Tạm đặt là 5

Post by : Hải Nam Nguyễn

Chương 19

Quang xách túi hành lý to uỳnh của Vân Anh vào đến sân, còn hai gã đàn em của Tâm “ma xó” cũng đang phải vác một đống đồ mà cô nàng tha về sau chuyến đi chơi…Tâm nhìn Quang, hỏi xoáy : 

- Sao ! 5 năm xa nhà nay trở về ! vẫn còn nhớ đường đấy chứ ??

Quang thở dài, tặc lưỡi đáp trả ông anh :

- Cũng may là em có trí nhớ tốt, mà thông báo với anh, cái tiệm thu mua phế liệu của anh người ta phá đi xây khách sạn rồi…

Nghe Quang nói vậy, đoán là thằng bé đã biết hết mọi chuyện, Tâm nhìn vào mắt nó nhận thấy ở đó có một sự bằng lòng và lớn mạnh hơn rất nhiều, Tâm rất tự hào vì cậu em trai và thấy rằng những lo sợ của mình thực sự là thừa :

- Hôm nào anh phải về đó, thuê phòng VIP ngủ mới được, dù sao nó cũng được xây trên đất nhà mình mà…

- Thôi…hai đứa vào rửa tay rồi ăn cơm…chuyện trò gì hỏi nhau sau cũng được..

Tiếng ông Phi vang lên cắt ngang câu chuyện…

Đêm hôm đó, sau bữa cơm, bao nhiêu dự định của Vân Anh : nào là đi uống nước mía, nào là đi hát Karaoke, khoe váy mới …đều tiêu tan, thay vào đó là việc cô nàng ngủ gục ngay trên ghế sofa sau khi vừa được tắm rửa mát mẻ xong, báo hại Tâm “ma xó” phải bế cô nhóc lên tầng 2 rồi nhẹ nhàng đặt lên giường, bật điều hòa, đóng cửa sổ và tắt điện cho cô bé ngủ.

Xuống nhà, thấy Quang vừa đi mua xoài về để làm món xoài dầm đánh đá cho Vân Anh, Tâm dặn nhỏ :

- Con bé đi ngủ rồi, chắc nó mệt vì phải đi xa…

- Vậy à anh !! tưởng thế nào, thế mà còn đòi đi hát nữa kia đấy…

- Em có mệt không ? Tâm hất đầu….

- Không…em bình thường mà…Quang đáp tỉnh bơ…

- Vậy ra ngoài, đi ăn tối với anh ? 

Thấy Tâm “ma xó” nháy mắt, Quang dần dần hiểu ra vấn đề :

- 10 giờ rồi đó nha, mà vừa ăn cơm xong, anh không thấy no sao ?

- No gì !! mùa hè, anh hay bị đói vào ban đêm lắm, sao, chú có đi không để anh lấy xe ?

- Đi thì đi chứ em có sợ gì nào…anh lấy xe đi, em lên thay bộ quần áo…

Theo trí nhớ của Quang thì cũng rất lâu rồi hai anh em mới lại đi ăn tối với nhau, mấy lần trước, hầu như chỉ là đi ăn bán bún, tô phở cho đỡ đói rồi về bật tivi xem bóng đá, còn lần này, có vẻ như Tâm đã xem Quang là người lớn – vì thế hai anh em đi nhậu…

Dựng ô tô ở tít bên kia đường, Tâm và Quang xuống xe đi bộ vào một quán vỉa hè gần hồ Lệ Thủy, quán không sang, nhưng đồ ăn ở đây lại đặc biệt ngon hơn so với nhiều nhà hàng, mấy lần đi nhậu với bọn đàn em, Tâm toàn trêu bà chủ quán rằng muốn mời bà về nhà hàng mình làm bếp trưởng, nhưng bà ấy đòi lương 200 triệu một tháng cao quá nên Tâm đành thôi…

- Bà chủ cho một bộ đồ ngon nha, xào thêm ít bò với hành tây nữa, bà xem thế nào nếu được thì chuyển về chỗ con làm bếp trưởng ? Tâm lại trêu bà chủ quán..

- Tôi nói với cậu rồi, mỗi tháng mà cậu trả cho tôi được 200 triệu thì tôi sẽ về ngay, dẹp cái tiệm này đi luôn…Bà chủ quán cũng vừa cười vừa trêu lại…

Tâm cười với theo, đoạn gã quay sang hỏi Quang :

- Bia chứ hả ? hay là Coca…

- Anh gọi gì, em uống cái đó…Quang trả lời theo kiểu tùy anh chọn.

Một két bia Heineken được mang ra, Quang lau bát, nhúng đũa rồi loay hoay đi tìm cái mở bia, thấy thằng em lóng ngóng, Tâm cười :

- Đàn ông con trai gì mà kém, đưa đây anh mở cho nào…

Rồi cứ thế Tâm lấy hai chai, kẹp hai nắp vào nhau theo cách sử dụng đòn bẩy, mở bia cho Quang xem.

- Học đi, rất cần cho sau này đấy…

Quang mím môi, mỉm cười, gật gù ra điều đồng ý, hắn gắp đá vào cốc rồi rót đầy cốc bia.

- Lâu lắm rồi, hai anh em mình mới có dịp ngồi riêng với nhau, cốc đầu hết nhé…Tâm hất cằm, muốn xem thái độ cậu em thế nào…

- Uhm, hết thật đó hả ? Quang ái ngại…

- Ô hay ! Anh Tâm mà biết nói đùa à ?

- Là anh cho phép đó nha…hết thì hết, nào…lên…

Hóa ra lâu nay vì điều kiện không cho phép, với lại đang là học sinh nên Quang không mấy khi được nhậu nhẹt bia rượu, chứ thực ra tửu lượng của gã là rất khá, đêm nay được anh Tâm cho uống thả phanh, Quang quyết sẽ chứng tỏ mình đã là người lớn và không thua ông anh là bao nhiêu trong cái khoản này…

- Anh đã liên hệ với một số anh em bạn bè ngoài Hà Nội và thuê nhà cho em ở gần trường rồi, hôm sau nhập học, chỉ cần mình ra đó chuyển đồ vào là xong. Tâm mở chuyện...

- Vậy à anh ! tốt quá, em cũng thích ở ngoài vì quen rồi, chứ ở trong ký túc em thấy không quen lắm…

- Anh biết tính chú mày thích sống một mình mà, còn một điều nữa, mai lên ngân hàng làm một cái thẻ ATM, khi nào hết tiền thì gọi điện cho anh, anh chuyển khoản cho. Mỗi tháng anh cho em 3 triệu không tính tiền nhà, nếu không đủ thì cứ gọi về anh sẽ lại gửi ra…

- 3 triệu kia ạ ? không cần nhiều vậy đâu, một mình em làm sao tiêu hết được ? Quang phân bua…

- Hà Nội là nơi tiêu tiền, em cứ ra đó sống một thời gian thì sẽ hiểu, nếu không tiêu hết thì cứ để dành lại, sau này muốn mua gì thì mua…

Đoạn, Tâm rút trong túi quần bên trái ra một chiếc điện thoại Nokia 1100i, đang rất thịnh hành vào thời điểm đó :

- Em cũng lớn rồi, cái này nên có để tiện liên lạc, trong này cũng đã có sẵn sim và lưu số của anh rồi, nếu chưa biết nhiều thì hỏi thêm Vịt con nhé !!

- Anh mua cho em mấy đồ này, bác Phi có nói gì không ? Quang đưa tay nhận chiếc điện thoại nhưng trong lòng đầy lo lắng, dẫu sao nó vẫn cho rằng mình chỉ là một kẻ ở nhờ, còn Tâm là kẻ làm thuê… 

- Em yên tâm, chuyện lo cho em đi học, anh đã bàn cả với bác rồi, cái này là anh mua bằng tiền của anh, bác Phi sẽ không nói gì đâu…anh cũng đã biết chuyện bác ấy yêu cầu em sau khi học Đại Học xong phải về Hải Phòng để phụ giúp anh, không cần đâu, sau khi học xong, em thấy chỗ nào hợp thì cứ vào đó làm…

- Anh này…

- Sao vậy ? Rót bia đi chứ, bộ định câu giờ hả ? Bà chủ, cho thêm bát tiết măng nữa nhé...

- Thực sự…em cảm ơn anh rất nhiều, nếu không có anh…

Không để Quang nói hết câu, Tâm giơ cốc bia vừa được rót đầy lên trước mặt gã đàn em, cắt lời : 

- Em biết với anh trong cuộc sống điều gì là quan trọng nhất không ? 

Quang ngu ngơ, không hiểu, lắc đầu…

- Chính là tình nghĩa, ai có ơn với anh, cả đời anh sẽ trả…

Rồi đưa cốc bia lên uống cạn trước đôi mắt tò mò của Quang, Tâm nhẹ nhàng đặt cốc bia xuống, nói tiếp :

- Có lẽ em không biết, cái hôm mẹ em bị bệnh và mất ở trong bệnh viện, anh đã ở đó, anh đã hứa với mẹ em, sẽ thay cô chăm sóc và không để em chịu thiệt thòi bất kỳ điều gì. Mẹ em là người phụ nữ duy nhất không xem anh là một kẻ mất dạy, là người duy nhất mua thuốc cho anh khi anh ốm, nấu cháo cho anh ăn…cả đời này những điều đó anh sẽ không bao giờ quên…

Quang im lặng, nó không nói được gì, có lẽ những ký ức đau thương ngày xưa lại chuẩn bị hiện về…nhưng, bây giờ nó đã thay đổi, đã không sống chỉ vì quá khứ nữa, nó đã học được cách mạnh mẽ để tồn tại, sống tốt để không làm phụ lòng những người đã kỳ vọng và đặt hy vọng vào nó…

- Em cũng sẽ sống như anh ! Ai có ơn với em, cả cuộc đời này em sẽ dùng để trả ơn cho họ…Cốc bia này, em sẽ uống hết !!

Nói xong, Quang đưa cốc bia lên phía trước, ngửa cổ uống cạn…nhìn thấy Quang như vậy, Tâm phấn khích :

- Được, được, là đàn ông thì phải mạnh mẽ vậy mới đúng !! Uống tiếp chứ ??

- Uống tiếp – không say không về…

Cứ thế hai anh em xơi sạch két bia, rồi sau đó lại chuyển sang uống rượu để nâng cao nhiệt độ cơ thể, số cổ cánh, lòng mề cũng cứ thế tăng lên ầm ầm…

Uống rượu vào, lại nổi máu hát hò, Tâm cất giọng trình diễn cho Quang nghe. Lần đầu tiên Quang được nghe Tâm hát, không phải là quán karaoke mà sân khấu lại chính là quán ăn giữa đường…vừa hát, vừa hò, vừa chạm ly…sự ồn ào của hai anh em bỗng nhiên bị một đám thanh niên choai choai ngồi bên cạnh chú ý…

Hai anh em Tâm và Quang có lẽ chưa bao giờ solo một trận tốn nhiều bia và mồi đến thế, một kẻ tự nhận mình là tửu lượng khá như Tâm đêm nay cũng đã phải trầm trồ thán phục trước khả năng tiêu thụ bia của Quang “rùa” : 

- Không ngờ thằng em mình, thường ngày chẳng bao giờ đụng vào bia rượu thế mà uống cũng ghê đây…

- Ghê cái gì mà ghê, em say rồi đấy…chóng mặt lắm rồi đây này, đầu em cứ quay cuồng cuồng vậy…Quang vừa nói vừa lắc đầu lia lịa…

- Đang còn trả lời được nghĩa là chưa say đâu…mà nè, anh hỏi câu này em trả lời thật cho anh nghe nhé !

Quang mở mắt, nhìn anh Tâm :

- Có chuyện gì vậy anh ?

Tâm cười trông điệu bộ rất gian xảo :

- Vân Anh và em có tình cảm với nhau đúng không ? 

Quang im bặt, thoáng chút giật mình, nó bối rối không biết nên trả lời như thế nào vì đây là lần đầu tiên có một người hỏi nó một cách rõ ràng như vậy về chuyện tình cảm của hai đứa…

- Yên tâm đi, anh sẽ giấu cho không nói với ai đâu mà lo !!

- Sao…sao…anh…biết…? Quang lắp bắp…

- Trời, hỏi thừa ! ma xó mà ! cái gì mà chẳng biết…lâu chưa ? 

- Dạ…em..cũng…không…biết là từ khi nào…em cũng định sẽ nói với anh, nhưng…em muốn đợi thêm một thời gian nữa !

- Sợ anh mắng à ? 

- Không phải, nhưng thực ra…em…

- Ngốc ạ ! con bé Vân Anh hơi đanh đá, ương bướng một chút, nhưng nó là đứa ngoan hiền và sống tình cảm, có gì mà anh phải phản đối chứ ? 

- Cái em sợ…là…bác Phi, dù sao em cũng chỉ là…

Đang cầm chai rượu để rót vào ly cho mình, nghe thấy những lời này từ Quang, Tâm vội đặt xuống, đôi mắt xoáy vào cậu em :

- Là gì ?? Là thằng ở nhờ à ? Mình nợ người ta thì sau này đem sức ra mà báo ơn, tại sao lại có cái suy nghĩ ấy ? 

- Ý em không phải vậy…nhưng mà…em…không được như anh…

Tâm cười nhạt :

- Anh có cái gì mà em bảo không được như anh ? Bỏ học, sống lang thang, phiêu bạt, tiền án tiền sự ?

- Nhưng..ít ra bây giờ anh đã thành đạt và đang quản lý cả một nhà hàng…

- Nhà hàng ấy không phải của anh ! vài năm nữa sau khi ra trường và có tấm bằng kinh doanh trong tay, em chắc chắn sẽ hơn anh cho mà xem…đừng có tự ái vặt như thế, hãy mạnh mẽ lên, phải đặt niềm tin vào chính bản thân mình...

- Em biết rồi…em sẽ cố gắng học !! nhưng mà em thích cái kiểu một tuần học hai buổi mà vẫn có bằng kinh tế như anh ấy…

- Mày trêu anh đấy à ?? Haha !! thì đã sao nào, anh không đi học nhưng vẫn có bằng đấy, có làm sao đâu…

Nói đến đây, hai anh em lại cười ầm lên…uống nốt ly rượu cuối, Tâm “ma xó” gọi với ra đằng trước kêu bà chủ quán tính tiền…

Một buổi tối ngắn ngủi nhưng Tâm và Quang đã tâm sự được rất nhiều điều, hơi ngà ngà men say, lúc đứng dậy, Tâm vô tình làm đổ mấy cái ghế, gã cười thản nhiên :

- Mẹ !! mới uống có thế mà hình như mình đã say rồi hay sao ấy ?? xin lỗi bà chủ quán nhé !!

Bà mập chỉ nhìn Tâm mỉm cười, lắc đầu ngao ngán, dẫu sao Tâm cũng là khách quen của quán nhà bà…

Hai anh em chân trước đá chân sau, lảo đảo díu nhau đi sang đường về phía chiếc ô tô.

Nhưng khi mà điệu cười xa xả của Tâm còn chưa dứt thì khi ngước lên, trước mặt hắn và Quang lúc này là 4,5 tên thanh niên ngồi nhậu cùng quán lúc nãy, một tên trong số này lầu bầu :

- Mẹ nó ! đang buồn chuyện tạch lô, đi nhậu thì lại gặp ngay cái thằng này, nhìn nó ngứa mắt đéo chịu được…

Tâm mở một mắt ra, đứng thẳng người dậy, hỏi nhỏ :

- Sao ! có chuyện gì thế các thanh niên ?

Một thằng khác, ném cái tăm đang xỉa sang một bên, hất cằm :

- Mẹ kiếp, bọn này đéo thích mày, muốn gây sự đấy, có làm sao không ? 

Tâm quay sang hỏi Quang :

- Nó nói gì vậy ?

Ngày thường, Quang “rùa” hiền như cô Tấm, nhưng khi có men trong người, hắn cũng không vừa :

- Bọn nó muốn gây sự, hình như lúc nãy bọn này cũng ngồi uống rượu ở quán với hai anh em mình…

Nghe thấy Quang nói vậy, Tâm ghé vào tai cậu em hỏi nhỏ :

- Anh xơi được 3 thằng, 2 thằng còn lại để em nhé…

Quang liếc mắt, hỏi đểu lại :

- Tâm “ma xó” có còn bản lĩnh như xưa nữa không đấy ??

- Mày đừng xem thường anh…Tâm cười, hướng mặt về phía bọn chặn đường…

- Ô hô ! thế là chúng mày muốn gây sự à ? 

Vừa dứt câu, Tâm ma xó như tỉnh rượu đạp thẳng vào bụng thằng đứng đối diện một cái khiến thằng này quỵ xuống luôn, mấy thằng đồng bọn thấy bạn bị đánh bất ngờ thì cay cú lao vào, ngay lập tức Quang “rùa” cũng xông lên.

Trận đánh lộn diễn ra ngay giữa ngã ba đường và được chia làm hai tốp, 3 thằng xông vào đánh Tâm “ma xó”, 2 thằng còn lại thì quyết xơi Quang “rùa”…

Với bản lĩnh nhiều trận đánh lớn của mình thì việc xử lý 3 thằng nhãi nhép đối với Tâm là một điều bình thường, hôm nay lại đang có rượu trong người nên máu nóng của gã cũng nổi lên, sau khi quật được một thằng xuống đất rồi dẫm lên bụng nó, Tâm bẻ ngược tay thằng còn lại rồi cho nó đo đường bằng một cú lên gối vào giữa bụng. Ngó sang thấy Quang “rùa” đang bị hai thằng kia đấm túi bụi, Tâm lừ lừ bước lại gần, nắm tóc một thằng kéo lại rồi cho nó một phát vào giữa cổ khiến nó bệt xuống đường miệng ú ớ vì không thở được…thấy rảnh được một tên, Quang “rùa” bây giờ mới phản đòn lại được, 5 năm rèn thể hình và luyện thể thao giúp hắn mạnh hơn cái gã choai choai đối thủ, và chỉ cần một đấm vào giữa bụng, thằng này đã gục luôn.

Tâm cười nhạt :

- Thế mà lúc nãy dám gật đầu nhận hai thằng như thật…

Quang cười xuề xòa, say quá, đi còn không nổi, đánh với hai thằng mệt kinh…

Thấy có đánh nhau, mấy bọn thanh niên bên quán vội chạy sang…

Lúc này Tâm đã quay lại, nắm tóc cái thằng lúc nãy to mồm nhất, lật đầu nó lên rồi hỏi :

- Lúc nãy chính mày bảo đéo thích tao đúng không ? 

- Dạ..dạ…đại ca tha cho em, em không dám nữa…thằng này run lẩy bẩy

Tâm không nói gì, tay phải vẫn nắm tóc nó, tay trái dờ dờ vào túi áo như đang định rút con dao thái lan ra.

Thấy vậy, thằng này sợ vãi đái ra quần :

- Em xin anh ! Anh tha cho em…

Lúc này bọn thanh niên bên quán cũng đã chạy sang đến nơi, nhận ra đàn anh Tâm “ma xó” chúng cũng chẳng dám ho he gì, chỉ xin Tâm bỏ qua cho mấy đứa nhãi ranh thích học đòi giang hồ….

Ngay lúc này, một chiếc xe hơi 4 chỗ chiếu đèn sáng choang ở đâu phi vội đến dừng lại ngay trước mặt Tâm, ánh đèn xe chiếu thẳng vào mặt khiến Tâm phải né người sang một bên tránh ánh sáng.

Một gã từ trên xe bước xuống, ngay lập tức đèn xe cũng tắt theo, tên này đội mũ lưỡi trai, ăn mặc rất lịch sự, bảnh bao, gã nhìn Tâm rồi lên tiếng :

- Xem kìa ! bình thường rất hòa nhã với anh em, vậy mà hôm nay Tâm “ma xó” không biết vì lý do gì mà lại động đến tay chân vậy ? 

Tâm ngó lên nhìn, nhận ra người quen, hắn bỏ tóc thằng bị nắm ra, phủi tay rồi đứng dậy : 

- Hòa nhã chỉ để dành cho những ai lịch sự và biết điều thôi, còn với bọn này, không dậy thì không được…

Gã mới đến cười làm hòa :

- Thôi, anh tha cho bọn nó, bọn oắt con này thì làm sao mà biết lịch sự với biết điều được, anh nổi nóng mà làm gì…

Tâm đưa tay phủi phủi áo, bẻ lại cổ và ống tay, một lát sau mới trả lời :

- Được, nể mặt chú, anh bỏ qua cho chúng nó, lần sau thấy cái mặt thằng Tâm “ma xó” này thì nên ăn nói cho lịch sự nghe chưa.

Mấy thằng bị thương nhẹ lết lại dìu 2 tên bị nặng hơn, líu ríu xin lỗi rồi chuồn vào con hẻm nhỏ đi mất…

Gã mới đến đưa mắt nhìn theo, rồi hạ giọng với Tâm :

- Anh có rảnh, em mời anh đi uống bia hạ hỏa…

Tâm xua tay : - Cảm ơn chú ! Anh say lắm rồi, không uống được nữa đâu, để khi khác nhé, giờ anh phải về cái đã…

Nói xong, Tâm vẫy tay gọi Quang rồi hai anh em kéo nhau ra xe…

Đi được một đoạn, Quang hỏi :

- Cái gã đi xe ô tô đến là ai vậy anh ?

- Thằng Trung “con” đệ ruột của Bình “lâm” đối thủ của bọn anh tại Hải Phòng này…

- Em thấy nó nói cũng lịch sự mà đâu giống kẻ thù lắm đâu ?

- Đừng có nghe cái mồm dẻo quẹo của nó, vụ hôm nay anh em mình bị chặn rồi gây sự, rất có thể không phải là ngẫu nhiên đâu…

Nghe thấy Tâm nói vậy, Quang cũng thấy ngờ ngợ :

- Vâng..em hiểu rồi !!

Về đến nhà, Tâm “ma xó” leo vội lên giường, đã tỉnh cơn say sau vụ đánh nhau và chạm trán với Trung “con” nhưng gã muốn đi ngủ ngay để lấy lại sức khỏe và sự tỉnh táo cho mình. Trong khi đó, Quang “rùa” đã bị Vân Anh bắt cóc ngay chân cầu thang rồi bị ép lên tận sân thượng…

Hai đứa ngồi vắt vẻo lên nóc bể nước, Vân Anh thao thao bất tuyệt chuyện Quang chuẩn bị ra Hà Nội nhập học :

- Anh phải nhớ đi chợ ăn cơm đủ hai bữa, tối nào cũng phải gọi điện về cho em, khi nào mà rảnh là phải nhắn tin cho em nữa…

Rồi cô nàng lấy trong túi áo ra một chiếc đồng hồ cầm tay hình trái tim, một thứ đồ cổ mà giới thượng lưu những năm 60-70 vẫn thường hay dùng :

- Em định mua đồng hồ để bàn, nhưng to và cồng kềnh quá, cái này anh phải luôn mang bên người nha, xem này, mở nắp ra, lật cái mặt đồng hồ lên là có hình em ở đằng sau nữa nhé…

Sau đó, Vân Anh như một chú vẹt, cứ thế nói, nói về những dự định của mình, về những kế hoạch trong tương lai, về sự lo lắng khi Quang sẽ phải một mình ở Hà Thành nơi nhiều chốn thị phi…còn Quang thì…đã tựa vào vai cô nàng và ngủ tự lúc nào…mãi đến khi hết chuyện, quay sang thì cô nhóc mới biết, buổi tối hôm đó, Vân Anh đã ngồi và thức đến gần sáng để làm chỗ dựa cho giấc ngủ ngon lành của người yêu…

Cuối cùng thì cái ngày mà Quang “rùa” lên Hà Nội nhập học cũng đã đến, từ sáng sớm, anh Tâm là người đưa cậu em đi theo như kế hoạch đã bàn từ hôm trước, nhưng Tâm cũng chỉ giúp Quang chuyển đồ vào nhà trọ rồi lại phải lên đường trở về Hải Phòng ngay vì công việc làm ăn đang gặp nhiều khó khăn.

Dãy nhà trọ có 20 phòng, được chia làm 2 tầng, 10 phòng tầng trên, 10 phòng tầng dưới, Quang được Tâm thuê cho một phòng ở trên tầng 2, căn phòng khá rộng, lại có cả gác xép và công trình phụ khép kín. Từ đây đi bộ ra bến xe bus khoảng 300m, sau đó chỉ cần bắt một chuyến xe ngắn là sẽ tới ngay cổng trường Đại Học Kinh Tế Quốc Dân nơi mà Quang sẽ theo học trong 4 năm. 

Vất vả dọn dẹp cả chiều mới xong được căn phòng mới, Quang thở phào nhẹ nhõm ngắm nhìn thành quả lao động của mình. Bỗng tiếng chuông điện thoại di động vang lên :

- Anh sao rồi, nhà mới có vấn đề gì không ? Anh đã ăn gì chưa ? Giọng nói trong trẻo của Vân Anh vang lên trong điện thoại.

Quang mỉm cười vì không khi nào hắn thiếu đi sự quan tâm của cô người yêu tuy nhỏ bé nhưng lại có tấm lòng cai trị rất mênh mông :

- Anh vừa mới dọn dẹp lại xong ! bây giờ mới được nghỉ ngơi tắm rửa một chút và đi ăn đây thưa tiểu thư…

- Eo ơi… ! Anh đi rồi, em ở nhà có một mình buồn ơi là buồn…mà nè Hà Nội thế nào, anh kể cho em nghe đi…Vân Anh háo hức…

- Ô hay ! từ sáng đến giờ anh mới chỉ loanh quanh ở khu nhà trọ thôi mà, đã đi ra ngoài được chút nào đâu mà biết Hà Nội ra sao để mà kể em nghe ? 

- Rõ chán ! Anh thật là chậm chạp, thảo nảo bị gọi là Rùa cũng đúng…Vân Anh bĩu môi !

- À mà khoan, có cái này cũng hay hay nè…Quang liếm môi ra vẻ nguy hiểm…

- Sao … sao có gì hay, nói em nghe xem nào, có vẻ như cô nàng Vân Anh đang rất háo hức !!

- Anh để ý mấy cô bạn cũng dẫy phòng với anh, có mấy bạn hình như cũng là sinh viên năm nhất, trông xinh gái lắm … (nói xong bịt tai nghe của máy rồi cười thầm)…

Ở bên kia đầu dây, đôi mắt Vân Anh nheo lại, môi tru lên, miệng gầm gừ :

- Gru !! hóa ra…bay giờ tôi mới biết…anh cũng là một kẻ thích để ý đến gái nhé…

- Ơ kìa ! con gái xinh thì ai chả thích nhìn, em yên tâm đi, anh chỉ nhìn thôi chứ không có ý định gì đâu…

- Anh mà dám có ý định gì, liệu hồn, em sẽ ra tận nơi để xử lý anh đó…có nghe chưa !!

- nghe rồi, nghe rồi thưa tiểu cô nương…thôi cúp máy nha, anh còn phải đi tắm rồi đi ăn tạm cái gì đã, nhịn đói từ trưa đến giờ, bụng anh sôi lên rồi nè…

- Thôi được rồi, tạm tha cho anh đi tắm, khi nào đi ăn xong về phải nhắn tin báo cáo cho em nghe chưa…

Nói xong câu đó, Vân Anh cup máy cái rụp !! Tính cách cô nàng vẫn vậy, lúc nào cũng muốn kiểm soát được những gì thuộc về mình, đây là lần đầu tiên hai đứa xa nhau như thế này, Quang biết, Vân Anh rất buồn và lo lắng cho hắn, nhìn lại túi hành lý mà sáng sớm nay Vân Anh đã chuẩn bị cho mình, Quang cảng cảm thấy thêm yêu cô nhóc này, những bộ đồ quần áo được sắp xếp cần thận vào vali, ngoài ra cô nàng còn mua cho người yêu không thiếu những phụ kiện cần thiết, nào là tất, lăn khử mùi, thuốc nhỏ mắt, khẩu trang…và tất nhiên một vật không thể thiếu, đó là bức hình của bà Thùy.

Thời gian cứ thế trôi đi, hàng ngày Quang dậy sớm với cuộc gọi của người yêu, đánh răng rửa mặt, thay quần áo, rồi đi bộ ra đầu ngõ mua 5 nghìn xôi và xơi xạch trong lúc chờ xe bus. 

Lớp học mới, bạn bè mới và một môi trường cạnh tranh hoàn toàn mới khiến những ngày đầu của Quang như bị ngợp…lần đầu tiên Quang thấy có một cuộc chay đua của những bạn sinh viên để được bầu làm lớp trưởng, bí thư trong buổi Đại hội Chi Đoàn sắp tới, rồi cách học tập ở Đại Học cũng không giống chút nào với thời cấp 3, không cần ghi chép nhiều, không cần đến lớp nhiều nhưng phong trào và các hoạt động văn thể mỹ thì lại cực nhiều. Đẹp trai, cao to, vạm vỡ, ưa nhìn…4 tiêu chí này đã khiến Quang bị điều vào đội văn nghệ của lớp chuẩn bị cho các tiết mục văn nghệ đại hội chi đoàn sắp tới.

Còn ở Hải Phòng, Vịt con Vân Anh đang tập sống quen với những ngày thiếu gã người yêu hiền lành bên cạnh, Vân Anh dán lên góc tường nơi đầu giường ngủ một tờ giấy chằng chịt những ô vuông, và mỗi ngày trước khi đi ngủ, cô đều không quên đánh một dấu X vào đấy, đó là số ngày mà hai đứa sẽ được đoàn tụ, những ngày đầu, mỗi khi nhìn vào tờ giấy, Vân Anh lại cảm thấy buồn khi mà số ô vuông được đánh dấu X sao mà ít quá, còn những ô có khoảng trắng lại nhiều vô kể…

Mãi sau này, khi những hoạt động văn nghệ ở trường trở nên sôi động và nhóm ngũ đại công chúa của cô cũng gắn bó với nhau hơn trong năm học cuối cấp sự cô đơn và nỗi buồn trong lòng cô nhóc mới chịu vơi đi một nửa…

Nhưng bất luận bận rộn như thế nào, Vân Anh cũng luôn dành một khoảng thời gian trong ngày để gọi điện và hỏi thăm người yêu, cô nàng khoe những bài hát mới nhưng lại cấm Quang không được đàn và hát cho bất kỳ một cô gái nào khác nghe ngoài mình. Dù ở xa nhau, nhưng cho đến thời điểm này, tình cảm của hai đứa vẫn rất trong sáng và êm đềm…

Cũng trong khoảng thời gian này, công việc làm ăn của ông Phi luôn gặp nhiều khó khăn, một phần vì tuổi tác ông đã cao không thể ngày nào cũng vào Nam ra Bắc hay quán xuyến mọi hoạt động của các anh em làm việc ở những quán bar, vũ trường…hiểu ông nhất chỉ có Tâm – nhưng thực sự Tâm vẫn không hiểu, tại sao khi ông Phi rút chân khỏi giang hồ, mọi chuyện sẽ trở nên rắc rồi ?

- Giang hồ Hải Phòng lâu nay tồn tại theo thế chân vạc, dù chẳng bên nào ưa bên nào nhưng bọn thằng Tuấn “tờ”, thằng Bình “lâm” cùng với bác lúc nào cũng phải tỏ ra đoàn kết vì chỉ có sự đoàn kết của bộ ba này mới đủ sức quản lý được toàn bộ địa bàn làm ăn của 7 quận trong thành phố. Hồi xưa khi quyết định phân chia địa bàn và ký vào bản cam kết tôn trọng nhau cùng phát triển với bọn chúng nó, bác không ngờ đã dấn sâu vào một con đường không lối thoát…Giọng ông Phi mệt nhọc dẫn giải cho Tâm nghe.

- Không lối thoát là sao hả bác ?

- Cháu không hiểu à ? Tại sao lại chỉ có 3 mà không phải là 2, là 4 hay 5 nhóm ? thế chân vạc tồn tại được là nhờ vào sự vững chắc của nó, nếu bất kỳ một nhóm nào có ý định mở rộng địa bàn hay làm sai với các quy ước, 2 nhóm còn lại chắc chắn sẽ hợp nhau để chống lại, chính vì thế nếu bác mà rút chân, thế chân vạc này cũng sẽ bị bẻ gẫy, và khi chỉ còn lại có 2 nhóm chắc chắn chuyện tranh giành quyền lực sẽ xảy ra, lúc đó sẽ có rất nhiều người phải đổ máu.

- Bác nói vậy, cháu đã hiểu…

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro