2
Giờ nghỉ trưa kết thúc, sân trường vắng tanh. Tại phòng máy tính cũ kỹ nằm khuất sau dãy nhà thể chất – nơi được coi là "lãnh địa riêng" của CLB Tin học, có hai nam sinh đang thì thầm to nhỏ.
"Xong chưa? Mày làm cái gì mà lâu thế hả Sơn?" Bách ngồi vắt vẻo trên mép bàn, tay cầm máy chơi game nhưng mắt cứ liếc nhìn đồng hồ.
Lê Hồng Sơn – hội trưởng CLB Tin học, đeo cặp kính dày cộp, ngón tay gõ phím lạch cạch nhanh như múa. Cậu ta đẩy gọng kính, giọng đều đều không cảm xúc:
"Từ từ. Hệ thống camera nhà trường mới nâng cấp tường lửa, không phải muốn vào là vào. Mày tưởng tao là hacker trong phim Hollywood chắc?"
"Nhanh lên. Tao sắp vào tiết Hóa của bà cô già rồi. Muộn một phút bả bắt tao chép phạt 100 lần bảng tuần hoàn đấy."
"Xong rồi," Sơn nhấn Enter một cái "cạch" đầy dứt khoát. Màn hình hiện lên đoạn video trích xuất từ camera căng tin lúc nãy. "Đoạn mày dọa thằng Alpha khối 12 đái ra quần đây đúng không? Tao xóa nhé?"
"Xóa sạch đi. Đừng để lại dấu vết gì," Bách gật đầu, vẻ mặt nhẹ nhõm.
Sơn thao tác vài giây, đoạn video biến mất không còn tăm tích. Cậu ta quay sang nhìn Bách, ánh mắt đầy ẩn ý:
"Tao không biết mày dùng cái gì, nhưng cảm biến tin tức tố ở khu vực đó báo động đỏ trong 2 giây. Mày là Beta kiểu gì mà áp chế được Alpha vậy Bách?"
Bách nhảy xuống khỏi bàn, nhét tay vào túi quần, khôi phục vẻ mặt lười biếng bất cần: "Do tao ăn nhiều rau xanh, tập thể dục đều đặn nên khỏe. Beta cũng có lòng tự trọng chứ bộ."
Sơn cười khẩy, rõ ràng không tin nhưng cũng không vạch trần. Cậu ta ném cho Bách một lọ thuốc nhỏ không nhãn mác.
"Thuốc ức chế mày nhờ tao đặt bên chợ đen về rồi đấy. Loại này mạnh gấp 5 lần loại thường, đủ để che giấu mùi rượu của mày. Nhớ uống đúng giờ, đừng để tao phải đi hack hồ sơ y tế lần nữa."
"Biết rồi, nói lắm như thằng Dương," Bách bắt lấy lọ thuốc, nhét vội vào túi áo. "Cảm ơn nhé. Cuối tuần tao bao net."
"Khỏi. Mày lo mà giữ cái đuôi sói của mày cho kỹ. Tao thấy thằng Công dạo này bắt đầu nghi ngờ rồi đấy."
Bách khựng lại một chút ở cửa, rồi quay lại nhếch mép: "Nó ngốc bỏ mẹ, nghi cái gì được mà nghi. Cùng lắm nó tưởng tao dùng nước xả vải loại xịn thôi."
Nói xong, Bách biến mất sau cánh cửa, để lại Sơn lắc đầu ngao ngán: "Yêu vào nó lú thế đấy."
Bách chạy thục mạng về lớp 11-4 vừa kịp lúc tiếng trống báo hiệu tiết 1 buổi chiều vang lên. Hắn lách người qua cửa sau, trượt vào chỗ ngồi nhẹ nhàng như một con mèo.
"Mày đi đâu đấy?" Công quay xuống, tay đang phe phẩy cái quạt giấy vì điều hòa lớp học hôm nay dở chứng hỏng hóc. Mồ hôi lấm tấm trên trán cậu, hai má đỏ ửng vì nóng.
"Đi ỉa. Hỏi kỹ thế làm gì? Muốn đi cùng à?" Bách đáp tỉnh bơ, lôi chai nước suối mát lạnh hắn vừa mua ở máy bán hàng tự động ra, áp vào má Công.
"Á! Lạnh!" Công giật mình rụt cổ lại, nhưng ngay sau đó lại hưởng thụ sự mát lạnh từ chai nước. Cậu lườm Bách: "Mày tởm vừa thôi. Đi vệ sinh mà cũng mua nước được à?"
"Tao thấy nóng thì tao mua. Mày không uống thì trả đây," Bách định giật lại chai nước nhưng Công đã nhanh tay ôm chặt vào lòng.
"Đưa đây mở nắp cho tao."
Bách tặc lưỡi, nhưng tay vẫn đón lấy chai nước, vặn nắp nhẹ nhàng rồi đưa lại cho "Công chúa".
Ở bàn trên, Dương xoay hẳn người xuống, đôi mắt sáng rực như đèn pha ô tô chiếu thẳng vào hai đứa.
"Ê Bách, trưa nay ở căng tin tao thấy..."
"Thấy cái gì?" Bách ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lẹm như dao găm phóng tới, cắt ngang lời Dương.
Dương nuốt nước bọt cái ực. Bản năng sinh tồn mách bảo cậu rằng nếu nói tiếp câu "tao thấy mày dọa thằng khối 12 sợ mất mật", thì khả năng cao ngày mai cậu sẽ được tìm thấy trong thùng rác trường.
"À... tao thấy mày ăn bún bò nhiều hành vãi. Khiếp, mồm thối," Dương lấp liếm, cười hề hề.
"Mày ngửi mồm tao bao giờ chưa mà biết thối? Hay muốn thử?" Bách giơ nắm đấm lên dọa.
"Thôi thôi đại ca, em xin," Dương vội vàng quay lên, nhưng tay thì lén lút lôi điện thoại ra nhắn tin vào group chat "Hội Những Người Thích Hóng Hớt" (gồm Dương, An - Negav, và vài đứa nhiều chuyện khác).
[Tez đẹp trai]: Tin chuẩn 100%! Thằng Bách chắc chắn không phải Beta thường! Trưa nay tao thấy nó lườm một cái mà thằng Alpha khối trên suýt ngất. Kèo này Bách - Công real vãi đạn!
[Negav]: Mày bớt ảo đi. Thằng Bách nó cục súc sẵn rồi. Mà thằng Công nó chảnh chó thế, đời nào chịu yêu Beta.
[Tez đẹp trai]: Mày không thấy ánh mắt thằng Bách nhìn Công à? Như muốn nuốt chửng con người ta ấy. Tao cá 500k Bách là Top ngầm!
Tiết 2 là Thể dục. Cả lớp 11-4 tập trung xuống sân bóng rổ. Trời chiều dịu hơn một chút nhưng vẫn oi bức.
Thầy thể dục thổi còi tập hợp: "Hôm nay chúng ta kiểm tra chạy bền 1500m nam và 800m nữ. Ai không đạt tuần sau chạy lại."
Tiếng than vãn vang lên rầm trời. Công đứng trong hàng, mặt mũi nhăn nhó như bị ai lấy mất sổ gạo. Cậu ghét nhất là thể dục, vừa mệt, vừa ra mồ hôi dính nhớp nháp, lại còn làm hỏng kiểu tóc cậu vuốt keo sáng nay.
"Ê Bách," Công huých tay thằng bạn đứng cạnh. "Mày chạy hộ tao được không?"
"Mày bị điên à? Thầy đếm người đấy. Mày định phân thân chi thuật hay gì?" Bách đang khởi động cổ tay, liếc nhìn đôi chân trắng bóc của Công đang lộ ra dưới chiếc quần thể dục ngắn. Hắn cau mày, cởi phăng cái áo khoác thể dục của mình ra, ném cho Công. "Buộc vào. Chạy nhảy nó tơ hơ ra đấy tao ngứa mắt."
"Nóng bỏ mẹ, buộc làm gì," Công cằn nhằn nhưng vẫn làm theo. Cậu biết tính chiếm hữu kỳ quặc của thằng bạn thân. "Mà tao mệt lắm, chạy không nổi đâu. Hay tao giả vờ đau bụng nhỉ?"
"Giả vờ cho thầy bắt mày xuống phòng y tế uống thuốc xổ à? Chạy đi, tao chạy cùng mày. Chạy chậm thôi."
Tiếng còi vang lên. Đám con trai lao đi như tên bắn. Bách – người thường ngày chạy nhanh như chó đuổi – hôm nay lại lững thững chạy ở tốp cuối cùng, ngang hàng với Công.
"Hít thở sâu vào. Đừng có há mồm ra đớp khí như cá chép mắc cạn thế," Bách vừa chạy vừa hướng dẫn, nhịp thở của hắn vẫn đều đặn như đang đi dạo.
Công thở hồng hộc, mặt đỏ gay: "Mày im đi... Tao mệt... Tao sắp chết rồi..."
"Mới được 200m chết cái gì mà chết. Cố lên, hết vòng này tao mua kem cho."
"Kem... sô cô la... hai cái..." Công mặc cả trong hơi thở gấp.
"Ừ, mười cái cũng được. Chạy đi."
Đang chạy, bỗng nhiên một quả bóng rổ từ sân bên cạnh bay lạc, lao vù vù về phía Công với tốc độ tên lửa.
"Cẩn thận!"
Mọi người hét lên. Công đứng sững người, mắt mở to nhìn quả bóng đang lao tới mặt mình, chân tay cứng đờ không phản ứng kịp.
"Bốp!"
Một bàn tay rắn chắc xuất hiện ngay trước mặt Công, bắt gọn quả bóng rổ chỉ cách mũi cậu vài centimet. Lực bóng mạnh đến mức tạo ra tiếng động lớn, nhưng tay Bách không hề run rẩy.
Cả sân thể dục im phăng phắc.
Bách một tay giữ bóng, một tay vẫn đút túi quần (vì lúc nãy đang đi bộ dưỡng sinh). Hắn quay sang nhìn đám học sinh lớp bên đang sợ xanh mặt, ánh mắt sắc lạnh khiến bọn họ rùng mình.
"Đứa nào ném?" Bách hỏi, giọng không lớn nhưng đủ để cả sân nghe thấy.
Một thằng Alpha lớp bên rụt rè giơ tay: "Tao... tao lỡ tay..."
Bách ném trả quả bóng về phía đó. Quả bóng bay vút đi, đập mạnh vào bảng rổ tạo nên tiếng "RẦM" rung chuyển cả cột, rồi nảy xuống đất. Đó là một cú ném cảnh cáo, chứa đựng sức mạnh không tưởng của một Beta.
Bách quay lại nhìn Công, thấy mặt cậu tái mét, liền vội vàng đổi thái độ. Hắn ôm lấy cổ tay phải của mình, nhăn mặt xuýt xoa:
"Ái da... Đau quá... Gãy tay tao rồi Công ơi..."
Công hoàn hồn, vội vàng nắm lấy tay Bách, lo lắng cuống cuồng: "Đâu? Đâu xem nào? Mày có sao không? Sao mày ngu thế, lấy tay đỡ bóng làm gì?"
"Tại tao sợ bóng đập vào cái mặt tiền tỷ của mày thì mày bắt đền tao cả đời à," Bách giả vờ rên rỉ, dựa hẳn người vào Công. "Đau quá... Chắc bong gân rồi. Mày dìu tao xuống phòng y tế đi. Khỏi chạy nữa."
Công nghe vậy thì xót xa, vội vàng dìu Bách đi, miệng không ngừng mắng: "Đồ ngu! Đồ sĩ diện! Lần sau thấy bóng thì né ra, ai mượn mày đỡ!"
Bách gục đầu vào vai Công, hít hà mùi kẹo sữa ngọt ngào để trấn an con dã thú đang gầm gừ trong người vì tức giận. Hắn lén lút nháy mắt với Dương đang đứng há hốc mồm ở đằng xa.
Dương nhìn cảnh tượng đó, lắc đầu ngao ngán: "Đúng là giả heo ăn thịt hổ. Tay nó đấm thủng tường được mà đỡ quả bóng kêu gãy? Diễn viên Oscar gọi tên Nguyễn Xuân Bách!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro