chap 6
Có một lần tôi và Phuwin đang đi cùng nhau thì bị bọn xã hội đen bắt cóc để tống tiền công ty JD, tôi có thể không mở miệng, để lũ người bại hoại này chụp ảnh khỏa thân của Phuwin, sau đó đày đọa Phuwin.
Thế nhưng, tôi lại mở miệng nói cho bọn chúng tôi là Phuwin, đồng thời yêu cầu bọn chúng thả Phuwin đi.
Chuyện sau khi Phuwin rời khỏi đó, tôi đã không muốn nhớ nữa, tôi chỉ nhớ rõ khi tôi tỉnh lại nhìn thấy Joong là đang ở trong bệnh viện. Hắn không thèm quan tâm tôi bị đám người kia làm gì, trên người tôi bị bao nhiêu vết thương, hắn càng không quan tâm tâm trạng hiện giờ của tôi ra sao, khi tôi nhìn hắn là hắn đang dùng một ánh mắt băng lãnh trách cứ nhìn tôi.
Câu đầu tiên mà hắn mở miệng nói với tôi là, ‘ Ngươi có biết vì ngươi dẫn sai đường cho nên Phuwin mới bị hoảng sợ? ’
Khi đó lòng tôi thoáng lạnh, trước đây tôi chỉ cho rằng Joong chỉ xem tôi là thế thân của Phuwin, dù có ủy khuất nhưng tôi chỉ có thể nhẫn nhịn, thế nhưng hắn nói ra lời này tôi mới hiểu rõ vị trí của mình.
Nói trắng ra Phuwin là con hồng bài của công ty giải trí hàng đầu JD nên không được tổn thương, lời giải thích này đối với tôi mà nói chỉ là dư thừa, lòng tôi đã chết, có cứu cũng không thể.
Cho nên tuy Pond đánh tôi một quyền, thế nhưng, tôi tuyệt đối không hận. Người tôi hận, chỉ có một, đó chính là Joong Archen.
“Dunk, Dunk em dậy uống thuốc đi, cứ để như vậy không tốt cho thân thể đâu, ngoan, uống thuốc nào.”
Thanh âm của Joong vang lên bên tai, mà tôi lúc này mệt mỏi đến mắt cũng không mở ra được, tôi mặc kệ hắn, hơi nghiêng đầu không muốn nghe tiếng hắn nói.
“Dunk, em không thể không uống thuốc a, ngoan, dậy một lát đi, một chút được không?”
Hắn vẫn tiếp tục làm phiền bên tai, không thể để tôi một mình sao? Tôi vẫn không để ý tới hắn.
Thế nhưng, giây tiếp theo, tôi đột nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ lôi dậy, sau đó bị bóp hàm bắt mở miệng, một viên thuốc vừa rơi vào miệng đã bị dòng nước đổ vào cuốn trôi xuống họng.
“Khụ khụ khụ khụ! !”
Tôi bị tập kích thình lình khiến cho đầu óc choáng váng, nước chảy vào cả khí quản, khiến tôi ho khan không ngớt.
“Dunk, xin lỗi, xin lỗi.” Joong vỗ lưng tôi, nỗ lực khiến tôi giảm bớt thống khổ.
“Xin lỗi Dunk, tại em không chịu uống thuốc, tôi chỉ muốn em hạ sốt, cứ tiếp tục để vậy sẽ rất nguy hiểm, thực sự xin lỗi em.” Ngữ khí của hắn có vẻ rất yêu thương, thế nhưng hành vi bạo lực vừa rồi khiến tôi không thể tin tưởng lời hắn nói.
Tôi suy yếu giơ tay lên, muốn đẩy hắn ra, thế nhưng lại bị hắn bắt được cánh tay, sau đó cả người bị hắn kéo vào trong ngực.
“Dunk, tôi ôm em em sẽ không khổ sở như vậy nữa, đều là họa do tên Pond kia gây ra, em yên tâm tôi sẽ không bỏ qua cho hắn đâu.”
Tôi vô lực giãy dụa, chậm rãi mê man trong lòng hắn, cả đêm tôi ngủ không an ổn, cơn ác mộng đáng sợ kia vẫn không buông tha cho tôi.
Tôi nhìn thấy vô số khuôn mặt dữ tợn đang lôi kéo tôi, xé rách quần áo tôi, gặm cắn cơ thể tôi. Trên người đau quá. Ngực càng đau nhức hơn.
Khóe mắt tôi đã ươn ướt, lúc tôi cảm giác được một đôi bàn tay ấm áp đang giúp tôi lau đi hàng lệ, bên tai tôi vẫn vờn quanh hai chữ ‘xin lỗi ’.
“Cậu Natachai. Cậu thấy đỡ hơn chưa?”
Khi tôi vừa tỉnh dậy liền nghe được tiếng của người hầu ngày hôm qua, thanh âm của Daou, tôi cựa mình, mùi mồ hồi khiến tôi vô cùng khó chịu, thế nhưng toàn thân vẫn vô lực như quả bông.
“Thiếu gia sáng sớm đã ra khỏi nhà rồi, dặn em nói lại cho cậu biết buổi trưa thiếu gia sẽ về, em đã chuẩn bị cháo rồi, cậu ăn trước đi đã.” Hắn nói.
“Tôi muốn tắm.” Tôi nói.
“Cậu còn đang nóng rần lên này, hiện tại không thể tắm.” Hắn có chút kinh hoảng nói.
Tôi không để ý đến hắn, xốc chăn lên, muốn xuống giường, thế nhưng hai chân mềm nhũn vừa đụng tới đất đã ngã sấp xuống.
“Sao lại không nghe lời như thế?” Một thanh âm khiến tôi kinh sợ vang lên trên đỉnh đầu.
“A, Blue thiếu gia.” Daou tựa hồ cũng rất kinh ngạc, xem ra hắn cũng không chú ý tới sự xuất hiện của Blue.
“Ngươi đi ra ngoài trước đi.” Blue nói xong tôi liền nghe được thanh âm Daou ra ngoài.
Tôi bò trên mặt đất không hề động, đối với Blue tôi ngoại trừ sợ hãi thì không còn gì khác.
“Dunk, cậu ta không biết em tới” Hắn tựa hồ là đang giải thích với tôi.
“Cậu ta không để cho em tới.” Hắn còn nói.
Tôi không để ý đến hắn tiếp tục bò trên mặt đất.
“Đứng lên đi, bò ở chỗ này bệnh tình sẽ nặng thêm.” Ngữ khí hắn vô cùng ôn nhu, điều này làm cho tôi rất không quen, hắn đối xử với tôi chưa từng ôn nhu như vậy.
Tay hắn đụng tới cánh tay của tôi lại bị tôi lập tức tránh ra.
“Cậu hận tôi sao?” Blue thở dài hỏi.
Tôi lắc đầu, đây là lời nói thật, tôi chỉ hận một mình Joong, tuy rằng Blue cũng không phải thứ gì tốt, thế nhưng hắn trong lòng tôi vẫn chỉ là một người đáng sợ, cho nên cũng không khiến tâm tình tôi tuyệt vọng và thê thảm.
Đột nhiên, tôi cảm giác được tay hắn sờ đôi mắt mình, tôi muốn né tránh lại bị hắn đè lại không thể động đậy.
“Con mắt thật sáng, nếu như lúc đó không phải tôi, cậu sẽ không trở về, cũng sẽ không mất đi ánh mắt này, không phải sao? Cậu vì sao không hận tôi?” Trong giọng nói của Blue tràn đầy thương tiếc.
Đúng vậy, lúc đó là Blue tìm được tôi trở về. Trước khi tôi mất đi ánh sáng, kỳ thực tôi đã rời khỏi Joong rồi, tôi vốn chuẩn bị trốn thoát, bởi vì lòng tôi từ lâu đã chết, tôi muốn rời xa Bangkok, đến một nơi hẻo lánh để sống nốt quãng đời còn lại, không để bọn họ tìm được. Thế nhưng, Blue đã bắt được tôi ở nhà ga, hắn bắt tôi đi theo hắn, hắn nói hắn yêu tôi, hắn muốn chăm sóc tôi, hắn nói hắn đối xử với tôi không tốt là vì hắn đố kị với Joong. Kỳ thực hắn yêu tôi.
Hắn đã lừa tôi.
Ngay khi tôi trở về, tôi mới phát hiện hắn yêu Phuwin.
Hắn là một kẻ rất giỏi che dấu tình cảm, cũng là kẻ duy nhất khiến tôi không thể nhìn thấu.
Đột nhiên, bờ môi của hắn hôn lên trán tôi, sau đó theo cái trán, hôn lên hàng mi, mắt trái, mắt phải.
“Tôi yêu cậu, cậu không tin sao?”
Tôi lắc đầu, hắn thở dài, âu yếm gương mặt tôi, tôi cảm giác được khí nóng của hắn phả trên mặt, đột nhiên ngoài cửa truyền đến thanh âm của Joong.
“Buông ra! ! Blue! !” Joong đi tới rất tức giận, nói đến tên Blue mà nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng Blue không có buông, hắn ôm chầm cơ thể của tôi, sau đó nói một câu khiến tôi kinh ngạc: “Joong, trả Dunk cho tôi đi.”
“Joong, trả Dunk cho tôi đi!” Blue nói thêm một lần, hơn nữa ôm cánh tay của tôi rất chặt.
“Cậu đừng nằm mơ! !” Tôi nghe được thanh âm của Joong hét lên, từ khi tôi trở về đến bây giờ, lần đầu tiên nghe được Joong dùng thanh âm gầm rú lớn như vậy.
Trước đây hắn cũng rống với tôi lớn như vậy, mỗi lần hắn lớn giọng là tôi biết hắn đang bực bội, hơn nữa thông thường khi hắn tức giận đều phi thường không dễ chọc, cho nên tôi luôn cẩn thận không để hắn phát giận. Nếu như một ngày nào đó hắn vì chuyện không đâu mà giận chó đánh mèo đến tôi, tôi sẽ lén trốn đi, làm bộ không bị hắn phát hiện. Thế nhưng sự thực chứng minh cách này cũng không có hiệu quả, Joong có thể dùng bất luận lý do gì, bất luận cái cớ gì giận chó đánh mèo lên tôi, sau đó ra tay đánh tôi như đánh kẻ thù.
“Tôi sẽ không buông Dunk ra, tôi thương cậu ấy.” Blue vẫn không sợ Joong, vẫn hiên ngang lớn mật, hắn luôn mồm nói yêu tôi nhưng thật ra tôi lại nghĩ rất khôi hài.
“Mày thương em ấy? Mày từ nhỏ đến lớn ngoại trừ đánh đánh giết giết cái gì cũng không biết, mày biết cái gì gọi là yêu?” Joong thực sự tức giận, thanh âm của hắn vang vọng khắp nhà đến nỗi có thể cảm nhận được những chấn động trong không khí.
Hắn không nói như vậy tôi thiếu chút nữa đã quên, Joong và Blue là bạn từ nhỏ lớn lên, hai người bọn họ là cùng năm sinh. Đừng nhìn thấy Blue toàn thân đầy khí chất lưu manh, hắn cũng là một thiếu gia quyền quý con nhà tài phiệt đó.
Nhưng mà hoàn cảnh gia đình của Blue khác xa với Joong, tập đoàn GMN là tập đoàn tài chính lớn nhất Thái Lan, bởi vì luôn có những nhà đầu tư tài chính ra vào công ty, cho nên xã hội đen và thế giới ngầm cũng cấu kết không ít. Blue từ nhỏ đã được đào tạo khác với Joong, Blue phải học các loại quyền pháp, bao gồm thuật bắn súng và các loại ám khí.
Cho nên hắn so với Joong nhìn qua hoàn toàn không khỏi có sự chênh lệch khá lớn, Blue thoạt nhìn da rất đen, toàn thân cơ thể đều đen như vậy, đi bên cạnh Joong như một người hầu cận vậy.
Nói thế nhưng Joong cũng không phải hoàn toàn yếu đuối, hắn chỉ là không muốn biểu lộ ra mà thôi, tôi đã nhìn thấy sức mạnh của hắn, đồng thời mặc cảm.
“Mày buông em ấy ra cho tao! Em ấy là của tao!! Vĩnh viễn đều là của tao! !” Joong xông lên bắt đầu kéo tôi ra, thế nhưng Blue cũng không có buông cánh tay lực lưỡng ra, hai người xem tôi trở thành món đồ chơi cứ giằng qua kéo lại khiến cơ thể tôi như muốn bị chặt làm đôi.
“Tao không buông! Tao sẽ không buông tay! !” Blue giống như dã thú đang bảo vệ bữa ăn của mình gắt gao ôm tôi, không cho Joong lôi tôi đi.
“Mày tên khốn này, mày làm đau Dunk rồi! !” Joong hổn hển nói.
“Làm cậu ấy đau chính là mày, mày buông tay, cậu ấy sẽ không đau nữa! !” Blue hét lại.
Tôi thở dài, kỳ thực nếu như muốn cho tôi không đau, tôi hy vọng hai người bọn họ đều buông tha cho tôi. Ở giữa hai bọn họ, tôi cuối cùng vẫn là thụ thương, trước đây đến bây giờ đều là như vậy, hai người bọn họ ai tôi đều không thể trêu vào, cũng không muốn đụng, thế nhưng vì sao bọn họ vẫn không chịu tha cho tôi?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro