Chương 1: Bản cập nhật cuối cùng của trò chơi quốc gia
Chương 1: Bản cập nhật cuối cùng của một trò chơi quốc gia
Một trò chơi thành công mà mọi người đều biết đến được gọi là trò chơi quốc gia và một trò chơi thất bại đến mức ai cũng biết được gọi là trò chơi quốc gia thất bại.
Ở Hàn Quốc, không có trò chơi quốc gia nhưng lại có một trò chơi thất bại cấp quốc gia.
Khoảng 10 năm trước, một trò chơi đã được ra mắt.
Player Master High School tựa game nhập vai trên thiết bị di động, viết tắt là PMH.
Thế giới hiện tại đã thay đổi do va chạm với các giống loài ngoại lai.
Một ngôi trường đào tạo ra những học viên có năng lực đặc biệt.
Đây là một game nhập vai lấy bối cảnh học đường, xoay quanh việc điều khiển những nhân vật khác nhau để tiếp tục cốt truyện và hoàn thành nhiệm vụ.
Trước khi ra mắt, PMH đã gây được tiếng vang lớn, nó có mức đầu tư vào phát triển và tiếp thị cao nhất từ trước đến nay trong ngành công nghiệp trò chơi.
Ca khúc mở đầu được thể hiện bởi một ca sĩ nổi tiếng, người có thứ hạng cao trên bảng xếp hạng âm nhạc.
Bài hát thương mại được phát sóng vào khung giờ vàng trên truyền hình cáp, các kênh tổng hợp và truyền hình công cộng.
Áp phích được dán trên khắp các trạm dừng chân, xe buýt, tàu hỏa và cửa ra vào sân ga.
Banner và video quảng cáo được chạy khắp các các công cụ tìm kiếm.
Không ngoa khi nó rằng một nữa dân số đã xem quảng cáo của PMH.
'Đây chính là trò chơi của đời mình.'
Tôi đã nghĩ vậy vì mình nằm trong số 3 triệu người đã đăng ký trước.
Một ngày sao kì thi tuyển sinh đại học, PMH bắt đầu phát hành.
Vì vừa được tự do sau kỳ thi đại học nên tôi đã bắt đầu trò chơi này cùng với 3 triệu người dùng khác ngay từ ngày đầu ra mắt.
Tuy nhiên, PMH đã thành trò chơi thất bại toàn tập đối với nhiều game thủ.
Cân bằng game rất lộn xộn, kể cả nhân vật, kỷ năng hay vật phẩm.
Lỗi chồng chất mà không được sửa, thậm chí càng ngày càng tăng.
Cách điều khiển khó khủng khiếp và không ổn định khiến nhiều người nổi cáu thậm chí bỏ game.
Phần thưởng cho nhiệm vụ hằng ngày lặp đi lặp lại còn không có chế độ tự động ít đến đáng thương.
Chưa kể, trò chơi còn thiếu tính năng nhiều người chơi. Ngoài mục 'Yêu cầu trợ giúp từ người chơi khác' mọi tính năng khác đều dành cho người chơi đơn.
Cửa hàng bị đánh giá thấp với hàng loạt bình luận chỉ trích và chửi rủa.
Tuy nhiên, những người hâm mộ trung thành với trò chơi vẫn kiên trì.
Dù đầy rẫy lỗi, nhưng nó cũng có những tính năng hay.
Hình minh họa đẹp mắt, chất lượng cao.
Nhân vật tương tự như hình minh họa và đồ họa trong trò chơi.
Cốt truyện nhân vật chi tiết, hấp dẫn.
Những kẻ điên cuồng không thể từ bỏ trò chơi.
Tuy nhiên, điều đó không kéo dài lâu.
Cốt truyện không một tia sáng hy vọng đã hủy diệt tâm lý cuồng loạn.
[Nên yêu cầu hoàn tiền ngay từ khi trò chơi tệ hại này ra mắt mới phải.]
[Tôi sẽ rời đi với tư cách là nhân vật tôi nuôi dưỡng, các giáo viên và tất cả bạn bè của tôi. Nếu ai đã được hoàn tiền, vui lòng chia sẻ kinh nghiệm. Tôi sẽ thưởng.]
[Tôi sẵn sàng rời khỏi trò chơi này vì nhân vật của mình bị đột kích. Mọi người cũng nên rời đi. Tôi hiểu, nhưng tôi muốn những người muốn hoàn tiền phải chết.]
[Đã thử thoát game và nhận được thông báo nhập ngũ. Đây là ưu điểm à?]
[Cốt truyện nhạt nhẽo quá. Cảm thấy mình bị nghẹt thở. Bỏ game!]
[Tôi không ở lại lâu đâu. Tôi nghỉ đây. Ước gì có thể quay lại trước khi chơi nó.]
[Tặng vị lại trí quản lý của diễn đàn này. Nếu trong vòng 3 ngày không có ai ứng tuyển, tôi sẽ trao ngẫu nhiên cho ai đấy rồi rút lui.]
Sau khi cốt truyện đi đến đoạn các nhân vật bị tàn sát, một diễn đàn chia sẻ thông tin không chính thức về PMH đã bị sập và mấy tên điên cuồng đã rời khỏi diễn đàn.
Sau đó, sự kiện này được đặt tên là 'Sự sụp đổ của cơn sốt PMH'.
Có một lời đồn đang lan truyền trong cộng đồng game thủ.
'Tốt nhất đừng bao giờ đụng phải mấy kẻ điên cuồng PMH.'
PMH là một sự thất bại được ghi nhận trong lịch sử ngành game.
Chỉ có nhà sản xuất và những kẻ lập dị mới chơi trò này và hai nhóm này rất nguy hiểm nên tốt nhất là tránh xa ra.
Thế nhưng, tôi lại bị xem là một kẻ lập dị, tôi cứ chơi rồi bỏ, bỏ rồi chơi lại tiếp.
Khi cốt truyện càng được cập nhật, các nhân vật chơi được và những người khác đã chết một cách thảm hại.
Những nhân vật còn sống trở nên khủng hoảng tinh thần.
Nhưng tôi vẫn kiên trì đọc tiếp câu chuyện sắp tới.
'Mình thực sự sẽ dừng lại nếu có thêm một nhân vật nữa chết.'
Lúc đó, tôi thực sự nghĩ như vậy.
Nhưng rồi, tôi không thể bỏ game cho dù hàng chục nhân vật đã ngã xuống.
Một thời gian sau, tôi thậm chí không còn ý định nghỉ nữa.
Ngay cả sau khi nhập ngũ, tôi vẫn tiếp tục chơi vào thời gian rảnh khi được phép sử dụng điện thoại trong khoảng 3 giờ.
"Này anh bạn."
"Vâng, Binh nhì Jo. Anh vừa gọi tôi à?"
"Cậu đang chơi gì vậy?"
".....Nó được gọi là Player Master High School."
Cả ký túc xá đột nhiên trở nên im lặng.
Trung sĩ Choi, một tay cầm điều khiển từ xa, một tay cầm điện thoại, quay đầu nhìn.
Anh ấy vừa nói chuyện với tôi vừa nhìn tôi như thể tôi đang cắm đầu xuống đất.
"Hừ, tên này tội nghiệp thật."
Tôi bị đối xử như một kẻ tội nghiệp cho đến tận lúc xuất ngũ.
Cho đến khi Trung sĩ Choi xuất ngũ, tôi được đối xử như thể 'Đừng bận tâm đến tên tội nghiệp đấy' vì vậy tôi có một cuộc sống tương đối dễ thở trong quân đội.
Chỉ có Hạ sĩ khó chịu, ý tôi là, Hạ sĩ Gye sau này thì trở thành Trung sĩ Gye vẫn liên tục làm phiền tôi cho đến khi anh ta xuất ngũ.
Vài năm sau, tôi thực sự trở thành một kẻ tội nghiệp.
"Cậu đã mắc ung thư phổi giai đoạn cuối."
Tôi không biết mình vừa nghe thấy gì.
Đây không phải là điều mà một game thủ chẳng đủ tiền để mua thuốc lá do phải mua hàng trong ứng dụng sẽ nghe được.
"Trường hợp này rất hiếm, nhưng vẫn có trường hợp không xuất hiện triệu chứng nào cho đến giai đoạn cuối."
Bác sĩ cũng nói thêm: 'Có rất nhiều người bị ung thư phổi mặc dù không hút thuốc.'
Sau đó, bác sĩ giải thích thêm nhiều điều nữa.
Một nửa trong số đấy không lọt vào tai tôi.
Nội dung cuộc trò chuyện mà tôi hiểu được như sau:
Sớm nhất thì tôi có thể chết trong vòng 6 tháng nữa.
Nếu tôi được điều trị và khỏe hơn, tôi có thể sống được thêm hơn 3 năm.
Dù có bảo hiểm, nhưng nếu không có việc làm, tôi cũng không đủ khả năng trả viện phí trong một thời gian dài.
Tôi nói với bác sĩ rằng mình sẽ suy nghĩ thêm và không bao giờ đến bệnh viện nữa.
Tôi tốt nghiệp cấp 3 sau khi cha mẹ qua đời hồi cấp 2 rồi ở nhờ nhà họ hàng.
Tôi tốt nghiệp đại học sau nhiều lần xin nghỉ để kiếm tiền.
Tôi thất nghiệp một năm sau khi từ bỏ cơ hội việc làm mà giáo sư đã giới thiệu cho một người có quan hệ.
Tháng trước, tôi cuối cùng cũng thành công tìm được việc làm sau một thời gian dài đi làm thuê.
Tôi đi khám sức khỏe vì cần giấy tờ để phỏng vấn và rồi tôi nhận một án chung thân có thời hạn.
Mặc dù có những lúc khó khăn, nhưng cuộc sống này vẫn đáng sống, thế mà giờ nó sắp kết thúc.
Tôi đã trở thành một người tàn tật nghiện game.
Trước đây, tôi là một game thủ bình thường có cuộc sống xã hội bình thường.
Nhưng hiện tại tôi đã dừng mọi hoạt động giao tiếp và hoạt động sản xuất trong khi nhìn vào điện thoại thông minh với đôi mắt vô hồn bên trong một căn phòng nhỏ.
Tôi đã trở thành một người nghiện game.
'Một trong những lý do khiến mình bị ung thư chắc lại do trò chơi này.'
Tôi than thở rằng mình bị ung thư khi đang chơi PMH.
Nhưng rồi, ngay cả khi tôi chết dầng vì ung thư, tôi vẫn tiếp tục chơi.
Gần đây, cơn ho ngày càng tệ hơn.
Tôi ho ra máu khoảng hai đến ba lần một ngày.
Đôi khi, cơ thể tôi đau nhức đến mức không thể ngủ được.
Thuốc giảm đau bán ở hiệu thuốc chả có tác dụng gì cả.
'Mình sắp chết rồi sao?'
Lúc chơi game thì không sao nhưng mỗi lần bảo trì thì tôi chỉ nghĩ đến cái chết.
Tôi thử làm mới trang tin tức trò chơi để phân tán suy nghĩ.
Bài viết chính đã thay đổi.
[Dự kiến cập nhật chương cuối của Mobile RPG PMH vào hôm nay!]
Bất chấp cái chết, một tiếng chửi được bật ra.
Tôi đã nhấn vào bài viết và để lại bình luận.
[jo2god111: Tại sao bản cập nhật của trò chơi thất bại này lại lên trang chính? Trò chơi thành công nào? Nếu có tiền để chi cho báo chí thì hãy xóa lỗi và cải thiện game đi.]
Chỉ trong vòng vài phút, đã có một bình luận bên dưới bình luận của tôi.
[kye777ing: Chuẩn luôn. Cái game PMH thất bại này vẫn chưa đóng cửa. Tôi không chơi với mấy đứa chơi game này đâu.]
Đúng là PMH là một trò chơi thất bại.
Nhưng tôi cảm thấy tức giận khi nghe những lời xúc phạm liên quan đến gia đình.
Nếu định xúc phạm ai đó, thì chỉ nên xúc phạm những người chơi trò này.
Nếu bạn phải xúc phạm ai đó, thì hãy để những người chơi trò này chửi lại cái lối suy nghĩ thối nát đó.
Tôi bốc đồng gõ thêm một bình luận.
[jo2god111: Sao khắt khe thế. Cậu đang chê bai sau khi từng chơi game à?]
Sau đó, mọi người lại chỉ trích tôi bên dưới phần bình luận.
[zxYJ0008xz: Cậu là jo2god111, bị bệnh à?]
[kye777ing: Điên à? Đọc lại những gì đã viết đi.]
[dudtn90: Đừng để ý tới kẻ lập dị này.]
[rkrehrl12: Cẩn thận với điều bọn tôi nói (lời nguyền rủa cay nghiệt). Ừm, không có chủ đề nào cả.]
Thú thật tôi cũng thấy bình luận mình vừa đăng rất tệ.
Ngay sau đó, phần bình luận tràn ngập, một nửa là chê bai trò chơi, một nửa là chửi tôi.
Vì không thể đưa ra lời phản bác thỏa đáng, chỉ đành tắt trang sau khi quá trình bảo trì kết thúc.
'Mình sẽ chết sau khi xem cái kết......'
Tôi nằm trên chiếc giường nhỏ và bật ứng dụng PMH để tiến hành cập nhật.
Trong khi bản cập nhật đang được tải xuống, tôi lấy các tài liệu và sách hướng dẫn ra.
Tôi in các chiến lược ra giấy khổ A4 và tập hợp chúng lại thành một tập tài liệu.
Đấy là tám cuốn, mỗi cuốn dày hơn 500 trang ghi chép chi tiết về các khái niệm.
Tôi đặt nó dưới gầm giường để có thể đọc bất cứ lúc nào.
Khi tôi đang cầm đọc cuốn ghi chú vè chiến lược thì bản cập nhật đã hoàn tất.
'Vậy là kết thúc rồi?'
Sáu tháng mà bác sĩ nói đã trôi qua từ lâu rồi.
Trong tình huống chẳng biết khi nào mình sẽ chết, thời gian và sức lực còn quý hơn vàng.
Tôi đã dồn hết năng lượng vào trò chơi.
Một cuộc chiến dữ dội kéo dài hàng giờ liền đã kết thúc.
'Kết thúc rồi.'
Đó là một cái kết tồi tệ, không chút hy vọng và lòng thương xót.
Nhìn chung, tôi chẳng nhận được gì và chẳng ai được cứu.
'Bạch Hổ' là nhân vật tôi thích nhất cho đến khi gặp trùm cuối.
Anh ấy mất tất cả vì một tên biên kịch độc ác và chết một cách thảm khốc.
'Bọn biên kịch khốn nạn đó.'
Tôi từng nghĩ rằng gặp phải bất kỳ kết thúc tồi tệ nào cũng không sao.
Thay vào đó, tôi có thể cảm thấy ghen tị nếu game có một kết thúc có hậu trong khi tôi sắp chết.
Tuy nhiên, đó là một ý nghĩ sai lầm.
Có lẽ tôi đã mong đợi một kết thúc có hậu.
Vì câu chuyện khó đọc nên tôi đã bỏ dở rồi quay lại nhiều lần nhưng không phải vì tôi là kẻ thích bị ngược đãi và thích đau đớn.
Nếu đúng là thế, tôi đã không cảm thấy đau khổ như này.
'Mình không thể buông bỏ trò chơi này vì mình luôn mong đợi một kết thúc có hậu.'
Vì thời gian sống có hạn nên tôi hầu như không nhận ra điều đó sau khi hoàn thành trò chơi này.
Tuy nhiên, trò chơi đã kết thúc.
Tất cả nhân vật có thể chơi đều chết thảm.
Và tôi cũng sẽ sớm chết thôi.
Tôi buộc phải tắt trò chơi và ném điện thoại sang một bên.
Ting!
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng thông báo như thể có ai đó đang phàn nàn.
Đó là thông báo từ PMH.
<Bạn có thể nhận phần thưởng khi hoàn thành chương cuối. Vui lòng kiểm tra hộp thư đến của bạn.>
'...Phần thưởng khi hoàn thành chương cuối?'
PMH bị chỉ trích vì quản lý trò chơi cực kì tệ hại.
Họ thậm chí còn không gửi quảng cáo hay thông báo cập nhật, vậy thì tại sao lại đột nhiên như vậy?
'Chắc chỉ là phần thưởng rác thôi.'
Tôi không ngờ tới điều đó nhưng tôi vẫn tò mò.
Phải xem thử.
Đó là tư duy của một người nghiện trò chơi điện tử bị các công ty game kiểm soát.
Trong lúc nghĩ như vậy, tôi mở ứng dụng với vẻ mặt như đã chết.
Nhưng khi tôi nhấn mở hộp quà trên màn hình chính, màn hình bị đơ.
Dù tôi có đợi bao lâu đi nữa, màn hình vẫn không nhúc nhích.
Cưỡng chế đóng cũng không có tác dụng.
Tôi đã cố tắt nguồn điện thoại nhưng vẫn không được.
Vì pin được gắn liền nên tôi cũng không thể tháo pin ra được.
"A, lại lỗi nữa! Trời ơi, ghê quá."
Khi tôi mở miệng, một tiếng ho phát ra.
Đó là kết thúc của trò chơi mà tôi đã chơi trong gần 10 năm.
Một cảm giác trống rỗng vì cái kết. Nó thiếu sự nghiêm túc.
Tôi đã có thời gian chơi dài và sức khỏe càng yếu đi vì bệnh tật.
Cơ thể tôi bắt đầu suy yếu nhanh chóng.
Khụ, khụ, khụ, khụ.......
Chẳng mấy chốc, âm thanh đó nghe giống tiếng hét hơn là tiếng ho.
Tiếng hét của một người trước khi chết.
Tôi nghĩ là có nước bọt nên lau miệng nhưng tay tôi lại bị nhuộm đỏ.
<Bạn đã được kết nối với một vũ trụ vượt ngoài sức tưởng tượng. Đang sàng lọc độ phù hợp của người chơi được kết nối.>
Ngoài......cái gì cơ?
Tôi bắt đầu nghe thấy nhiều thứ lạ.
Nguy hiểm thật.
Có lẽ đã đến lúc tôi phải chết rồi.
<Hoàn tất sàng lọc. Người chơi được chọn 'Jo Euishin' phù hợp với sự đổi mới tương lai hai chiều.>
"Này Euishin, Seongheon đây. Cậu ổn chứ?"
Tôi nghe thấy tiếng Cheon Seongheon, người phụ trách quản lý phòng trọ, đang gõ cửa.
Có thể những cư dân khác đã phàn nàn vì tiếng ho.
Chắc hẳn có nhiều người giống tôi nên từ tuần sau sẽ có thêm một chỗ trống ở bệnh viện.
Nếu hôm nay tôi không chết, có thể tôi sẽ phải nằm trong bệnh viện.
Đây sẽ là gánh nặng cho Seongheon và những người dân khác.
<Tiến hành đồng bộ hóa và chuyển đổi chiều không gian để phù hợp với sự đổi mới tương lai hai chiều của 'Jo Euishin'. Còn mười giây nữa hoàn tất.>
Seongheon, thường chơi với tôi khi còn là sinh viên năm 3 ở trường đại học.
Sau khi gặp nhau với tư cách là người quản lý và người thuê nhà trong một phòng riêng, thái độ của cậu ấy vẫn không thay đổi.
Thay vì những bữa ăn mà tôi đãi cậu ấy ngày trước, cậu ấy thường cho tôi thuốc ho và đồ ăn vặt.
Cậu ấy quá tử tế với một người sắp chết.
Tôi đã chuẩn bị mọi thứ phòng trường hợp mình chết bất ngờ bên trong phòng.
Nếu đám tang kết thúc, sẽ còn lại một ít tiền và di chúc cuối cùng của tôi.
Tôi đã ghi tên Seongheon lên phong bì.
Tôi cần phải nói rằng tôi ổn nhưng tôi không thể.
<8....7......>
Tôi liên tục nghe thấy những cái âm thanh kì lạ và không ngừng ho ra máu nên mọi thứ càng trở nên hỗn loạn.
Ít nhất thì tôi cũng đã cố ngậm miệng lại để giảm tiếng ồn.
Nhưng khi cơn ho ngày càng dữ dội, âm thanh đó cũng trở nên to hơn.
Khụ, khụ, khụ, ọe, khụ!
Seongheon gõ cánh cửa mỏng.
"Euishin, mở cửa đi!"
Seongheon có vẻ như đang tìm chìa khóa, tôi nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau vài lần rồi ổ khóa mở ra.
<2......1......0>
Ngay khi cánh cửa mở ra, một luồng ánh sáng trắng xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro