Phi Nhung không ngốc
Sau khi Mạnh Quỳnh đã dỗ được Phi Nhung đi ngủ thì anh mới bắt đầu gọi điện chất vấn cô em gái ngây thơ Mộ Cát của mình, còn Mộ Cát vẫn còn chưa biết kiếp nạn của bản thân sắp tới, khi nhận máy vẫn còn rất hớn hở trêu đùa.
[Gì vậy anh trai đang có tình yêu của tôi ơi?]
- Mộ Cát, em nói gì với Nhung Nhung mà khiến cô ấy sợ cha mẹ như vậy?
Mộ Cát ở bên kia liền im lặng một chút, nhưng rồi sau đó liền hát bài ca than vãn:
[Oan ức quá đại nhân ơi, em không có! Em thề đó, hôm đó là cha gọi điện cho em, nói em đưa anh về nhà... Vô tình, chỉ là vô tình Nhung Nhung nghe thấy giọng quát mắng của cha thôi. Em không hề cố ý dọa Nhung Nhung mà, thật đó! Anh phải tin em, em uy tín như vậy mà.]
Mộ Cát, anh cảnh cáo em, từ nay về sau gọi cô ấy là "chị dâu", không được gọi Nhung Nhung, cái tên đó không phải cho em gọi. Nghe chưa!
Còn chưa đợi Mộ Cát trả lời thì
Mạnh Quỳnh đã lạnh lùng tắt máy,
vậy có nghĩa là cô chỉ vô tình nghe
qua rồi sợ hãi thôi, hẳn là từ trước
đến nay cô chưa từng thấy ai lớn
giọng quát mắng như vậy nên tâm lý đâm ra sợ hãi... Bây giờ anh phải làm gì đây?
Trong lúc anh đang bận suy nghĩ thì mẹ anh lại gọi điện đến, nếu như là cha gọi thì còn là chuyện tốt, chứ nếu là mẹ gọi thì chỉ có thể là chuyện liên quan đến An Tư Trát mà thôi. Anh thật sự không muốn bắt máy một chút nào cả, tuy nhiên thì dù muốn dù không thì anh vẫn nhận máy.
- Con nghe đây mẹ.
[Mạnh Quỳnh, Trát Trát ngày mai ra tòa ly hôn rồi, gia đình con bé cũng không còn ai ở Cung thành, ngày mai con có thể cùng mẹ đến tòa án với con bé không?]
- Không, ngày mai con bận đưa Nhung Nhung đi chọn thiệp cưới rồi.
Ở đầu dây bên kia thì Nhã Nhân liền thở dài một tiếng, sau đó lại nói:
[Mạnh Quỳnh, con cũng đâu cần tuyệt tình như vậy, dù sao thì hai đứa cũng có với nhau 3 năm thanh xuân cơ mà? Chẳng lẽ con nói bỏ... Là bỏ sao?]
- Mẹ không thấy nực cười sao? Cô ta có thể thì tại sao con không thể. Hơn nữa bây giờ con rất tốt, Nhung Nhung rất tốt, đợi khi mẹ gặp cô ấy thì mẹ sẽ thích cô ấy thôi.
- [Mẹ biết, mẹ nghe Hề Hề nói qua rồi, nhưng mà con cũng là chỗ quen biết với Trát Trát... Con bé cũng là vì con mà từ nông thôn đến Cung thành, bây giờ con bé ly hôn rồi, con cũng nên đến...]
- Mẹ! Con không độ lượng như vậy! Nếu không có chuyện gì nữa thì con tắt máy đây, Nhung Nhung đang ngủ, con không muốn đánh thức cô.Mặc dù Nhã Nhân vẫn còn muốn nói gì đó nhưng Mạnh Quỳnh ở đây đã tắt máy rồi, quả thật anh thấy mẹ anh vừa đáng thương vừa đáng trách, bà ấy mù quáng tin tưởng vào An Tư Trát một cách quá đáng, còn đáng thương ở chỗ là bị An Tư Trát lợi dụng hết lần này đến lần khác. Nếu như không phải vì mẹ thì anh đã đem An Tư Trát bỏ vào bao tải rồi tống cô ta gửi đến đảo hoang rồi chứ đừng nói là để cô ta qua lại với mẹ mình.
Càng nghĩ anh càng tức giận mà.
Nhưng rồi sau đó anh đi vào phòng, nhìn thấy Phi Nhung đang ngủ ngon thì bao nhiêu tức giận của anh cũng tan biến, anh dám chắc rằng khi mẹ anh gặp cô thì sẽ thích cô ngay thôi, vì bé cưng của anh đáng yêu như vậy mà, ai gặp mà chẳng thích. Đến đây thì anh liền bước lên giường, còn chỉnh lại tư thế và ôm cô vào lòng chuẩn bị đi ngủ.
Tuy nhiên anh còn chưa kịp năm xuống thì lại có một tin nhắn gửi đến, là một số máy lạ, nội dung là:
[XXX]: Mạnh Quỳnh, ngày mai em ly hôn, anh có thể cùng em ra tòa có được không? Em... Em không có ý gì cả nhưng anh có thể gặp em bây giờ được không? Em... Em rất sợ... Em sợ bản thân sẽ không buông được sự trống rỗng này, bây giờ em rất cô đơn.
Còn tưởng là ai, hóa ra là An Tư Trát đang dùng sim rác nhắn tin cho anh à? Đã vậy thì anh cũng tốt bụng vậy.
[Nguyễn Mạnh Quỳnh]: Địa chỉ?
[XXX]: Em đang ở số 68 hẻm Hoa Đán, đường Thám Hoan.
Sau khi nhận được địa chỉ nhưng Mạnh Quỳnh không hề rời khỏi giường mà anh lại nhắn nhắn cái gì đó cho ai đó. Sau khi xong chuyện thì anh liền nhanh chóng nhắn lại cho An Tư Trát, với nội dung rất nhạy cảm.
[ Nguyễn Mạnh Quỳnh]: Tôi gọi công an rồi, họ nói năm phút nữa sẽ đến và đảm bảo đưa cô về nhà an toàn, đương nhiên là không cần trả tiền rồi nên cô không cần lo. Không cần cảm ơn tôi đâu, vậy nhé. À đúng rồi, chúc cô ly hôn vui vẻ, ngày mai tôi bận đưa vợ đi chọn thiệp cưới rồi nên không đến
chúc mừng cô được, đợi khi tôi tổ
chức hôn lễ sẽ gửi thiệp mời đến tận tay cô sau.
Nhắn xong thì Mạnh Quỳnh cũng đặt điện thoại sang một bên rồi thoải mái ôm bé cưng của mình đi ngủ, trời này lạnh như vậy ôm bé cưng là thích nhất, ai đời lại lặn lội đi xa để gặp người yêu cũ chứ? Anh đẹp chứ anh đâu có điên.
Và đương nhiên thì buổi sáng hôm sau thì Mạnh Quỳnh cũng đưa Phi Nhung ra ngoài, đã một tuần kể từ khi cô và anh gặp nhau và đây là lần đầu tiên cô ra ngoài, đương nhiên thì không chỉ có anh mà còn có Lý Quang và cả Phỉ Thúy nữa.
Phi Nhung nhìn đâu cũng thấy mới
lạ, vì nhà của cô ở cách xa trung tâm Cung thành, bình thường cũng chỉ có những dịp như Tết thì cha mới đưa gia đình lên trung tâm chơi, nhưng cũng chỉ là đến công viên hoặc trung tâm thương mại đi dạo vài vòng rồi đi về, chứ làm gì được phép đi vào bên
trong tham quan như bây giờ chứ.
Hiển nhiên thì các nhân viên ở các cửa hàng này đều quá quen thuộc với Mạnh Quỳnh rồi, vì anh cũng chẳng phải là lần đầu đưa nữ nhân
đến đây, chỉ là bình thường họ sẽ thấy nữ nhân khác sẽ bám dính lấy anh như sam, còn cô gái lần này lại rất khác, không chỉ không dính lấy anh mà còn chạy nhảy lung tung... Trông dáng vẻ đó giống với cháu gái của anh hơn là bạn gái đó.
Đến đây thì Mạnh Quỳnh liền nhìn cô, sau đó nói:
- Em thích cái gì thì cứ lấy cái đó, chút nữa anh quay lại sẽ tính tiền cho em, được chứ?
- Được.
Sau đó thì Mạnh Quỳnh cùng với Lý Quang cũng rời đi để nói chuyện riêng một chút, hiển nhiên lúc này các nhân viên còn nghĩ Phi Nhung chỉ diễn giả vờ ngây thơ trước mặt anh thôi, ngay sau khi anh đi thì sẽ lộ ra gương mặt thật ngay ấy mà, nhưng rồi sau đó thì cô liền cùng Phỉ Thúy đi hết một vòng ở cửa tiệm quần áo, sau đó cũng không chọn cái gì, đến đây Phỉ Thúy liền hỏi:
- Phu nhân không thích sao ạ?
- Hừm... Cái đó... Ở nhà có nhiều lắm rồi, Nhung Nhung sợ mặc không hết á.
Phỉ Thúy liền bật cười, phu nhân nhà cô quả nhiên là đáng yêu hết phần thiên hạ. Những nữ nhân nhà khác thì sợ rằng tủ đồ của họ không đủ lớn, đồ không đủ nhiều, còn cô thì lại thấy đồ ở nhà quá nhiều, còn biết tiết kiệm giúp chủ nhân nữa chứ.
- Vậy phu nhân muốn mua gì?
-Mua gì hả... Mua... Mua gì ta...
Phi Nhung vừa nhìn xung quanh vừa vắt óc suy nghĩ, bất chợt cô lại nhìn thấy một thứ đang tỏa sáng lấp lánh, đó là một chiếc ghim cổ tay áo của nam, ngay lập tức cô liền chạy đến đó xem, nhưng có lẽ do cô quá chú tâm đến chiếc ghim tay áo nên không thấy người đang bước đến, ngay lập tức liền bị đụng trúng rồi ngã xuống đất. Phỉ Thúy hốt hoảng liền chạy đến đỡ lấy cô, hỏi han:
- Phu nhân, cô không sao chứ?
- Nhung Nhung không sao.
Sau đó Phi Nhung còn nhìn cô gái kia, nhỏ giọng nói:
- Chị ơi, chị không sao chứ ạ?Nhưng cô gái kia liền tức giận, mắng:
- Không sao cái gì mà không sao, có mắt mũi nhìn đường không vậy hả! Có biết bộ quần áo này của tôi còn đáng giá hơn cái mạng của cô không mà dám làm bẩn nó vậy!
Dừng một chút, cô gái kia nhìn Phi Nhung từ trên xuống dưới, hoàn toàn không đem cô để vào trong mắt, sau đó lại nói:
- Sao ở nơi sang trọng như vậy mà lại chui ra một con ngốc vậy chứ. Ai lại dám bán đồ cho con ngốc này vậy, không sợ nó lấy đồ rồi chạy mất à?
Đến đây thì người biết chuyện thì im lặng, người không biết thì liền vâng vâng dạ dạ, sau đó còn có ý định lôi kéo Phi Nhung đuổi ra ngoài,nhưng Phỉ Thúy liền bước đến, chắn trước mặt của cô, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía họ, nói:
- Ai dám động đến cô ấy?
Cô tiểu thư kia liền cười khẩy một cái, sau đó liền bước lên một bước, lấy trong túi ra một sấp tiền đập thẳng vào mặt của Phỉ Thúy, nói:
- Tôi nhớ cô, cô là con hầu nhà Mạnh Quỳnh đúng không? Cô nên nhớ tôi là tình nhân của chủ nhân của cô đó, bây giờ thì cút sang một bên đi.
Phỉ Thúy chỉ nhàn nhạt cười, bây giờ giấy nháp này đang nói gì trước mặt giấy thi vậy trời? Sau đó lại nhìn cô tiểu thư kia, nói:
- Tào tiểu thư, cô lại quên rồi. Chủ
nhân nhà tôi đã "đá" cô cách đây ba tháng rồi.
Lúc này thì Phi Nhung ở phía sau của Phỉ Thúy liền kéo kéo vạt áo của cô ấy, nhỏ giọng hỏi:
- Thúy Thúy, Thúy Thúy, tình nhân là gì vậy Thúy Thúy?
- Phu nhân không cần quan tâm đâu ạ, phu nhân chỉ cần biết so với cô thì Tào tiểu thư đây chẳng có chút thân phận nào cả.
Nghe vậy thì Phi Nhung liền gật gù, nhưng câu nói đó của Phỉ Thúy lại giống như chọc vào điểm nhạy cảm của Tào Giác Tố, cô ta còn muốn đưa tay lên đánh Phỉ Thúy một cái, nhưng Phỉ Thúy cũng không phải dạng dễ bị ăn hiếp, ngay lập tức cô ấy liền nắm
lại tay của cô ta, sau đó hất mạnh ra, nhàn nhạt nói:
- Tào tiểu thư, thỉnh tự trọng! Cô đừng suốt ngày rêu rao bên ngoài bản thân là nhân tình của chủ nhân của tôi nữa. Hiện tại ngài ấy sắp kết hôn rồi.
- Kết hôn á?Mạnh Quỳnh kết hôn? Với ai chứ?
Đột nhiên lúc này Tào Giác Tố lại nhìn sang Phi Nhung, sau đó còn nhíu mày, nói:
- Con ngốc đó á?
- Nhung Nhung không có ngốc!
Tuy rằng Phi Nhung không biết người con gái trước mặt mình là ai,nhưng lại luôn miệng nói cô là "con ngốc" khiến cô rất không vui. Khi Tào Giác Tố nghe cô nói vậy không chỉ không sợ mà còn phá lên cười lớn, sau đó liền nhìn Phỉ Thúy, nói:
- Vậy mà còn nói không ngốc. Mạnh Quỳnh chẳng lẽ bị điên rồi sao mà lại cưới con ngốc đó? Cho dù cô muốn bịa chuyện thì cũng nên bịa cho thật một chút. Cũng đâu phải cô không biết, tiêu chuẩn chọn bạn gái của Mạnh Quỳnh phải là ba vòng chuẩn chỉnh như tôi đây này.
Mặc dù Phỉ Thúy không phủ nhận Tào Giác Tố có ba vòng rất chuẩn, nhưng để so với phu nhân nhà cô á? Còn khuya nha.
Vì hôm nay ra ngoài Phỉ Thúy đã chuẩn bị cho Phi Nhung một chiếcváy babydoll, vừa khiến cô giảm đi sự chú ý, lại che đi những ưu điểm trên cơ thể thôi, vì Phỉ Thúy sợ chủ nhân sẽ ghen đến mức mắt nổ đom đóm mất.
Chứ nói về thân hình chuẩn chỉnh thì từ trước đến nay Phỉ Thúy chưa từng thấy ai có thân hình đẹp như Phi Nhung hết đó, thật sự mà nói thì gương mặt của cô đã rất xinh đẹp, thân hình lại cực kỳ đẩy đà, bảo sao chủ nhân nhà họ hết lần này đến lần khác trầm mê không dứt.
Đến đây thì Phỉ Thúy chỉ cười nhạt, sau đó thì Phi Nhung lại tiến đến trước mặt của Tào Giác Tố, cô cứ dí sát mặt mình vào mặt của cô ta, còn làm cho Tào Giác Tố sợ hãi, nhưng rồi sau đó thì Phi Nhung lại cười ngây ngô chỉ vào khóe mũi của cô nói:
- Thúy Thúy nhìn nè, chị ấy đánh nền bị mốc rồi nè, đến kẻ mắt cũng lệch nữa kìa, thật là buồn cười quá đi.
Nghe Phi Nhung nói thì Phỉ Thúy mới chú ý, tuy nền bị mốc thật nhưng kẻ mắt thì lệch không nhiều lắm, nếu không phải người quan sát tỉ mỉ thì cũng khó mà phát hiện ra đó nha. Ta nói mà, phu nhân nhà cô là người rất tài giỏi đó, ai nói phu nhân nhà cô ngốc chứ!
Ai nói phu nhân ngốc thì kẻ đó mới là đồ ngốc!
Còn Tào Giác Tố ngay sau đó liền cầm gương lên soi, hiển nhiên sau đó liền phải muối mặt rồi chạy đi, còn nhân viên thì chỉ đưa mắt nhìn nhau, họ cũng không biết nên làm gì với cô nữa, riêng Phỉ Thúy thì lại hắng giọng Còn Tào Giác Tố ngay sau đó liền cầm gương lên soi, hiển nhiên sau đó liền phải muối mặt rồi chạy đi, còn nhân viên thì chỉ đưa mắt nhìn nhau, họ cũng không biết nên làm gì với cô nữa, riêng Phỉ Thúy thì lại hắng giọng một cái, nhìn Phi Nhung, nói:
- Phu nhân, cô muốn mua gì?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro