Chap 10
Giang Anh Tuấn bị đau hừ nhẹ một tiếng rồi nhanh chóng buông Hồng Nhung ra.
Hồng Nhung cho là gặp lưu manh nên còn không kịp nhìn rõ đối phương lại giơ chân lên đá chính xác vào phần dưới của người đàn ông.
Minh Mẫn ngẩn ra rồi vươn hai tay nhanh chóng đỡ lại.
Cú đá mạnh mẽ.
Minh Mẫn xuýt một tiếng, nếu không đỡ cú đá mạnh này thì e rằng kiếp này anh sẽ đoạn tử tuyệt tồn.
"Thật ác độc."
Giọng lạnh như băng.
Hồng Nhung ngẩn ra, cô cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt mới dần nhận ra là Minh Mẫn.
"Anh Mẫn không ở bên vợ sắp cưới mà lại đến chỗ tôi làm trò lưu manh à?"
Minh Mẫn nghe thấy lời này thì cảm thấy như là câu nói đầy mùi ghen.
Anh cong môi, vòng hai tay qua eo cô rồi bỗng dưng kéo tới.
"Anh Mẫn..." Giọng Hồng Nhung lạnh lùng.
"Hồng Nhung, chuyện Thúy Kiều là bất đắc dĩ, chỉ là một danh phận mà thôi."
"Mà thôi..." Hồng Nhung cười lạnh.
Cô để hai tay ở trước ngực Minh Mẫn, sắc mặt âm u: "Nếu như tôi nói tôi để ý thì sao?"
Hồng Nhung nói xong mới nhận ra mình mới vừa nói cái gì.
Đột nhiên cô đẩy anh ra rồi nhanh chóng vào nhà.
Không đợi Minh Mẫn vào theo.
"Phịch" một tiếng, đóng cửa lại.
Hồng Nhung cách cánh cửa đang định mở miệng nói chuyện thì bên ngoài truyền vào tiếng mở khóa.
Hồng Nhung quên là Minh Mẫn có chìa khóa nhà mình.
Đã nói rồi mà, sao người này lại cố chấp vậy chứ? Nói khó nghe là sao người này lại không biết xấu hổ như vậy? "Minh Mẫn..."
"Hồng Nhung..."
Hai người cùng đồng thanh, đôi mắt đen nhánh của Hồng Nhung nhìn chằm chằm đôi mắt đen như mực kia.
Cô không cho anh cơ hội nói chuyện mà vươn tay về phía anh: "Trả chìa khóa nhà cho tôi."
Sắc mặt Minh Mẫn khá âm trầm, cô liên tục từ chối giống như là anh mặt dày mày dạn quấn lấy cô.
Anh khẽ híp đôi mắt đen thâm thúy, mạnh mẽ kiềm chế sự khó chịu ở trong lòng rồi nhanh chóng đập mạnh cái chìa khóa lên cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro