Chương 1
14 tháng 3
"Tôi có cảm giác, có một phần đời mình đã bị bỏ quên giữa những ngày xanh... Một phần không ai hay, cả chính tôi cũng từng lẩn tránh. Nhưng khi cơn gió hôm nay lùa qua khung cửa sổ, mang theo mùi hương của loài hoa trắng từng nở rộ nơi giảng đường cũ, tôi bỗng bồi hồi nhớ lại. Tôi nghĩ mình đã lớn rồi, nhưng vẫn chưa đủ bình thản để ngoảnh đầu nhìn lại mà không thấy tim mình khẽ reo lên..."
Trích "Nhật ký Phạm Linh Anh"
Trời mưa nhẹ suốt buổi sáng, từng giọt mảnh như sương, lặng lẽ đọng trên những tán lá non và giàn dây leo quanh ban công tầng hai. Tôi ngồi trong phòng làm việc nhỏ bên trong căn nhà lặng lẽ này, lật vài trang ghi chú, nhưng tâm trí đã sớm trôi đi một không gian khác. Những ngón tay vô thức vẽ những đường cong chồng chéo lên trang giấy trắng, như thể đang cố phác lại một bóng hình nào đó từ trong quá khứ, một gương mặt từng gần mà xa, quen mà lạ. Phía sau lớp cửa kính mờ hơi nước, khu vườn nhỏ vẫn yên bình, những bụi lavender ướt đẫm mưa, mềm mịn như lụa. Tôi vẫn luôn yêu không gian này, bởi sự trầm lặng mà nó mang lại. Trong một thế giới quá ồn ào, tôi chọn chốn yên tĩnh để lắng mình xuống, như thể chỉ có ở đây, tôi mới được là chính mình.
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên sau lưng. Không cần quay lại, tôi đã biết đó là anh. Trịnh Hoàng Đức luôn có những hành động rất nhẹ nhàng mỗi khi ở gần tôi, dù anh có thể khiến cả căn phòng như chìm vào một vùng từ trường bất định chỉ bởi sự hiện diện của mình. Giọng anh mềm, trầm ấm dịu êm, anh hỏi tôi đã ăn sáng chưa, rồi đặt một ly trà ấm xuống bàn, hơi nước phả lên mảnh kính cận tôi vừa tháo ra. Tôi gật đầu, nhẹ nhàng cảm ơn, rồi nhìn anh bằng một ánh nhìn chừng mực, đủ để thể hiện sự cảm kích mà không vượt qua ranh giới thân mật. Giữa chúng tôi, mọi thứ luôn là một sự cân đo. Anh không chạm vào ranh giới tôi dựng, và tôi cũng không cho phép mình vượt quá vòng cung của sự tôn trọng. Hôn nhân này, như một bản giao ước của hai kẻ trưởng thành. Lý trí hơn là con tim mách bảo, mục đích hơn là mù quáng của cảm xúc. Nhưng... đôi khi tôi tự hỏi, liệu anh có từng thấy cô đơn bên cạnh một người như tôi, khi mà tôi vẫn còn giữ lại trong mình một khoảnh kí ức chưa từng thừa nhận?
Tôi ngồi im, nhìn giọt mưa rơi từng giọt xuống thành gỗ sơn trắng ngoài ban công, và một điều gì đó trong lòng tôi khẽ lay chuyển. Có lẽ là do hôm nay là sinh nhật tôi, ngày tôi được sinh ra bởi một người phụ nữ cả đời sống vì người khác và một người cha chẳng hề để tâm đến sự hiện diện của con mình. Cũng có lẽ là vì lời chúc của một người bạn cũ vừa gửi tới tôi sáng nay, ngắn ngủi, đơn giản, nhưng đủ để kéo tôi ngược về một vùng trời cũ đã từng quá gần gũi. “Chúc Linh Anh một năm bình yên, như cậu từng mong” sự quen thuộc ấy khiến ngực tôi chợt se lại, như thể một sợi chỉ vừa bị kéo căng qua tim.
Triết Minh. Cái tên ấy, từ lâu tôi không còn gọi thành tiếng, nhưng chưa một lần rời khỏi trí nhớ. Giữa tôi và cậu ấy, chưa từng có lời tỏ tình, chưa từng có một kết thúc. Chỉ là những vòng tròn cứ xoay mãi, không điểm dừng. Tôi đã từng nghĩ, nếu ngày ấy tôi cho phép bản thân tin một lần, có lẽ chúng tôi đã có một chuyện tình thanh xuân như bao người vẫn mơ. Nhưng tôi chưa từng cho phép. Tôi không muốn một tình yêu nông nổi, dịu dàng, rồi lụi tàn. Tôi muốn nhiều hơn thế. Và tôi sợ bản thân sẽ trở thành một người đàn bà mềm yếu như mẹ tôi, cả đời chỉ xoay quanh một người đàn ông không xứng đáng. Mà Triết Minh, với bao cuộc tình thoáng qua trong đời và cách cậu ta dỗ ngọt những mối quan hệ chẳng thể dài lâu, đã chưa từng khiến tôi tin rằng cậu có thể là bến đỗ cuối cùng.
Chúng tôi gặp nhau lần đầu vào một buổi chiều mùa thu năm tôi mười bảy tuổi, khi gió bắt đầu có mùi của lá mục và nắng vắt nghiêng như rót mật. Cậu là người hoà nhã đào hoa, có đôi mắt rất tình và nụ cười ẩn ý khiến tim người ta khẽ chao. Trong nhóm bạn học chung, cậu lúc nào cũng là trung tâm, còn tôi, lặng lẽ và hơi xa cách, nhưng lại luôn bị cuốn vào quỹ đạo của cậu. Minh hay nhắn tin hỏi tôi đã ăn chưa, hay gửi những bức ảnh chụp trời chiều và luyên thuyên như thể chúng tôi đã yêu nhau, Minh đứng chờ tôi trước cổng thư viện những đêm ôn thi muộn. Nhưng cậu cũng hay đột nhiên biến mất, có những ngày không một lời nhắn qua lại, rồi lại trở về bằng một câu bông đùa, một cái hẹn.
Tôi từng ghét mình vì đã mong chờ. Ghét cả cậu vì biết tôi mong, mà vẫn không thật lòng. Rồi khi cậu có người yêu, tôi vẫn chúc mừng, vẫn cười. Nhưng trong lòng là cả một cơn sóng ngầm. Tôi từng nói với cậu rằng cô gái ấy sẽ sớm rời đi, vì cậu chưa từng nghiêm túc. Cậu không phản bác, chỉ cười cười, hỏi tôi ghen sao. Tôi đáp không, nhưng có lẽ chỉ mình tôi biết, mình đã dối lòng bao nhiêu lần.
Buổi chiều năm tôi hai mươi hai tuổi, trời mưa tầm tã, cậu gọi tôi ra quán cà phê cũ, nói rằng đã chia tay. Tôi ngồi nghe, lòng trống rỗng, không buồn, không vui. Chỉ có một ý nghĩ lặng lẽ trôi qua trong đầu: "Cuối cùng thì cũng như tôi đoán" Cậu hỏi tôi, nếu không phải tôi lúc nào cũng đẩy cậu ra, thì liệu chúng ta có khác? Tôi không trả lời, chỉ nhìn ra ngoài trời, để mặc mưa rơi làm mờ mắt. Tôi không muốn yêu một người như cậu. Nhưng cũng không ai có thể ảnh hưởng đến tôi nhiều như cậu từng làm.
Sau đó tôi chọn bước vào cuộc đời mới hơn, cho một cảm giác đang vươn tới điều gì đó lớn lao. Và tôi gặp Trịnh Hoàng Đức trong một buổi hội thảo, anh khi ấy là khách mời diễn giả, còn tôi chỉ là một người lặng lẽ trong hàng ghế sau. Nhưng anh đã để mắt đến tôi. Một cô gái ít nói, trông bình thường. Sau này, tôi mới biết, anh đã quan sát tôi từ rất lâu. Và khi chúng tôi gặp lại ở một dự án do bạn bè chung giới thiệu, anh đã ở một vị trí mà tôi không nghĩ mình có thể chạm mặt một người như thế ở đây.
....
Tôi không yêu anh ngay. Nhưng lúc đó tôi thấy an toàn. Anh không hỏi nhiều, không buộc tôi phải mở lòng, chỉ đơn giản hiện diện như một bờ vai vững chãi. Khi anh ngỏ lời, tôi đã suy nghĩ rất lâu. Và rồi gật đầu. Không phải vì tôi muốn từ bỏ quá khứ, mà vì tôi cần một hiện tại vững vàng để không mãi lạc trong những mê cung cũ.
Hôm nay, khi anh rời khỏi phòng, tôi mở cuốn sổ tay đã cũ, nơi tôi từng viết những dòng thư không bao giờ gửi. Tay tôi khẽ lướt lên mặt giấy, chạm vào những ký ức ngủ quên. Tôi không còn muốn quay lại. Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, có những người, dù không đi cùng ta đến cuối con đường, vẫn là một vết mực không phai trong bản thảo của cuộc đời.
Tôi khẽ thở dài. Ngoài kia, mưa đã ngừng rơi.
Nhưng vào những buổi chiều mưa như thế này, quá khứ vẫn len lỏi trở về, dịu dàng như một bản nhạc cũ, không báo trước, không khơi gợi, chỉ đơn thuần là hiện diện. Như hương hoa sữa cuối mùa còn sót lại đâu đó giữa phố cổ, mơ hồ mà dai dẳng. Tôi không còn yêu người cũ. Không còn đau, nhưng vẫn nhớ. Nhớ như một lát cắt của tuổi trẻ từng qua.
Tôi khép nhẹ tấm rèm voan màu ngà, bước về phía bàn gỗ lim đặt sát giá sách. Tách trà nhài còn ấm. Tôi áp lòng bàn tay lên thân sứ, như để mượn chút hơi dịu cho những nghĩ suy vừa chớm.
Phía bên kia phòng, Trịnh Hoàng Đức đang đọc một bản hợp đồng in dày, ánh đèn bàn phản chiếu lên gương mặt anh sắc lạnh. Có những ngày tôi cảm giác mình và anh như hai kẻ cùng trú trong một căn phòng, nhưng là hai thế giới chồng lấp. Tôi không biết người đàn ông ấy của mình có "yêu" mình hay không, hay chỉ đơn giản là bản hợp đồng lao động vĩnh viễn theo thời gian. Anh luôn hướng về tôi một cách kín đáo và âm thầm, cái cách anh luôn đứng sau, dõi theo tôi bằng ánh nhìn ấy quả thật đôi lúc làm tôi cảm giác mình là một con mồi trong tầm ngắm thợ săn . Nhưng cũng chính vì thế, tôi chưa bao giờ dám bước lại gần.
Anh im lặng nhiều hơn là lên tiếng, trong sự im lặng ấy, tôi lại cảm nhận rõ một sự hiện diện không thể rời đi. Có khi là tiếng bật nhẹ của chiếc bật lửa zippo cũ kỹ, khi anh thỉnh thoảng đứng ngoài ban công, không hút thuốc, chỉ để nhìn phố. Có khi là ly nước ấm anh đặt sẵn bên giường tôi, mỗi khi tôi làm việc tới khuya, không nói một lời quan tâm, nhưng toàn bộ đều là để tâm.
Tôi không rõ, thứ cảm xúc lạ lùng ấy bắt đầu từ khi nào. Có thể là từ lần đầu anh đặt tay lên vai tôi, giữa buổi tiệc của một hội nghị lớn. Cái siết tay vững chãi mà dịu dàng, ánh mắt vừa đủ quyền uy để người khác e dè, vừa đủ che chở để tôi… chênh vênh.
Nhưng dù là khi nào, tôi cũng biết rõ tôi chưa yêu anh. Tôi đang ở cạnh anh vì sự phát triển và mục đích của cả hai, vì một niềm tin nào đó về sự bền vững. Nhưng chưa phải tình yêu. Tôi chưa dám để tim mình rung lên, có thể vì tôi đã từng quá rối bời.
Tiếng sấm nhẹ ngoài trời cắt ngang dòng suy tưởng, có vẻ hôm nay sẽ không ngớt mưa nổi. Tôi đứng dậy, đi đến bên phòng của chồng mình, nơi ánh đèn hắt bóng tôi lên vách. Bên dưới, con đường lát đá có ánh nước lấp loáng. Thoảng trong không gian là tiếng piano vang lên từ căn bên cạnh, một bản Nocturne nhẹ và sâu, như ru hồn người.
Tôi quay lại nhìn anh, Trịnh Hoàng Đức vẫn trầm mặc, như một pho tượng đá trong vùng tĩnh lặng. Nhưng đôi mắt ấy… tôi biết nó đang dõi theo tôi. Âm thầm, lặng lẽ, và có phần… nguy hiểm. Có những khoảnh khắc, tôi bắt gặp ánh nhìn anh chạm phải tôi như muốn xuyên qua mọi vỏ bọc tôi tự khoác lên, ánh nhìn ấy như một lưỡi dao sắc mỏng, cắt dọc lòng tôi mà không để lại vết.
Và cũng chính điều đó khiến tôi hoang mang, không rõ anh đã nghĩ cái gì.
Bởi vì đôi khi, người im lặng lại là người mang giông bão dữ dội nhất trong lòng.
Tôi ngồi xuống sofa gần đó, nghịch điện thoại. Rồi lại nhớ những năm tháng, khi mọi thứ còn đơn sơ như một trang giấy trắng, còn tôi và Triết Minh là hai nét mực vô tình chạm vào nhau, loang ra thành một vết nhòe dịu nhẹ.
Minh không phải người tôi từng yêu. Mà là người tôi từng nghĩ mình có thể yêu.
Hồi ấy, chúng tôi và nhóm bạn thường tụ tập ở quán cà phê nhỏ trên phố Nguyễn Du, nơi ánh nắng xiên qua tán bàng già và gió lúc nào cũng thơm mùi giấy cũ. Minh hay ngồi phía đối diện tôi, luôn đến muộn nhưng chưa bao giờ khiến ai tức giận được. Cậu ấy có thói quen nghiêng đầu nhẹ khi lắng nghe, và một kiểu quan tâm dịu dàng. Những tin nhắn hỏi han ngắn gọn. Những cái xoa vai lúc tôi mệt. Những câu nói bâng quơ, nhưng lại khiến tôi suy nghĩ đến hàng đêm.
Tôi từng mơ hồ nghĩ, có lẽ nếu Minh nói điều gì đó rõ ràng hơn, nếu cậu bước thêm một bước, thì tôi đã bước đến. Nhưng Minh luôn giữ khoảng cách, như thể sợ phá vỡ điều gì đó vốn mong manh. Và tôi, kẻ luôn giấu nỗi lòng, chưa từng là người chủ động. Chúng tôi cứ xoay quanh nhau như hai đường tròn lệch tâm, tưởng chừng gần, nhưng chưa bao giờ chạm.
Rồi những năm tháng ấy trôi qua như cách mùa thu lặng lẽ rút lui trước những đợt gió đông đầu tiên. Không ai nói gì. Không ai giữ ai lại. Chúng tôi bước ra khỏi quán cà phê lần cuối cùng, vẫn là bạn, vẫn để tâm nhau, nhưng tôi biết, mọi điều đã lặng lẽ kết thúc.
Tôi bước chậm về phía giá sách trong phòng, tay lướt qua những gáy bìa dày cộm, mùi giấy thơm quẩn quanh. Có lẽ, điều khiến tôi bất an nhất… lại không phải là ký ức, mà là ánh mắt người hiện tại.
Đôi mắt của Trịnh Hoàng Đức vẫn thường xuyên dõi theo tôi như vậy. Anh không chạm vào tôi, nhưng luôn hiện diện một cách áp đảo. Có những khi tôi tự hỏi: liệu anh có ghen không? Với quá khứ tôi chưa từng kể, với cái tên tôi không nhắc tới? Nhưng rồi tôi lại sợ chính điều ấy. Bởi vì cơn ghen từ một người đàn ông như anh, nếu có, sẽ không là lời trách móc, mà là một thứ lạnh lùng hơn, sâu hơn… và im lặng đến mức khiến người khác nghẹt thở.
Tôi từng chứng kiến anh bước ra từ một thương vụ căng như dây đàn, mà vẫn đủ bình thản để chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng vào trước hôm đó, cho tôi. Từng thấy anh có thể khiến một tập đoàn thay đổi chính sách chỉ bằng vài dòng email. Nhưng cũng từng thấy anh, trong một chiều mưa, tự tay che ô cho một bà cụ lạ ngoài phố, rồi quay đi không nói gì.
Anh là như thế. Và chính sự mâu thuẫn ấy… khiến tôi không thể đoán được điều gì đang thực sự chờ đợi mình phía sau dáng lưng cao lớn ấy.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế đệm nhung trên sofa, ngẩng nhìn lên trần nhà, nơi chiếc đèn thủy tinh lấp lánh ánh vàng ấm áp. Ngoài kia, mưa vẫn rơi.
Tôi biết mình không còn sống trong những ngày ngập tràn mơ mộng. Cuộc sống giờ đây là một khối pha lê lạnh và đẹp. Tôi có chồng, có nhà, có kế hoạch rõ ràng cho từng năm tháng phía trước. Nhưng đôi khi, màn đêm buông xuống, tôi vẫn không tránh khỏi câu hỏi: liệu có một phần nào trong tôi, vẫn còn mắc lại nơi năm tháng ấy? Và nếu có… liệu Hoàng Đức có nhìn thấy?
Tôi khẽ quay đầu.
Ánh mắt anh đang nhìn tôi.
Lạnh, tĩnh và sâu. Như một vực nước không đáy.
Tôi cúi mắt, né khỏi ánh nhìn của anh, như người vô tình dẫm lên một mảnh gương vỡ giữa sàn, đủ lạnh để khiến lòng mình gai lên một cơn ớn nhẹ.
Trịnh Hoàng Đức là một người đàn ông khiến người ta phải dè chừng. Không vì anh nóng tính dễ giận, mà vì anh không bao giờ nổi giận, không rõ giới hạn trong lòng anh là bao.
Tôi cứ liên tục đứng lên ngồi xuống và đi lại, vì thật sự tôi đang rất lăn tăn trong suy nghĩ của mình. Tôi bước về phía cửa sổ, kéo nhẹ tấm rèm lụa. Thành phố bên dưới phủ một lớp sương mỏng, những ngọn đèn như rụt rè ẩn mình sau cơn mưa. Xa xa, hồ Tây như một dải lụa sẫm màu, co mình giữa phố phường rực rỡ. Cảnh đêm Hà Nội luôn khiến tôi thấy vừa an yên vừa chơi vơi, như một bản nhạc có bè nền thật hoài niệm.
Tôi nghe tiếng bước chân anh phía sau, nhẹ, rất nhẹ. Rồi một khoảng im lặng vừa đủ khiến tim tôi đập lệch một nhịp.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Giọng anh trầm, dịu, không mang nghi vấn, chỉ như một câu buông chơi vào đêm lạnh.
Tôi lắc đầu, không quay lại. “Không gì cả.”
“Ừ.” Anh nói thế, rồi thôi.
Sự tin tưởng của anh luôn là một sợi chỉ mỏng, đủ mềm để khiến tôi cảm động, nhưng cũng đủ siết để khiến tôi nghẹt thở. Tôi không biết anh tin tôi thật, hay chỉ đang chờ tôi tự khai mở lòng mình.
Tôi nhớ có lần, vào đêm tân hôn, khi có chút ngà say nghe lại bản nhạc cũ được phát, đã vô tình lơ đãng gọi nhầm tên Minh thay vì tên anh. Một lần thôi. Tôi không quá để ý. Còn anh, chỉ mỉm cười, rót ly nước ấm cho tôi, và không nhắc lại. Nhưng từ hôm ấy, anh không bao giờ bật lại bản nhạc đó nữa. Cũng không để tôi một mình trong phòng sau 11 giờ đêm.
Có điều gì đó trong anh khiến tôi cảm thấy mình đang bị giữ, không phải bởi gông xiềng, mà bởi một cảm giác quanh anh. Đôi khi còn đáng sợ hơn cả xiềng xích, nhưng có vẻ tôi không cần phải vùng vẫy thoát ra.
Có chút mệt, tôi ngồi tựa đầu vào khung cửa sổ, nhắm mắt. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy lại khuôn mặt Triết Minh, nụ cười của cậu mờ dần sau tấm kính xe. Cậu nói “Chăm sóc bản thân nhé, Linh Anh.” Chỉ thế. Không hứa hẹn. Không tiếc nuối. Mọi điều lặng lẽ như thể chưa từng bắt đầu.
Tôi không yêu cậu ấy. Nhưng đã từng tiếc.
Có lẽ đó là lý do tôi luôn cảm thấy một phần mình chưa trọn. Không phải vì thiếu một tình yêu, mà vì thiếu một lời kết.
“Linh Anh.” Giọng anh lại vang lên, trầm hơn, sát gần hơn.
Tôi mở mắt. Trong gương kính phản chiếu, dáng anh đứng đó, cao, thẳng, lạnh và rõ ràng như một tượng đá cẩm thạch đặt giữa đêm.
“Mai em có định ghé thăm bố mẹ không?” Anh hỏi, như thể điều đó vừa vụt đến trong đầu. Nhưng tôi biết anh không bao giờ hỏi điều gì một cách ngẫu nhiên. Hoàng Đức là kiểu người tính toán cho mọi thứ.
Tôi gật đầu. “Có.”
“Anh sẽ đi cùng.”
Tôi thoáng ngạc nhiên. Anh ít khi tham dự những cuộc thăm hỏi gia đình. Không phải vì anh thiếu lễ nghĩa, mà vì anh biết, tôi chưa thực sự muốn chia sẻ anh với quá nhiều người. Anh tôn trọng điều đó. Nhưng hôm nay, anh đổi ý.
“Vì sao?” tôi hỏi, nửa dè dặt, nửa nghi vấn.
Chỉ một vấn đề đơn giản, nhưng giữa hai đứa như một điều lạ lẫm.
Anh bước đến gần, dừng lại cách tôi một sải tay. “Vì anh muốn bố mẹ em biết, em đang được chăm sóc tốt.”
Câu nói ấy, nhẹ, nhưng dư chấn sâu. Tôi thấy lòng mình rung lên như một tờ giấy mỏng bị gió thổi qua. Không phải vì anh quá dịu dàng, mà vì tôi không biết liệu trong câu ấy, có bao nhiêu phần là yêu, bao nhiêu phần là chiếm giữ, và bao nhiêu phần là cảnh báo.
Tôi không trả lời. Chỉ khẽ bước khỏi cửa sổ, đi qua anh, tay chạm nhẹ lên khuy áo sơ mi của anh như một lời chào yên lặng. Anh không giữ tôi lại. Nhưng tôi biết, ánh mắt anh vẫn đang ở đó, sau lưng, trên gáy, và len vào trong suy nghĩ của tôi.
Màn đêm sẫm dần. Ngoài kia, mưa đã ngớt, chỉ còn tiếng gió nhẹ và tiếng rơi đều đều của một giọt nước chảy từ máng hiên.
Tôi đi vào phòng, thắp một ngọn nến nhỏ, ánh sáng mơ màng phủ lên vách tường màu be như một bức tranh thủy mặc.
Trên bàn, cuốn nhật ký cũ mở ra một trang dở dang.
Tôi cầm bút. Mực lăn nhẹ. Mắt tôi khẽ rung.
“Có những điều không cần gọi tên. Có những người không cần giữ. Nhưng cũng có những ánh nhìn… chỉ cần một lần chạm, đã trở thành vết cứa mãi mãi không lành.”
Tôi đặt bút xuống. Khép nhật ký. Thổi tắt nến.
Ngoài kia, bóng dáng Trịnh Hoàng Đức vẫn im lặng trước khung cửa sổ.
Tựa như người canh giữ một giấc mơ tôi chưa từng dám mơ đủ sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro