Chap 11
Trong đó cũng có cả điện thoại di động.
"Cầm đi."
Người Hồng Nhung hơi cứng lại, đau ngắn còn hơn đau dài, thứ gì cần phải đối mặt sớm muộn gì cũng sẽ đến thôi.
Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen như mực của anh: "Bắt đầu từ bây giờ chúng ta hãy giải thoát cho nhau đi.Chúc anh tân hôn vui vẻ,Minh Mẫn."
Minh Mẫn cứng đờ người, trơ mắt nhìn Hồng Nhung đóng cửa lại.
Anh quay người thu lại bàn tay đang ở giữa không trung, hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ, trong mắt còn có một chút hi vọng mơ hồ không rõ.
Một hồi lâu sau Minh Mẫn mới vô thức cuộn chặt tay thành nắm đấm, nhưng cánh tay hơi run rầy đã thể hiện sự tức giận của anh lúc này.
Ở bên kia cửa,Hồng Nhung đang ngồi ngây ra trên nền đất, lưng dựa vào cửa, hai tay đặt lên ngực mình.
Sự bình tĩnh thản nhiên lúc đối diện với Minh Mẫn đã bị xé nát ra thành từ mảnh từ lâu.
Giữa cô và Minh Mẫn là một khoảng cách sâu không thấy đáy.
Cô không muốn lãng phí chút tình cảm cuối cùng ở đây, hơn nữa người thứ ba luôn là sự tồn tại khiến Hồng Nhung thống hận nhất.
Đây là chút tôn nghiêm cuối cùng còn lại của cô.
Hồng Nhung gạt đi nước mắt, đi tới bên giường, nhớ tới Hoàng Minh vẫn đang nằm trên giường là tâm trạng Hồng Nhung lập tức tốt lên, tâm trạng nặng nề cũng hơi dịu đi một chút.
Cô kéo chăn bông ra, quấn quanh người mình một cách cần thận.
Minh Mẫn đứng ở cửa không muốn rời đi, cho đến tận khuya, khi sự lạnh lẽo bao phủ lấy anh, anh mới bước xuống lầu một cách cứng ngắc.
Anh không hề nhận ra có một người phụ nữ đang trốn trong góc, đợi anh đến tận bây giờ.
Kể từ lúc đến đây cùng Minh Mẫn, khuôn mặt Thúy Kiều đều tái nhợt, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô ta đang trở nên méo mó vì giận dữ và đố ky.
Hai mắt cô ta đỏ bừng, mặc một chiếc váy dài màu trắng đứng ngây người trong bóng tối khiến một nam thanh niên vừa mới quay về sợ tới mức hét lên thất thanh.
Cô ta mặc kệ người đàn ông đang sợ tới ngã khuyu xuống đất, nhớ kỹ nơi này với một nụ cười khẩy rồi quay người lên lầu.
Sáng sớm, đàn chó lớn trong khu chung cư lần lượt sủa ầm lên, đó là thời điểm nhộn nhịp nhất của buổi sáng.
Sau khi tắm rửa xong,Hồng Nhung liếc nhìn căn phòng mà cô đã ở trong một thời gian dài, cô để chìa khóa lên tủ giày, kéo hành lý rồi dứt khoát rời khỏi nơi này.
Mặc dù đã sống ở đây bốn năm, nhưng cô không có quá nhiều đồ, thu dọn một buổi sáng mới xếp đầy một vali.
Bây giờ Hồng Nhung rất vui vẻ và thoải mái, cô xách đồ đi thẳng đến bệnh viện.
Bệnh viện Nhân Dân số một Gia Đình.
Hoàng Minh vẫn nằm yên lặng trên giường như trước,Hồng Nhung ngồi bên giường, cẩn thận kéo một tay anh ấy ra, chậm rãi giúp mát xa cho anh ấy.
Lúc này trái tim cô cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
"Anh trai, mặc dù bây giờ em vẫn chưa có nhiều tiền, nhưng em vẫn quyết định đưa anh sang Mỹ trước...Hôm qua em cũng đã nói với anh rồi,Minh Mẫn sắp kết hôn rồi.Em ở lại đó không tốt chút nào, hôm qua anh Long quay về rồi, anh ấy nói có cách khiến anh khỏe lại.Anh à, sau này em nhất định sẽ ngoan ngoãn, không nghịch ngợm chọc phá anh nữa...".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro