12

Thông báo mới từ phòng đào tạo được thầy chủ nhiệm Ngô Kiến Huy dán lên bảng tin lớp 11-4 vào sáng thứ Tư, gây ra một cơn chấn động nho nhỏ.

"Các em chú ý! Do nhà thi đấu đa năng đang phải bảo trì hệ thống thông gió (sau sự cố... mùi lạ hôm nọ), nên bắt đầu từ tuần này, tiết Thể dục sẽ chuyển sang học Bơi lội tại khu liên hợp thể thao của trường."

Cả lớp ồ lên.

Đám con trai thì hú hét ầm ĩ, đập bàn đập ghế vì sắp có cơ hội khoe cơ bắp (hoặc mỡ bụng) cho thiên hạ chiêm ngưỡng. Đám con gái với mấy bạn Omega thì rên rỉ vì sợ nắng, sợ hỏng tóc, sợ trôi lớp make-up.

Chỉ có bàn cuối là không hòa chung không khí sôi động đó.

Công mặt cắt không còn giọt máu, buông rơi cây bút xuống bàn, quay sang nhìn Bách bằng ánh mắt hoảng loạn:

"Bách... Chết tao rồi. Học bơi..."

Bách đang gục ngủ, nghe tới hai chữ "học bơi" thì mở mắt ra ngay. Cả người vẫn lờ đờ vì thuốc, nhưng ánh mắt thì tỉnh như sáo, tối hẳn lại.

"Tao biết," Bách nói, giọng trầm xuống.

"Mày biết cái gì mà biết!" Công gắt nhỏ, mắt liếc quanh xem có ai nghe thấy không. "Thuốc xịt khử mùi của tao không chống nước. Tao thành... buffet miễn phí cho cả đám Alpha à?"

Là một Omega, ý nghĩ bị lộ tin tức tố giữa một hồ bơi đầy đứa dậy thì hormone bốc cao là ác mộng level max.

"Sợ cái gì," Bách duỗi người, dựa lưng vào ghế. "Có tao, ai nhào tới mày tao đẩy ra hết."

"Mày đẩy kiểu gì? Mày lấy phao chọi từng đứa hả?" Công bực mà vẫn run. "Nước nó khuếch tán mùi, hiểu không? Tao mà trồi lên kiểu gì tụi nó cũng hít trúng."

Bách im lặng vài giây, suy nghĩ rất nghiêm túc. Rồi hắn gõ gõ đầu bút vào vở:

"Chiều mang đồ bơi đi. Mặc bộ kín nhất mày có. Áo tay dài, quần dài. Cấm chơi mấy bộ hở bạo. Tao mà thấy là xé bộ đó, dẫn mày ra chợ mua đồ thợ lặn luôn."

"Biết rồi, đồ gia trưởng," Công lầm bầm, nhưng trông rõ ràng đã bớt hoảng hơn một chút.

Chiều hôm đó, khu bể bơi của trường đông như công viên nước ngày lễ.

Nắng Sài Gòn chói chang phản chiếu xuống mặt nước xanh ngắt, nhìn qua thì mát nhưng bước ra là nóng rát da. Đám học sinh lớp 11-4 và 11-5 tụ tập thành từng nhóm, đùa giỡn, la hét, chụp hình check-in như đi du lịch.

Trong phòng thay đồ nam, mùi xịt khử mùi rẻ tiền, mùi Clo từ bể bơi tạt vào, mùi mồ hôi và đủ loại tin tức tố lẫn lộn tạo thành một hỗn hợp... hơi quá tải.

Công nép ở góc trong cùng, ôm chặt túi đồ bơi, trông không khác gì con mèo ướt chờ bị thả xuống nước. Mấy đứa con trai xung quanh thì vô tư cởi áo, quăng quần, cười đùa ầm ĩ.

"Sao còn đứng đấy? Đợi tao bấm giờ cho mày thay à?" Bách đứng chắn ngay trước mặt Công, tấm lưng rộng như bức tường, che gần hết tầm nhìn xô bồ phía ngoài.

"Đông quá. Tao ngại," Công lí nhí.

"Ngại cái gì, toàn xương với thịt," Bách đáp tỉnh bơ, rồi... lột áo.

Chiếc áo đồng phục rơi xuống, để lộ một combo cơ bắp khiến cả phòng thay đồ như chậm lại một nhịp.

Bờ vai rộng, lưng dày, cơ ngực và cơ bụng rõ múi, nhưng không phô ra kiểu gymer khoe thân, mà giống dạng người vận động nhiều, khỏe một cách tự nhiên. Dưới ánh đèn neon nhợt nhạt, mấy vệt sẹo mờ mờ trên vai và lưng càng khiến hắn trông "có chuyện" hơn.

Dương đang loay hoay kéo cái quần đùi họa tiết trái dứa, quay sang thấy cảnh tượng đó thì thở dài não nề:

"Vãi... Beta kiểu gì mà đô hơn cả mấy thằng Alpha thi đấu. Nhìn cái tay nó kìa, đấm tao phát chắc tao lên bàn thờ ngồi luôn."

Ở dãy tủ đối diện, Chương đang vuốt keo lại tóc, cũng liếc qua. Bình thường, hắn khá tự tin về dáng người mình, nhưng đứng cạnh cái lưng chữ V kia tự dưng thấy hơi... khó chịu. Không phải sợ, mà giống cảm giác bản năng mách bảo "đừng nên gây sự bừa".

Bách liếc một vòng, mặt tỉnh nhưng mắt thì chẳng hiền.

"Nhìn gì mà nhìn, tắm đi không muộn. Có cái lưng thôi chứ có xăm số đề đâu," hắn quăng một câu, cả phòng im bớt hẳn.

Rồi Bách quay lại, cúi xuống hạ giọng với Công:

"Thay đi. Tao che. Xong thì hô tao."

Nhờ cái lưng chắn hết tầm mắt thiên hạ, Công nhanh tay thay bộ áo bơi tay dài màu đen và quần bơi dài tới đầu gối, kín như ninja. Cậu kéo cổ áo lên thêm chút nữa, thấy mình giống cuộn sushi than hoạt tính hơn là học sinh đi học bơi.

"Xong," Công lí nhí.

"Được," Bách gật đầu. "Kín thế này là đúng chuẩn. Tý xuống nước, có gì bám tao cho chắc, hiểu chưa."

Công bĩu môi: "Tao bơi được mà."

"Biết bơi là chuyện khác. Hôm nay tao làm phao sống cho mày," Bách nhún vai.

Trên bể bơi.

Thầy thể dục cho cả lớp đứng xếp hàng khởi động. Sau màn xoay khớp, nhảy tại chỗ, cúi gập người, thầy bắt đầu chia làn.

Bách giơ tay:

"Thầy ơi, vai em dạo này hơi căng, em xin xuống làn 1 đi lại dưới nước cho giãn cơ được không ạ?"

Thầy Huy liếc thân hình "hơi bị khỏe" của hắn, nhăn mày nhưng rồi cũng phẩy tay:

"Xuống làn 1, đừng bày trò là được. Đi bộ dưới nước thôi, không được quậy phá."

Công vội giơ tay theo:

"Thầy, hôm trước em bị chuột rút chân, cho em xuống với bạn Bách được không ạ? Hai đứa trông nhau, lỡ em có chuyện gì nó còn đỡ."

Thầy nhìn cái dáng Công, người thì nhỏ, đồ bơi thì kín cổng cao tường, thở dài:

"Rồi, hai đứa xuống làn 1. Đứa nào mà té nước giỡn bậy là lên bờ hít đất."

Hai đứa "được phép đặc biệt" nhìn nhau, thở phào.

Nước mát lạnh ôm lấy người khi họ bước xuống. Công đứng sát thành bể, nước ngang ngực, tim đập nhanh vì lo nhiều hơn vì lạnh.

"Bách... tao thấy không ổn," Công thầm thì.

"Chưa ngửi thấy gì mà hoảng," Bách dựa lưng vào thành bể cạnh cậu, giọng bình thường. "Hít thở sâu, đừng tự stress. Căng thẳng là mùi nó bốc mạnh hơn."

Công thử hít sâu, nhưng càng cố bình tĩnh cậu lại càng biết mùi của mình bắt đầu thoát ra. Ngọt, quen, và... nguy hiểm.

Ở làn số 3, Chương đang tập bơi sải, bỗng ngẩng đầu lên, hít hít. Cậu ta quay đầu nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở góc làn 1, nơi có hai bóng người đứng sát nhau.

Chương chống tay lên thành bể, bơi lại gần, nụ cười nửa miệng bật sẵn:

"Công! Cậu không xuống bơi à? Đứng ôm thành bể hoài vậy? Ra đây, mình dạy cho. Nước nông lắm."

"Tôi đứng đây được," Công đáp, cố giữ giọng bình tĩnh. Cậu vô thức lùi lại nửa bước, để Bách thành tường chắn.

"Mình dạy đàng hoàng mà," Chương tiến lại thêm chút nữa. "Omega thiếu vận động sau này sức khỏe kém lắm đó."

Mùi tin tức tố hổ phách của hắn bắt đầu lan, không phải kiểu ép người ngộp thở, nhưng đủ để Công thấy người mình nóng lên, tim đập loạn và khó chịu.

Bách xoay người, chắn ngang, mắt nhìn thẳng Chương:

"Nó đã bảo đứng đây được. Ông tướng đi luyện bơi của ông đi. Khu này chật rồi."

"Mày là ai mà nói vậy?" Chương cau mày. "Tao chỉ giúp bạn thôi. Bạn bè với nhau, mày làm gì dữ vậy?"

"Tụi tao có kèm riêng với nhau rồi. Thiếu giáo viên không tới lượt mày," Bách đáp, giọng vẫn đều đều nhưng đáy mắt hơi lạnh lại. "Cậu ấy không thoải mái, thì thôi."

"Công, cậu thấy sao?" Chương hơi gằn. "Có cần mình dạy không? Hay là bị quản nghiêm quá rồi?"

Công ngập ngừng. Mùi quanh đây bắt đầu rối loạn, cậu chỉ muốn trốn.

"Thôi... để bữa khác. Hôm nay tôi mệt," cậu nói, lựa lời. "Cảm ơn Chương."

Nghe chữ "bữa khác", mặt Bách hơi sụp xuống, nhưng hắn nuốt lại, không nói chen.

Chương nhìn Bách, rồi nhìn Công, cười nhạt:

"Rồi. Vậy tùy. Nhưng tao nói trước, học bơi với người biết bơi luôn tốt hơn là với... phao."

Câu "phao" ném thẳng vào mặt Bách. Mấy đứa gần đó lén liếc qua hóng drama.

Bách không cãi. Hắn chỉ nhướng mày, hất cằm về phía làn 3:

"Thầy đang nhìn kìa. Không tập là ăn phạt đó."

Quả thật thầy thể dục đang liếc về phía họ. Chương bực nhưng đành quay đi, bơi về lại làn mình, trong lòng khó chịu khó gọi tên.

"Bây giờ sao?" Công khẽ kéo tay Bách, mắt vẫn dán theo bóng Chương. "Tao thấy mùi mình bắt đầu bốc rồi."

"Ừ," Bách nhìn quanh bể, thấy mấy thằng Alpha khác cũng đã hít hít vài lần. "Rồi, kế hoạch B."

"Kế hoạch B là gì...?"

"Lặn," Bách nói gọn. "Tin tao không?"

Công nhìn đôi mắt đen thẫm của hắn, do dự một giây, rồi gật đầu.

"Ba, hai, một –"

Bách kéo nhẹ cổ tay cậu. Hai người cùng... chìm xuống.

Dưới nước.

Âm thanh trên bờ biến thành một thứ tiếng ù ù mơ hồ. Bong bóng khí nổi lên trắng xóa. Ánh nắng trên mặt nước vỡ ra thành những vệt lấp lánh.

Công mở mắt, thấy Bách ngay trước mặt, gần tới mức gần như mọi thứ khác đều mờ đi. Tóc hắn bung ra, trôi trong nước, đôi mắt nhìn rất tập trung, không hề cười cợt.

Bách kéo Công vào góc bể có bậc thang và bóng râm, ít người để ý. Một tay hắn nắm lấy thành bể phía sau đầu Công, tay còn lại giữ nhẹ ở vai cậu để khỏi trôi.

Hắn không "xả Pheromone" kiểu bão quét gì cả. Thứ hắn làm là... đơn giản tới buồn cười: đẩy người tới gần hơn, để khoảng nước giữa hai đứa gần như là không.

Mùi trên người Bách – thứ mùi quen quen của vani, chút rượu, chút xà phòng – trong môi trường nước ngấm thẳng vào da, vào tóc, vào áo bơi của Công. Pha trộn với mùi kẹo bơ sữa, nó tạo thành một hỗn hợp mới khó gọi tên, nhưng rõ ràng là "mùi người quen", không phải kiểu "mồi thơm ngoài chợ" nữa.

Công nhận ra điều đó chậm hơn cảm giác... tim đập như trống trong lồng ngực. Dưới nước, mọi chuyển động đều chậm, ánh mắt của Bách vì vậy cũng sâu hơn thường ngày.

Hắn mấp máy môi, Công không nghe tiếng nhưng đọc được khẩu hình:

"Ngoan. Một chút thôi. Dính mùi tao rồi, tụi kia chỉ hửi thấy tao."

Công muốn trợn mắt "mày nói cái gì ghê thế", nhưng hết hơi nên đành trừng mắt... hơi yếu. Tay cậu bám chặt vai hắn, móng tay vô thức siết lại.

Khoảng ba mươi giây sau, phổi Công bắt đầu đòi không khí. Cậu đập nhẹ vào ngực Bách.

Cả hai cùng ngoi lên.

"Ào!"

Không khí ùa vào phổi, tiếng ồn bể bơi quay lại. Bách vuốt nước khỏi mặt, cười khì:

"Thấy chưa, chưa chết đuối."

"Đồ điên," Công ho sặc một cái, chỉnh lại áo bơi. "Mày... mày ôm sát tao thế ai mà chả... á..."

Cậu định chửi, nhưng chợt khựng. Mùi trên người mình bây giờ... lạ thật. Vẫn có chút ngọt quen thuộc, nhưng bị một lớp mùi rượu lạ bao phủ, giống như mượn áo của người khác mặc lên.

"Tao chỉ đứng sát chút xíu cho mùi hòa đều thôi," Bách nói, giọng tỉnh. "Mày giờ ám mùi tao rồi. Tụi kia ngửi thấy là tưởng tao vừa lội nguyên vòng, không ai thắc mắc. Vậy an toàn hơn là để mùi mày bay lung tung."

Ở làn bên, Chương ngẩng lên hít thử lần nữa. Cậu ta nhăn mày:

"Mùi gì như... ai đổ rượu vào nước vậy trời," hắn lẩm bẩm, rùng mình. Không phải kiểu thơm quyến rũ, mà là loại mùi khiến người ta vô thức muốn giữ khoảng cách.

Cậu ta nhìn về phía góc bể. Bách và Công đang đứng rất bình thường, nói gì đó rồi cười, chẳng có vẻ gì căng thẳng. Chương bỗng thấy hơi... ngại tiến lại, dù chẳng rõ ngại cái gì.

"Lạ ghê," Chương chép miệng, chọn bơi sang làn khác cho yên thân.

Công vục tay xuống nước ngửi thử, rồi liếc Bách:

"Mùi gì mà... dai kinh. Xuống nước rồi mà vẫn bám hoài."

"Nước hoa rẻ tiền mà loại oil-based, bền mùi lắm," Bách nhún vai. "Tao tạt hơi nhiều lên vai với cổ. Tý tắm lại là hết."

"Thế hồi sáng mày xịt từ lúc nào, sao tao không ngửi thấy?" Công vẫn nghi ngờ.

"Lúc mày còn ngáy trong lớp chứ lúc nào. Với lại, mùi trên người tao tao quen rồi, mày ở cạnh riết chắc quen theo," hắn cười, nháy mắt. "Ráng chịu. Mấy hôm nữa tao tìm loại dễ ngửi hơn cho mày, đỡ say."

Công quay mặt đi cho đỡ lộ tai đỏ: "Ai bảo mày xịt nhiều thế. Hôi muốn chết."

Nhưng khi bơi chậm một vòng quanh bể, cậu nhận ra mấy ánh mắt hay nhòm ngó mình dạo này... lơ đi kha khá. Kẻ duy nhất bám dai như đỉa vẫn là thằng đi bên cạnh cậu.

Trong phòng tắm tráng.

Tiếng nước xối ầm ầm, hơi nước bốc mờ gương.

"Bách ơi," tiếng Công vọng sang từ buồng bên cạnh. "Đưa hộ tao cái khăn. Tao quên cầm vô."

"Ờ," Bách tắt nước, quấn vội khăn ngang hông, bước ra lấy. Hắn mở tủ, lôi cái khăn bông màu xám của Công, định ném qua buồng.

Đang đi ngang gương, hắn chợt nhìn thấy mình.

Tóc ướt, vài giọt nước chảy dọc theo cổ, thân trên vẫn còn lấm tấm bọt xà phòng. Hắn không ngắm lâu, chỉ liếc qua cho biết mình trông có... quá nhếch nhác không.

Rồi ánh mắt dừng ở chỗ cổ.

Có một vệt đỏ rất nhỏ gần tuyến thể, giống vết cào móng tay. Nhìn là nhớ ngay đêm mất điện, lúc Công hoảng ôm cổ hắn, vô tình cào nhẹ trúng da.

Bách chạm vào vệt đỏ, cười nhỏ một tiếng. Chút xíu dấu vết, nhưng với hắn là cả một file lưu trữ.

"Khăn đâu, ông nội?" Công thúc giục, giọng cằn nhằn. "Tao đông đá tới nơi rồi nè."

"Rồi rồi!" Bách hoàn hồn, ném khăn qua vách ngăn. "La như cháy nhà."

Nước lại xối rào rào. Một lúc sau, Bách gội xong, tựa lưng vào tường hỏi vọng qua:

"Này."

"Gì?" Công đáp, giọng đã bớt run vì có khăn ấm.

"Hồi nãy dưới nước... trông tao có ngầu không?"

Bên kia im lặng vài giây. Bách tự dưng thấy mình hơi... quê khi hỏi câu này.

"Tạm," Công đáp, nghe được tiếng cười khẽ. "Nhưng mà... ừm... cảm ơn. Mùi của mày... đỡ mệt hơn mấy mùi khác nhiều."

Bách dựa lưng vào tường gạch lạnh, khóe môi không nhịn được mà cong lên.

"Ừ. Thế thì... chịu khó ngửi thêm," hắn nói nhỏ, giọng nhẹ hơn hẳn mọi khi.

Ra khỏi khu nhà tắm, tóc cả hai còn ẩm ướt, đồng phục mặc vội.

Sơn đã đứng đợi ngay cửa, tay cầm điện thoại, mặt nghiêm túc như IT trưởng phòng.

"Làm gì trông dữ vậy ba?" Bách nhíu mày.

"Đi dọn rác," Sơn đẩy kính. "Hệ thống cảm biến nước hồ bơi vừa báo nồng độ cồn và một đống hợp chất lạ tăng vọt ở khu vực làn 1. Nếu để nguyên log, mai tụi kỹ thuật sẽ lôi nước hồ đi xét nghiệm xem có đứa nào lén đổ rượu hay hóa chất vào bể."

Bách ho nhẹ một tiếng, liếc Công – may Công đang mải lau tóc.

"Ờ... vậy mày xử đi."

"500k," Sơn chìa tay, nói rất đàng hoàng. "Bao gồm hack chỉnh log, xóa camera phần bể, và đặt lại ngưỡng cảnh báo để lần sau mày có trót 'xịt hơi quá tay' nó cũng không báo đỏ nữa."

"Mày cướp ngày à?" Bách nghiến răng, nhưng vẫn rút ví đưa. Coi như tiền bảo trì "mùi".

Công nghiêng đầu, tò mò: "Hai tụi mày nói gì cồn với Clo gì đấy? Bách... mày lỡ tay đái vào bể hả?"

"Đừng có vu oan," Bách xoa đầu Công một phát. "Thằng Sơn nó than nước bể hôm nay Clo nặng thôi. Về thôi, tao với mày còn hẹn ăn lẩu cay mà."

"Lẩu Thái nghen. Tao thèm mấy con tôm," Công sáng mắt.

"Duyệt. Hôm nay tao bao," Bách cười.

Hai đứa vừa cãi vừa cười kéo nhau ra cổng. Mùi mưa sau giờ bơi, mùi Clo còn vương trên tóc, cộng thêm mùi gỗ – rượu – kẹo bơ sữa nhạt nhạt dính trên áo bơi mới giặt qua loa tạo thành một tổ hợp lạ lạ.

Không ai trong sân trường để ý nhiều ngoài vài đứa bạn thân đã quá quen với cảnh hai cái bóng đó đi cạnh nhau.

Bách bước chậm lại nửa nhịp, để Công không phải chạy theo. Hắn không nghĩ tới chữ "lồng" hay "xiết". Trong đầu hắn giờ chỉ có một ý rất đơn giản:

Chỗ nào có nước sâu, chỗ đó phải có mình đứng cạnh nó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #eabo