CHƯƠNG 1: NHỮNG kẻ thuộc về ánh sáng

Ngôi trường Quốc tế Ánh Dương là nơi quy tụ con em của những gia đình danh giá nhất thành phố. Nằm nép mình bên triền đồi phía Đông, ngôi trường mang dáng dấp của một viện quý tộc với kiến trúc cổ điển châu Âu, sân trường lát đá trắng xen kẽ những hàng cây phong cao vút, và một đài phun nước hình nguyệt quế đặt chính giữa quảng trường lớn. Đó là thế giới của ánh sáng – nơi những đứa trẻ sinh ra để tỏa sáng.

Và Hạ Vy không thuộc về nơi đó.

Buổi sáng đầu tiên của kỳ hai lớp 11, cô đứng ở cổng trường, áo đồng phục còn mới nguyên, quai cặp đã cũ sờn. Ánh mắt Hạ Vy quét một vòng khung cảnh lộng lẫy ấy – không phải ngưỡng mộ, cũng không là ghen tị – chỉ là một khoảng lặng thản nhiên.

Cô đến sớm. Quá sớm. Sân trường còn thưa thớt, chỉ có vài học sinh đi ngang qua cô, không ai để tâm. Cô ngồi trên ghế đá gần cổng, đặt túi xuống và rút một quyển sách ra đọc, như để tự trấn an mình rằng đây không phải lần đầu cô là người xa lạ ở một nơi quá đỗi quen thuộc với người khác.

Hạ Vy là học sinh học bổng. Thành tích của cô đủ nổi bật để được tuyển thẳng vào đây mà không cần phỏng vấn. Nhưng ngôi trường này không chỉ đo đếm bằng điểm số – nó là một thế giới song song, nơi những mối quan hệ, tiền tài và địa vị xã hội quyết định vị trí của một học sinh trong ánh nhìn của mọi người.

Tiếng xe ô tô dừng trước cổng vang lên khiến cô ngẩng đầu. Một chiếc Mercedes đen bóng mở cửa. Từ trong xe, một cô gái bước xuống, váy đồng phục được may riêng theo phom dáng riêng, túi xách hiệu, mái tóc uốn nhẹ, và đôi giày cao gót gọn gàng. Cô ấy không cần nói gì – chỉ cần đứng đó, là đủ để mọi ánh mắt hướng về. Đó là Lâm Nhã.

Ngay phía sau, một nhóm nữ sinh ùa đến chào hỏi, ríu rít quanh cô như một trung tâm hấp dẫn tự nhiên. Cảnh tượng ấy khiến Hạ Vy thầm nhận ra rằng mình đã bước vào một nơi mà thứ hạng không được sắp xếp theo bảng điểm.

Khi tiếng chuông báo vào lớp vang lên, Hạ Vy được giáo viên chủ nhiệm dẫn đến lớp 11C. Cô đứng trước bảng, cúi đầu nhẹ chào cả lớp:

"Xin chào, mình là Hạ Vy. Mong được làm quen."

Lớp học im lặng vài giây rồi bắt đầu rộ lên tiếng bàn tán rì rầm. Có ai đó nói nhỏ: "Học sinh học bổng đấy. Nghe đâu nghèo lắm." Một người khác thì cười mỉa: "Chắc giỏi văn lắm nhỉ, nhìn mặt trầm trầm như nhà thơ."

Cô không phản ứng. Giáo viên chỉ cô về bàn cuối cạnh cửa sổ – chỗ trống mà cả lớp chẳng ai muốn ngồi vì nắng hắt vào mỗi sáng.

Hạ Vy ngồi xuống, mở sách. Cô lặng lẽ quan sát mọi thứ mà không để lộ một cảm xúc rõ ràng nào. Nhưng cô thấy hết – những ánh mắt khinh miệt, những cái liếc nhẹ, cả việc cô bạn ngồi bàn trên khẽ kéo ghế ra xa như sợ bị lây "nghèo".

Buổi học đầu tiên trôi qua chậm chạp. Ra chơi, không ai bắt chuyện. Cô rút tai nghe, nhưng không bật nhạc – chỉ giả vờ như đang nghe để né tránh ánh mắt tò mò. Cô biết cách bảo vệ mình khỏi tổn thương – bằng im lặng và phòng bị.

Và rồi…

Trần Kha bước vào lớp.

Cửa lớp mở ra, giáo viên hiệu phó đích thân dẫn cậu vào. Cả lớp như bị thôi miên. Trần Kha không giống với bất cứ ai ở đây. Áo sơ mi trắng, quần tây xám, cặp kính mỏng và một gương mặt có chiều sâu như nhân vật bước ra từ tiểu thuyết phương Tây.

"Đây là Trần Kha, du học sinh mới từ Mỹ về. Sẽ học tại lớp 11C từ hôm nay."

Một tràng vỗ tay nổi lên – không phải để chào đón, mà vì không thể kiềm được sự ngưỡng mộ.

Ánh mắt Trần Kha đảo qua lớp. Dừng lại. Nơi bàn cuối. Nơi duy nhất có người không ngước nhìn cậu – Hạ Vy.

Giáo viên chỉ cậu xuống chỗ trống cạnh cô. Trần Kha gật đầu, bước xuống. Mỗi bước chân đều có ai đó dõi theo. Nhưng ánh mắt cậu – vẫn dừng ở một người.

Khi cậu ngồi xuống cạnh, Hạ Vy không quay đầu. Cô vẫn đọc sách.

"Xin chào," Trần Kha lên tiếng.

Cô gật đầu nhẹ: "Chào bạn."

Đó là lần đầu họ nói chuyện. Ngắn gọn. Nhưng đủ để một sợi chỉ đỏ mảnh khảnh buộc vào hai đầu ngón tay họ – âm thầm, không ai biết.

Hạ Vy không biết, từ khoảnh khắc đó, một trò chơi định mệnh đã âm thầm bắt đầu.
                   tiếp........

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bchi#beyu