20

Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa sổ, rọi thẳng vào chiếc đồng hồ báo thức đang chỉ 6 giờ sáng.

Bách mở mắt. Điều đầu tiên hắn cảm nhận được không phải là cơn đau đầu như búa bổ hay sự mệt mỏi rã rời như mọi ngày, mà là một cảm giác sảng khoái, nhẹ nhõm đến lạ kỳ. Lồng ngực hắn nhẹ bẫng, hơi thở thông suốt, và quan trọng nhất, con quái vật Enigma trong người hắn đang ngủ yên, ngoan ngoãn như một con mèo no sữa.

Hắn quay sang bên cạnh. Công vẫn đang ngủ say, đầu gối lên cánh tay hắn, hơi thở đều đều phả vào cổ. Mùi kẹo bơ sữa ngọt ngào bao trùm lấy khứu giác Bách, dịu dàng xoa dịu những dây thần kinh từng căng như dây đàn.

Mỏ neo... Bách lẩm bẩm, nhớ lại lời của Sơn.

Hóa ra là thật. Việc tiếp xúc thân mật và hít hà tin tức tố của Công suốt đêm qua đã giúp cơ thể hắn tự cân bằng lại mà không cần đến thuốc ức chế. Công chính là liều thuốc giải độc sống của hắn.

Bách đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Công. Hắn không chỉ thích cậu, mà giờ đây, hắn cần cậu để sống sót. Sự phụ thuộc này vừa là cứu cánh, vừa là một lời nguyền. Nếu một ngày Công rời xa hắn... Bách rùng mình, không dám nghĩ tiếp.

"Ưm... Bách... Mấy giờ rồi?" Công cựa quậy, giọng ngái ngủ, dụi đầu vào lòng bàn tay hắn như một con cún con tìm hơi ấm.

"Sớm lắm. Ngủ thêm tí đi," Bách thì thầm, giọng trầm ấm khác hẳn vẻ cộc cằn thường ngày.

"Không... Hôm nay có tiết chào cờ đầu tuần... Phải đi sớm..." Công cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt cứ dính chặt vào nhau.

"Thế dậy đi. Tao đi mua đồ ăn sáng. Hôm nay ăn bún bò nhé?"

"Ừ... nhiều thịt... ít bún..." Công lầm bầm rồi lại gục xuống.

Bách mỉm cười, nhẹ nhàng rút tay ra, đắp chăn lại cho cậu rồi bước xuống giường. Hắn cảm thấy tràn trề năng lượng, sẵn sàng "chiến đấu" với cả thế giới (hoặc ít nhất là với đám Sao Đỏ phiền phức).

Trường THPT SH, giờ chào cờ.

Cả trường tập trung dưới sân, nắng bắt đầu lên cao. Bách đứng ở cuối hàng lớp 11-4, tay cầm quạt giấy (của Công) phe phẩy cho cậu bạn đang đứng phía trước.

"Mát không?" Bách hỏi nhỏ.

"Cũng được. Quạt mạnh lên tí," Công đứng khoanh tay, mắt nhìn lên bục giảng nhưng lưng thì dựa hẳn vào ngực Bách để đỡ mỏi chân.

Hành động thân mật công khai này của hai đứa đã không còn xa lạ với lớp 11-4, nhưng vẫn khiến khối người ghen tị (và tò mò).

Trên bục giảng, thầy Hiệu trưởng đang dõng dạc thông báo:

"Để rèn luyện kỹ năng sống và tinh thần đoàn kết, nhà trường sẽ tổ chức một chuyến đi thực tế kết hợp cắm trại 2 ngày 1 đêm tại Khu bảo tồn thiên nhiên Rừng Mã Đà vào cuối tuần này cho khối 11!"

Tiếng hò reo vang dội cả sân trường. Đi cắm trại! Còn gì tuyệt vời hơn?

"Rừng Mã Đà à? Nghe bảo nhiều muỗi lắm," Công nhăn mặt.

"Lo gì. Tao mang thuốc xịt muỗi cho mày. Tao mang cả lều riêng, máy phát điện mini, quạt tích điện. Mày chỉ việc xách mông đi thôi," Bách thì thầm vào tai cậu.

"Mày định chuyển nhà vào rừng ở luôn à mà mang lắm thế?"

"Mang đi để phục vụ công chúa chứ ai. Mày mà bị muỗi đốt một nốt là tao xót đứt ruột," Bách tranh thủ thả thính (và cũng là sự thật).

Đúng lúc đó, Dương (Tez) quay xuống, mặt mày hớn hở:

"Ê Bách, Công! Lập team không? Một lều 4 người. Tao, thằng An, với hai đứa bay. Chuẩn bài luôn!"

Bách đang định gật đầu (dù trong lòng muốn ở riêng với Công, nhưng quy định nhà trường chắc chắn bắt chia nhóm), thì một giọng nói khác xen vào:

"Cho mình xin một slot được không?"

Vũ Ngọc Chương (24k.Right) xuất hiện, nụ cười xã giao trên môi. Cậu ta đứng ở hàng bên cạnh (lớp 11-5), nhưng đã "hóng" sang đây từ lúc nào.

"Mình có lều chuyên dụng nhập khẩu từ Thụy Sĩ, rộng rãi, chống thấm nước, có cả đệm hơi. Nếu Công gia nhập nhóm mình, đảm bảo ngủ ngon như ở khách sạn 5 sao," Chương nhìn thẳng vào Công, đưa ra lời mời gọi đầy vật chất.

Bách nheo mắt. Thằng này vẫn chưa chừa.

"Cảm ơn lòng tốt của bạn," Bách lên tiếng trước, tay trái đặt lên vai Công siết nhẹ. "Nhưng Công nó lạ giường, chỉ ngủ được trên 'đệm' của tao thôi. Lều Thụy Sĩ của mày xịn quá, nó nằm đau lưng."

"Đệm của mày?" Chương nhướng mày, ánh mắt quét qua người Bách đầy ẩn ý. "Beta mà cũng tự tin gớm nhỉ? Cẩn thận không gánh nổi 'trọng trách' đấy."

"Gánh được hay không thì Công biết rõ nhất. Nhỉ?" Bách cúi xuống nhìn Công.

Công đỏ mặt, huých cùi chỏ vào bụng Bách: "Nói linh tinh! Ai thèm nằm đệm của mày!" Rồi cậu quay sang Chương, lịch sự nhưng dứt khoát:
"Cảm ơn Chương, nhưng tôi quen chơi với nhóm Bách rồi. Cậu rủ người khác nhé."

Chương sượng trân tập hai. Cậu ta gật đầu gượng gạo rồi quay đi, nhưng trong ánh mắt lóe lên một tia tính toán. Cứ chờ đấy. Vào rừng rồi thì không có camera, không có giám thị. Để xem thằng 'Beta' què quặt kia bảo vệ mày kiểu gì.

Giờ nghỉ trưa.

Bách kéo Sơn (Sonk) ra góc khuất sau dãy nhà thực hành.

"Cuối tuần đi cắm trại. Mày chuẩn bị cho tao ít đồ."

"Đồ gì? Thuốc lắc à?" Sơn hỏi tỉnh bơ.

"Vả vỡ mồm mày giờ. Thuốc ức chế. Loại mạnh nhất. Và cả... thuốc trung hòa mùi nữa," Bách nghiêm mặt. "Vào rừng, không gian mở, tin tức tố dễ bay xa. Tao không muốn lũ thú rừng hay lũ Alpha trong trường đánh hơi thấy tao."

"Mày lo xa quá. Nhưng mà... tao có tin xấu đây." Sơn mở điện thoại, đưa cho Bách xem một biểu đồ. "Dựa trên chu kỳ sinh học của mày mà tao theo dõi, khả năng cao mày sẽ bước vào kỳ Rut trong khoảng 3–4 ngày tới. Tức là... trùng đúng vào dịp cắm trại."

Bách sững sờ: "Cái gì? Sao sớm thế? Bình thường 3 tháng tao mới bị một lần mà?"

"Do mày dùng thuốc ức chế quá liều, cộng với việc tiếp xúc thường xuyên với Omega (Công) nên chu kỳ bị rối loạn. Kỳ Rut của Enigma kinh khủng lắm đấy Bách. Mày sẽ mất kiểm soát, sẽ điên cuồng muốn đánh dấu và chiếm hữu. Nếu lúc đấy mày ở cạnh Công..."

Sơn bỏ lửng. Cả hai đều hiểu hậu quả. Bách sẽ cưỡng ép Công. Và với sức mạnh của Enigma, Công không có cửa chống cự.

"Tao... tao sẽ uống thuốc liều gấp đôi," Bách nói, giọng run run.

"Uống gấp đôi mày sẽ chết vì suy tim trước khi kịp làm gì nó. Cách duy nhất là mày phải cách ly. Hoặc..." Sơn nhìn Bách chằm chằm. "Hoặc mày phải có 'mỏ neo'."

"Ý mày là sao?"

"Một Omega có độ tương thích cao để giúp mày cân bằng tin tức tố một cách tự nhiên thông qua việc tiếp xúc thân mật thường xuyên. Không cần đánh dấu, chỉ cần ôm ấp, trao đổi mùi hương mỗi ngày là đủ để kìm hãm bản năng. Tin tức tố của nó sẽ trấn an mày."

Bách im lặng. Hắn quay đầu nhìn về phía sân, nơi Công đang ngồi dưới tán cây, vừa ăn bánh vừa cãi nhau chí chóe với Dương, dáng vẻ vô tư lự.

Mỏ neo sao?

Hắn đã vô tình biến Công thành mỏ neo của mình từ lâu mà không nhận ra. Nhưng nếu nói ra sự thật, liệu Công có chấp nhận làm "viên thuốc sống" cho hắn không? Hay cậu sẽ sợ hãi bỏ chạy?

"Tao sẽ suy nghĩ," Bách vỗ vai Sơn. "Cảm ơn mày."

Buổi chiều.

Tan học, Bách và Công đang đi ra nhà xe thì Sơn lại gọi giật lại:

"Này Bách! Vụ đó... mày tính sao?"

"Chưa sao gì hết. Cứ chuẩn bị thuốc và... đồ tao nhờ trước đi," Bách đáp, khẽ liếc sang Công rồi kéo Sơn ra xa thêm vài bước.

"Đồ gì nữa?" Sơn cau mày.

"Xích. Loại xích sắt chịu lực, khóa số chắc chắn. Và thuốc mê liều cao." Bách nói, mắt nhìn thẳng.

"Mày định xích thằng Chương à?" Sơn vẫn tưởng hắn đùa.

"Không. Xích tao." Bách cười nhạt. "Nếu tao lên cơn, tao sẽ tự xích mình lại. Mày... mày giúp tao canh. Thấy tao có biểu hiện lạ, tiêm cho tao liều thuốc mê voi cũng được."

Sơn nhìn thằng bạn thân như nhìn bệnh nhân tâm thần cấp độ nặng:
"Mày điên tình nặng thật rồi. Tao sẽ chuẩn bị. Nhưng giá lần này là 2 triệu. Phí rủi ro cao."

"Thành giao. Nợ đấy."

Bách không về nhà ngay mà chở Công đi siêu thị mua đồ chuẩn bị cho chuyến đi.

Trong siêu thị mát lạnh, Công đẩy xe hàng, Bách đi bên cạnh bỏ đồ vào.

"Mua nhiều snack vào. Bim bim, bánh tráng, bò khô..." Công chỉ tay lia lịa.

"Ăn vừa thôi, nóng trong người lại mọc mụn. Mua thêm hoa quả, sữa chua nữa," Bách càm ràm như ông bố trẻ, nhưng tay thì vẫn nhặt hết những thứ Công thích bỏ vào xe.

Đến quầy đồ dùng cá nhân, Bách dừng lại, lấy hai lọ thuốc xịt chống muỗi, kem chống nắng, và... một hộp miếng dán ức chế tin tức tố loại cao cấp nhất dành cho Omega.

"Mua cái này làm gì? Tao còn nhiều mà," Công thắc mắc.

"Loại này xịn hơn. Chống nước, chống mồ hôi, khóa mùi tuyệt đối trong 24 giờ. Vào rừng vận động nhiều, mày phải dán cái này tao mới yên tâm," Bách ném hộp miếng dán vào xe. Hắn không nói rằng hắn muốn che giấu mùi của Công thật kỹ để không kích hoạt kỳ Rut của mình.

"Kỹ tính như bà già," Công lầm bầm.

Mua sắm xong, cả hai ra quầy thanh toán. Bách giành trả tiền như mọi khi.

"Để tao trả một nửa," Công rút ví ra.

"Cất đi. Tiền đấy để dành cưới vợ... à nhầm, để dành mua quà sinh nhật cho tao," Bách gạt tay cậu ra, quẹt thẻ cái rẹt.

Trên đường về, trời bắt đầu sẩm tối.

Bách lái xe, trong đầu ngổn ngang suy nghĩ về lời cảnh báo của Sơn. Kỳ Rut sắp tới... Hắn thấy lo sợ. Hắn sợ mình sẽ làm tổn thương Công.

"Bách," Công bỗng nhiên gọi, vòng tay ôm chặt eo hắn hơn.

"Hửm?"

"Sao nay mày im thế? Mày lo lắng chuyện gì à?"

Công rất nhạy. Cậu cảm nhận được sự căng thẳng của Bách qua cơ bắp cứng ngắc ở lưng hắn.

"Không... tao đang nghĩ xem vào rừng có ma không thôi," Bách bịa chuyện.

"Hâm. Có ma thì tao núp sau lưng mày. Mày to thế này ma nó sợ," Công cười khúc khích, dụi mặt vào lưng hắn.

Cảm giác mềm mại và tin tưởng của Công khiến tim Bách thắt lại.

Tao không sợ ma, Công ạ. Tao sợ con quỷ trong người tao thôi.

"Công này," Bách gọi khẽ.

"Sao?"

"Nếu... trong chuyến đi này, tao có làm gì lạ lùng... hoặc tao bảo mày chạy đi... thì mày nhớ phải chạy thật xa nhé. Chạy về chỗ đông người, đừng quay lại nhìn tao."

"Mày nói cái quái gì thế? Mày định biến hình à?" Công tưởng hắn đùa.

"Tao nói thật đấy. Hứa với tao đi."

Giọng Bách nghiêm túc đến mức Công phải im lặng. Cậu không hiểu chuyện gì, nhưng cảm nhận được sự bất an trong lời hắn.

"Ừ... tao hứa. Nhưng mày đừng có dọa tao."

Bách thở dài, không nói thêm. Hắn tăng ga, chiếc xe lao vút trong màn đêm.

Tại nhà Bách.

Ăn tối xong (lại là Bách nấu), Công đòi về sớm để chuẩn bị hành lý.

Bách tiễn Công ra cửa. Hắn nhìn cậu thật lâu, như muốn khắc ghi hình ảnh này vào tâm trí.

"Về ngủ ngon. Mai tao đón sớm."

"Ừ. Mày cũng ngủ ngon."

Công quay đi. Bách đứng nhìn theo cho đến khi bóng cậu khuất hẳn.

Hắn quay vào nhà, đóng cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa gỗ, trượt dài xuống đất.

Hơi thở của hắn bắt đầu nóng lên. Cơn đau đầu âm ỉ lại trỗi dậy. Một luồng nhiệt đang nhen nhóm dưới bụng dưới.

Dấu hiệu tiền kỳ Rut. Nó đến sớm hơn dự kiến.

Bách bò đến tủ thuốc, lấy lọ thuốc ức chế (loại cực mạnh mà Sơn mới đưa), uống liền hai viên.

Hắn nằm vật ra sàn nhà lạnh lẽo, co người lại, cắn chặt răng chịu đựng cơn đau đang giày xéo cơ thể.

Chỉ cần qua được chuyến đi này... Chỉ cần bảo vệ được Công... Tao có chết cũng cam lòng.

Trong căn biệt thự rộng lớn vắng vẻ, tiếng thở dốc nặng nhọc của kẻ săn mồi vang lên, cô độc và đầy đau đớn.

Cuộc chiến thực sự của Bách giờ mới bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #eabo