21
Năm giờ sáng. Bầu trời Sài Gòn vẫn còn tối đen như mực, không khí se lạnh của buổi sớm mai bao trùm lên sân trường THPT SH.
Hàng chục chiếc xe buýt du lịch cỡ lớn đã đậu sẵn, đèn pha quét loang loáng trên mặt đất. Đám học sinh khối 11 tập trung đông đủ, ồn ào náo nhiệt với đủ loại hành lý lỉnh kỉnh: vali, balo, guitar, cả những thùng đồ ăn vặt khổng lồ.
Trong đám đông hỗn loạn ấy, Bách đứng dựa lưng vào thân cây phượng già ở góc sân, tách biệt hẳn với sự huyên náo xung quanh. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo hoodie đen trùm kín đầu, khẩu trang che kín mặt, chỉ lộ đôi mắt thâm quầng và mệt mỏi. Tay hắn đút sâu vào túi áo, nơi đang cất giấu "kho báu" sống còn của mình: lọ thuốc ức chế liều cao và một sợi xích chó bằng thép không gỉ (hàng xịn Sơn bắt hắn mua để... tự trói mình nếu cần).
"Bách! Mày đứng đây làm gì? Trông như thằng trộm chó thế?"
Giọng nói quen thuộc vang lên. Bách ngẩng đầu, thấy Công đang khệ nệ kéo một chiếc vali màu kem to đùng đi tới. Cậu mặc áo phông trắng, quần short kaki, khoác ngoài chiếc sơ mi caro, trông tươi tắn và năng động trái ngược hoàn toàn với vẻ u ám của hắn.
Bách không trả lời ngay, chỉ lẳng lặng bước tới giật lấy tay kéo vali từ tay Công.
"Để tao. Tay chân như cái que tăm mà bày đặt xách nặng," hắn càu nhàu, giọng khàn đặc qua lớp khẩu trang.
"Mày bị ốm à? Sao giọng ghê vậy?" Công lo lắng nhìn hắn, đưa tay định sờ trán nhưng Bách đã né người sang một bên.
"Không ốm. Thiếu ngủ thôi. Lên xe đi, tao xí chỗ ngon nhất rồi."
Bách kéo vali đi trước, Công lon ton chạy theo sau. Đi phía sau, Công để ý bước chân của Bách hôm nay hơi nặng nề, vai hắn căng cứng như đang gồng mình chịu một áp lực vô hình nào đó.
Trên xe buýt.
Lớp 11-4 bao trọn một xe. Bách chọn hàng ghế cuối cùng, góc trong cùng bên trái – vị trí "chiến lược" để quan sát toàn bộ xe và hạn chế tiếp xúc với người lạ.
"Mày ngồi trong. Tao ngồi ngoài," Bách chỉ tay vào ghế sát cửa sổ.
"Tại sao? Tao thích ngồi ngoài cho thoáng," Công nhăn mặt.
"Ngồi trong cho an toàn. Lỡ xe phanh gấp mày bay ra ngoài cửa sổ thì sao?" Bách lý sự cùn, vừa nói vừa ấn vai Công xuống ghế trong.
Thực ra, hắn muốn ngồi ngoài để... chắn đường. Hắn không muốn bất kỳ ai (đặc biệt là lũ Alpha lớp khác đi ké xe, hoặc mấy thằng con trai trong lớp) vô tình va chạm hay áp sát Công.
Xe bắt đầu lăn bánh. Tiếng nhạc xập xình vang lên, đám học sinh bắt đầu hò hét, hát hò. Dương (Tez) và An (Negav) ngồi ngay ghế trên, quay xuống rủ rê:
"Ê hai đứa, làm ván Ma Sói không? Đủ tay rồi này!"
"Không chơi. Tao ngủ," Bách gạt phắt, kéo mũ hoodie sụp xuống che kín mắt. Hắn khoanh tay trước ngực, tựa đầu vào ghế, tỏa ra một luồng khí lạnh "cấm làm phiền".
Công nhìn Bách, rồi quay lên nhìn Dương, nhún vai:
"Nó khó ở đấy. Tụi mày chơi đi."
Xe chạy được một lúc, rời khỏi thành phố ồn ào, tiến vào những cung đường rợp bóng cây hướng về Đồng Nai.
Bách không ngủ được. Đầu hắn đau như búa bổ. Thuốc ức chế đang đánh nhau dữ dội với bản năng Enigma trong người hắn. Mùi tin tức tố và mồ hôi hỗn tạp trên xe – mùi nước hoa rẻ tiền, mùi đồ ăn vặt – khiến khứu giác nhạy bén của hắn bị tra tấn. Hắn cảm thấy buồn nôn.
Đột nhiên, một mùi hương ngọt ngào, dịu nhẹ len lỏi vào mũi, xua tan phần nào sự khó chịu.
Mùi kẹo bơ sữa.
Công đang ngồi bên cạnh, lôi trong balo ra hộp sữa tươi và mấy cái bánh quy. Cậu cắm ống hút, đưa sang cho Bách:
"Uống không? Mặt mày xanh lắm rồi đấy."
Bách mở mắt, nhìn hộp sữa, rồi nhìn Công. Hắn không cầm lấy hộp, mà bất ngờ ngả đầu sang, tựa hẳn vào vai Công.
"Cho tao mượn vai tí. Đau đầu quá," Bách thì thầm, nhắm mắt lại ngay lập tức.
Công cứng người. Vai Bách nặng trịch, đầu hắn nóng hổi áp vào cổ cậu qua lớp áo sơ mi. Cậu định đẩy ra, nhưng nghe tiếng thở dài mệt mỏi của hắn, cậu lại mềm lòng.
"Nặng bỏ xừ... Dựa vừa thôi nhé," Công lầm bầm, nhưng tay thì xé vỏ bánh quy, lẳng lặng ăn một mình, cố gắng giữ im lặng để hắn ngủ.
Bách rúc đầu vào hõm cổ Công, tham lam hít hà mùi hương cơ thể cậu. Miếng dán ức chế tin tức tố sau gáy Công ngăn gần hết mùi, nhưng với khoảng cách này, Bách vẫn ngửi được "mùi của sự sống". Nó làm dịu đi cơn đau đầu, làm chậm lại nhịp tim đang đập loạn xạ.
Đây là mỏ neo của mày, Bách ạ. Giữ cho chặt.
Ở ghế trên, Dương quay xuống định xin miếng bánh, thấy cảnh tượng này thì vội vàng rụt tay lại, lôi điện thoại ra chụp "tách" một cái. Quay lên, cậu thì thầm với An:
"Kèo này không phải tình anh em nữa đâu. Thằng Bách nó dựa vào Công như dựa bình oxy vậy. Tao nghi nó nghiện hơi thằng Công rồi."
Mười giờ sáng. Xe đến Khu bảo tồn thiên nhiên Rừng Mã Đà.
Cánh cửa xe mở ra, một luồng không khí nóng ẩm, nồng mùi đất, lá mục và nhựa cây ùa vào.
Đây là môi trường hoang dã – nơi bản năng của mọi loài sinh vật đều trỗi dậy mạnh nhất.
Bách bước xuống xe, cảm giác như có luồng điện chạy dọc sống lưng. Các giác quan của Enigma được kích hoạt tối đa. Hắn nghe thấy tiếng chim hót đâu đó tận trong tán rừng, ngửi được mùi của thú nhỏ trong bụi rậm, và đặc biệt... hắn ngửi thấy tin tức tố của hàng chục Alpha khác đang tỏa ra từ những nhóm học sinh xung quanh.
Lũ Alpha này, vào môi trường rừng rú, tin tức tố càng nồng và hăng hơn bình thường để khẳng định lãnh thổ.
Bách cau mày, tay trái vô thức siết chặt lấy cổ tay Công đang đứng bên cạnh.
"Á! Đau! Mày làm gì đấy?" Công giật mình kêu lên.
Bách giật mình buông lỏng tay, nhưng vẫn không bỏ hẳn. Hắn kéo Công sát lại gần, mắt đảo một vòng đầy cảnh giác.
"Đứng sát vào tao. Ở đây nhiều... muỗi lắm."
"Muỗi thì xịt thuốc. Mày làm như tao là miếng thịt mỡ vậy," Công cằn nhằn, xoa xoa cổ tay đỏ ửng.
"Mày còn ngon hơn thịt mỡ. Đối với lũ... muỗi," Bách lầm bầm, mắt liếc thẳng vào một tên Alpha lớp 11-5 đang nhìn chằm chằm đôi chân trắng bóc của Công (hôm nay cậu mặc short).
Tên Alpha kia bắt gặp ánh mắt Bách thì rùng mình, vội vàng quay đi. Hắn không hiểu sao lại thấy như có một con thú săn mồi đang nhe nanh sau lưng.
Khu cắm trại nằm trên bãi đất trống ven hồ Trị An, xung quanh là rừng cây rậm rạp.
Các lớp bắt đầu phân chia khu vực dựng lều. Lớp 11-4 được phân một khoảng đất khá đẹp, gần bờ hồ.
"Nào anh em! Dựng lều!" Dương hào hứng hô lên, lôi cái lều du lịch mượn của ông anh họ ra.
Nhóm của Bách gồm 4 người: Bách, Công, Dương, An.
Bách vứt cái balo nặng trịch của mình (chứa toàn "hàng nóng" như thuốc, xích, đèn pin siêu sáng) xuống đất, rồi quay sang Công:
"Mày ngồi im đấy. Cấm động vào cái gì. Để tao làm."
"Tao cũng phải giúp chứ? Tao không muốn làm phế nhân," Công phản đối, xắn tay áo định cầm cái cọc lều.
"Tao bảo ngồi im!" Bách quắc mắt. "Tay mày mềm như bún, đóng cọc kiểu gì? Đứt tay chảy máu ai dọn?"
Hắn giật lấy cái cọc từ tay Công, ném sang cho An:
"An, mày đóng cọc. Dương, căng dây. Tao dựng khung."
Bách chỉ đạo như tướng chỉ huy. Hắn làm việc thoăn thoắt, sức mạnh thể chất được phát huy tối đa. Một tay (tay kia vẫn giả vờ hơi đau để tránh bị soi), hắn nhấc bổng khung lều, cắm phập xuống đất chắc nịch.
Công ngồi trên tảng đá gần đó, tay cầm chai nước, vừa bực vừa buồn cười nhìn Bách mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn cố tỏ ra ngầu.
Cái thằng này... gia trưởng thì thừa, nhưng được cái... cũng được việc.
Đúng lúc đó, Vũ Ngọc Chương đi ngang. Nhóm của cậu ta dựng lều cách đó không xa. Chương mặc áo ba lỗ khoe cơ bắp (dù không bằng Bách), đeo kính râm, tay cầm lon nước tăng lực, dáng vẻ rất "chill".
Thấy Công đang ngồi một mình, Chương lập tức lân la lại gần.
"Chào Công. Lều bên này dựng xong chưa? Bên mình xong rồi, có máy phát điện chạy máy lạnh mini đấy, qua chơi cho mát không?" Chương mỉm cười, giọng đầy thiện chí (bề ngoài).
Công còn chưa kịp mở miệng thì một cái bóng đen đã chắn ngay trước mặt cậu.
Bách. Hắn cầm cái búa đóng cọc trên tay, mồ hôi chảy ròng ròng, áo thun ướt đẫm dính sát người lộ rõ từng múi cơ. Hắn nhìn Chương, ánh mắt không hề che giấu sự khó chịu.
"Lều tao cũng có quạt. Không cần mượn gió bẻ măng," Bách nói, tay xoay xoay cái búa một cách đầy đe dọa. "Mày rảnh quá thì về lều mày bắt muỗi đi, đừng sang đây ám quẻ."
Chương nhìn cái búa, rồi nhìn bắp tay cuồn cuộn của Bách, nuốt nước bọt. Cậu ta vẫn nhớ cảm giác bị khí thế của hắn đè bẹp ở sân bóng rổ và thư viện.
"Tôi chỉ mời bạn bè qua chơi thôi. Cậu làm gì căng vậy? Sợ mất người yêu à?" Chương cố gắng vớt vát sĩ diện.
"Ừ, tao sợ đấy," Bách gật đầu luôn. "Sợ mày thở ra làm ô nhiễm không khí quanh nó."
"..."
"Biến."
Một chữ "Biến" gọn lỏn. Chương hừ mũi, quay lưng bỏ đi, nhưng vẫn cố liếc lại Công lần nữa, ánh mắt đầy tiếc nuối lẫn cay cú.
Bách quay lại, ném cái búa xuống đất, ngồi phịch cạnh Công.
"Đưa nước đây," hắn ra lệnh.
Công vội đưa chai nước, còn cẩn thận lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán hắn.
"Mày hung dữ vừa thôi. Người ta mời lịch sự mà," Công trách khẽ.
"Lịch sự cái con khỉ. Nó định dụ mày sang lều nó để giở trò. Alpha vô rừng là hay nổi thú tính lắm," Bách tu liền mấy ngụm nước, rồi quay sang nhìn Công chằm chằm. "Nghe kỹ này Công. Từ giờ tới lúc về, mày cấm rời khỏi tầm mắt tao quá 5 mét. Đi vệ sinh cũng phải báo. Rõ chưa?"
"Mày bị điên à? Đi vệ sinh cũng báo cáo? Tao có phải tù nhân đâu!" Công bật lại.
"Ở đây không phải trường học," Bách hạ giọng, nghiêm túc hiếm thấy. "Rừng rú nguy hiểm. Nhiều thú dữ, nhiều đứa thú tính hơn thú dữ. Mày mà đi lạc, tao có xới tung cái rừng này lên cũng chưa chắc kiếm được."
Tia nhìn trong mắt hắn không phải kiểu kiểm soát bệnh hoạn, mà là một thứ lo lắng căng đến mức tuyệt vọng.
Công im lặng vài giây, rồi thở dài gật đầu:
"Rồi rồi. Biết rồi. Đi đái tao cũng rủ mày đi cùng, được chưa? Đồ hâm."
"Ừ. Nhớ đấy."
Bách ngả người ra sau, dựa lưng vào tảng đá. Hắn nhắm mắt, cố gắng điều hòa nhịp thở.
Cơn nóng trong người lại bắt đầu dâng lên. Thuốc ức chế đang mất tác dụng nhanh hơn hắn tưởng. Mùi rừng ẩm, mùi Alpha xung quanh, và mùi Công... tất cả hòa vào nhau, như đổ thêm dầu vào đống lửa trong bụng hắn.
Chỉ mới bắt đầu thôi. Mày phải cố lên, Bách ơi. Còn hơn 24 tiếng nữa.
Ở phía xa, Sơn (Sonk) đang dựng lều cho nhóm mình, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Bách. Cậu ta thấy Bách đang nắm chặt bàn tay, gân xanh nổi hằn trên mu.
Sơn lắc đầu, đưa tay sờ túi quần, nơi có sẵn một ống tiêm chứa thuốc an thần liều cao.
"Hy vọng... không phải dùng đến cái này," Sơn lầm bầm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro