39

Chiếc xe buýt 45 chỗ đời mới gầm rú, bò chậm chạp qua những con dốc quanh co dẫn vào vùng lõi Rừng Quốc gia Nam Cát Tiên. Bên ngoài cửa kính, những hàng cây cổ thụ cao vút lướt qua, che khuất ánh mặt trời, tạo nên những mảng bóng tối loang lổ trên mặt đường nhựa nóng bỏng.

Trong xe, không khí náo nhiệt lúc xuất phát đã biến mất, nhường chỗ cho sự uể oải của đám học trò thành phố đang say xe, mệt mỏi.

Hàng ghế cuối cùng.

Bách ngồi im như tượng. Hắn trùm mũ áo hoodie kín mít, đeo tai nghe nhưng không bật nhạc để cắt bớt tiếng ồn hỗn loạn xung quanh. Hai tay khoanh chặt trước ngực, kẹp vào nách để giấu đi từng cơn run nhẹ không kiểm soát.

Thuốc ức chế liều cao đang quần nát dạ dày hắn. Nó như một nắm đấm sắt liên tục nện vào lục phủ ngũ tạng, cố cưỡng ép dòng máu Enigma đang sôi sục phải nguội đi. Nhưng càng gần tới rừng, càng gần thiên nhiên hoang dã, bản năng vua thú trong Bách càng trỗi dậy mạnh mẽ.

Hắn ngửi thấy mùi của rừng: đất ẩm, lá mục, mùi ẩm mốc lâu năm, mùi động vật hoang vẫn còn vương trên gió. Lẫn trong đó là mùi tin tức tố của đám Alpha mấy lớp khối 11, 12 trên xe – mùi thuốc lá, mùi cam chua, mùi gỗ, mùi hăng hắc non nớt cố tỏ ra hung dữ để đánh dấu lãnh thổ trong môi trường mới.

"Ồn ào... hôi hám..." Bách lầm bầm, răng nghiến chặt. Hắn muốn bật dậy, gầm lên một tiếng cho cả bầy im miệng, thu hết mấy cái mùi tin tức tố rẻ tiền đó lại.

"Bách... mày sao thế? Say xe à?"

Một bàn tay mát lạnh đặt lên mu bàn tay nóng rực của hắn.

Bách giật mình mở mắt. Công đang nhìn hắn với đôi mắt to tròn lo lắng. Trên tay cậu là chai nước suối và gói ô mai gừng.

"Tao không sao. Hơi chóng mặt tí thôi," Bách nói dối, cố điều chỉnh nhịp thở để giọng không run. Hắn rụt tay lại, tránh sự chạm vào da thịt. Lúc này, xúc giác của hắn nhạy gấp trăm lần bình thường. Một cái chạm nhẹ của Công cũng đủ khiến dòng điện chạy dọc sống lưng, khơi gợi cơn khát chiếm hữu đang bị dồn nén.

"Mặt mày đỏ lựng rồi kìa. Uống nước." Công vặn nắp, đưa tận miệng hắn. "Hay là dựa vào tao ngủ tí đi? Vai tao tuy không rộng bằng vai mày nhưng cũng êm phết đấy."

Bách nhìn bờ vai mảnh khảnh đó, rồi nhìn xuống cần cổ trắng ngần lấp ló sau cổ áo sơ mi. Từ đó tỏa ra mùi kẹo bơ sữa quen thuộc, bị miếng dán ức chế làm mờ đi nhưng vẫn len lỏi được tới mũi hắn, hòa vào mùi vani và rượu rum ngấm trong da thịt chính mình.

Hắn muốn dựa thật. Muốn vùi mặt vào cổ cậu, cắn một cái thật sâu để đánh dấu, để tuyên bố với cả cái rừng này rằng Omega này là của hắn.

Nhưng hắn không thể.

"Tao không buồn ngủ. Mày cứ ăn ô mai đi," Bách quay mặt ra cửa sổ. Dưới ghế, bàn tay hắn siết chặt lên đùi đến mức móng tay găm vào da đau buốt. Chỉ có cơn đau mới giữ hắn tỉnh.

Xe dừng ở bãi tập kết.

Đám học sinh ùa xuống xe như ong vỡ tổ. Tiếng cười nói, tiếng gọi nhau í ới vang động cả một góc rừng.

"Tập trung. Các lớp tập trung theo đơn vị." Tiếng loa thầy Tổng phụ trách vang lên.

Bách đeo cái balo nặng trịch lên vai – bên trong là cả đống "đồ chơi" kiềm chế – rồi bước xuống. Chân hơi loạng choạng một nhịp nhưng hắn lập tức đứng vững. Ánh mắt đảo vòng, quét qua đám đông như radar.

Chương nổi bật ở một góc, quần áo trekking hàng hiệu, tóc nhuộm vàng kim bóng loáng. Cậu ta cười nói với mấy thằng bạn, nhưng mắt vẫn len lén trượt về phía Công.

Bách nheo mắt. Một luồng lạnh lẽo thoát ra từ người hắn.

"Công, đi sát vào tao," Bách nói gọn, nắm quai balo của Công kéo cậu lại gần. "Đừng chạy lung tung. Ở đây sóng yếu, lạc là tao không dò được đâu."

"Biết rồi. Mày làm như tao con nít lên ba," Công càm ràm, nhưng vẫn ngoan ngoãn nép sát vào hắn.

"Bách. Công. Bên này." Dương và An vẫy tay từ khu vực dựng lều lớp 11-4.

Cả bọn bắt tay dựng lều. Bách chọn một vị trí ở mé rìa khu vực, sát bìa rừng và cách xa các lớp khác nhất có thể.

"Sao chọn chỗ này? Xa trung tâm thế. Tối đi vệ sinh tao sợ ma," An méo mặt.

"Chỗ này thoáng, ít muỗi. Tao thích yên tĩnh," Bách đáp cụt, tay đóng cọc lều lia lịa.

Thực ra, hắn chọn chỗ này vì đó là cuối hướng gió. Nếu hắn có lỡ xả tin tức tố ra, gió sẽ cuốn nó vào rừng thay vì thổi ngược về khu trại, giảm bớt nguy cơ khiến cả bầy Alpha, Omega xung quanh phát điên.

Dựng xong lều, Bách lôi từ balo ra một lọ xịt nhỏ, đi một vòng quanh lều của mình và lều Công, Dương, An, Sơn, phun thành một vòng tròn kín trên mặt đất.

"Mày xịt cái gì đấy. Bùa trừ tà à?" Công tò mò.

"Thuốc đuổi rắn rết với côn trùng. Loại đặc chế," Bách đáp.

Nhưng dung dịch trong đó là thứ Sơn pha cho hắn: một dạng tin tức tố Enigma nhân tạo được pha loãng từ chính máu Bách. Nó tạo nên một "vùng lãnh thổ" mờ, khiến động vật hoang và cả Alpha khác bản năng mà né xa.

Đó vừa là vòng bảo vệ Công, vừa là biển báo "đừng lại gần" cho chính con thú trong người hắn.

Buổi chiều, hoạt động trekking xuyên rừng bắt đầu.

Đoàn học sinh nối đuôi nhau theo hướng dẫn viên vào sâu trong tán cây um tùm. Đường đi gập ghềnh, rễ cây chằng chịt, đá trơn như bôi mỡ.

Công thể lực yếu, đi được một đoạn đã thở hồng hộc, lưng áo ướt đẫm.

"Mệt không. Đưa balo đây tao đeo cho," Bách đi ngay phía sau, nhấc phắt cái balo trên vai Công sang vai mình, treo bên cạnh balo đen nặng trịch.

"Thôi... tao tự mang được. Hai cái nặng lắm," Công ái ngại.

"Nặng gì. Nhẹ như vở Toán của mày," Bách tỉnh queo. "Lo nhìn xuống chân cho tao kìa."

Đoàn người đến một con suối nhỏ, đá rêu trơn trượt.

Chương, luôn tìm cớ lại gần Công, nhanh chân nhảy sang trước, đứng ở bờ bên kia, chìa tay ra:
"Công. Đưa tay đây, mình kéo qua."

Công còn đang chần chừ thì Bách đã tiến lên. Hắn không cho Công kịp với tay. Hắn thẳng tay vòng qua eo cậu, nhấc bổng lên như nhấc một con mèo, rồi sải chân bước qua mấy tảng đá trơn.

"Bịch."

Bách đặt Công xuống bờ bên kia, ngay trước mặt Chương với cái tay vẫn đang chìa ra lơ lửng.

"Cảm ơn tấm lòng," Bách nhếch mép nhìn Chương, nụ cười hằn rõ ý khiêu khích. "Công nhà tao không quen nắm tay người lạ. Nó dị ứng lắm."

"Mày..." Chương nghẹn lại, nhưng nhìn cái bắp tay cuồn cuộn dưới ống tay áo xắn cao của Bách thì nuốt cục tức xuống.

Bách quay sang Công, phủi phủi ống quần cho cậu:
"Giày có bị ướt không?"

"Không. Mà mày khỏe thật đấy Bách. Cảm giác như tao nhẹ hều." Công nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ không che giấu.

"Thì mày nhẹ mà. Ăn nhiều lên," Bách xoa đầu cậu, nhưng trong lòng thì đang réo.

Cú ôm eo vừa rồi đủ để con quái vật bên trong giật mình tỉnh ngủ. Hơi nóng từ bụng Công, nhịp tim gấp gáp của cậu, mùi kẹo bơ sữa hòa với mùi vani và rượu rum của chính hắn – tất cả như xăng đổ vào lửa.

Tầm nhìn của Bách bắt đầu viền một lớp đỏ mỏng. Hơi thở nặng dần.

"Tao... tao đi vệ sinh tí. Tụi mày đi trước," Bách nói nhanh, rồi tách đoàn, lao vào bụi rậm.

Giữa bụi cây rậm, cách đoàn học sinh một khoảng an toàn.

Bách dựa lưng vào một thân cây to, trượt xuống đất. Hắn ôm ngực, thở dốc như con thú bị thương.

Mạch máu dần nổi lên dưới da, đập thình thịch. Hắn cảm giác da thịt mình sắp nứt toác vì áp lực tin tức tố đang dồn lại trong xương tủy.

"Chết tiệt... sớm quá..."

Hắn run rẩy lôi lọ thuốc ức chế ra, dốc liền mấy viên, nuốt khan. Nhưng lần này, thuốc chỉ như ném viên đá nhỏ vào sóng lớn. Cơn nóng hầm hập vẫn thiêu đốt.

Từ xa hơn trong rừng, có tiếng lá khô xao động nhẹ. Quang Anh – Đội trưởng Sao đỏ, kẻ vẫn âm thầm quan sát Bách – đã lần theo bước chân hắn khi thấy hắn tách đoàn. Cậu đứng sau một bụi cây, nhìn Bách đang vật vã.

Quang Anh nheo mắt, khẽ hít sâu. Là Beta nên không nhận diện rõ mùi, nhưng cậu cảm nhận được áp lực trong không khí. Không gian xung quanh Bách trở nên đặc lại, nặng và gai gai trên da.

"Cậu ta đang phát bệnh... hay là đang... biến dạng?" Quang Anh lẩm bẩm, tay siết chặt điện thoại, giơ lên quay lại cảnh Bách ôm đầu rên rỉ.

Đột nhiên, Bách ngẩng phắt đầu lên. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng xuyên qua kẽ lá, khóa chặt vị trí Quang Anh.

Đó không còn là ánh mắt học sinh. Đó là ánh mắt một loài săn mồi đỉnh chuỗi thức ăn khi phát hiện kẻ xâm nhập lãnh thổ.

Quang Anh giật mình, tay lóng ngóng làm rơi điện thoại xuống lớp lá khô, vang lên tiếng xào xạc nhỏ.

"Ai đó?" Bách gầm khàn, giọng méo đi.

Một luồng áp lực vô hình tràn ra từ người hắn, như sóng đánh thẳng vào ngực Quang Anh.

Quang Anh cảm thấy như bị tảng đá khổng lồ đập vào lồng ngực. Cậu ngã ngửa, không tài nào hít sâu, toàn thân run rẩy, tay chân cứng đờ. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm nhận rõ ràng cái chết chỉ cách mình một nhịp tim.

Bách lảo đảo đứng dậy, bước về phía tiếng động, chân dẫm nát lá khô.

Ngay lúc đó, tiếng Công vọng từ xa:

"Bách ơi. Mày đâu rồi? Người ta đi xa lắm rồi nè!"

Giọng Công như một sợi dây xích giật mạnh ngược hắn lại. Bách khựng, ôm đầu, lắc mạnh.

Không được. Không được để Công thấy hắn như thế này.

Hắn quay lưng, bỏ mặc kẻ rình mò, vòng một hướng khác để quay lại lối mòn, cố ép hơi thở ổn định.

Quang Anh nằm bẹp dưới đất, mồ hôi túa đầy. Cậu nhặt điện thoại lên, tay vẫn còn run.

"Quái vật... cậu ta đúng là quái vật..."

Buổi tối, lửa trại.

Cả khu trại sáng rực một góc trời. Học sinh ngồi vòng tròn quanh đống lửa, hò hét, chơi trò chơi, hát hò. Tin tức tố Alpha Omega lẫn vào mùi khói, mùi đồ nướng, tạo thành một làn không khí chộn rộn.

Bách ngồi ở vòng ngoài, sát mé bóng tối. Hắn trùm mũ, cầm chai nước lạnh áp lên má, giữ khoảng cách rõ ràng với đám đông.

Hắn không dám lại gần Công. Không dám thở chung cái vòng lửa ấm áp đó với cậu.

Công ngồi với Dương và An ngay sát lửa, cười nói nhưng mắt lại liên tục liếc ra ngoài. Thấy Bách thu mình trong bóng tối, Công đứng dậy, cầm theo một bắp ngô nướng, đi tới.

Bách thấy Công tới gần, tim bóp nghẹt. Hắn muốn nói "đừng lại gần" nhưng cổ họng tắc nghẹn.

"Sao ngồi đây một mình. Ra kia chơi với mọi người đi," Công ngồi xuống cạnh hắn. Bách lập tức dịch người ra xa thêm một chút.

"Tao mệt. Ngồi hóng gió," Bách cộc lốc.

"Mệt hả. Hay lại sốt rồi," Công lo lắng, định đưa tay lên trán hắn.

"Đừng chạm vào tao!" Bách bật ra, hất tay Công.

Cú hất hơi mạnh, bắp ngô trên tay Công rơi xuống đất, lăn vào cát.

Công đứng sững. Cậu nhìn bắp ngô, rồi ngước lên nhìn Bách. Đôi mắt cậu ửng đỏ.

"Tao... tao chỉ lo cho mày thôi mà. Sao mày quạu thế."

Nhìn vẻ mặt bị tổn thương của Công, lòng Bách như bị ai dùng dao cùn cào nát. Hắn muốn kéo cậu ôm chặt, muốn xin lỗi, muốn giải thích về chu kỳ Rut, về con thú đang cào vào xương hắn, nhưng hắn không thể. Một cái chạm nữa thôi là hắn mất kiểm soát.

"Tao xin lỗi... Tao đang... rất mệt. Mày để tao yên một chút được không," Bách cúi gằm mặt, giọng run.

Công im lặng một lát, cúi xuống nhặt bắp ngô.

"Ừ. Vậy mày nghỉ đi. Tao về lều trước."

Cậu quay lưng bỏ đi. Bách nhìn theo, nước mắt ứa ra, nhưng bốc hơi nhanh trên gò má vì thân nhiệt đang cao bất thường.

Hắn luồn tay vào balo, chạm vào sợi xích thép lạnh buốt.

Đêm nay, hắn sẽ tự trói mình vào gốc cây. Để bảo vệ Công. Để bảo vệ chính hắn khỏi việc làm điều không thể tha thứ.

Nửa đêm.

Khu trại yên ắng. Tiếng côn trùng rì rầm, tiếng gió luồn qua tán cây, thỉnh thoảng tiếng động vật kêu xa xa.

Trong lều, Công trằn trọc. Chỗ nằm cạnh cậu vẫn trống. Bách chưa quay lại lần nào từ lúc tối.

Nỗi lo thắng thế cơn giận. Công lặng lẽ kéo khóa lều, chui ra ngoài, cầm theo đèn pin.

Cậu lần theo lối mòn nhỏ dẫn về phía bìa rừng, nơi tối nay Bách ngồi. Không thấy ai.

Công bặm môi, đi sâu thêm vài bước vào khoảng rừng tối.

"Bách ơi..." Cậu gọi nhỏ.

Tiếng gầm gừ trầm thấp vang lên từ sau một tảng đá lớn.

Công giật bắn, lia đèn pin về phía tiếng động.

Ánh sáng chiếu trúng một cảnh tượng khiến cậu rụng rời.

Bách đang ngồi dựa lưng vào gốc cây, hai tay bị xích chặt vào thân cây bằng sợi xích to bản. Quần áo xộc xệch, mồ hôi chảy đầm đìa. Trên cổ hắn, những mạch máu nổi gân đen sì, thái dương giật liên hồi. Không khí xung quanh hắn đặc quánh một luồng khí áp kỳ lạ, như sương mù vô hình quấn chặt lấy mọi thứ.

Mùi vani và rượu rum nồng nặc tỏa ra, hòa với mùi rừng ẩm, trườn thẳng đến tuyến thể sau gáy Công dù đã có miếng dán che chắn.

"Bách...?" Công run run gọi, làm rơi cả đèn pin xuống đất, ánh sáng chao đảo.

Bách mở mắt.

Đôi mắt đỏ rực như than hồng trong đêm, con ngươi co lại mỏng như sợi chỉ, nhìn thẳng vào Công.

Con thú đã hoàn toàn tỉnh giấc. Và sợi xích kia... liệu đủ mạnh để giữ nó lại, khi con mồi yêu dấu đang đứng ngay trong tầm với?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #eabo