Nguyễn Gia không tốt+kì lạ
Ăn trưa xong Phi Nhung vẫn được an tọa trên chân của Mạnh Quỳnh, nhưng không phải là cô muốn, mà là anh không muốn đặt cô xuống, lúc này Mộ Cát và Mộ Hề chỉ biết nhìn anh trai rồi lắc đầu ngao ngán, còn nhìn sang Phi Nhung đang vui vẻ nghịch tóc của anh thì càng ngao ngán hơn.
- Anh định sẽ đưa cô ấy về ra mắt thật sao? Mạnh Quỳnh, anh sẽ cưới Phi Nhung sao?
Phi Nhung nghe thấy tên mình liền đưa mắt nhìn về phía Mộ Hề, nhưng rồi sau đó cô lại nhìn về phía của Mạnh Quỳnh, nhưng anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa lưng cho cô, rồi lại nhìn hai đứa em của mình, nói:
- Hiện tại là như vậy.
Mộ Hề cũng chỉ gật đầu xem như đã hiểu, chỉ riêng Mộ Cát là không chấp nhận được thôi, nói sao thì anh cũng là trưởng nam của Nguyễn gia, lại còn là cháu đích tôn, người sẽ thừa kế Nguyễn gia, thân phận cao quý, còn Phi Nhung... Chỉ là một cô gái không rõ danh tính bị bán ở chợ đen, bây giờ anh lại nói muốn kết hôn với cô, cho dù cô có lương thiện đến đâu thì Nguyễn gia cũng không thể chấp nhận được.
- Anh hai, anh nghĩ lại đi, ngay cả An Tư Trát, tiểu thư An gia mà còn khó qua cửa ải của Nguyễn gia... Thì một tiểu Nhung này... Làm sao có thể.
- Chỉ cần anh ở đây, làm gì lại không thể?
Đúng là chỉ cần có Mạnh Quỳnh ở đây thì chuyện kết hôn sẽ rất dễ dàng, tuy nhiên thì chuyện sau đó mới là vấn đề, đặc biệt chính là một cô gái ngốc như Phi Nhung nữa chứ.
Ở Nguyễn gia cũng không phải thứ tốt lành gì, lỡ đâu Phi Nhung tin người lại bị lợi dụng gây bất lợi cho Mạnh Quỳnh thì sao đây? Cho dù nói thế nào thì Mộ Cát cũng không thể chấp nhận được, tuy nhiên nhìn Phi Nhung thật sự rất chân thành, nhìn cái cách mà cô quan tâm Mạnh Quỳnh cũng đủ hiểu rồi, nhưng chân thành ở Nguyễn gia sẽ không có ít gì cả...
- Trước mắt anh và cô ấy chỉ hẹn hò thôi, còn chuyện kết hôn thì đợi sau này hãy tính. Tuy nhiên, chuyện của anh, không đến lượt em quản.
Mộ Cát lại còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đã bị Mộ Hề giữa lại, chị ấy lắc đầu ý nào cô ấy không nên nói nữa.
Có vẻ như Phi Nhung cũng nhìn ra được sự căng thẳng giữa hai anh em nhà này, lúc này cô liền dùng tay giữa gương mặt của Mạnh Quỳnh, nói:
- Mạnh Quỳnh tức giận sao? Mạnh Quỳnh còn đói hả?
- Không có, tôi không tức giận, cũng không đói.
- Vậy tại sao Mạnh Quỳnh lại nhăn mày? Mạnh Quỳnh giận Nhung Nhung hả?
Lúc này đôi mắt của Phi Nhung đã bắt đầu rơm rớm nước mắt rồi,nhưng sau đó thì Mạnh Quỳnh liền nhẹ nhàng ôm cô, sau đó lại nhỏ giọng nói:
- Không có, không có giận em, chỉ là tôi muốn đi ngủ thôi.
- Thật hả? Vậy Nhung Nhung ôm Mạnh Quỳnh đi ngủ nha?
- Ừ.
Nhưng rồi sau đó là Mạnh Quỳnh ôm cả cơ thể Phi Nhung lên rồi đi thẳng lên phòng, mặc kệ hai người em gái vẫn còn ngồi như tượng tạc ở dưới nhà.
Nhìn dáng vẻ cưng chiều của Mạnh Quỳnh dành cho Phi Nhung thì cũng đủ hiểu, anh trân quý cô như thế nào, nếu như không phải thật lòng trân quý thì anh đâu nhất thiết phải nói nhiều như thế. Có khi so với ba năm ở bên cạnh An Tư Trát thì những ngày ở bên Phi Nhung anh còn dịu dàng hơn gấp mấy lần.
[...]
Khi Mạnh Quỳnh đặt Phi Nhung xuống giường thì cô lại như tối hôm qua, nhẹ nhàng ôm lấy anh rồi dỗ dành như mẹ dỗ dành con mình, tuy nhiên sau đó thì Mạnh Quỳnh đã hôn nhẹ lên cổ của cô, rồi lại hôn lên tai của cô, cứ như vậy mà lại hôn lên môi của cô.
Đầu tiên là một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng rồi sau đó lại là sự chiếm hữu đến điên cuồng, khi hôn được một chút thì Phi Nhung đã thở không ra hơi. Đến đây cô còn bày ra vẻ mặt chán nản, nói:
- Lại làm chuyện đó nữa hả?
Cái vẻ mặt bất lực của Phi Nhung thật sự vừa đáng ghét vừa đáng yêu, làm cho Mạnh Quỳnh phải bật cười, cuối cùng anh chỉ nằm trên người cô, hít lấy mùi hương trên cơ thể của cô, rồi lại nói:
- Bây giờ sẽ không làm, nhưng tối nay sẽ làm. Cho nên tối nay Tiểu Nhung phải chuẩn bị chu đáo đó.
- Chuẩn bị... Cái gì cơ?
Mạnh Quỳnh không nói thẳng mà anh lại bảo cô tự tìm hiểu đi, lúc này gương mặt ngây ngốc của Phi Nhung lại nghiêng nghiêng khó hiểu, nhưng rồi sau đó cô cũng không chú ý nữa mà ôm lấy anh, vỗ vỗ lên vai anh.
Cuối cùng không biết là cô dỗ anh ngủ hay là anh ru cô ngủ nữa, nhìn lại hình ảnh bây giờ thì Phi Nhung đã ngoan ngoãn ngủ trong vòng tay của anh rồi... Nói sao nhỉ, anh có cảm giác bản thân đang nuôi heo vậy, cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, ăn xong lại lăn ra ngủ, chẳng mấy chốc lại béo ú lên thôi.
Nhưng không sao, béo một chút cũng được, có da có thịt một chút thì ôm cũng sẽ thích hơn. Mạnh Quỳnh nhẹ nhàng đặt lên trán của cô một nụ hôn, nhẹ giọng nói:
- Ngủ ngon, Tiểu Nhung.
Ngủ được một chút thì Phi Nhung đã tỉnh giấc rồi, nhưng khi cô nhìn ngó xung quanh lại không thấy anh đâu, đưa tay dụi dụi mắt, sau đó lại phải đi tìm anh.
Đi từ trên tầng xuống đến nhà dưới nhưng cũng không nhìn thấy anh đâu cả, giỏi người hầu thì họ bảo cũng không thấy, lúc này Phi Nhung đã sắp mếu máo rồi thì bất chợt Phỉ Thúy lại đưa cho cô một đĩa bánh ngọt, còn nói là bánh họ vừa mới làm, rất ngon đó, ngay lập tức thì Phi Nhung liền quên luôn việc cần khóc mà ngồi xuống ăn bánh vô cùng vui vẻ.
"Tiểu Nhung về với em đi em cho chị ăn bánh^^"
Lúc này Trân Châu ở bên cạnh liền nhìn Phỉ Thúy rồi lại nhỏ giọng nói:
- Cô biết cách dỗ Phi Nhung tiểu thư rồi nhỉ?
- Vì cô ấy quá dễ thương thôi. Nếu như đổi lại là người khác chắc đã sớm làm ầm lên rồi.
Trân Châu cũng công nhận, tuy rằng trước kia chủ nhân của bọn họ từng mang rất nhiều nữ nhân về nhà, nhưng ai nấy đều rất vênh váo, vì bọn họ tự cho rằng bản thân sẽ là nữ chủ nhân của nơi này, hết sai bảo rồi lại tự ý làm trái lại lời của chủ nhân. Dù rằng tính cách của chủ nhân không quá tàn bạo, nhưng với những loại phụ nữ như vậy cũng không thích được lâu, mục đích chủ nhân giữa họ ở bên cạnh chủ yếu là để đối phó mà thôi.
Còn Phi Nhung tiểu thư thì khác, tuy có hơi ngốc một chút, nhưng lại rất lương thiện, lại đáng yêu, lúc nào cũng nghĩ cho người hầu bọn họ cả, nếu như cô làm nữ chủ nhân của ngôi nhà này thì thật tốt quá.
Trong khi Phi Nhung đang ăn thì cô lại đột nhiên nhớ ra gì đó, bất chợt cô lại gọi Phỉ Thúy và Trân Châu lại gần, sau đó cô còn thật thà nói:
- Thúy Thúy, Châu Châu... Mạnh Quỳnh nói Nhung Nhung tối nay phải chuẩn bị chu đáo, là chuẩn bị cái gì á? Chẳng lẽ Nhung Nhung phải nấu cơm sao? Nhưng Nhung Nhung không biết nấu cơm... Phải làm sao bây giờ?
Phỉ Thúy và Trân Châu liền đưa mắt nhìn nhau, nhưng rồi sau đó bọn họ liền che miệng cười, tuy nhiên thì sau đó họ liền nói cô không cần lo, tối nay họ sẽ giúp cô chuẩn bị, còn chưa đợi Phi Nhung hiểu gì thì Mạnh Quỳnh đã quay lại.
Vừa nhìn thấy anh thì Phi Nhung liền chạy đến chỗ của anh, còn Mạnh Quỳnh thì cũng đưa tay ôm lấy cô, sau đó nhẹ nhàng nhấc bổng ôm lên, còn có chút nhíu mày, nói:
- Sao lại đi chân đất nữa rồi, không phải tôi đã dặn phải đi dép vào à?
- Nhung Nhung quên mất.
Sau đó thì Mạnh Quỳnh cũng đưa Phi Nhung về phòng, còn Phi Nhung thì lại vẫy vẫy tay với Phỉ Thúy và Trân Châu, hiển nhiên hai người họ cũng gật đầu xem như là xác nhận, nhưng khi Lý Quang hỏi hai người họ đã nói gì thì hai người lại bơ đi.
Riêng Mạnh Quỳnh đưa Phi Nhung lên phòng xong liền hỏi:
- Em nói gì với họ vậy?
- Thì Mạnh Quỳnh nói Nhung Nhung hỏi mọi người "chuẩn bị chu đáo" là gì, Thúy Thúy và Châu Châu nói là tối sẽ giúp Nhung Nhung đó.
Mạnh Quỳnh thật sự là không biết nên khóc hay nên cười nữa, nhưng cô gái này đúng là thật thà đến đáng chết mà, sau đó thì anh cũng dặn dò cô vài câu rồi chuẩn bị rời đi, hiển nhiên tối nay anh sẽ về muộn, nên đã nói cô ăn tối trước và không cần chờ anh nữa, anh sẽ ăn ở bên ngoài.
Hiển nhiên Phi Nhung sẽ gật đầu,cô còn cười rất vui vẻ nhìn anh, nhưng rồi trước khi anh rời đi thì cô lại nắm lấy tay anh, gương mặt có vẻ như có chuyện gì đó rất muốn nói, nhưng lại rất khó nói.
- Sao vậy?
- Thì là... Cái đó... Sau khi ăn cơm xong...Nhung Nhung có thể ăn kẹo không? Thúy Thúy nói ở trong tủ có nhiều kẹo lắm, nhưng phải xin Mạnh Quỳnh thì mới được ăn... Nhung Nhung có thể ăn không?
Còn chưa đợi Mạnh Quỳnh trả lời thì Phi Nhung đã khẩn trương nói:
- Nhung Nhung hứa chỉ ăn có hai cái thôi, sẽ không ăn nhiều đâu, có được không?
Mạnh Quỳnh bật cười, sau đó anh đưa tay xoa đầu của cô, rồi cũng gật đầu. Nhận được sự đồng ý của anh thì cô cũng vui vẻ đến mức cười toe toét, còn sau đó thì Mạnh Quỳnh còn hôn nhẹ lên môi cô một cái rồi mới rời đi, cô gái này đúng là đáng yêu thật đó.
Bây giờ phải làm sao đây? Anh thật sự muốn nhốt cô lại quá đi mất, thật lòng không muốn cho ai nhìn thấy cô cả.
Đợi khi Mạnh Quỳnh đã rời đi thì Phi Nhung mới chạy xuống dưới nhà, còn nắm lấy tay của Phỉ Thúy, đung đưa qua lại, nói:
- Thúy Thúy, Thúy Thúy, Mạnh Quỳnh đã cho Nhung Nhung ăn kẹo rồi đó, Thúy Thúy cho kẹo Nhung Nhung đi.
Phỉ Thúy cũng chỉ biết cười trừ một tiếng rồi đem ra cho cô một hộp kẹo rất lớn, khi nhìn thấy kẹo thì hai mắt của cô đã sáng lên, ngay sau đó liền nhìn theo hướng của hộp kẹo mà không cưỡng lại được sự hấp dẫn của nó.
Cuối cùng khi được ăn một miếng thì Phi Nhung đã vui sướng đến mức cười vui vẻ, sau đó còn đem kẹo chia cho mọi người trong nhà, đương nhiên thì cô cũng rất giữ lời hứa, cô hứa với Mạnh Quỳnh chỉ ăn hai viên là chỉ ăn đúng hai viên thôi, sau đó là lại để Phỉ Thúy đem cất lên, đợi sau này lại ăn tiếp.
Nhìn dáng vẻ vẫn còn thèm thuồng của Phi Nhung mà Phỉ Thúy thấy tội, cô ấy lại nói:
-Phi Nhung tiểu thư, hay cô có muốn ăn thêm một viên nữa không?
Phi Nhung tuy rất muốn nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu, sau đó còn nói:
- Nhung Nhung đã hứa với Mạnh Quỳnh chỉ ăn hai viên thôi. Cha dạy là không được thất hứa.
Phỉ Thúy càng nghĩ càng khó hiểu, theo như lời của Phi Nhung tiểu thư thì cha mẹ của cô dạy cô rất nhiều thứ tốt... Vậy tại sao vẫn đem cô bán vào chợ đen chứ?
Kì lạ...
Khi đã ăn tối xong thì Phỉ Thúy và Trân Châu cũng giúp đỡ Phi Nhung "chuẩn bị chu đáo".
Đầu tiên, hai người họ đã đem Phi Nhung lột sạch từ đầu đến chân, sau đó là muốn đưa cô vào ngâm bồn nhưng Phi Nhung kịch liệt giẫy giụa không đồng ý, còn suýt nữa là làm bản thân bị thương, nên cuối cùng thì Phỉ Thúy đành phải thỏa hiệp bằng cách nấu cho cô thêm ba món vào ngày mai, nghe đến ba món ăn yêu thích nên Phi Nhung mới mím môi chấp nhận đi vào bên trong bồn tắm.
Tuy nhiên sau đó thì cô phát hiện ở đây không nguy hiểm như mình nghĩ, hơn nữa nước ở đây cũng rất ấm áp nữa, bong bóng cũng rất nhiều, chơi cũng rất thích. Nhưng không có thời gian cho Phi Nhung
chơi, ngay lập tức thì Phỉ Thúy bên trái, Trân Châu bên phải, hai người liền cầm hai tay của cô rồi giúp cô tắm rửa.
Sau đó là là gội đầu, dưỡng da, chăm sóc toàn thân đủ kiểu, sau đó thì Phỉ Thúy và Trân Châu còn cãi nhau vì nên cho cô mặc bộ váy ngủ nào nữa.
Phỉ Thúy thì muốn cô mặc chiếc váy ngủ sexy nóng bỏng màu đen, nhưng Trân Châu lại muốn chơi vui một chút nên hi vọng cô sẽ mặc trang phục hầu gái, trở thành một cô hầu phục vụ cho Mạnh Quỳnh. Hai người cứ như vậy mà cãi nhau rất kịch liệt, còn Phi Nhung thì lại ngồi nhìn hai người cãi qua lại cãi rất vui vẻ, lâu lâu cô còn cười ủng hộ nữa chứ.
"Lạy 2 má này thiệt chứ"
Cãi nhau thêm một lúc thì Phi Nhung lại nhỏ giọng nói:
- Thúy Thúy, Châu Châu, hai người xong chưa... Nhung Nhung lạnh quá...
Nghe cô nói thì cả hai người mới giật mình, họ quên mất là hiện tại cô chỉ quấn trên người một tấm vải mỏng thôi, ngay lúc này thì Phỉ Thúy mới vớ lấy trong tủ một bộ quần áo, nhưng khi đem ra thì lại tự mình dọa cho giật mình, cái bộ quần áo này không phải là quà sinh nhật của tam tiểu thư Mộ Cát tặng cho chủ nhân họ sao?
Là một bộ trang phục hóa trang, là hóa trang thành mèo đó... Nhưng khoan đã... Mèo sao?
Nếu như hóa trang thành mèo thì cũng hợp lý đó chứ, ánh mắt của Phỉ Thúy và Trân Châu liền nhìn nhau đầy mờ ám, bình thường thì tam tiểu thư hay tặng những món quà độc lạ cho chủ nhân, tuy rằng anh sẽ không dùng, nhưng nếu như bây giờ Phi Nhung sử dụng thì sẽ không lãng phí rồi? Đúng không?
Nghĩ là làm, ngay lập tức thì Phỉ Thúy và Trân Châu liền mặc bộ đồ hóa trang cho Phi Nhung tuy nhiên thì nó là trang phục t*nh th* nên nhìn dáng tổng thế cực kì nóng mắt, chỗ nên hở thì cũng hở, mà chỗ không nên hở thì cũng đã hở luôn rồi. Đến đây thì Trân Châu còn phải trầm trồ khen ngợi tài năng chọn trang phục của tam tiểu thư, thật sự là quá nóng bỏng luôn đó.
- Thúy Thúy... Cái này bị rách rồi nè, Thúy Thúy lấy kim chỉ lại đi, Nhung Nhung may lại cho.
- Viên Nguyệt tiểu thư, cái này không có rách đâu, cái này là kiểu đó ạ. Tiểu thư mặc như vậy mới là "chuẩn bị chu đáo" mà chủ nhân đã nói.
- Cái này... Cái này là chu đáo á? Kì lạ quá vậy? Nhung Nhung không hiểu...
Nhưng rồi Phỉ Thúy và Trân Châu chỉ cười cười chứ không đáp, ngay sau đó thì họ đã nghe thấy tiếng xe của anh đang ở dưới nhà, lúc này họ liền bảo Phi Nhung nằm xuống giường, còn giúp cô đắp chăn lại, dặn dò không được động đậy nữa chứ. Hiển nhiên đứa trẻ ngoan như cô thì cũng răm rắp nghe theo.
Khi Mạnh Quỳnh về nhà cũng có hỏi qua tình hình của cô ngày hôm nay, Phỉ Thúy cũng trả lời rất đầy đủ và chi tiết, sau đó còn nói cô đang ở trong phòng, bất chợt anh lại không hiểu, bình thường giờ này đứa nhỏ đó đang ở giới nhà vui vẻ ăn vặt chứ nhỉ?
Hôm nay sao lại ở trên phòng rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro