1

''mặc kệ rêu xanh sương lạnh, đường hoa giao lùa, ta vẫn ngồi đây thơ thẩn một mình tấu khúc tỳ bà, ôm ấp hoài niệm về kẻ phương xa...''

''Trèo lên ngọn núi vọng cố hương
  Cát vàng ngời sáng vạn dặm đường,
  Xa xa vang vọng, hồn ai gọi
  Tiếng ca xao động cõi vô thường.''
                       [Đạo mộ bút ký]

Hoa nở, cửa sổ cũng mở, nhưng không thấy người.
Gặp được người, nghe người nói, nhưng không thể nói yêu người.
                 [Hương mật tựa khói sương]

''Trở lại xương môn cảnh khác xưa
Cùng đi hà cớ chẳng cùng về.
Ngô đồng tàn tã sau sương lạnh
Quạnh quẽ uyên ương mất bạn thề.
Cỏ trên bãi, móc vừa se
Chốn xưa mộ mới dạ tái tê.''

''Nhớ năm đó ánh dương rực rỡ tô vẽ phiến đá xanh thẫm.
Mõ gõ vang, kinh thư mấy quyển?

Nhớ năm đó nàng còn rất trẻ, người ấy cũng chưa rời đi.''

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro