67.68.69
[67] Bao phi - Kẻ Đứng Sau
*****
"Manh mối quan trọng gì?" Ba người đối diện đồng thanh hỏi.
Địch Hạo nói: "Trước kia tôi vẫn luôn nghi hoặc, vì sao hai người thai phụ bị giết nhưng người thai phụ ở cùng phòng đó lại không hề xảy ra việc gì cả, bây giờ đã có đáp án." Địch Hạo lật tới một tờ tư liệu: "Đây, mọi người nhìn cái này, phần kiểm tra này không phải dành cho thai phụ mà là thai nhi, có đánh dấu giới tính của đứa bé."
Khâu Viễn nhìn thoáng qua, sau đó nghi ngờ hỏi: "Là sao? Lẽ nào chuyện này có quan hệ tới giới tính của đứa bé?"
Địch Hạo gật đầu, sau đó kể lại chuyện nhìn thấy quỷ anh sau lưng đứa bé ngày hôm qua: "Quỷ anh mà lần đầu tiên Thất Thất nhìn thấy là một bé gái, mà quỷ anh tôi nhìn thấy trong buổi tiệc hôm qua lại là bé trai, tôi nghĩ ra một khả năng nên đã bảo Từ Tử Hạo cùng Tiêu Kiền đi thăm dò kết quả kiểm tra. Kết quả đứa bé trong bụng thai phụ chết thứ hai thật sự là một bé gái, mà người thai phụ ở cùng phòng với người này cũng đã sinh ra một đứa bé gái."
Khâu Viễn kinh ngạc: "Lẽ nào đứa bé trong bụng vợ Triệu Dương Triệu gia là bé trai?"
"Đúng vậy sếp, bọn em đã kiểm tra rồi, đứa con của vợ Triệu Dương quả thực là một bé trai." Từ Tử Hạo nói, sau đó nhìn qua Địch Hạo: "Nói vậy, hai đứa bé một gái một trai rốt cuộc có ích lợi gì?"
Địch Hạo trầm mặc nói: "Nếu tôi đoán không sai thì người đứng sau chuyện này đang dưỡng âm dương quỷ đồng."
"Âm dương quỷ đồng?" Tiêu Kiền hỏi: "Là cái gì?"
"Âm dương quỷ đồng là tà thuật, nó không giống cổ mạn đồng của Đông Nam Á, tuy cũng là dưỡng tiểu quỷ nhưng cổ mạn đồng vẫn được cho phép tồn tại bởi vì đứa bé được sử dụng để làm cổ mạn đồng không phải bị người làm hại nên trên người không có oán khí. Mà âm dương quỷ đồng thì khác, ngoại trừ phải dưỡng một trai một gái để đạt được yêu cầu âm dương cân bằng thì còn một điều kiện nữa là cả hai đứa bé đều phải chết oan chết uổng để mang theo oán khí cường đại trên người. Bởi vì đứa bé chưa chào đời mang theo sinh khí nhiều, linh khí cũng nhiều, một khi bị làm hại thì sinh khí cùng linh khí sẽ chuyển thành oán khí cường đại. Loại thuật pháp này sở dĩ bị gọi là tà thuật không chỉ vì phương pháp nuôi dưỡng bất chính mà còn vì nguồn năng lượng ẩn chứa rất lớn sau khi dưỡng thành sẽ được sử dụng cho mục đích không chính đáng."
Khâu Viễn nghe xong thì nhíu mày: "Vậy đêm qua cậu nhìn thấy quỷ anh đi theo sau đứa bé kia, chẳng phải nó sẽ gặp nguy hiểm à?"
Địch Hạo lắc đầu: "Hiện giờ thì chưa, bởi vì trước đó đứa bé đã gặp chuyện, tình huống rất nguy hiểm, nhưng hôm qua gặp lại thì tình hình lại có vẻ rất tốt, có lẽ có người nào đó dùng thuật pháp âm dương quỷ đồng này để cải mệnh cho đứa bé, giúp nó tốt hơn."
"Cho nên người đứng sau thao túng âm dương quỷ đồng rất có thể là người có quan hệ với đứa bé kia?" Khâu Viễn nói: "Hiện giờ quan trọng nhất là tìm được chứng cứ."
Địch Hạo nhíu mày, cười đáp: "Còn tìm chứng cứ cái gì, trực tiếp tới tìm cha mẹ đứa bé kia là được."
Từ Tử Hạo nghi hoặc: "Thế nhưng chúng ta không có chút chứng cớ nào cả, cha mẹ đứa bé nhất định sẽ không thừa nhận."
Địch Hạo cười ha hả hai tiếng: "Bọn họ dùng âm dương quỷ đồng cho con mình vì muốn nó bình an, chính là âm dương quỷ đồng sao có thể bảo hộ một người bình an cả đời được chứ. Nếu bọn họ không muốn con mình sau này gặp phải chuyện không may thì nhất định sẽ chịu thỏa hiệp, cho dù không thỏa hiệp cũng không cần gấp, tôi có biện pháp tìm được chứng cứ từ chỗ bọn họ."
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát đi." Tiêu Kiền đề nghị.
"Cậu biết bọn họ ở đâu không mà đòi đi?" Khâu Viễn vỗ đầu Tiêu Kiền.
"Oh... trước đó không phải chúng ta có tra xét những người có tiếp xúc với Triệu Dương sao, trong đó cũng có người Lương gia, bởi vì người thai phụ chết thứ hai chính là một nhân viên làm việc trong xí nghiệp của Lương Vũ, người phụ nữ kia... hình như được sắp xếp làm việc ở nhà." Tiêu Kiền đề nghị: "Hay là... chúng ta đi tìm người phụ nữ kia đi, nếu cô ta ở nhà thì vừa vặn, chuyện dưỡng tiểu quỷ này hẳn là sẽ đặt bên người, có lẽ chúng ta sẽ tìm được chứng cớ trong nhà cô ta."
"Ồ, không tệ lắm." Địch Hạo vỗ vai Tiêu Kiền: "Phân tích rất tốt, nhưng mà.... cậu không sợ quỷ nữa à?"
Tiêu Kiền ngẩn người, sau đó tiến tới bên người Địch Hạo, lấy lòng: "Em tin tưởng năng lực của anh mà."
Địch Hạo thỏa mãn gật đầu, cười híp mắt nói: "Vậy chúng ta đi thôi.
Theo địa chỉ tìm được chỗ ở của người phụ nữ kia, quả nhiên là khu người giàu, Tiêu Kiền nhấn chuông cửa, người mở cửa chính là người phụ nữ bọn họ muốn tìm.
Mọi người liếc nhìn nhau---- quả nhiên không đến nhầm.
Địch Hạo tiến tới một bước, cười đáp: "Lương phu nhân."
Nhìn thấy Địch Hạo, vẻ mặt Lương phu nhân lập tức biến đổi, cười nói: "Vị tiên sinh này sao lại tới nhà chúng tôi? Có chuyện gì không? Nếu như muốn quà cám ơn...."
Địch Hạo xua tay: "Lương phu nhân nghĩ nhiều rồi, hôm nay tôi tới vì công việc." Anh đưa ra thẻ ngành: "Mời Lương phu nhân phối hợp điều tra, để chúng tôi vào nhà."
Sắc mặt Lương phu nhân biến đổi, liếc mắt nhìn một vòng đám người rồi mới né người: "Vậy.... mời vào."
Sau khi cả đám ngồi xuống ghế sô pha, Lương phu nhân vừa rót trà cho mọi người vừa nói: "Các vị cảnh quan tới đây vì chuyện gì, tôi không làm việc gì phạm pháp cả."
Địch Hạo trực tiếp hỏi: "Bà có nhớ lời tôi nói đêm qua không?"
"Loảng xoảng." Tách trà trong tay Lương phu nhân rơi xuống bàn.
Địch Hạo nhìn thoáng qua chén bàn lăn lông lốc trên bàn: "Xem ra Lương phu nhân vẫn nhớ."
Lương phu nhân đặt ấm trà trong tay xuống khay, vừa dùng giấy lau nước đổ vừa lắc đầu: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì."
Địch Hạo đổi trọng tâm câu chuyện: "Trên người bà không có oán khí quấn thân, người thi thuật không phải bà."
Lương phu nhân đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Địch Hạo: "Cậu... cậu rốt cuộc có ý gì?"
Địch Hạo lắc đầu: "Tôi tin tưởng Lương phu nhân biết tôi có ý gì, thế nhưng bà rốt cuộc có biết mình đang làm gì hay không, nếu không mau giải quyết chuyện này, cho dù hiện giờ con trai bà vẫn ổn nhưng sau này thì không nhất định."
Lương phu nhân lập tức bật dậy, có chút gấp gáp nhìn Địch Hạo: "Cậu...."
Địch Hạo ung dung nhìn Lương phu nhân: "Tôi có thể cho Lương phu nhân thời gian suy nghĩ, trong lúc đó, bà có thể xem những tư liệu này."
Nói xong, Địch Hạo từ tay Từ Tử Hạo đưa qua một xấp tư liệu, là báo cáo nghiệm thi của hai thai phụ mà Địch Hạo bảo Từ Tử Hạo mang theo trước khi xuất phát. Địch Hạo đặt tư liệu trước mặt Lương phu nhân, Lương phu nhân nhìn thoáng qua Địch Hạo, hít sâu một hơi rồi ngồi xuống, cầm tư liệu lật xem.
Nhóm Địch Hạo liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng quan sát biểu tình Lương phu nhân.
Chỉ thấy biểu tình của bà ta càng lúc càng kinh ngạc, tay cũng run rẩy, một lát sau bà đặt tư liệu lên bàn, khí tức có chút bất ổn hỏi: "Cậu cho tôi xem những thứ này là có ý gì?"
"Hai thai phụ trong báo cáo nghiệm thi đó đều bị người ta xé bụng lúc sắp sinh, đứa bé không thấy không nữa." Địch Hạo áp sát bàn, hạ thấp giọng nói: "Hai đứa bé đó vừa vặn là một trai một gái."
"A...." Lương phu nhân run rẩy bụm miệng, biểu tình có chút không thể tin nổi.
Khâu Viễn cũng nhìn ra manh mối: "Xem ra bà biết đại khái nguyên nhân làm con trai mình khá hơn nhưng lại không biết nguồn gốc của tiểu quỷ."
Địch Hạo tiếp lời: "Hai đứa bé này đều bị người hại chết, cho dù bây giờ bây giờ có thể đảm bảo con trai bà bình an khỏe mạnh nhưng không phải kế lâu dài. Lương phu nhân, nếu bà muốn tốt cho con mình thì nên nói ra hết đi."
"Tôi.... tôi không biết...." Lương phu nhân run run che mắt, nước mắt chảy xuống: "Tôi chỉ muốn con mình khỏe mạnh an khang mà thôi... tôi...."
"Lúc nói chuyện trong buổi tiệc hôm qua, bà căn bản không hề kinh ngạc, chồng bà cũng vậy, xem ra đã sớm biết chuyện này rồi." Địch Hạo hỏi.
Lương phu nhân trầm mặc, một hồi sau mới nói: "Sau khi Tiếu Nhi khỏe lại, thằng bé vẫn luôn nói bên người mình có em trai em gái, mới đầu tôi cũng không để ý, chính là sau đó...."
"Sau đó bà phát hiện có chuyện không đúng xảy ra đúng không? Bởi vì bà biết người thao túng tiểu quỷ này." Địch Hạo thử dò xét, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Lương phu nhân trở nên tái nhợt.
Lương phu nhân lắc đấu: "Không, tôi... chúng tôi chưa từng nghĩ tới chuyện hại người."
"Hiện giờ đã không còn là vấn đề hại người hay không nữa rồi!" Địch Hạo trầm giọng: "Chúng ta phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, bằng không con trai bà nhất định sẽ gặp nguy hiểm, phương pháp dưỡng tiểu quỷ này căn bản là hại người hại mình."
Lương phu nhân im lặng, một lát sau mới nói: "Các cậu đi theo tôi."
Nhóm Địch Hạo liếc nhìn nhau, đồng loạt đứng dậy đi theo Lương phu nhân.
Chỉ thấy Lương phu nhân dẫn bọn họ đi xuống tầng hầm, không gian dưới này rất rộng rãi, dáng dấp là có thể ở được nhưng phương diện lấy ánh sáng lại không tốt, cả tầng hầm đặc biệt tối om âm u.
Lương phu nhân dẫn nhóm Địch Hạo đi tới trước một cửa phòng, sau đó mở cửa.
Cửa phòng vừa mở ra Địch Hạo đã nhíu mày----- không biết là người nào, thế mà lại có thể tập trung toàn bộ oán khí lại một chỗ, không hề túa ra ngoài phòng.
Mọi người nhìn vào trong, chỉ trong phòng cực kỳ u ám, đồ gia dụng cũng rất đơn giản, trên giường có nằm một người.
Lương phu nhân mở đèn, lúc này nhóm Địch Hạo mới nhìn rõ---- nằm trên giường là một bà cụ gần đất xa trời, thoạt nhìn cực kỳ suy yếu.
"Đây là mẹ của tôi."
Lương phu nhân nói ra một câu làm cả đám sợ ngây người.
Địch Hạo tiến vào nhìn kỹ, sau khi nhìn rõ thì có chút tức giận nhìn Lương phu nhân: "Bà để mẹ mình làm người thi thuật âm dương quỷ đồng? Bà có biết loại thuật pháp này nếu do người bình thường thi triển thì nó sẽ ăn dần ăn mòn sinh cơ người thi thuật không?"
Lương phu nhân đi tới bên giường, cầm lấy tay bà cụ, vừa khóc vừa nói: "Lúc đầu tôi không biết, chính là tới khi biết thì đã muộn."
Lúc này bà cụ đã tỉnh lại, nhìn thấy mọi người thì ánh mắt đục ngầu tựa hồ lóe lên một tia thanh minh, bà vỗ vỗ tay Lương phu nhân, im lặng an ủi.
Địch Hạo lắc đầu không ủng hộ: "Cũng không phải không có biện pháp, mà là giữa mẹ cùng con trai, bà đã lựa chọn vế sau."
Lương phu nhân khóc nức nở dựa vào người bà cụ, bà cụ thở dài: "Tôi đã lớn tuổi rồi, để cháu tôi được sống mới là lựa chọn chính xác."
Mặc dù Địch Hạo không nhẫn tâm nhưng vẫn phải nói: "Nhưng ngài có biết, loại phương pháp dưỡng tiểu quỷ này căn bản...."
Khâu Viễn kéo Địch Hạo, ngăn cản Địch Hạo nói hết: "Từ từ thôi, đừng kích thích bà cụ."
Địch Hạo thở dài, gật đầu hỏi: "Ngài có thể nói cho tôi biết, phương pháp dưỡng tiểu quỷ này là ai nói cho ngài biết không?"
Bà cụ yếu ớt nói: "Tôi và thế hệ trưởng bối của Triệu gia có chút qua lại, biết được một ít ẩn tình của nhà bọn họ, nếu các cậu đã tới đây tìm tôi thì chắc hẳn đã biết Triệu gia làm sao để phát đạt. Aiz, thật ra vốn cũng không liên quan gì với tôi, nhưng sau đó cháu trai tôi bị bệnh, thân thể vẫn luôn không tốt, bác sĩ nói thằng bé gặp nguy hiểm, không thể sống được lâu. Mà con gái tôi có thể có địa vị ở Lương gia này chính vì nhờ vào đứa cháu trai này, tôi không thể để cháu trai mình xảy ra chuyện, cũng không thể để con gái mình mất đi chỗ đứng."
[end 67]
[68] Bao phi - Âm Dương Tuần Hoàn
****
"Mẹ...." Lương phu nhân trào nước mắt dựa vào bên cạnh bà cụ.
Bà cụ vỗ vỗ tay Lương phu nhân, ánh mắt nhìn về phía nhóm Địch Hạo, tiếp tục nói: "Về chuyện phương pháp dưỡng tiểu quỷ thì đương nhiên là người Triệu gia đã dạy cho tôi."
Địch Hạo nhíu mày---- bà cụ này đang nói dối, căn bản không thể là người Triệu gia dạy, bởi vì hướng dưỡng tiểu quỷ của Triệu gia cùng bà cụ này căn bàn không phải cùng một đường.
"Cụ à, xin cụ hãy hói thật, có lẽ cụ không biết dưỡng tiểu quỷ của Triệu gia đã mất hiệu lực, hơn nữa còn đang nằm trong tay chúng tôi." Địch Hạo nói, anh rất để tâm tới sức khỏe của bà cụ, nhưng nếu đối phương cứ tiếp tục ngoan cố như vậy thì sẽ rơi vào kết cục hồn bay phách tán.
Sắc mặt bà cụ thay đổi, ho khan hai tiếng, cũng không tiếp tục nói dối nữa: "Tôi không thể nói cho các cậu biết, người dạy tôi phương pháp này đã nói tuyệt đối không thể tiết lộ tin tức, hắn đã bảo tôi lập lời thề, nếu tôi tiết lộ một chút tin tức nào sẽ lập tức bị phản phệ, tôi đã lớn tuổi rồi, có chết cũng không sao, thế nhưng cháu tôi không thể xảy ra chuyện."
Địch Hạo cùng Khâu Viễn liếc nhìn nhau một cái, Khâu Viễn mở miệng: "Dưỡng tiểu quỷ cần có thi cốt trẻ con, ngài có biết thi cốt từ đâu mà có không?"
Lúc này, Lương phu nhân cũng ngẩng đầu nhìn về phía bà cụ, chỉ thấy biểu tình bà không hề biến đổi, thậm chí còn có thêm chút mờ mịt: "Tôi cũng không biết, là người kia đưa cho tôi."
Từ Tử Hạo lắc đầu nói: "Cụ có biết hai đứa bé dùng để dưỡng tiểu quỷ đều là thai nhi sắp sinh lại bị người ta lợi dụng lôi ra khỏi bụng của mẹ mình không?"
"Cái gì? ! Khụ khụ...." Bà cụ ho khan kịch liệt, bà sống bao nhiêu tuổi rồi, mặc dù làm chuyện này vì có tư tâm nhưng nghe thấy chuyện như vậy vẫn khó tránh có chút không chịu nổi.
Lương phu nhân vội đưa tay giúp bà cụ vỗ ngực, vẻ mặt thương cảm.
Địch Hạo thấy bà cụ bình phục không sai biệt lắm mới thở dài nói: "Nếu tôi đoán không sai, người đứng sau chuyện đó chính là người đã dạy cụ cách dưỡng tiểu quỷ, đầu tiên hắn lợi dụng thuật tiểu quỷ của Triệu gia giết chết hai thai phụ, sau đó dùng hai đứa bé chết oan chết uổng kia dưỡng âm dương quỷ đồng, như vậy âm dương quỷ đồng căn bản không chịu sự khống chế của tiểu quỷ Triệu gia, hơn nữa oán khí khó tiêu, sức mạnh của cặp âm dương quỷ đồng lớn như vậy, nếu cụ không chịu thu tay thì một lúc nào đó nó sẽ không chịu sự khống chế của cụ nữa, khi đó hậu quả sẽ rất khó lường, khả năng xấu nhất là cả cụ và cháu cụ đều mất đi sinh mạng."
Lương phu nhân cùng bà cụ nghe Địch Hạo nói xong đều kinh hãi, nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Lúc này Khâu Viễn áp sát Địch Hạo: "Cậu phân tích hết thảy từ khi nào vậy?"
Địch Hạo nhỏ giọng nói: "Ngẫm nghĩ lại một chút là có thể ghép nối chúng lại, chuyện của Triệu gia cùng chuyện này mới đầu không dính líu gì cả, đối với bọn họ mà nói căn bản không có lợi lộc gì, mà bà cụ này cho dù muốn cứu cháu mình cũng sẽ không dùng phương pháp lấy mạng người khác để dưỡng tiểu quỷ, trừ phi là bị người ta lợi dụng, tôi cứ luôn cảm thấy vụ lần này giống với vụ con rối lần trước, có một kẻ đứng sau, chỉ là không biết là ai, hơn nữa năng lực che giấu của kẻ này rất tinh vi, căn bản không lần ra được chút dấu vết. Nhưng lần này có thể khẳng định người này nhất định có chút liên hệ với Triệu gia, bằng không... làm sao tiếp xúc với kim tượng tiểu quỷ của Triệu gia."
Khâu Viễn gật đầu: "Nhất định phải điều tra Triệu gia kỹ lưỡng, còn cả những người tiếp xúc với Triệu gia."
Lúc bọn họ nói chuyện thì bà cụ có động tác, Từ Tử Hạo cùng Tiêu Kiền nhìn thấy bà cụ lấy ra hai con búp bê dính liền nhau ở dưới gối, nói là búp bê cho dễ nghe, bởi vì thứ kia nhìn dáng vẻ thì có lẽ làm bằng đồng, mặt mũi nhìn không rõ, hơn nữa còn làm người ta có cảm giác âm u rờn rợn.
Từ Tử Hạo kéo tay áo hai người, để bọn họ nhìn qua.
Địch Hạo vừa nhìn liền biết hai bức tượng màu đồng này chính là vật dẫn của âm dương quỷ đồng.
Bà cụ vuốt ve bức tượng, vẻ mặt phức tạp.
Lương phu nhân nhịn không được nói: "Mẹ, chúng ta phải làm sao đây... Tiếu Nhi nó..."
Bà cụ thở dài một hơi: "Trước không nói tới chuyện tôi căn bản không biết làm sao ngắt liên hệ với âm dương quỷ đồng này, cho dù chặt đứt thì cháu tôi phải làm sao đây?"
Địch Hạo lắc đầu: "Bây giờ nói những chuyện này đều vô dụng, nếu cụ không tách ra mà tiếp tục nuôi dưỡng chúng thì khi sức mạnh của chúng đạt tới một mức nhất định nào đó, cụ và cháu cụ sẽ đứng mũi chịu sào, bị chúng hút cạn sinh khí. Nhưng nếu như ngăn cản thì có lẽ sẽ còn chút đường sống."
Bà cụ trầm mặc một lát, mở miệng hỏi: "Vậy... làm thế nào để cắt đứt?"
Khâu Viễn nhìn Địch Hạo: "Cậu có thể giúp bà cụ cắt đứt không?"
"Không thể." Địch Hạo nói: "Tôi không phải người môi giới của cặp âm dương quỷ đồng này, muốn cắt đứt liên hệ phải do người dưỡng tự mình làm." Nói tới đây, Địch Hạo nhìn về phía bà cụ: "Trước đây lúc cụ dưỡng tiểu quỷ nhất định đã đặt môi giới vào bên trong, chỉ cần lấy nó ra, sau đó tôi sẽ có cách đối phó với âm dương quỷ đồng, nếu để tôi trực tiếp ra tay thì cụ sẽ bị phản phệ."
Bà cụ gật đầu, đưa tay sờ sờ phía dưới bức tượng một hồi rồi mở ra một cái khe, sau đó từ bên trong lôi ra một thứ----- là một chùm tóc hoa râm.
Sau khi lấy ra, bà cụ nhìn Địch Hạo, ý bảo---- xong rồi.
Khâu Viễn kinh ngạc nhìn Địch Hạo: "Đơn giản vậy à?"
Địch Hạo cũng giật mình: "Không có khả năng, dưỡng tiểu quỷ phải dùng máu làm pháp, dung nhập vào tâm thần, muốn cắt đứt tuyệt đối không có khả năng đơn giản như vậy, nếu chỉ là vậy thì tôi đã làm rồi..." Đang nói, Địch Hạo tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt anh biến đổi, lập tức cầm lấy pho tượng đồng trong tay bà cụ, dùng linh lực tra xét.
"Nguy rồi!" Địch Hạo buông pho tượng xuống, xoay người xông ra ngoài.
Khâu Viễn kéo cậu lại: "Làm sao vậy?"
Địch Hạo vừa lao ra cửa vừa chỉ Từ Tử Hạo cùng Tiêu Kiền đuổi theo phía sau: "Hai cậu ở lại đây trông hai người đó, nếu bà cụ có gì không đúng thì gọi điện cho Lâm Du, gọi anh ta qua đây. Tôi và Khâu Viễn đi là được rồi." Nói xong liền kéo Khâu Viễn chạy ra xe.
Khâu Viễn mơ mơ hồ hồ theo Địch Hạo ngồi vào xe, ngồi vào ghế phó lái nghi hoặc hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Địch Hạo có chút gấp gáp nói: "Nhà trẻ Thần Tinh!"
Khâu Viễn kinh ngạc hỏi: "Tới đó làm gì?"
Chỉ thấy Địch Hạo vỗ mạnh vô lăng: "Kẻ kia quá âm hiểm! Hắn đã động tay động chân trên pho tượng đồng, hơn nữa còn lừa bà cụ, phương pháp đó căn bản không phải cắt đứt liên kết mà mà khởi động! Chỉ cần khởi động thì không còn khả năng cắt đứt liên kết, hơn nữa cặp âm dương quỷ đồng kia cũng không còn bị khống chế, chúng nó sẽ lập tức thôn phệ sinh khí của người bên cạnh.
Khâu Viễn ngưng trọng nói: "Ý cậu là đứa bé Lương Tiếu kia rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm?"
"Không phải là có khả năng mà là nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Hiện giờ tôi đã mơ hồ đoán được mục đích của kẻ giật dây phía sau là gì rồi." Địch Hạo vừa lái xe vừa trầm giọng nói: "Giống như vụ con rối lần trước, lần đó kẻ giật dây muốn linh hồn của các cô gái, bởi vì đang yêu nên linh hồn của bọn họ rất sinh động, linh khí sung túc, quan trọng nhất là nữ giới là thuần âm, linh hồn như vậy chính là đại bổ đối với kẻ tà đạo. Mà mục tiêu lần này là trẻ con, linh hồn trẻ con là thuần khiết nhất, sở hữu linh khí nồng đậm nhất, nhưng không quản là trai hay gái, bởi vì lúc còn bé linh khí quá tinh thuần nên dương lực rất lớn, tà đạo không thể sử dụng, phải từ sinh cơ nồng đậm chuyển khóa thành âm khí, mà âm dương quỷ đồng bị dưỡng lâu như vậy đại khái cũng vì hấp thu sức mạnh. Ghê tởm! Kẻ này đại khái vì đề phòng vạn nhất, nếu như phương pháp này thất bại thì coi như việc sắp thành lại thất bại trong gang tấc, vì thế hắn động tay động chân, nếu một ngày nào đó bà cụ muốn cắt đứt liên kết thì cho dù có hấp thu đủ hay không, âm dương quỷ đồng sẽ lập tức ra tay với đứa bé kia... Rốt cuộc là ai hao tâm tổn trí sưu tầm linh hồn chi lực như vậy... Hơn nữa, người giật dây này rốt cuộc là một người hay nhiều người..."
*
Trong vườn trẻ Thần Tinh, Thất Thất ngồi trên ghế, tay để trên mặt bàn chống cằm đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ gì. Chu Diệu ngồi bên cạnh an tĩnh đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía Thất Thất, tựa hồ từ sau buổi tiệc sinh nhật của ông cố, Thất Thất rất thường xuyên ngẩn người trong vườn trẻ, lại còn nói những chuyện kỳ quái, tỷ như khi mình còn bé có giống ba ba mình lúc bé hay không....
Lúc này, Chu Diệu cảm nhận được thân thể nhỏ bé của Thất Thất đột nhiên thẳng lên một chút, bé không khỏi nhìn sang, chỉ thấy Thất Thất vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, đang quan sát ai đó.
Thất Thất vốn đang ngẩn người thì đột nhiên cảm nhận được khí tức quỷ anh, bé không khỏi ngồi thẳng người, chỉ thấy Lương Tiếu hai mắt đờ đẫn từ phòng học phía trước đi tới, mà quỷ anh vốn luôn bò theo phía sau lúc này lại đang ở phía trước, hơn nữa đã từ một biến thành hai, tựa hồ muốn dẫn Lương Tiếu đi đâu đó. Thất Thất không nghĩ ngợi nhảy xuống ghế, muốn chạy theo.
Chu Diệu lôi kéo tay Thất Thất: "Thất Thất, em đi đâu vậy?"
Con ngươi Thất Thất chuyển động, vỗ vỗ tay Chu Diệu: "Anh Diệu Diệu, em đi WC một chút rồi quay lại." Sau đó bé liền chạy ra ngoài.
Chu Diệu nhíu mày----- cứ cảm thấy lời Thất Thất vừa nói có gì đó không đúng.
Thất Thất cẩn thận đi theo phía sau Lương Tiếu, thấy Lương Tiếu càng đi càng lảo đảo xiêu vẹo, Thất Thất nhìn thoáng qua phương hướng, vườn trẻ Thần Tinh nằm ở phía bắc triêu nam, tức là lưng quay về phía bắt, mặt nhìn về phía nam, phía nam ánh mặt trời sung túc, phía bắc nhiều nơi râm mát, mà lúc này bị hai quỷ anh dẫn dắt, Lương Tiếu đang đi về phía bắc.
Thất Thất vừa đi theo Lương Tiếu vừa nghĩ cách, hiện giờ trạng thái của Lương Tiếu không thích hợp, rõ ràng đã bị quỷ anh khống chế, Thất Thất tự biết năng lực mình không đủ nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, bằng không trong lúc đối phó quỷ anh để Lương Tiếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ không tốt.
Đi một chốc, Lương Tiếu rốt cuộc cũng dừng lại, Thất Thất nhìn kỹ thì thấy Lương Tiếu dừng lại ở giữa hai cây hòe, nằm xuống.
Phía sau cây hòe là một ao nước nhỏ, Thất Thất không khỏi nhớ lại lời Địch Hạo đã nói với mình trước đây----- pháp trận không phải chỉ có thể do con người tạo ra, có một vài nơi tự nhiên nếu như lợi dụng tốt cũng có thể hình thành trận pháp.
Lúc nhìn thấy cây hòe cùng ao nước, Thất Thất lại càng nhíu chặt mày, bé cũng có chút kiến thức, cây hòe thuần âm, nước trong ao cũng không phải nước sạch nên cũng thuộc âm, mà lúc này Lương Tiếu nằm ở giữa hai cây hòe, đầu hướng về phía ao nước, hoàn cảnh xung quanh liền vây Lương Tiếu ở giữa, đây chính là một trận pháp nhỏ! Hơn nữa còn là pháp trận âm khí nồng đậm!
Lúc Thất Thất đang phân tích, chỉ thấy Lương Tiếu nằm xuống, hai quỷ anh chia ra bò tới chỗ hai gốc hòe, nhắm mắt lại.
Lúc này, Thất Thất rõ ràng cảm giác được từng trận âm khí tràn ra, ngưng thần nhìn lại thì chỉ thấy sinh khí mà mắt thường không thể nhìn thấy đang chầm chậm toát ra từ người Lương Tiếu bắt đầu âm dương tuần hoàn chuyển vào trong thân thể quỷ anh, trở thành âm khí dày đặc.
[end 68]
[69] Bao phi - Tương Nhận Tiến Hành
****
Thất Thất ở bên cạnh lập tức hiểu được----- hai quỷ anh muốn hấp thu sinh khí của Lương Tiếu!
Tình trạng của Lương Tiếu bây giờ rất nguy hiểm, cho dù hai quỷ anh không hút cạn sinh khí của Lương Tiếu thì sau khi trận pháp mất đi hiệu lực, Lương Tiếu cũng không sống được bao lâu.
Chuyện liên quan tới mạng người, Thất Thất không kịp nghĩ nhiều đã lập tức xông tới, may mắn trận pháp đã khởi động, hai quỷ anh đang nằm trong trận pháp hấp thu sinh khí của Lương Tiếu, cho dù biết Thất Thất tới cũng không có cách nào cử động.
Thất Thất đứng bên ngoài trận pháp, có chút lo lắng suy nghĩ xem rốt cuộc làm thế nào để cứu Lương Tiếu, hiện giờ trận pháp đã khởi động, tùy tiện phá hỏng có thể sẽ gây ra ảnh hưởng xấu, hơn nữa theo tình thế trước mắt thì Thất Thất không có năng lực làm trận pháp hoàn toàn dừng lại.
Thất Thất nhìn hai quỷ anh ở hai bên Lương Tiếu, là một bé trai một bé gái, âm dương điều hòa tạo thành vòng tuần hoàn thái cực hấp thu sinh khí, Thất Thất chớp chớp mắt---- nếu phá hỏng vòng tuần hoàn này thì hai quỷ anh cũng không có cách nào hấp thu sinh khí của Lương Tiếu nữa?
Mắt thấy sắc mặt Lương Tiếu ngày càng suy yếu, sức sống trên người cũng dần dần biến mất, Thất Thất mím môi, quyết định không do dự nữa, lập tức bước vào trong trận pháp, đồng thời phóng linh khí của mình vào tâm trận.
Quả nhiên, sau khi linh khí rót vào thì vòng tuần hoàn xuất hiện đình trệ, hơn nữa âm khí sinh ra cũng bị linh khí cắn nuốt. Nhưng linh khí của Thất Thất chung quy vẫn quá nhỏ yếu, nó kinh động hai quỷ anh đang hấp thu sinh khí của Lương Tiếu.
Hai quỷ anh ngẩng đầu nhe nanh, tuy không có cách nào nhúc nhích nhưng chúng đang khống chế trận pháp nên không có nghĩa là chúng không thể làm gì Thất Thất, Thất Thất phá hủy vòng tuần hoàn hấp thu sinh khí của Lương Tiếu, chúng nó liền dựa vào bản năng chuyển trung tâm trận pháp từ người Lương Tiếu sang người Thất Thất!
Gương mặt nhỏ nhắn của Thất Thất trắng bệch nhưng không vô lực phản kháng như Lương Tiếu, bản thân bé giống như Địch Hạo, đều là tiên thiên linh thể, có tác dụng kinh sợ ma vật, cho dù đang ở trung tâm trận pháp thì sức sống của bé vẫn không bị hấp thu, nhưng âm khí nhập thể, cộng thêm tác dụng của trận pháp nên Thất Thất vẫn ngày càng mê mang.
Địch Hạo tùy tiện dừng xe ở cổng vườn trẻ rồi xuống xe, Khâu Viễn đuổi theo ở bên cạnh: "Chúng ta đi đâu tìm cậu bé Lương Tiếu kia?"
Địch Hạo lắc đầu: "Không biết, đi tới..." Địch Hạo dừng bước, vẻ mặt có chút nghi hoặc nhìn về phía bắc nhà trẻ.
"Làm sao vậy?" Khâu Viễn hỏi.
Địch Hạo biến sắc: "Tôi cảm nhận được âm khí dao động, mau qua đó xem thử, có khả năng chính là vị trí của Lương Tiếu." Nói xong anh lập tức chạy về hướng đó.
Kỳ thực Địch Hạo không chỉ cảm nhận được âm khí dao động mà còn có sóng linh lực quen thuộc, mà trong vườn trẻ này ai lại có năng lực này? Đương nhiên chính là con trai của anh!
Địch Hạo vô cùng lo lắng chạy về phía hướng bắc nhà trẻ, Khâu Viễn cũng theo sau, mà lúc này Thất Thất đã lâm vào trạng thái bán hôn mê, nằm dưới đất không chống đỡ được, trong lúc mơ mơ màng màng nghe thấy có người nói chuyện, Thất Thất có chút đờ đẫn quay đầu nhìn qua, trong mông lung nhìn thấy cậu bé mặc đồ đen kia! Chỉ là hiện giờ bên cạnh cậu bé còn có một người đàn ông cũng mặc đồ đen.
"Ai u, sao ở đây lại có một đứa bé nữa?" Âm thanh dày nặng truyền tới, chỉ là giọng điệu có chút cà phất cà phơ: "Chậc chậc, có thể kiên trì lâu như vậy, năng lực của đứa bé này không tệ, thật không hổ là con của người đó."
"Bớt nói xàm đi, mau ra tay." Đứa bé áo đen lạnh lùng non nớt nói, sau đó đi về phía Thất Thất.
"Ôi chao thiếu chủ, ngài nói theo ngài thăm dò được thì quỷ anh vẫn luôn xuất hiện một đứa thôi mà, bây giờ tôi cùng ngài tới thì lại biến thành hai, ngài nói xem có phải tôi chính là phúc tinh của ngài không nha, a hi hi." Người đàn ông áo đen vừa cười hì hì vừa đi theo phía sau cậu bé.
"Im miệng." Cậu bé áo đen lạnh như băng nói, giọng nói có chút sốt ruột."
"Thiếu chủ, sao ngài có thể đối với tôi như vậy, người ta thực thương tâm nha." Người đàn ông áo đen nói, động tác trong tay lại không hề chậm trễ.
Lúc này cậu bé áo đen không để ý tới người đàn ông áo đen nữa mà nhìn về phía Thất Thất: "Em ấy.... không sao chứ?"
Người đàn ông áo đen vừa giải trừ pháp trận vừa quan sát Thất Thất, miệng vẫn không quên trêu chọc thiếu chủ nhà mình: "Ố ồ, thiếu chủ, ngài thế mà lại quan tâm đứa bé này như vậy, ngài mới bao lớn đâu chứ, không ngờ bình thường lạnh như băng mà lại.... ai nha!"
Cậu bé áo đen thu hồi bàn tay vừa phóng ra hắc quang, siết nắm tay, lạnh lùng nói: "Nói nhanh một chút!"
Người đàn ông áo đen bĩu môi, rốt cuộc ngoan ngoãn nói: "An tâm đi thiếu chủ, đứa bé này không có việc gì, ba nó sẽ biết nên làm gì để cứu nó."
Cậu bé áo đen gật đầu, không nói gì nữa.
Thất Thất cảm giác âm khí xâm lấn thân thể mình ngày càng ít, cuối cùng hoàn toàn ngừng lại, nhưng đã có một phần âm khí nhập thể, nếu không phải có linh khí chống đỡ thì bé gần như đã hôn mê rồi.
Người đàn ông cầm một chiếc chuông hồn linh trong tay, sau khi thu quỷ anh vào hồn linh liền nói 'đã xong' thì đi tới chỗ Thất Thất nằm dưới đất, ngồi xổm xuống nhéo nhéo gò má bé: "Bé con, nói cho ba của con biết ta và thiếu chủ đã mang quỷ anh đi, cứu con chính là giúp ba con một đại ân, con nói ba con phải nhớ kĩ ân tình này. Còn nữa, nói ba con phải đề cao năng lực, thế đạo đã bắt đầu rối loạn." Sau khi nói xong, người đàn ông xoa đầu Thất Thất: "Đừng dùng linh khí chống cự, ngủ một giấc thật ngon, ba con biết làm sao để cứu con tỉnh lại."
Thất Thất chớp chớp mắt nhìn mặt đối phương, cuối cùng không thể khống chế hôn mê bất tỉnh.
Lúc này người đàn ông mới đứng dậy ôm cậu bé áo đen đang định đi tới: "Ôi chao ôi thiếu chủ, hiện giờ ngài không còn thời gian đi tới xem cậu bé đó nữa đâu, ba nó đã sắp tới, chúng ta phải nhanh chóng rời đi, bằng không sẽ bị coi là hung thủ, như vậy lại phải lãng phí thời gian giải thích rõ ràng nữa." Sau đó ôm cậu bé áo đen đang nhìn chằm chằm Thất Thất bay đi.
Lúc Địch Hạo chạy tới nơi liền nhìn thấy Thất Thất cùng Lương Tiếu nằm dưới đất, mà xung quanh hiển nhiên có dấu vết tạo thành pháp trận, chỉ là không biết đã bị ai phá hỏng.
"Thất Thất!" Địch Hạo lo lắng gọi một tiếng rồi nhanh chóng chạy tới bên người bảo bối nhà mình, kiểm tra cẩn thận. Cùng lúc đó, Khâu Viễn cũng chạy tới bên người Lương Tiếu, đặt tay dưới mũi bé kiểm tra, sau đó thở phào nhẹ nhõm---- may mắn vẫn còn hơi thở.
Một lát sau, Địch Hạo kiểm tra xong thân thể Thất Thất thì cẩn thận quan sát trận pháp bị phá ở xung quanh, chậm rãi thở phào một hơi, chỉ là sắc mặt vẫn khó coi như cũ.
Khâu Viễn ôm Lương Tiếu đi tới, cũng rất lo lắng cho Thất Thất: "Thất Thất thế nào?"
Địch Hạo ôm lấy Thất Thất: "Nó không sao." Sau đó nhìn thoáng qua Lương Tiếu trong lòng Khâu Viễn: "Đưa Lương Tiếu tới bệnh viện trực thuộc sở Cảnh Sát đi, tôi nhớ bộ đặc biệt có phòng bệnh chuyên môn ở đó, cậu bé đã bị rút quá nhiều sinh khí, cần được người của bộ đặc biệt chăm sóc."
"Vậy còn Thất Thất thì sao? Không cần đưa tới bệnh viện à?" Khâu Viễn nghi hoặc.
Địch Hạo lắc đầu nhìn Thất Thất trong lòng: "Tình huống của Thất Thất không giống với Lương Tiếu, nó bị trận pháp công kích, cần phải giải trận, muốn giải trận thì không cần phải tới bệnh viện." Nói xong, Địch Hạo mím môi: "Anh gọi điện cho Tần Chí, bảo anh ta tới nhà Bành Vũ."
"Hả? Gọi cho A Chí? Còn muốn cậu ta tới nhà Bành Vũ? Vì sao chứ?" Khâu Viễn khó hiểu nói.
Địch Hạo không vui trừng mắt: "Bảo anh gọi thì anh cứ gọi đi!" Lửa giận đặc biệt lớn.
Khâu Viễn không dám hỏi nữa, vội vàng gọi Tần Chí tới nhà Bành Vũ, đồng thời báo địa chỉ nhà Bành Vũ mà Địch Hạo nói cho đối phương biết. Tần Chí nghe nói Thất Thất hôn mê bất tỉnh lập tức gác lại công việc, cầm áo khoác nhanh chóng rời đi, bỏ lại vị khách hàng đang trao đổi.
Địch Hạo cũng gọi cho Bành Vũ một cuộc điện thoại, không nói rõ tình huống mà chỉ bảo Bành Vũ nhanh chóng quay về nhà, anh cần dùng tụ linh trận. Bành Vũ nghe tới đây liền không hỏi thêm gì nữa, lập tức bỏ tư liệu trong tay xuống, biểu tình nghiêm nghị chạy về nhà.
Rời khỏi vườn trẻ Thần Tinh, Địch Hạo ôm Thất Thất ngồi ở ghế phó lái, Khâu Viễn thận trọng đặt Lương Tiếu vào ghế xe, sau khi ngồi vào ghế lái thì có chút khó xử----- anh muốn đưa Lương Tiếu tới bệnh viện, Địch Hạo thì cần tới nhà Bành Vũ, nhưng xe thì chỉ có một, nên làm sao bây giờ? Cũng không thể để Địch Hạo đang ôm Thất Thất hôn mê đi tìm xe khác.
Địch Hạo nhìn thoáng qua Khâu Viễn, mở miệng nói: "Đưa Lương Tiếu tới phòng bệnh của bộ đặc biệt trước, thuận tiện gọi điện bảo nhóm Từ Tử Hạo dẫn mẹ của Lương phu nhân qua đó. Chuyện của Thất Thất không cần quá gấp, anh đưa người đi trước rồi chở chúng tôi qua nhà Bành Vũ."
Khâu Viễn gật đầu, vội vàng lái xe rời đi.
Tần Chí vừa lái xe vừa gọi điện cho Tần Hiểu, bảo cậu nhóc tới vườn trẻ đón Chu Diệu về, thuận tiện giải quyết chuyện hai đứa bé mất tích. Sau khi cúp máy, Tần Chí nới lỏng cà vạt, trong lòng có chút hỗn loạn, nghĩ tới Thất Thất đang hôn mê bất tỉnh, tốc độ lái xe của anh lại nhanh hơn một chút.
Sau khi sắp xếp cho Lương Tiếu xong, lúc Khâu Viễn chở Địch Hạo cùng Thất Thất tới nhà Bành Vũ thì Tần Chí cùng Bành Vũ đã có mặt ở nhà.
Nhìn thấy Địch Hạo ôm Thất Thất đi tới, sắc mặt Tần Chí có chút không tốt hỏi: "Thất Thất không sao chứ?"
Địch Hạo gật đầu ôm Thất Thất nói với Bành Vũ: "Mở tầng hầm ra đi, tôi cần dùng tụ linh trận."
Bành Vũ cũng sốt ruột nhìn Thất Thất, nghe vậy lập tức lấy chìa khóa muốn mở tầng hầm.
Địch Hạo ôm Thất Thất đi theo phía sau, Tần Chí cùng Khâu Viễn cùng theo xuống. Bành Vũ mở đèn dưới tầng hầm, một mảnh sáng choang, tầng hầm rất sạch sẽ, xem ra rất thường xuyên quét dọn, vị trí chính giữa đặt một chiếc giường ngọc, xung quanh có rất nhiều đường vân, Địch Hạo đặt thất Thất nằm trên giường.
Bành Vũ nhịn không được nhíu mày hỏi: "Tiểu Hạo! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Làm thế nào Thất Thất mới tỉnh lại, phải dùng tới tụ linh trận mới được à?"
Địch Hạo thở dài: "Không cần lo lắng, Thất Thất chỉ bị trận pháp âm dương công kích mà thôi, muốn giải trận rất dễ."
"Vậy phải làm sao mới giải trận được?" Bành Vũ hỏi.
Địch Hạo nhìn thoáng qua Tần Chí, trầm mặc, một lát sau mới hít sâu một hơi nói: "Muốn giải âm dương trận thì cần phải điều hòa âm dương, người trúng công kích cần có tiên huyết của hai người huyết mạch chí thân để đạt được hiệu quả điều hòa âm dương, ngoài ra còn cần một lượng linh khí lớn để tẩy trừ âm khí nhập thể."
Bành Vũ hít một ngụm khí lạnh: "Hai người huyết mạch chí thân? Ông đi đâu tìm người cha khác của Thất Thất chứ.... ách."
Tuy Bành Vũ đã lập tức ngậm miệng nhưng Tần Chí cùng Khâu Viễn vẫn luôn chăm chú lắng nghe đều nghe thấy rõ ràng lời Bành Vũ nói, trong lòng Khâu Viễn cực kỳ rung động, anh đột nhiên nghĩ tới lý do khi không Địch Hạo lại bảo mình gọi Tần Chí tới đây, không khỏi quay đầu nhìn qua.
Lúc này Địch Hạo cũng nhìn về phía Tần Chí, bất đắc dĩ thở dài nói: "Đã tìm được rồi."
"Cái gì!"
"Cái gì?"
Một là tiếng kinh hô của Bành Vũ, một là âm thanh mê mang của Tần Chí.
Bầu không khí đột nhiên lặng im, Bành Vũ theo tầm mắt Địch Hạo nhìn qua Tần Chí, không dám tin mà chỉ thẳng anh ta, run run mở miệng: "Anh.... anh anh anh.... anh ta chẳng lẽ là...."
[end 69]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro