần này tới lần khác!
Không có khăn để kỳ người, lại không nỡ dùng cái khăn mặt duy nhất của mình, Chu Khang dùng xà phòng thơm giúp người xoa sáu lần thấy không còn thứ gì rơi xuống nữa mới ngừng tay. Đậu má, ông đây còn chưa tắm cho anh họ lần nào đâu! Tay mỏi quá, không nâng nổi cánh tay nữa rồi!
Mông tiểu tướng quân tắm rửa sạch sẽ xong thoải mái nhẹ nhõm, quay lại nhìn Chu Khang một chút, đối với vật nhỏ mà mình thuận tiện nhặt được vô cùng hài lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro