Chương 8: Trái Tim Của Titan
Sáng hôm sau, đội tiếp tục tiến sâu hơn vào vùng đất trắng. Không còn cây, không còn rừng – chỉ là một vùng sỏi đá rộng lớn, mặt đất trắng bạc, như thể nơi này từng bị thiêu rụi bởi một vụ nổ khổng lồ.
Eren đi đầu, theo sau là Armin với bản đồ trong tay, Mikasa lặng lẽ quan sát mọi hướng. Levi và y/n đi cuối, ánh mắt Levi luôn dừng lại nơi bóng lưng của cô – như thể chỉ cần lơ là một giây, cô sẽ biến mất khỏi thế giới này.
“Nơi chúng ta đến... từng là trung tâm nghiên cứu titan của một nhánh khoa học ngoài Paradis.” – Armin giải thích. “Họ muốn tạo ra một dạng Titan biết suy nghĩ, không bị kiểm soát bởi bất kỳ thế lực nào – một titan có ý thức lựa chọn, không thuộc về cả Eldia lẫn Marley.”
Y/n khẽ nói: “Vậy là... tự do?”
Armin gật đầu. “Nếu tìm được titan đó – hoặc tàn dư của nó – chúng ta có thể làm một điều mà lịch sử chưa từng dám thử: thuyết phục titan đứng về phía loài người, không bằng sức mạnh, mà bằng sự thấu hiểu.”
---
Tại trung tâm, thứ còn lại chỉ là một hố sâu không đáy, những cỗ máy gãy đổ, và một cánh cửa bị khóa chặt bằng ký hiệu Eldian cổ. Trên cửa, dòng chữ mờ nhòe:
“Người bước vào không thể quay đầu. Kẻ lựa chọn sẽ không còn là người.”
Eren đặt tay lên cánh cửa. “Tôi sẽ vào.”
Y/n ngăn lại. “Đợi đã… nếu điều trong đó là thứ có thể thay đổi số phận titan, thì người mang sức mạnh titan như cậu sẽ bị ảnh hưởng trực tiếp.”
Eren im lặng. Cậu nhìn cô rất lâu.
“Vậy cậu vào đi.” – Cậu nói, khiến cả đội sững sờ.
“Nếu Titan đó thực sự có cảm xúc... thì chỉ một người có thể thuyết phục nó.”
“Một người không có lòng hận thù. Không mang theo quá khứ đẫm máu. Một người... giống cậu.”
Y/n chết lặng. Cô không phải người giỏi nhất. Cũng không mạnh nhất. Nhưng mọi ánh mắt đều hướng về cô – không phải vì ai đó đẩy cô đi, mà vì tất cả đều tin.
Levi bước đến, rất khẽ, nói nhỏ chỉ đủ cô nghe:
“Nếu em bước qua cánh cửa này… sẽ không còn đường quay lại. Nhưng tôi sẽ đợi. Dù bao lâu.”
Y/n mỉm cười, ánh mắt dừng lại rất lâu trong mắt anh – như thể khắc vào đáy linh hồn.
---
Bên trong, cô không gặp titan. Mà là... ký ức.
Cô nhìn thấy những titan xé nát nhau. Thấy người Eldian bị biến thành công cụ. Thấy bàn tay Eren từng dập nát trong tuyệt vọng. Thấy Levi gục trước xác đồng đội. Và thấy chính mình – từng nhỏ bé, từng run rẩy, từng muốn bỏ cuộc.
Rồi, từ bóng tối, một titan khổng lồ trắng như tuyết bước ra – nhưng không gầm gừ, không tấn công. Nó ngồi xuống. Đôi mắt trống rỗng – nhưng sâu thẳm là một nỗi buồn khôn cùng.
Y/n bước đến. Không rút vũ khí. Không phòng thủ.
Cô nói:
“Nếu ngươi không thuộc về ai… vậy hãy chọn đứng về phía những người không muốn làm vua.”
“Không vì sức mạnh. Mà vì lòng thương. Vì ước mơ. Vì cái chết của những người chưa từng được nói lời từ biệt.”
Titan không phản ứng. Nhưng nước mắt rơi từ mắt nó – một giọt, rồi hai.
Y/n tiến lại gần, đặt tay lên trán Titan.
“Ta không ra lệnh. Ta chỉ cầu xin. Hãy trao cho nhân loại… một cơ hội được lựa chọn.”
---
Cánh cửa mở ra lại. Y/n bước ra – cả đội đều chờ sẵn, vũ khí trong tay, trái tim nín thở.
Cô cười. Nhẹ như gió.
“Đồng ý rồi.”
Rồi cô nhìn vào anh nói tiếp
“Nhưng với một điều kiện: phải có người sẵn sàng hy sinh bản thân để chứng minh rằng con người xứng đáng được tha thứ.”
Mọi người sững sờ.
Eren bước lên. “Tôi sẽ...”
Y/n lắc đầu, mắt vẫn hướng về Levi – đôi mắt mà cô không dám rời khỏi. Lặng một lúc rồi quay sang nhìn tất cả:
“Lần này... là tôi.”
---
“Cô ấy không phải ánh sáng. Cô ấy là nơi tôi lần đầu muốn tìm đến... khi bóng tối kéo đến không lối thoát.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro