Chap 4
Lúc Minh Mẫn nắm lấy tay của Thúy Kiều lướt qua bên cạnh Hồng Nhung thì anh không thèm nhìn cô lấy một cái mà cứ di thẳng vào phòng bao vip ở cuối hành lang.
Lý trí của Hồng Nhung cho cô biết sự vui buồn mừng giận của Minh Mẫn đã sớm không còn liên quan đến cô nữa.
Hôm nay dù cho anh có nắm tay Thúy Kiều hay thân mật với ai hay là kết hôn với ai thì cũng đều không có liên quan gì đến cô, nhưng cô vẫn không khống chế được ánh mắt của mình mà nhìn theo họ.
Nhìn họ tay trong tay bước đi xa, gần gũi lại còn thân mật, tim cô như bị đâm một nhát thật đau.
"Sao hả, câm rồi sao? Người vừa nãy có phải cậu Mẫn không? Là người yêu trước đây của cô phải không? Chậc chậc, chắc không phải cô vẫn còn hi vọng cậu ta có thể thu nhận cô đấy chứ? Tôi nói cô Hồng Nhung của ngày xưa nghe, làm người nếu có mơ cũng phải mơ có giới hạn..."
"Câm mồm!"
Hồng Nhung tắt nụ cười, lạnh lùng nói.
Người đàn ông ngây ra, tưởng rằng vừa nãy mình đã nghe nhầm nên không chắc chắn mà hỏi lại lần nữa: "Cô nói cái gì?"
Hồng Nhung lại mỉm cười, làm như lúc nãy không có chuyện gì xảy ra, nói: "Tôi nói, cậu Hải Anh vừa nãy chẳng phải cậu nói sẽ thu nhận tôi sao? Tôi bằng lòng."
Cậu Hải Anh khẽ chau mày, cười giễu cợt một tiếng, nói thật chẳng qua chỉ là chơi đùa chút thôi vậy mà con ngốc này lại tưởng là thật, nhưng dù sao thì cũng từng là người đẹp có tiếng bậc nhất ở Hải Phòng, anh ta vẫn cảm thấy hết sức thỏa mãn.
Nhưng anh ta vẫn chưa cười được bao lâu thì Hồng Nhung lại nói: "Nhưng mà muốn Hồng Nhung tôi gả đi phải có hai điều kiện, một là cưới xin đàng hoàng hai là sính lễ ba ngàn tỷ, thiếu một thứ cũng không được, nếu như cậu có thể thỏa mãn hai yêu cầu đó của tôi thì bây giờ tôi sẽ có thể đi với cậu."
"Cái gì?"
Lần này anh ta chắc chắn mình không nghe nhầm: "Cưới xin đàng hoàng, sính lễ ba ngàn tỷ? Hồng Nhung, cô đang muốn chơi tôi đấy à?"
Lúc này Hải Anh cũng đã gần tỉnh rượu, anh ta nắm chặt lấy hai tay của Hồng Nhung,Hồng Nhung giằng co một lúc nhưng không thoát ra được bèn từ bỏ việc chống trả, nhìn anh ta chằm chằm và không nói gì.
"Hức, chẳng qua cũng chỉ là một gái làng chơi ai cũng có thể xài, xem mình cao quý đến chừng nào? Vẫn còn đang mơ giấc mơ người đẹp nổi tiếng của cô sao? Ông đây đồng ý thu nhận cô thì đã là phúc lớn nhất đời cho cô rồi."
Anh ta nói xong thì kéo Hồng Nhung cùng đi vào phòng khu B.
"Thiên Đường" chia thành hai khu AB, khu A là phòng bao, dùng cho hoạt động giải trí.
Khu B là khách sạn, dùng để khách chơi mệt thì vào đó nghỉ ngơi, đương nhiên tác dụng sâu xa hơn của nó thì mọi người ai cũng biết.
"Ông đây cho cô một cơ hội để hầu hạ ông, nếu hầu hạ tốt thì thưởng cho cô ít tiền cũng không phải là chuyện không thể."
Hồng Nhung hốt hoảng, trước giờ cô ở "Thiên Đường" chỉ có tiếp rượu chứ không làm mấy chuyện đó, tất cả mọi người đều biết hôm nay cậu Hải Anh rõ ràng là mượn rượu làm càn, e là anh ta không có ý bỏ qua cho cô.
Hồng Nhung cố sức vùng vẫy, cổ tay cô bị nắm chặt rất đau, đầu óc cô chỉ nghĩ đến việc làm sao để cầu cứu, thứ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là Minh Mẫn vừa mới bước vào phòng bao ban nãy.
Thứ hiện ra trong đầu cô tiếp theo đó là cảnh tượng năm năm trước, cô đứng trong mưa cầu xin nhà họ Lâm mở cửa nhưng được người ta cho biết là anh đã đến nước Mỹ xa xôi, cảm giác tuyệt vọng lúc đó là nỗi đau cả đời cô không thể quên, chỉ cần nhớ lại thì lại thấy đau đến thấu xương.
Nỗi đau đó đã xóa tan đi sự khiếp sợ ban nãy trong lòng cô, đột nhiên Hồng Nhung không giằng co nửa.
Sao có thể hi vọng người đó đến cứu cô chứ, lúc cô cần đến anh, trước giờ anh chưa từng có mặt.
"Bỏ cô ấy ra."
Một giọng nói trầm thấp vang lên, lòng Hồng Nhung đột nhiên dậy sóng, cô bật đầu dậy nhìn sang, ánh mắt cô lóe lên sự bất ngờ.
Chỉ trong tích tắc, cô đã lập tức nhìn thấy rõ người đến.
Không phải là Minh Mẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro