37

Ba giờ sáng.

Trong căn phòng tối om chỉ có ánh sáng xanh lè từ màn hình máy tính, Sơn ngồi lù lù trước bàn, gõ phím với tốc độ như đang chơi solo một bản rock căng nhất đời mình. Mồ hôi lấm tấm trên trán, mắt không rời những dòng code đang chạy ào ào như ma trận.

"Được rồi... còn một lớp tường lửa cuối cùng..." Sơn lầm bầm, nhấn mạnh phím Enter cái cạch.

Màn hình nháy lên dòng chữ: ACCESS GRANTED – Truy cập thành công.

Sơn thở phào, tựa lưng ra ghế. Cậu vừa chọc thủng được hệ thống dữ liệu của phòng xét nghiệm tư nhân mà Quang Anh gửi mẫu máu của Bách tới.

Trên màn hình hiện kết quả phân tích gốc:

Mẫu: Nguyễn Xuân Bách
Phân loại: ENIGMA – Chỉ số tin tức tố vượt ngưỡng 9000+
Ghi chú: Phát hiện dấu vết thuốc ức chế liều cao và hợp chất lạ gây biến đổi cấu trúc gen tạm thời.

"Vãi chưởng... chỉ số cao thế này bảo sao nó vật thằng Chương như vật con," Sơn lắc đầu, nhưng tay vẫn không dừng, bắt đầu sửa dữ liệu.

Cậu xóa sạch mọi dòng có chữ Enigma, thay vào bằng bộ hồ sơ giả đã chuẩn bị sẵn:

Phân loại: BETA
Chẩn đoán: Rối loạn nội tiết tố nam, có sử dụng thuốc điều trị thần kinh liều cao.

"Rồi. Gửi trả kết quả. Hy vọng thằng Quang Anh không đủ trình mò vào tận server gốc mà soi."

Sơn gập laptop, nốc hết cốc cà phê thứ ba trong đêm. Làm bạn với Enigma đúng là suy thận sớm. Cậu tự nhủ mai phải bắt Bách trả thêm phí "bảo hiểm tuổi thọ".

Sáng hôm sau, tại trường THPT SH.

Thuốc Biến Đổi Giả đã hết tác dụng được mấy hôm, khứu giác và vị giác của Bách từ từ quay lại. Nhưng đi kèm với đó là một trò hề mới của cơ thể: rối loạn kiểm soát lực.

Cảm giác như cả người hắn là một cái lò xo bị nén quá lâu, bây giờ bung ra quá trớn. Sức mạnh tràn lên từng thớ cơ, đến mức hắn không dám nắm gì quá mạnh vì sợ... bóp bể nó.

"Này, cầm hộ tao hộp sữa," Công đưa hộp sữa dâu cho Bách khi hai đứa đang leo cầu thang.

Bách nhận hộp sữa. Hắn thề là hắn chỉ dùng chút xíu lực.

Bụp.

Hộp sữa giấy tội nghiệp bẹp dúm trong tay hắn. Sữa dâu phụt ra như pháo hoa mini, văng đầy lên áo hắn rồi tạt sang cả mặt Công.

Công đứng đơ ba giây, rồi gào:

"Nguyễn Xuân Bách! Tao bảo mày cầm chứ có bảo mày xử tử nó đâu?!"

Bách nhìn tay mình toàn sữa, rồi nhìn mặt Công nhem nhuốc hồng hồng, cười méo mó:

"Tao... tao lỡ tay. Tại vỏ hộp sữa này nó... mỏng quá."

"Mỏng cái đầu mày! Mày tập tạ nhiều quá tay thành kìm rồi hả?" Công vừa càu nhàu vừa lôi khăn giấy ra lau mặt. "Nhìn này, ướt hết áo mới ghê chứ. Mày đền!"

"Rồi rồi, để tao lau cho," Bách quýnh lên, giằng lấy khăn, chùi áo cho cậu. Hắn cố dùng lực nhẹ nhất có thể, nhưng cứ chạm vào là cảm giác trong người như đang bóp một thứ gì mong manh dễ vỡ. Khó chịu muốn điên.

Đúng lúc đó, Quang Anh đi tới. Trên tay là một bìa hồ sơ kẹp tờ giấy xét nghiệm. Vẻ mặt cậu không còn cái kiểu đắc thắng như mấy hôm trước, mà chuyển thành cau có, nặng suy nghĩ.

"Nguyễn Xuân Bách."

"Lại nữa. Sáng ra gặp mặt mày là xui cả ngày," Bách chống tay lên lan can, giấu bàn tay dính sữa ra phía sau.

Quang Anh đặt thịch tờ giấy lên thành lan can:

"Kết quả xét nghiệm của cậu. Beta. Dương tính với thuốc điều trị thần kinh."

Công chộp liền, mở ra đọc, thở phào rõ rệt:

"Thấy chưa. Tao bảo mà. Nó bị bệnh phải uống thuốc. Các cậu đa nghi như Tào Tháo."

Quang Anh thì vẫn nhìn chằm chằm vào Bách:

"Hồ sơ khớp. Nhưng tôi vẫn không hiểu. Một Beta bị rối loạn nội tiết mà phản xạ và sức mạnh lại... kiểu đó sao?"

"Thế giới này lắm điều hay ho lắm bạn ạ," Bách nhún vai. "Có đứa sinh ra đã là thiên tài, có đứa sinh ra đã đẹp trai như tao, có đứa sinh ra đã khỏe. Sống chung với lũ đi."

"Được. Tôi tạm thời không làm khó cậu nữa." Quang Anh nhặt lại bìa hồ sơ, nhưng lúc quay đi, ánh mắt lướt qua vũng sữa dâu dưới sàn và cái hộp sữa bẹp rúm. "Nhưng tốt hơn hết, cậu nên học cách kiểm soát sức mạnh của mình. Kẻo một ngày nào đó... cậu lỡ tay bóp nát người cậu muốn bảo vệ."

Nói xong, cậu quay lưng bước đi.

Một câu nói mà như mũi kim cắm thẳng vào gáy. Bách nuốt khan. Hắn không dám cãi, vì trong đầu cũng đang nghĩ y chang.

"Nó nói gì thế? Bóp nát cái gì?" Công ngước lên hỏi, vẫn bận lau áo.

"Không có gì. Nó ghen vì tao đẹp trai khỏe mạnh hơn nó thôi," Bách nói bừa, rồi nhẹ nhàng (rất rất nhẹ) nắm cổ tay Công. "Đi rửa tay đi. Dính dớp quá."

Tiết ba: Thực hành Sinh học.

Phòng thí nghiệm Sinh học ở khu nhà chức năng, mùi cồn với formalin xông lên hăng hắc.

Hôm nay mục tiêu: mổ ếch.

Công vừa thấy con ếch đã mềm nhũn hai chân, nép hẳn ra sau lưng Bách:

"Bách... mày làm đi. Tao không đụng nó đâu. Trông gớm vãi."

"Yên tâm. Để chuyên gia xử lý," Bách xỏ găng tay, cầm dao mổ, ra vẻ lão luyện.

Hắn tính rạch một đường nhẹ nhàng trên bụng con ếch đã gây mê.

Xoẹt.

Con dao đi một đường sạch sẽ... xuyên qua bụng ếch, xuyên luôn cả cái khay nhựa dày bên dưới, cắm phập xuống mặt bàn gỗ, kêu cốp một phát.

Cả phòng im re. Cô giáo đang giảng bài quay lại, đẩy kính lên, nhìn xuống.

"Nguyễn. Xuân. Bách. Em đang mổ ếch hay xẻ thịt trâu?"

Bách nhìn con dao cắm sâu trong bàn, nuốt nước bọt.

"Dạ... con dao này sắc quá cô..."

"Sắc cái gì. Em dùng lực kiểu đó thì mổ cá voi à?" Cô lắc đầu ngao ngán. "Thôi, em ra ngoài đứng. Đừng làm hỏng thêm dụng cụ nữa. Công, em làm phần của nhóm đi."

"Ơ... cô ơi... em sợ..." Công méo xệch mặt.

"Không sợ. Làm."

Bách đành lủi thủi ra hành lang, dựa lưng vào tường. Hắn nhìn hai bàn tay đeo găng của mình, nắm lại rồi mở ra, cơ bắp giật giật.

"Mệt thật. Cứ thế này thì mình không dám đụng vào Công mất," hắn lầu bầu. "Lỡ tay bẻ gãy xương nó thì sao..."

Giờ ra chơi.

Công bước ra khỏi phòng thí nghiệm, mặt nhăn nhúm.

"Tại mày đó! Tao phải tự tay mổ cái con ếch ghê thấy mồ. Tối nay tao mơ thấy nó bò lên mặt tao là tao vặn cổ mày."

"Thì tao bảo là tao lỡ tay mà. Dao cùn nên tao phải ấn mạnh," Bách chống chế.

"Dao cùn mà mày cắm xuyên cả khay nhựa rồi ăn sâu vô bàn gỗ luôn á? Mày tưởng tao học dốt Lý hả?" Công lườm sắc lẹm. "Tao nghi mày lại uống thuốc linh tinh. Đưa tay đây xem mạch."

Cậu nắm cổ tay Bách.

Khoảnh khắc da kề da, một luồng điện xẹt dọc sống lưng Bách. Mùi kẹo bơ sữa từ người Công – dù bị mùi cồn bám từ phòng thí nghiệm làm loãng đi – vẫn rõ rệt khi dội vào khứu giác đã hồi phục của hắn.

Tin tức tố vani-rượu rum trong người hắn chỉ trực muốn bùng lên đáp lại.

Ôm nó. Đánh dấu nó đi. Xua cái mùi hóa chất dơ bẩn kia đi...

Bản năng thì thầm, không gào rú nhưng lì đòn.

"Bách... mạch mày nhanh thế?" Công nhíu mày.

"Tại mày nắm tay tao nên tao hồi hộp," Bách nói nửa thật nửa đùa.

"Hồi hộp con khỉ. Xuống căng-tin mua nước cho tao. Khát khô cả họng rồi."

"Ừ. Đi."

Hai đứa vừa đi đến khúc cua gần nhà vệ sinh thì đụng mặt Chương.

Chương đang đứng tán dóc với đám bạn, thấy Công thì cười tươi:

"Hi Công! Học hành căng không? Tối nay đi xem phim với mình không? Mình có vé VIP..."

Bách lập tức bước lên, chắn ngay trước mặt Công. Hắn định đưa tay ra đẩy nhẹ Chương sang bên.

Nhưng hình ảnh hộp sữa bẹp và khay ếch đôi nửa chớp qua đầu. Hắn đổi ý. Hắn không dám dùng tay.

Thế là Bách chỉ hơi nghiêng người, dùng vai và ngực mình "lách" qua Chương một cái.

Rầm.

Chương bị hất văng sang bên, lưng đập vào tường, mặt méo xệch.

"Á! Thằng điên! Mày là bò tót hả?" Chương ôm vai, kêu trời.

Bách cũng giật mình. Tính ra chỉ quẹt nhẹ thôi mà...

"Xin lỗi nha. Vai tao hơi rộng, đường hơi hẹp," hắn tỉnh bơ, rồi nắm tay kéo Công đi luôn, không cho Chương kịp nói thêm câu nào.

Công vừa đi vừa ngoái lại nhìn Chương vẫn còn nhăn nhó, rồi quay sang liếc Bách:

"Bách... mày khỏe thiệt hay mày... người ngoài hành tinh? Húc một cái mà nó bay như lá khô vậy."

"Nó yếu nhớt thôi. Công tử bột mà," Bách giả vờ khinh khỉnh, nhưng mồ hôi lạnh rịn sau gáy. Không ổn. Cứ đà này kiểu gì cũng có ngày lộ toang.

Chiều tan học.

Đến cổng nhà, Công xuống xe nhưng không vô liền.

"Bách, vô nhà tao một chút. Mẹ tao gửi cho mày ít trái cây."

Bách muốn từ chối. Ở gần đồ đạc nhà Công, hắn có cảm giác mọi thứ đều trong tình trạng "nguy cơ vỡ". Nhưng nhìn cái mặt mong chờ của cậu, hắn lại thua.

"Ừ. Vô."

Trong phòng khách, Công bưng ra đĩa cam đã gọt sẵn, đưa cho hắn:

"Ăn đi. Coi mày xanh lè như rau muống luộc kìa."

Bách cầm miếng cam, hết sức cẩn trọng để không bóp nát nó trước khi lên được đến miệng. Vị cam chua ngọt cũng nhạt hơn bình thường, nhưng hắn không chắc là do cam hay do đầu óc mình đang loạn.

"Này Bách." Công chống cằm, nhìn hắn không chớp mắt.

"Gì?"

"Mày... thấy dạo này mày khác khác không?"

"Khác gì. Vẫn đẹp trai, vẫn cục súc, vẫn làm osin full-time cho mày mà." Bách cười, cố lái nhẹ đi.

"Không. Ý tao là... mày giống như đang kìm cái gì đó lại. Mày sợ đụng vào tao, sợ cầm đồ. Bệnh mày trở nặng hả?"

Sự tinh ấy của Công làm Bách á khẩu trong vài giây. Cậu để ý từng chút.

Bách đặt miếng cam xuống, thở dài.

"Công này. Nếu tao bảo... tao sợ làm đau mày, mày tin không?"

"Tin. Mày chửi tao thì được chứ mày không chơi kiểu đánh người bao giờ," Công đáp cái rụp.

"Thế thì... cho tao mượn tay mày một lát."

Công chìa tay ra ngay.

Bách dùng cả hai tay mình bao lấy bàn tay nhỏ của cậu. Hắn siết rất nhẹ, tới mức chính hắn cũng thấy như đang cầm không khí. Cơ thể thì lại cứ muốn tăng lực lên.

"Tao đang tập," hắn nói chậm rãi. "Tập nắm tay mày mà không làm mày đau. Tập ôm mày mà không làm mày nghẹt. Khó vãi."

Công nhìn đôi bàn tay to, gân xanh nổi dưới da, đang cố gắng mềm đi quanh tay mình. Tim cậu đập lệch một nhịp.

Cậu hiểu ra. Những lần "lỡ tay", những cú va chạm của Bách với thế giới, tất cả không phải vì hắn vô tâm, mà vì hắn đang cố co mình lại để không vô tình nghiền nát thứ mình quý nhất.

Công mỉm cười, chủ động siết tay hắn lại.

"Không sao. Tao chịu đau được. Mày bóp mạnh tí cũng không vỡ đâu."

Bách ngẩng lên, bắt gặp nụ cười đó. Đột nhiên, mọi cơn đau vì thuốc, mọi áp lực vì Quang Anh, mọi nỗi sợ bị lộ đều lùi lại phía sau.

Hắn siết thêm chút nữa – đủ để cảm thấy rõ ấm áp của da thịt – rồi dừng lại.

"Ừ. Không vỡ. Nhưng mà quý. Đồ quý thì phải nâng niu."

Nắng chiều xiên qua cửa sổ, phủ lên hai đứa một lớp ánh vàng ấm.

Một Enigma đang học cách dịu dàng lại với thế giới.
Một Omega đang học cách tin tưởng một con quái vật mà mình gọi là "cún".

Và sâu trong xương tủy của Bách, một cơn rung động âm ỉ báo hiệu: Kỳ Rut thực sự của Enigma đang tới gần. Lần này, thuốc ức chế sẽ chẳng còn là tấm khiên chắc chắn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #eabo