C1: Những điều nhỏ bé, lặng thầm nơi đồng quê, kết lại thành một đời thương nhớ.
Nắng chiều loang trên mái ngói rêu phong, trải thành từng vệt vàng mỏng manh, yếu ớt. Trên sân đất, bóng cây cau đổ dài, gió đưa nhè nhẹ, làm hoa cau rụng lả tả, hương thơm ngọt lịm lan vào từng kẽ thở. Mợ Nhàn ngồi dựa lưng vào chiếc ghế gỗ cũ kỹ, bàn tay gầy guộc đặt trên đầu gối, mắt lim dim nhìn khoảng trời đang dần ngả về chiều.
Năm tháng qua đi, thân thể đã chẳng còn khỏe mạnh như xưa. Những cơn ho thỉnh thoảng kéo đến, hơi thở đôi lúc ngắn dài như khói bếp. Nhưng trong lòng mợ, có một điều chưa bao giờ đổi thay: ký ức về cậu. Dù đã đi cùng nhau hơn nửa đời người, mợ vẫn thấy mình nhớ cậu, ngay cả khi cậu đang ngồi đâu đó trong căn nhà này, ngay cả khi chỉ cần ngoái đầu lại là thấy.
Ngoài ngõ, tiếng gà gọi bầy lẫn với tiếng trẻ con đùa nghịch, gợi về bao tháng ngày đã cũ. Mợ khẽ nhắm mắt, để mặc cho hương hoa cau và khói bếp thoảng đưa dẫn lối, đưa tâm hồn quay ngược về những năm tháng đầu đời làm dâu, làm vợ, làm bạn đồng hành với cậu Tấn.
Ngày ấy, mợ còn là cô gái con nhà khá giả, quen nếp sống đủ đầy. Khi nghe tin phải nhận cậu về ở rể, mợ từng ngần ngại, từng có chút kiêu kỳ trong lòng. Người con trai ấy, dáng vẻ quê mùa, bước chân ngượng nghịu, mắt chẳng dám nhìn thẳng. Nhưng rồi, chẳng hiểu từ khi nào, sự vụng về ấy lại gieo vào lòng mợ một niềm rung động lặng lẽ.
Mợ nhớ rõ, cái buổi sáng đầu tiên bên bờ giếng. Tiếng cậu gọi khe khẽ: "Mợ ơi, nước mát lắm." Âm thanh bình thường, mà sao khiến tim mợ xao động. Bóng cậu soi xuống giếng nước, hòa với bóng mợ, như một bức tranh tiền định. Từ ngày ấy, giếng không chỉ cho nước, mà còn cho mợ một miền ký ức dịu dàng.
Rồi buổi mưa đầu mùa. Mợ chạy vội từ vườn về, áo quần ướt lướt thướt. Cậu luống cuống cởi áo tơi, giang tay che cho mợ. Mưa rơi lộp độp, gió thổi phần phật, nhưng trong vòng tay ấy, mợ cảm thấy một sự ấm áp lạ thường. Đôi vai cậu ướt sũng, mà ánh mắt lại sáng lên một cách hiền lành, khiến lòng mợ rung lên như cánh cau ngoài hiên.
Đêm bệnh dài, khói thuốc cay xè. Cậu ngồi canh bếp lửa, tay đảo từng thang thuốc, mồ hôi túa ra vì hơi nóng. Chén thuốc đắng ngắt mợ chẳng dám uống, nhưng khi cậu đặt vào tay viên đường phèn nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng: "Ngọt lắm, mợ à," thì mợ cắn môi, uống cạn. Vị đắng tan ra, vị ngọt len vào, để lại trong lòng một niềm an yên chẳng thể gọi thành tên.
Bao nhiêu chuyện cứ thế hiện về.
Tiếng đàn môi trong đêm trăng, ngập ngừng mà tha thiết, để mợ lén ngắm cậu thật lâu.
Tiếng võng kẽo kẹt giữa trưa hè, mợ thiếp ngủ, còn cậu ngồi phe phẩy quạt, ánh mắt dịu dàng như gió.
Tiếng khung cửi lách cách những đêm đông, xen cùng tiếng dao chẻ tre lách tách nơi góc bếp, tạo thành một bản hòa âm của tình yêu thầm lặng.
Tiếng cười bật ra khi thấy cậu vá áo lúng túng, kim chỉ đâm vào tay mà vẫn cố khâu cho bằng được.
Tất cả gom lại thành một khung trời kỷ niệm, lấp lánh như những vì sao rải rác trên nền trời quê, không chói sáng rực rỡ, nhưng vĩnh viễn chẳng tắt.
Mợ mở mắt, nhìn ra khoảng sân chiều. Cậu Tấn đang lúi húi gom rơm ngoài sân, dáng gầy nhưng vững chãi. Lưng cậu đã còng hơn xưa, mái tóc lấm tấm bạc, nhưng trong mắt mợ, vẫn là chàng trai ngày nào cởi áo tơi che mưa. Mỗi một động tác, mỗi một cái cúi xuống nhặt rơm, đều như khắc thêm một dấu ấn vào trái tim mợ.
Có người nói, hạnh phúc là những chuyến đi xa, là của cải bạc vàng, là thành công rực rỡ. Nhưng với mợ, hạnh phúc đơn giản chỉ là có cậu ngồi bên hiên, có tiếng bếp reo, có bữa cơm dọn ra dù chỉ rau tập tàng, canh cua đồng, vẫn ấm ngọt đến tận xương tủy.
Chiều quê dần xuống, bóng tối nhập nhoạng phủ lên sân vườn. Mợ chậm rãi ngả đầu vào gối, thở dài khe khẽ. Ký ức đã đưa mợ đi một vòng dài, từ buổi đầu ngượng ngập, đến những mùa hoa bưởi ngát hương, những ngày gặt lúa vàng rực, những đêm trăng lời thủ thỉ. Tất cả gom lại, dệt nên một tấm thảm ký ức mềm mại, để mợ nâng niu mỗi khi lòng se lại vì tuổi già.
Ngoài kia, tiếng chim gọi bầy xa dần, nhường chỗ cho tiếng côn trùng rả rích. Trong buồng nhỏ, cậu khẽ gọi:
– Mợ ơi, vào nghỉ thôi.
Giọng cậu vẫn vậy, hiền và ấm, như thể chưa bao giờ đổi khác. Mợ cười, gật đầu, chậm rãi đứng lên. Bước chân đã không còn nhanh nhẹn, nhưng trái tim lại rộn ràng như thuở ban đầu.
Mợ ngoái nhìn sân cau lần nữa, hương hoa vẫn ngan ngát, như muốn nói rằng những gì đã trải qua sẽ còn ở mãi với đất trời.
Và rồi, mợ để cho ký ức dắt tay, dẫn mình trở về, bắt đầu lại từ cái ngày đầu tiên ấy – ngày cậu bước vào hiên nhà, với dáng đi vụng về và ánh mắt cúi thấp, để rồi kể từ đó, mợ có cả một đời yêu thương...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro