Chương 21.
"Đến rồi đây, Tiểu Hiên đến thăm các em đây". Tân Hiên vừa mở cửa xe liền được vây bởi không ít đứa trẻ trong cô nhi viện Cầu Vồng
Ai nấy ở đây đều rất thích gia đình Tân Hiên, cả Thanh và Dĩ nữa, đêm giáng sinh này ý nghĩa vô cùng
"Anh chị Lã, Tiểu Hiên năm nay đến trễ hơn năm ngoái đó nha, haha...mau mau vào trong thôi". Cô Châu bước đến chào hỏi
"Được được, nhanh vào trong thôi, tuyết rơi nhiều hơn rồi". Tân Thông nhìn mọi người đang treo trên môi nụ cười liền nói
Mọi người bước vào trong ngôi nhà nhỏ được sơn vẽ bằng những gam màu tươi tắn, trên tay mang những thùng bánh kẹo và những túi quà lớn, mấy đứa nhóc ở đây háo hức đến nhún nhảy không ngừng, chúng ngoan ngoãn đi theo sau Tân Hiên khiến ai người lớn nhìn vào mà bật cười
"Anh Tiểu Hiên hôm nay dắt thêm bạn đến ạ?". Một cô bé ngồi cạnh Tân Hiên lên tiếng, đôi tay nhỏ bé hướng đến nhóm người đang đứng lóng ngóng hỏi
"Ừm, đều là bạn ở trường của anh hết, hôm nay đến chơi cùng với chúng ta". Thiếu niên vừa xoa đầu cô bé vừa nói, gương mặt vui tươi đến híp cả đôi mắt to tròn
"Hôm nay là giáng sinh, các em nhỏ đến nhận quà nào". Thanh cùng Dĩ đứng ở một chiếc bàn gỗ dài bày hết bánh đã làm mang đến
Các em ngoan ngoãn đồng thanh nói dạ, theo thứ tự tuổi mà xếp thành hai hàng dọc chờ đợi được nhận quà, những ánh mắt long lanh nhìn về chiếc bàn dài tràn đầy bánh kẹo trông hấp dẫn đến mức miệng nhỏ xinh của vài em nhỏ để vô thức há ra
Từng túi bánh được đặt vào trong lòng bàn tay nhỏ bé của các em ở cô nhi viện này, em nào cũng vui mừng đến nhảy cẫng lên cảm ơn, một không khí náo nhiệt rộn ràng mà chắc là ba thiếu gia đây chưa từng trải qua
Thì ra chỉ cần là món quà thì dù nhỏ nhặt hay lớn lao đều có ý nghĩa như nhau cả, đều đến từ tấm lòng của người tặng
"Anh Tiểu Hiên hôm nay dắt bạn mới đến chơi này". Tân Hiên nắm tay Bánh Đậu dắt đến chỗ của một nhóm em nhỏ đang ngồi ăn bánh
"Chào bạn"
"Chào chào....bánh ngon". Bánh Đậu cúi đầu chào bạn nhỏ trước mặt, tay chỉ vào bánh mình đang cầm khen ngợi
"Bạn tên là gì?"
"Tên Bánh Đậu". Bánh Đậu đưa tay chỉ vào bụng mình giới thiệu
"Bánh Đậu dễ thương quá, lại đây chơi với tụi mình nhé". Bạn nhỏ nhìn Bánh Đậu rồi lại nhìn Tân Hiên, sau đó tươi cười nắm tay Bánh Đậu kéo đi vào trong đám bạn nhỏ mà chơi cùng
Những tiếng cười đùa của trẻ con và tiếng nhạc giáng sinh du dương bên tai quả thật là một sự kết hợp hoàn hảo cho một đêm quây quần bên nhau
"Hôm nay được nhận quà là phải ngoan và nghe lời dì Châu đó nha". Dĩ lên tiếng, không khí nơi đây ấm cúng như một gia đình ruột thịt vậy
"Dạ"
"Giới thiệu một chút, đây là anh Tiểu Khải, anh Tiểu Bân và anh Tiểu Kỳ". Thanh chỉ tay về ba thiếu gia đang đứng một góc trong phòng giới thiệu
"Chào các anh ạ". Các bạn nhỏ ngoan ngoãn khoanh tay cúi đầu chào rồi tiếp tục vui chơi thỏa thích đêm nay
Tuy không có ba mẹ, nhưng các em vẫn rất may mắn khi còn được những người tốt bụng như thế này quan tâm yêu thương cho nên trong tâm hồn trẻ thơ ấy chưa từng bị tổn thương bởi điều gì, như những bông tuyết trắng trên bầu trời đầy sao kia rơi xuống vậy, thuần khiết và là nét tô điểm cho cuộc đời tươi đẹp rạng rỡ
"Ba mẹ em đâu rồi?". Tân Hiên nhìn ngó một vòng không thấy ba mẹ mình, mắt nhìn đến Châu Khải hỏi
"Ba mẹ với chú Thành đang nói chuyện với cô Châu rồi". Hắn nhìn cậu hỏi, không nhịn được mà hôn lên gương mặt xinh đẹp một cái rồi mới trả lời
"Đang ở ngoài mà, kì quá đi". Tân Hiên giật mình đưa tay lên lau đi nụ hôn trên má, môi nhỏ chu ra trách Châu Khải
"Em....". Nhìn hành động của Tân Hiên, Châu Khải nhất thời không nói được gì, chỉ biết cười bất lực nhìn cậu
"Hôm nay mấy bé ngoan đi ngủ sớm nhé, ngày mai còn dậy sớm để cùng nhau đi đắp người tuyết nữa". Nhìn đồng hồ đã 20:30 Dĩ lên tiếng nhắc nhở
"Dạ, cảm ơn các anh nhiều lắm ạ". Các em nhỏ gật đầu rồi cùng nhau cúi đầu cảm ơn những ông già noel phát quà cho chúng
"Sáng mai Thanh và Dĩ đến chơi cùng nhé". Thanh lên tiếng khiến trong căn phòng ấy lại vang lên tiếng các em nhỏ hò reo mừng rỡ
"Các bé ngoan của dì Châu dọn dẹp lại phòng rồi đánh răng đi ngủ sớm nào". Dì Châu lên tiếng căn dặn
Các em đã sống quen nề nếp gọn gàng, chỉ trong chốc lát đã dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp phòng học rồi xếp hàng lần lượt đi trở về lại khu phòng ngủ để chuẩn bị vào giấc
"Tạm biệt anh Tiểu Hiên, tạm biệt ba anh nha". Các em nhỏ đi ngang qua Tân Hiên cùng ba thiếu gia liền vẫy tay chào
"Tạm biệt nha, hôm nào anh rảnh anh sẽ đến chơi cùng các em". Tân Hiên ngồi xuống dang tay ra như thể chờ các em sẽ đến ôm lấy mình
"Dạ". Gần cả ba mươi em nhỏ muốn xà vào lòng Tân Hiên, khung cảnh này đáng yêu đến mức những người xung quanh đã treo nụ cười trên môi từ lúc nào không biết
Châu Khải nhìn thấy vậy cũng ngồi xuống dang tay bao lấy các em không thể ôm lấy Tân Hiên, cả Xúy Bân và Dạ Kỳ cũng ôm lấy các em, sự ấm áp gần gũi này dễ chịu quá
Họ sau những cái ôm bịn rịn cũng đã tạm biệt nhau ra về, trên chiếc xe sang trọng chạy về hướng nhà của Tân Hiên, Châu Khải ôm lấy thiếu niên ủ ấm, cơ thể mềm mại như lụa của cậu thật sự rất gây nghiện cho hắn, chứ chốc chốc bàn tay to lớn ấy lại mân mê từ chút một tấm lưng người trong lòng
"Tiểu Hiên hôm nay giỏi quá, trời cũng đã tối rồi chúng ta về nhà thôi"
"Bánh Đậu thì sao?". Tân Hiên nhìn Châu Khải hỏi, trong đôi mắt ngây thơ lại toát ra sự trưởng thành lo lắng cho đứa bé mới gặp kia
"Anh Thanh và anh Dĩ nói là sẽ đưa thằng bé về, ngày mai cũng sẽ đến đón hai bà cháu đến Cầu Vồng chơi". Xúy Bân ngồi cạnh trả lời
"Ừm....hôm nay em vui lắm, em sẽ không quên ngày hôm nay đâu". Tân Hiên tựa đầu vào vai Châu Khải nói, giọng nói có chút ỷ lại vào người yêu
"Ngoan, hôm nay về nhà ba mẹ, anh có quà giáng sinh tặng cho em". Xúy Bân nắm lấy bàn tay nhỏ ấm nóng sau một lúc được y vuốt ve xoa bóp
"Đại Kỳ đâu rồi?". Tân Hiên giờ mới nhớ đến người yêu của mình liền hỏi
"Đương nhiên là đi cùng với ba mẹ em rồi, không giành được ngôi vị chính thất thì phải dùng thủ đoạn mới có thể đứng vững trong hậu cung". Xúy Bân đưa tay chạm lên gò má mềm mại của Tân Hiên nói
".....". Thiếu niên câm nín không biết nói gì tiếp theo, hậu cung gì chứ...trẫm trảm hết bây giờ
Sau đó trong xe cũng không còn nói chuyện nữa, chỉ im lặng mà ôm lấy nhau, Tân Hiên lim dim buồn ngủ cộng thêm sự thoải mái từ cách Châu Khải và Xúy Bân âu yếm mình thì lại buồn ngủ hơn, đôi mắt to tròn nhìn y dần khép lại
"Buồn ngủ rồi sao? Không được, đêm nay em không được ngủ, tỉnh lại ngay cho anh". Xúy Bân nhìn biểu cảm của Tân Hiên liền phì cười, tay đã gò má lập tức véo vào miếng thịt béo mềm kia
"Ư...". Tân Hiên bị véo liền nhíu mày lắc đầu trốn tránh, mắt cũng nhắm lại không muốn mở ra nữa, giọng mũi nghẹn ngào làm cho thiếu niên trông càng ủy khuất
"Ngủ đi, từ đây về nhà cũng còn hơi xa, đến nhà anh gọi em dậy". Châu Khải khẽ cười đưa tay chạm lên cánh tay Xúy Bân ý bảo y dừng lại
Cảm nhận được cái gật đầu mềm nhũng của thiếu niên trong lòng hắn cũng để cậu ngồi dựa hẳn vào người mình cho thoải mái dễ ngủ
________
"Tiểu Hiên dậy đi em". Châu Khải nhẹ giọng gọi Tân Hiên, không gian trong xe yên tĩnh khiến giọng nói trầm ấm của hắn làm cậu tỉnh giấc ngay lập tức
"Ưm....em dậy rồi". Tân Hiên từ từ mở mắt nhìn xung quanh, vẫn còn ở trong xe nhưng có vẻ động cơ xe đã tắt và chỉ chờ cậu tỉnh dậy bước ra ngoài
"Ngoan, lau mặt cho tỉnh rồi vào nhà". Xúy Bân hành động nhanh lẹ, tay cầm khăn thấm nước ấm lau lên gương mặt mềm mại kia
Tân Hiên sau khi được lau mặt xong liền tỉnh lại vài phần nhưng cơn buồn ngủ vẫn chưa buông tha cho cậu, mắt hạnh mở to nhìn y và hắn xong lại dần nhíu lại
"Ngoan, anh bế em vào nhà". Châu Khải vuốt lên tóc Tân Hiên lên tiếng, đôi tay ấm áp đưa ra đợi cậu tiến lại ôm mình
"Ưm...em tự đi được mà". Tân Hiên tuy nghiêng người vùi mặt vào lòng hắn nhưng lại tự bước chân xuống xe, từ trong ngực hắn ngẩng mặt lên vui vẻ nói
"Lớn rồi nên không cần anh nữa sao hả". Châu Khải đưa tay ra sau đội mũ áo lên cho Tân Hiên mắt nhìn thiếu niên còn hơi mơ màng mà bật cười chọc ghẹo
"Không phải, em không muốn để ba mẹ thấy đâu". Tân Hiên đưa tay lên nhéo vào mặt Châu Khải, mắt hạnh lúc này mới mở to ra nhìn anh
"Sao lại không muốn? Anh cũng đâu phải người lạ". Châu Khải lúc này có chút không vui hỏi Tân Hiên
"Nhưng mà..". Tân Hiên lúc này lại không thể nói được thêm gì nữa, bắt đầu lúng túng không dám nhìn thẳng Châu Khải
Xúy Bân nhìn cảnh này cũng vỗ vào vai Châu Khải ý bảo đừng làm khó thiếu niên nhỏ nhắn trước mặt nữa rồi nhìn về phía cửa nhà
"Anh xin lỗi, dọa em rồi....bảo bối nhỏ đừng sợ". Châu Khải sau cùng vẫn xuống nước trước, nắm lấy hai tay Tân Hiên đang siết chặt vạt áo vuốt ve an ủi
"Em xin lỗi...". Tân Hiên mắt ngập nước ngước lên nhìn Châu Khải, có lẽ cậu nghĩ rằng bản thân đã làm hắn không vui nên có chút bối rối cộng thêm được nuông chiều quá mức nên cũng mít ướt hơn trước nhiều
"Không phải lỗi của em". Châu Khải vuốt ve gương mặt đã đỏ hồng lên vì sắp khóc liền đưa tay lên lai nhẹ mi măắt nóng hổi
"Thôi vào nhà đi, tuyết rơi không tốt cho em đâu". Xúy Bân bước đến xoa vai Tân Hiên nói
"Dạ". Tân Hiên ngước mắt lên nhìn Xúy Bân, miệng nở nụ cười như cảm ơn sự giải vây của y
"Hôm nay là giáng sinh mà vẫn chưa tặng quà cho bảo bối nhỏ, nhanh vào nhà anh tặng quà cho em". Châu Khải buông tay ra để Xúy Bân dắt Tân Hiên vào trong trước
"Tặng cho em sao? Em đã nhận được nhiều lắm rồi". Tân Hiên đi ở giữa, ngước mặt lên nhìn hắn rồi lạo nhìn qua y nói
"Thì nhận thêm có sao đâu, em ngoan nên em được nhận nhiều quà". Châu Khải phủi đi tuyết dính trên vành mũ áo lông của Tân Hiên nói
Bước vào trong nhà, thiếu niên còn đang hoang mang và tò mò về phần quà của mình thì đã nhìn thấy trước mắt là cả một núi quà to đùng ngay phòng khách
"Giáng sinh vui vẻ". Dạ Kỳ nhìn Tân Hiên hoang mang liền chạy đến đưa cho em một que bánh hình cây thông
".....". Thiếu niên trong giây lát không thể hiểu rõ được tình hình liền nhìn qua Xúy Bân và Châu Khải
"Ho ho ho, Merry Christmas". Từ sau bếp Tân Thông trong bộ quần áo ông già Noel bước ra nói lớn
"Ba...". Tân Hiên nhìn ông mà tỉnh cả ngủ
"Giáng sinh vui vẻ". Mộng Thư đi bên cạnh cũng cầm một que bánh, bà nở nụ cười dịu dàng nhìn Tân Hiên
"Chỗ quà này là sao ạ?". Tân Hiên chỉ tay vào núi quà thắc mắc hỏi
"Mau mau ngồi xuống cái đã nào". Dạ Kỳ nắm tay Tân Hiên kéo cậu đi lại ngồi xuống bàn trà
"Này nhé, đây là quà của tất cả mọi người dành tặng cho nhà chúng ta đấy, Tiểu Hiên của ba thấy thích không"
"Thật ạ?". Một người sống 17 năm trên đời chưa từng có bạn liền không khép được miệng
"Đây là quà của đồng nghiệp của ba nè, của anh chị hàng xóm nè, của bên ngoại, bên nội nè, quà của Thanh Dĩ nè còn của ba mẹ tặng cho con nữa"
"Mọi người thật tốt quá đi"
"Chưa hết". Mộng Thư đặt tay lên vai Tân Hiên nói
"Còn nữa sao ạ?"
"Đương nhiên là còn có quà của ba bé ngoan này rồi". Mộng Thư hướng lòng bàn tay mình về phía ba thiếu gia đang ngồi đủ dáng ngồi bên cạnh
".....". Cả ba thiếu gia nghe đến tên mình liền mắc cỡ nép vào nhau và trốn ánh nhìn của nhà Lã
Tân Hiên nhìn Châu Khải đang nằm trên ghế giấu mặt sau lưng Xúy Bân, Xúy Bân nằm trên ghế vùi mặt vào bụng Dạ Kỳ còn Dạ Kỳ lại lấy hai tay che mặ bản thân lại mà bật cười
"Sao thế ạ?". Tân Hiên chồm người tới hỏi
"Mắc cỡ chết được". Xúy Bân mở vạt áo của Dạ Kỳ ra nói rồi lại lập tức trốn vào trong tự mình quắn quéo
"Thôi nào, những bông hoa hàm tu thảo* của bác đừng trốn nữa, mau mau đến đây nhận quà của ông già Noel nào". Tân Thông nhìn bộ ba này liền đi tới tay vác theo túi quà to nói
(*: hoa mắc cỡ/hoa trinh nữ ó)
"TỤI CON CŨNG CÓ QUÀ SAO Ạ?". Nghe đến quà ba thiếu gia của chúng ta liền lập tức ló đầu ra nhìn Tân Thông sau đó lập tức ngồi ngay hàng thẳng lối nhìn ông mong chờ
"Xem kìa, nào nào....để ta xem các cháu yêu của ta có ngoan có giỏi có xứng đáng nhận quà không nha". Tân Thông mở túi vải đỏ đặc trưng của người đi phát quà cho trẻ em đêm giáng sinh, tay giả bộ lục lọi bên trong túi
"Con ngoan lắm ạ, con đã chăm Tiểu Hiên lên tận 5 cân". Dạ Kỳ khoan khoái giơ tay nói trước, giọng điệu rất tự hào
"Con đã chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn cho Tiểu Hiên". Xúy Bân cũng giơ tay nhìn Tân Thông nói
"Con đã học cùng Tiểu Hiên rất chăm chỉ và còn ăn phần thịt mỡ trong chén cơm của em ấy"
Tân Hiên đanh mặt nhìn Châu Khải vừa phát biểu xong, thấy hắn nhìn lại mình cậu liền chu môi ý giận dỗi
"Thế Tiểu Hiên thì sao?". Mộng Thư nhìn con trai mình chu môi với bạn liền nhéo vào má mềm hỏi
"Con đã cao lên 5 phân đấy ạ". Tân Hiên nhìn bà rồi cười đến híp mắt khoe khoang
"Ấy chà, con trai ba giỏi thế nhỉ"
"Hì hì, tất nhiên là giỏi rồi". Thiếu niên được khen liền không thể nhìn thẳng mà nhìn lên trần nhà cao ngạo nói
Điều này khiến cả ba người bạn thân của cậu cũng chỉ biết bất lực cười ôn nhu nhìn cậu
"Vậy ta tặng quà cho Tiểu Kỳ nè"
"Của Tiểu Bân nè"
"Cả Tiểu Khải nữa"
Tân Thông đưa quà cho từng người rồi sau đó nhìn qua Tân Hiên đang mong chờ
"Con đã được tặng rồi mà"
"Con còn muốn nữa". Cậu tham gia đưa hai tay ra trước mặt ba mình chờ đợi
"Thôi thôi ông tướng nhỏ ơi, đừng có tham lam qua mức như vậy, như vậy là xấu lắm biết không". Mộng Thư ôm lấy con trai nói
"Vậy ba hôn con một cái đi". Tân Hiên ôm lấy cánh tay ông làm nũng
Tân Thông nhìn con trai mình rồi sau đó ôm thấy đứa con ngoan của mình mà thơm vào tóc cậu, sau đó còn xoa lên mái tóc ấy
"Cả mẹ nữa". Tân Hiên nhìn qua Mộng Thư nũng nịu chỉ lên má mình đòi hỏi
"Đây đây, cục cưng của mẹ"
Chứng kiến một nhà ba người hạnh phúc mà trong lòng ba thiếu gia vô cùng nhiều cảm xúc, phần vì cảm thấy gia đình họ thật ấm áp phần vì chưa bao giờ thấy Tân Hiên làm nũng đến mức này
Đặc biệt là khi thấy gia đình ba người của người ta thơm nhau liền thèm đến môi bất giác mím lại một cái
Chặc...vô sĩ hết sức.
"À, thôi mình mở quà xem thử nhé"
Thời gian học mở quà cũng nhanh chóng trôi qua, đa số là đồ dùng trong nhà như đèn bàn, trà, quần áo ấm và chút kem dưỡng tay cho mùa đông này, tuy tất cả không phải đồ đắt tiền nhưng chúng lại là từ những tấm lòng yêu thương gửi đến, như vậy thật còn ý nghĩa hơn gấp trăm lần giá trị vật chất
Thì cũng có ngoại lệ chứ không có không có, đó là ba hộp quà từ ba thiếu gia vẫn chưa mở ra, chúng ra gì nhìn cũng chưa ai biết
"Đây là quà Tiểu Kỳ này, mở ra xem nào"
Không ngoài dự đoán thì Dạ Kỳ lại tặng cho Tân Hiên chiếc đồng hồ trên dưới cũng phải bằng hai căn nhà của của cậu, chiếc đồng hồ màu bạc cùng mặt đồng hồ màu xanh lá trông vô cùng tinh tế và sang trọng
Tân Hiên đã từng nhìn thấy một chiếc tương tự trong tủ quần áo của Dạ Kỳ rồi, nhưng cái này có vẻ nhỏ hơn, nhưng chắc chắn là rất đắt tiền
"Tân Hiên cảm ơn bạn đi con". Mộng Thư cũng không biết được giá cả của chiếc đồng hồ này, vốn nghĩ là quà tặng thông thường giữ những người bạn nên nhắc nhở con mình
"....ơ..cảm ơn Đại Kỳ". Trong lúc nhất thời Tân Hiên lại nhận lấy phần quà quá sức tưởng tượng này
Dạ Kỳ nhìn thấy Tân Hiên đã nhận liền vui vẻ đeo nó vào cho cậu, chiếc đồng hồ sáng bóng sang trọng yên vị trên trắng tay trắng trẻo non mịn càng trong đẹp hơn
Quà của Xúy Bân thì đơn giản hơn, chỉ là một chiếc vòng tay nạm đá, tuy nhiên đá này lấp lánh hơn bình thường rất nhiều, chiếc vòng mảnh vài được làm ra trông rất đắt tiền
Xúy Bân không để mọi người nói gì liền đeo vào tay còn lại của thiếu niên, dưới ánh đèn từng tia sáng trong từng viên đá chiếu ra theo từng cử động của cậu, điều này vô tình làm cho cậu cành thêm phần xinh đẹp hơn bình thường
Món quà cuối cùng của Tân Hiên trong dịp giáng sinh là của Châu Khải, cậu hơi rụt rè mở ra nhưng may mắn là đó chỉ là một mô hình bằng gỗ bình thường, điều này khiến lòng cậu nhẹ đi vài phần
Sau đó cũng đến lượt ba thiếu gia nôn nóng mở quà mà Tân Thông tặng cho, những món quà được đặt trong một chiếc tất bằng len trong càng thêm giống với truyền thống nhận quà của đêm giáng sinh
Chiếc tất còn được thêu tên của từng người một lên đó, những món quà này thật sự rất ý nghĩa, bên trong chiếc tất màu xanh dương sọc trắng kem ấy là đôi găng tay màu xám trong thật rất bình thường những điểm quan trọng là chúng cũng được thêu lên
"Cảm ơn nhiều ạ"
Ba người ôm lấy món quà của mình còn nhanh chóng mang vào, chúng rất vừa vặn và ấm áp
"Cảm ơn hai bác nhiều lắm, từ trước đến giờ chưa ai tặng cho con món quà ý nghĩa thế này cả". Xúy Bân rưng rưng nước mắt đi đến gần hai vợ chồng Tân Thông nói nhưng sau cùng lại nhào vào lòng Tân Hiên mà ôm chặt lấy
".....con cũng rất thích món quà này ạ". Dạ Kỳ cũng thừa biết Xúy Bân diễn kịch liền đi tới ôm lấy cậu và y
Châu Khải cơ mặt nhăn nhó song liền chạy đến ôm lấy bộ ba keo sơn kia, bốn cậu nhóc ôm chặt lấy nhau mà rưng rưng nước mắt khóc ré lên như con nít
Điều này khiến cả căn nhà phút chốc lại tràn ngập tiếng cười và sự hạnh phúc, đêm giáng sinh trôi qua thế này thật quá ý nghĩa rồi
Sau khi mở quà và dọn dẹp lại sạch sẽ những mấu giấy gói, cả nhà cũng đã ngồi xem TV xem những chương trình giải trí cho đêm giáng sinh, đến hơn 23:45 Tân Thông mới nhắc nhở mọi người về phòng đi ngủ
Tân Hiên nghe vậy liền gật đầu kéo Xúy Bân đi đánh răng cùng mình, sau đó đến Dạ Kỳ và Châu Khải theo sau, nhưng cả ba đều vội vàng chạy đi trước vì nói muốn tranh chỗ nằm cạnh cậu
"Thôi nào, đứng cạnh ba nè". Tân Thông nhìn Tân Hiên ngơ ngác thì lên tiếng, kéo cậu đứng vào giữa hai vợ chồng rồi đánh răng cùng nhau
Tân Hiên chúc ba mẹ ngủ ngon rồi bước về phía phòng ngủ, thiếu niên vô tư chuẩn bị mở cửa ra liền bị bất ngờ đến ngơ ngác, đèn trong phòng cậu và đèn trong nhà đồng loạt tắt ngúm bỗng dưng có ánh sáng vàng sáng lên từ bếp khiến Tân Hiên quay người lại nhìn
"Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday, happy birthday to you"
Giọng hát vang lên cũng là lúc chiếc bánh kem trên tay Châu Khải đã đưa đến trước mặt Tân Hiên, chiếc bánh mừng cậu tròn 18 tuổi, chiếc bánh mừng cậu tuổi mới thật hạnh phúc bên gia đình
"Mau ước đi"
Nghe theo tiếng mẹ mình, Tân Hiên nhắm mắt lại, tay đan trước mặt thầm ước nguyện, hàng mi dài khẽ rung lên
Đôi mắt nâu long lanh mở ra nhìn vào dòng chữ 'chúc mừng sinh nhật bảo bối nhỏ' trong lòng liền vui lên không ít rồi thổi nến
Mọi người vỗ tay chúc mừng, căn nhà lại sáng đèn trở lại, mọi người vậy mà lại chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy
"Tiểu Hiên của ba tuổi mới học giỏi và luôn khỏe mạnh nhé". Tân Thông đưa cho Tân Hiên một bao lì xì màu đỏ trong rất dày, cậu liền vui đến nhảy lên
"Cảm ơn ba nhiều lắm"
"Tân Hiên của mẹ tuổi mới cao lớn và mạnh khỏe". Mộng Thư cũng đưa cho Tân Hiên một bao lì xì màu đỏ, cũng rất dày
Nhận hai bao lì xì, Tân Hiên vui đến sắp nhảy cẩn lên lần nữa ôm lấy ba mẹ mình
"Thôi thôi, ông tướng nhỏ, đi ngủ thôi, đang bị cảm đấy". Tân Thông vỗ vỗ lưng cậu ngắc nhở
"Dạ". Tân Hiên buông hai người ra, cười tít mắt gật đầu
"Khoan". Dạ Kỳ nắm lấy tay Tân Hiên nhỉ giọng nói ngăn cậu mở cửa phòng
"Hai bác về phòng nghỉ ngơi đi ạ, tụi con ăn chút bánh kem sẽ đi ngủ ngay". Xúy Bân đỡ lưng hai người trước mặt nói
"Ừm, đừng ăn nhiều quá lại khó tiêu biết không"
"Dạ". Cả bốn cậu nhóc ngoan ngoãn trả lời, gương mặt nào cũng cười đến híp cả mắt lại
Sau khi thấy ông bà Lã đã đóng cửa, ba thiếu gia mới vội vã lôi kéo thiếu niên đi vào phòng cùng chiếc bánh kem trên tay
"Sao vậy ạ? Có.....". Tân Hiên bị Xúy Bân bế vào phòng hoang mang nhìn Châu Khải hỏi, nhưng chưa kịp nói hết cậu đã thấy cảnh tượng kinh hoàng
"Tada". Dạ Kỳ gia hai cánh tay qua bên trái, sau lưng anh mới là núi quà thật sự, chúng nhiều đến mức từ mặt đất chạm đến nóc phòng và còn tràng cả ra bàn học của Tân Hiên
"Sinh nhật vui vẻ bảo bối nhỏ, tuổi mới có nhiều niềm vui nhé". Xúy Bân rướn người lên hôn vào cằm Tân Hiên nói, sau đó tựa mặt mình vào lòng ngực cậu cảm nhận nhịp tim đập mạnh đến sắp bung ra khỏi lòng ngực
"Bảo bối nhỏ của anh sinh nhật vui vẻ, sau này phải thật hạnh phúc biết không". Châu Khải đặt bánh kem xuống bàn học, đi đến ôm lấy gương mặt xinh đẹp mà hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu
"Bảo bối nhỏ tuổi mới luôn hạnh phúc nhé". Dạ Kỳ cũng đến góp vui hôn lên má phải cậu
Từ nãy đến giờ thiếu niên bị sốc đến đơ mặt ra không thể nói được gì, gương mặt non nớt cứ ngơ ngác trong càng đáng yêu hơn
"Có thích không? Hửm?". Thả cậu đứng xuống y xoa lưng cậu hỏi
"....nhiều...nhiều quá rồi". Tân Hiên quên luôn cả nói chuyện cuối cùng cũng đã có thể nói được một câu
"Không nhiều chút nào, đây là quà tặng cho em tính từ khi em được sinh ra đến giờ đấy". Châu Khải nhìn Tân Hiên nói
"Nhưng em mới 18 tuổi thôi mà"
"Thì ngày 26 mỗi tháng em đều được nhận quà"
"Cá....cái gì? An...anh nói vừa nói gì vậy". Nhìn qua Xúy Bân vẫn thản nhiên sau khi nói ra chuyện đó Tân Hiên liền mặt mày tái xanh nhìn ba người bọn họ
"Thì em đã được 216 tháng tuổi rồi, em có ba người yêu thì đương nhiên số quà em được nhận là 648". Dạ Kỳ nhướng mày nói
"Ở đây chỉ có 180 thôi, còn 467 còn lại đang được để ở nơi khác rồi". Châu Khải nhìn Tân Hiên nói
"....sao sao lại là 467 ạ?". Nghe thấy phép tính có vẻ hơi sai Tân Hiên liền hỏi
"Thì sau này em sẽ hiểu". Châu Khải nói xong không nhịn được hôn lên vành tai đã đỏ bừng của Tân Hiên
"Thôi, bây giờ mình vào việc chính đi". Dạ Kỳ nhìn Tân Hiên rồi nói
"Mở quà ạ?"
"Không"
"Chứ là gì ạ?"
"Ăn bánh kem thôi". Châu Khải đưa chiếc bánh kem đến cho Tân Hiên xem, chiếc bánh màu trắng ngà thật xinh đẹp, chúng sinh như chính chủ nhân của chúng vậy
Sau đó mỗi cậu nhóc đều cầm một dĩa bánh trên tay, ngồi ăn rất ngon miệng, đặt biệt là Tân Hiên, thiếu niên ngoan ngoan ngồi bó gối trên giường nhâm nhi từng chút một phần bánh kem của mình
"Ngon không? Có muốn ăn thêm một chút không?". Xúy Bân vuốt tóc Tân Hiên hỏi
"Muốn, bánh rất ngon, đã lâu rồi em chưa được ăn bánh ngon như vậy". Tân Hiên miệng còn dính chút kem ngước lên nhìn Xúy Bân nói
"Sao lại lâu?"
"Những năm trước vào dịp cuối năm ba mẹ sẽ rất bận để kiếm thêm tiền cho mùa đông nên em thường sẽ ở nhà một mình vào mấy ngày cuối năm....ba mẹ vẫn cho em tiền mua bánh kem nhưng chỉ có một mình em ở nhà nên mua bánh kem thì lãng phí quá nên em dành tiền đó mua quà năm mới cho ba mẹ luôn....giờ ăn lại thấy thật sự rất ngon". Thiếu niên thật thà nói hết lời trong lòng ra
"Em không có ý gì hết, em lỡ lời thôi ạ....mấy anh đừng để ý". Tân Hiên bất chợt nhận ra ai cũng đang nhìn mình, không suy nghĩ nhiều liền tự mình nhận lỗi rồi cúi mặt ăn bánh
"Sao em ngoan quá vậy hả?". Xúy Bân không nhịn được nữa mà ôm lấy Tân Hiên, tay không ngừng xoa lên lưng cậu
"Em ngoan như khiến anh điên lên mất". Dạ Kỳ nắm lấy đôi tay nhỏ bé kia mà vuốt ve an ủi
"Anh thương em lắm có biết không". Châu Khải tựa đầu vào lưng Tân Hiên nói
"Em sẽ ngoan mà...em cũng thương mấy anh lắm...sẽ...sẽ ngoan mà". Tân Hiên sau một lúc được âu yếm thì cũng không kiềm được cơn buồn ngủ mà ngủ lúc nào không hay biết, trước khi ngủ còn lẩm bẩm với ba người họ
Ba thiếu gia vì sự đáng yêu này mà không kiềm được hôn lên khắp người thiếu niên ngủ say này, thương làm sao cho hết được đây
Trong cái không khí lạnh lẽo mùa đông lại có những con người được sưởi ấm bằng những trái tim yêu thương, sinh nhật năm nay thiếu niên cũng đã được ăn bánh kem rồi.
Hết chương 21.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro