liệu cậu còn nhớ tôi không?


Cả hành lang trường vắng lặng khi Martin bước ra phía sau khu nhà thể chất. Gió thổi nhẹ, mang theo chút nắng cuối chiều. Mọi thứ im ắng đến lạ, chỉ có tiếng tin nhắn chưa đọc trong điện thoại của anh.

Anh mở màn hình. Tin nhắn của mình… vẫn nằm đó.
Chỉ là tin nhắn Juhoon đã seen nhỏ bên dưới.
Không thêm gì nữa.

Martin cười nhạt.
“Ừ. Lại vậy.”

Juhoon từ tuần trước đã chìm trong bài nhạc mới, lịch tập nhảy, lịch quay clip, lịch trình dày đặc mà cậu luôn tự tay nhồi thêm vào. Mỗi lần Martin muốn gặp, câu trả lời đều là:

“Đợi tí.”
“Mai đi.”
“Đang bận.”
“Để khi nào rảnh.”

Nhưng “khi nào rảnh” chẳng bao giờ đến.

Martin không trách cậu vì có sở thích, chỉ là… Juhoon đã yêu mọi thứ, ngoại trừ anh.

Dần dần, Martin quen với việc ăn trưa một mình. Quen với việc nhắn tin nhưng chẳng được đáp lại. Quen với việc nói “tớ nhớ cậu” và nhận lại “Ừm, để sau nói nha.”
Quen với việc mình không quan trọng.

Nhưng quen không nghĩa là không đau.

Ngày hôm đó, Martin thu dọn đồ đạc. Cuộc gọi từ trường bên Canada đến đúng lúc anh đang gấp chiếc áo khoác Juhoon từng mua cho mình. Anh dừng lại, tay khựng giữa không trung.

Anh đã chờ câu hỏi của Juhoon.
Một lời thôi cũng đủ:

“Anh bị sao vậy?”
“Anh ổn chứ?”
“Anh làm sao mà im lặng vậy?”

Nhưng không có gì.

Chỉ có im lặng… và Juhoon vẫn đăng story nhạc mới, khung hình phòng tập, nụ cười rạng rỡ không có Martin.

Tối đó, anh soạn một tin nhắn ngắn — tin nhắn cuối cùng.

“Ngày mai tớ đi rồi. Cậu còn muốn gặp không?”

Gửi đi.
Hai phút sau, hiện lên là Juhoon đã xem tin nhắn.
Không phản hồi.

Martin ngồi yên, nhìn màn hình tắt dần.
Trong lồng ngực là thứ gì đó như bị bào mòn từ từ, không ồn ào, không kịch tính—chỉ là lặng lẽ… rồi biến mất.

Anh hít một hơi dài.
“Vậy là đủ rồi.”

Sáng hôm sau, Juhoon tỉnh dậy muộn. Cậu mở điện thoại lên, thấy tin nhắn đã đọc từ tối qua. Cậu định nhắn lại nhưng… lịch tập hiện lên, rồi tin nhắn của nhóm bạn, rồi deadline video.

“Để lát nhắn cũng được,” cậu lẩm bẩm.

Nhưng khi cậu nhớ đến và mở lại khung chat…
Khung chat ấy đã biến mất.

Juhoon sững người.
Tìm lại.
Không có.
Trang cá nhân Martin—trống trơn.
Messenger—không tìm thấy người dùng.
Instagram—bị chặn.
Tất cả đều biến mất.

Một cuộc gọi từ bạn chung báo tin:

“Martin đi rồi. Sáng nay bay. Du học.”

Juhoon đứng chết lặng giữa phòng, điện thoại rơi khỏi tay.
Lần đầu tiên trong nhiều tháng, cậu mới thật sự cảm nhận rõ khoảng trống trong lòng mình một khoảng trống hình dáng của Martin.

Nhưng lúc đó đã quá muộn.

Martin rời đi mà không ngoảnh lại.
Không để lại lời nào.
Không một cơ hội để Juhoon đuổi theo.

Lần này… là Martin chọn từ bỏ.

Và cậu chỉ còn lại màn hình trắng lạnh lẽo, chỉ là 1 từ "đã seen"  trở thành vết cắt cuối cùng.
Thành phố Seoul về đêm luôn rực sáng.
Đèn đường, biển hiệu, tiếng còi xe — tất cả đều náo nhiệt, nhưng trong căn phòng luyện tập tầng bảy, chỉ còn tiếng nhạc bị tắt ngang và hơi thở gấp gáp của Juhoon.

Cậu chống tay lên gối, mồ hôi chảy dọc cổ.
Quản lý nhìn cậu lo lắng:

“Juhoon, nghỉ một chút đi. Mặt em xanh lắm.”

“Em ổn.” – cậu đáp, giọng khàn hơn bình thường.

Ổn ư?
Không. Trong suốt bốn năm, cậu đã không ổn dù chỉ một ngày.

**

Juhoon debut trong một nhóm nhỏ, rồi nổi tiếng.
Nhịp công việc dày đặc giống như thứ cậu từng mơ ước.
Lịch trình kín mít, ghi hình liên tục, fan meeting, MV, stage…
Cậu có tất cả:

Ánh đèn.
Danh tiếng.
Thành tựu.

Nhưng không có niềm vui.

Mỗi lần đứng trên sân khấu, lớn lên giữa tiếng reo hò, cậu luôn cảm thấy một khoảng trống mờ nhạt ngay trong lồng ngực.
Thứ mà cậu đánh mất.
Thứ mà cậu bỏ quên.
Thứ mà cậu để rơi vào ngày Martin biến mất không lời.

Và đêm nào cũng vậy, khi mọi thứ im lặng, khi cậu nằm một mình trong phòng ký túc, màn hình tối, tim đập thình thịch vì kiệt sức—

Ác mộng lại tràn đến.

Trong mơ, Martin quay lưng bước đi ở sân bay.
Juhoon chạy theo, nhưng chân cậu không nhấc nổi.
Giọng Martin mờ nhòe:

“Juhoon… cậu đã không cần tôi.”

Cậu luôn tỉnh dậy giữa đêm, thở dốc, tim nhói đến buồn nôn.

Ban đầu 1 tháng một lần.
Rồi 1 tuần một lần.
Rồi mỗi đêm.

Bác sĩ bảo đó là “stress tích tụ lâu dài”.
Quản lý bảo “chỉ cần nghỉ ngơi”.

Không ai biết cả bốn năm nay, trong điện thoại của Juhoon vẫn còn một khung chat đã bị xóa avatar và tên hiển thị.
Mỗi đêm cậu đều ấn vào, dù biết người đó đã chặn mình từ lâu.

Martin  — đã biến mất khỏi tất cả mọi nơi.

Juhoon nhớ cậu đến mức nhiều ngày phát sốt.
Nhớ đến mức chỉ cần nghe ai đó gọi “Martin” ngoài phố cũng khiến tim cậu hụt đi một nhịp.

Và rồi, một ngày cuối đông…

Quản lý đưa lịch trình mới:

“Tuần sau em có buổi chụp quảng cáo chung với một du học sinh người lai ,vừa về nước. Tên… Edw.. gì đó. À—Martin.”

Juhoon đứng im như bị đánh thẳng vào ngực.

Mắt cậu mở to.
Hơi thở dừng lại.
Không gian dường như vỡ thành từng mảnh.

“…Martin… nào?” – Juhoon hỏi, giọng nhỏ như hơi thở.

Quản lý cười:
“À, một cậu 21 tuổi,  lai Hàn với Canada vừa di học trở về. Nghe bảo vừa ký hợp đồng người mẫu quốc tế nữa đấy. Em sẽ chụp đôi với cậu ấy.”

Cái tên ấy vang lên trong đầu Juhoon như tiếng chuông đánh thẳng vào vết thương chưa từng khép.

Không thể nào.
Không thể trùng hợp đến vậy.

Cả đêm hôm đó, Juhoon không ngủ.
Ác mộng không đến, nhưng tim cậu đập mạnh đến mức đau thắt.

Đến sáng, cậu nhìn mình trong gương — mí mắt sưng, sắc mặt trắng bệch nhưng ánh mắt thì sáng và run rẩy.

Cậu run tay chạm vào gương.

“Martin… là cậu thật sao?”

Ngày chụp hình.

Juhoon bước vào studio, tim muốn vỡ ra khỏi lồng ngực.
Không ai biết tay cậu đang lạnh đến mức không cầm nổi cốc nước.

Và rồi…

Ai đó vừa bước qua cửa.

Áo khoác dài đen.
Tóc hơi hoe cháy màu vàng, chỉa như một quả dứa.
Chiều cao 1m90 khiến cả căn phòng như nhỏ lại.

Martin.

Người mà cậu nhớ suốt bốn năm.

Martin nhìn cậu một giây.
Chỉ một giây thôi.

Ánh mắt không còn mềm mại.
Không còn ấm.
Không còn thuộc về cậu.

Nó lạnh.
Sắc như lưỡi dao.

Martin gật đầu với nhân viên, quay đi
không nhìn Juhoon thêm lần nào.

Juhoon cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹn.

Cậu muốn gọi.
Muốn chạy lại.
Muốn nói xin lỗi.
Muốn hỏi cậu ấy có khỏe không, có giận không, có… còn chút nào dành cho mình không.

Nhưng chân Juhoon không cử động được.

Chỉ có một câu thoát ra khỏi môi cậu, khàn đến mức như một lời cầu xin:

“…Martin.”

Martin đứng lại nửa giây.
Nhưng không quay đầu.

Một câu đáp ngắn gọn, lạnh đến mức làm toàn thân Juhoon tê đi:

“Tôi không nghĩ chúng ta quen nhau.”

Và cậu đi thẳng.

Juhoon đứng nhìn bóng lưng ấy, thế giới xung quanh mờ dần, tiếng ồn biến mất, chỉ còn một thứ duy nhất vang lên trong đầu:

Bốn năm trước… mình đã đánh mất người này thật rồi.
Buổi chụp hình diễn ra trong studio rộng, ánh đèn flash liên tục lóe lên.
Nhân viên chạy qua chạy lại, đạo diễn hình ảnh chỉnh góc, stylist thay phụ kiện…
Martin đứng một bên, lạnh lùng như tượng đá.
Juhoon thì ngược lại — đôi mắt đỏ nhẹ vì thiếu ngủ, nhưng biểu cảm cậu cực kỳ tập trung.

Không một ai biết trái tim Juhoon vẫn đang co thắt vì câu nói “Tôi không nghĩ chúng ta quen nhau.”

Nhưng Juhoon là người của sân khấu.
Cậu giỏi đến mức có thể chôn hết mọi cảm xúc vào sâu nhất trong ánh nhìn.

Đạo diễn giơ máy lên:

“Juhoon, nghiêng mặt trái một chút— đúng rồi. Martin, tiến sát hơn… hai người đối diện nhau.”

Martin bước tới gần, chỉ cách cậu nửa cánh tay.
Mùi hương quen thuộc thoáng qua làm tim Juhoon nảy lên một nhịp.
Nhưng khuôn mặt Martin vẫn thản nhiên, đôi mắt không buồn chạm vào cậu.

Juhoon siết nhẹ tay, giữ hơi thở ổn định.

Trong ống kính, họ như một cặp đôi sang trọng — hoàn hảo.
Nhưng chỉ Juhoon biết rằng dưới lớp hoàn hảo ấy, trái tim cậu đang rách từng mảnh.

“Kết thúc!”
“Mọi người nghỉ 10 phút!”

Nhân viên trầm trồ khen:

“Wow, hai người hợp vibe dễ sợ!”
“Juhoon luôn giữ thần thái tốt thật.”

Juhoon chỉ mỉm cười nhẹ:

“Cảm ơn ạ.”

Giọng cậu bình thường.
Nụ cười nhẹ.
Không ai nhận ra bàn tay cậu đang run.

Martin đi ngang cậu mà không nói gì, cũng không nhìn lại.
Chỉ một cơn gió lướt qua.

Và buổi chụp kết thúc như thế.

Trở về ký túc, Juhoon mở cửa phòng.
Im lặng.
Trống trải.
Không có ánh đèn.
Không ai chờ cậu.

Cậu bước vào, tháo khẩu trang, đặt túi xuống bàn — rồi cả người như mất lực.
Juhoon đổ sụp xuống cái giường mà hằng ngày cậu nằm vừa mềm mại lại lạnh lẽo, chưa kịp thay đồ, chưa kịp uống nước.

Hơi thở nặng dần.
Ngực đau như có ai đè lên.

Khoảnh khắc nhìn thấy Martin lại hiện lên trong đầu:
Ánh mắt lạnh lùng.
Giọng nói xa lạ.
Bờ vai rộng hơn, dáng đứng trưởng thành hơn… nhưng không còn dành cho cậu.

Juhoon gục mặt vào bàn tay.
Rồi đôi vai cậu run lên từng chút một.

Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống.
Rồi giọt thứ hai.
Rồi không dừng được nữa.

Căn phòng tối om chỉ nghe tiếng thở đứt quãng, nghẹn ngào.

“Martin…”

Cậu gọi tên đó trong bóng tối, như gọi một người đã chết.

“Xin lỗi… xin lỗi mà…”

Nước mắt nóng tràn xuống má, thấm vào kẽ môi.
Cậu chưa khóc như vậy trong nhiều năm — kể cả khi mệt đến ngất trên sân khấu.

Nhưng hôm nay…
Gặp lại Martin làm vết thương cũ đột ngột rách toang, đau đến mức cậu không thể thở nổi.

Cả người Juhoon co lại, ôm lấy chính mình như thể tự sưởi ấm.
Tim đập hỗn loạn, đầu óc quay cuồng.

Stress, kiệt sức, nhớ nhung — tất cả dồn lại trong vài giờ ngắn ngủi.

Cậu khóc đến khi mí mắt sưng lên, cổ họng rát và lồng ngực nặng như chì.

Trong phòng chỉ còn một câu lặp đi lặp lại, yếu ớt như sắp vỡ:

“Ước gì ngày đó tôi không bỏ rơi cậu…”

Sáng ngày hôm sau ,Studio sáng rực đèn như thường lệ. Nhân viên đi lại vội vàng, chuẩn bị cho buổi chụp thứ hai.
Martin đứng trong phòng trang điểm, mắt hơi nheo lại khi nhớ đến hình ảnh tối qua— ánh mắt Juhoon tránh mình, gò má cậu hốc đi, bờ vai gầy hơn hẳn ngày xưa.

Cậu không muốn thừa nhận… nhưng tim mình đã nhói lên một chút.

Một chút thôi.
Chỉ là thoáng qua.
Không đáng kể.

Martin nói với bản thân như vậy suốt cả đêm.

Khi bước ra sảnh, Martin vô thức liếc sang phía ghế nghỉ nơi Juhoon thường ngồi.
Trống.

“Lạ nhỉ, bình thường cậu ta đến sớm hơn mình mà,” Martin lẩm bẩm.

Nhưng cậu phớt lờ cảm giác bất an đang lan trong lòng.
Không liên quan đến mình.
Cậu ấy giờ là đồng nghiệp thôi.

10 phút trôi qua.
20 phút.
30 phút.

Nhân viên bắt đầu xôn xao.

“Juhoon cậu ấy chưa tới sao?”
“Không thấy tin nhắn gì luôn.”
“Cậu ấy lúc nào cũng đúng giờ mà…”

Martin khoanh tay, dựa tường.
Cố tỏ ra thờ ơ, nhưng ngón tay cái của cậu gõ nhẹ lên khuỷu tay theo nhịp lo lắng không thể che giấu.

Cuối cùng, quản lý bước vào, mặt căng thẳng.

“Buổi chụp hôm nay tạm hoãn.”

Cả studio sững lại.

“Có chuyện gì ạ?”

Quản lý siết chặt điện thoại, giọng thấp đi:

“Juhoon… do vấn đề sức khoẻ phải nhập viện rồi, xin lỗi mọi người nhé làm phiền mọi người nhiều rồi .” giọng nói vừa ái ngại vừa xoa dịu bầu không khí

Martin đứng thẳng dậy ngay lập tức.
Tim cậu như bị ai đó bóp chặt.

“Nhập viện?” — cậu hỏi, giọng khản đi một chút mà chính mình cũng không nhận ra.

Quản lý gật đầu nhanh:

“Cậu ấy ngất ngay khi về đến nhà hôm qua. Hôm nay bị sốt cao, mất nước và suy nhược. Đang truyền dịch.”

Không ai nói gì thêm.
Không khí studio trở nên lạnh ngắt.

Martin nắm tay mình thật chặt.
Cậu muốn hỏi rất nhiều:

Juhoon có sao không?
Nặng không?
Cậu ấy… có một mình à?

Nhưng cổ họng cậu nghẹn lại.

Martin hít vào thật sâu, cố giữ nét mặt bình thản.

“Không liên quan,” cậu tự nhủ.
“Không liên quan nữa.”

Dù tim lại đau nhói thêm một lần.

Buổi chiều, trời đổ mưa nhẹ.
Martin rời studio sớm hơn mọi ngày.
Bước chân cậu vô thức dẫn cậu rẽ qua con đường mà cậu không định đi.

Con đường dẫn đến bệnh viện.

Chỉ đến khi đứng trước tòa nhà trắng, Martin mới dừng lại, tim đập hỗn loạn.

“Làm gì vậy, Martin…” cậu cười gượng.

Cậu đứng dưới mái hiên, nhìn dòng người ra vào.
Mỗi khi cửa thang máy mở, Martin lại giật mình cứ tưởng sẽ nhìn thấy Juhoon xuất hiện.

Tay cậu lạnh ngắt.

Nỗi lo lắng dồn vào lồng ngực khiến Martin nghẹn lại.

“Đừng yếu lòng…” cậu tự nói. “Cậu ta làm mình đau trước. Giờ mình chẳng cần phải… quan tâm nữa.”

Nhưng chính lúc Martin quay lưng định rời đi

Một nhân viên y tá đi ngang, nói chuyện với đồng nghiệp:

“…cậu bệnh nhân phòng 407 ấy là người nổi tiếng , vừa tỉnh nhưng lại sốt lại. Trông gầy, mệt mỏi quá trời không có người thân nào tới sao?…”

Martin khựng lại.

Tại phòng 407.

"Mệt mỏi?."

Cậu không nhớ mình đã bước đi từ khi nào, chỉ đến khi đứng trước bảng hướng dẫn, mắt dõi lên số phòng.

407 — tầng 4, khu hồi sức nhẹ.

Một giọng nói chợt vang lên trong đầu:

“Juhoon, cậu ăn gì chưa? Đừng chỉ uống cà phê, đừng làm việc đến ngất…”
“Martin đừng lo, tôi khoẻ.”

Nhưng bây giờ, người đó đang nằm cô độc trong phòng bệnh, sốt, mệt mỏi, không ai chăm.

Martin siết chặt quai balo.

Dù miệng tự nói “không quan tâm nữa”…
Chân cậu lại vô thức bước thẳng về hướng thang máy.
Cánh cửa phòng bệnh khẽ mở, bản lề phát ra tiếng kẽo kẹt nhẹ như ngăn Martin lại.
Nhưng cậu vẫn bước vào.

Phòng bệnh trắng toát, im lìm.
Ánh đèn vàng dịu hắt xuống cơ thể Juhoon đang nằm co lại trên giường, trán phủ mồ hôi, gò má hốc hác đi rõ rệt. Một dây truyền dịch cắm vào tay cậu ấy, từng giọt dịch nhỏ xuống đều đặn.

Martin khựng lại ngay lập tức.

Tim cậu rơi xuống.

Đây… là Juhoon của mình sao?
Người mà ngày xưa lúc nào cũng khoẻ khoắn, tràn đầy năng lượng, chạy theo từng buổi luyện tập, từng buổi chụp hình…
Giờ nằm gầy gò mệt mỏi như chiếc bóng mờ.

Martin siết chặt quai balo đến mức đốt ngón tay trắng bệch.
Một cảm giác nghẹn ngào buộc chặt cổ họng.

Cậu tiến đến gần giường. Từng bước một.

Juhoon khẽ cựa, môi bật ra tiếng rên yếu ớt.

Martin cúi xuống  vô thức, tay cậu đưa lên trán Juhoon.
Ngay khi lòng bàn tay chạm vào da, cậu giật mình.

“Nóng quá…”
Giọng Martin nghẹn lại.

Cậu vuốt nhẹ trán Juhoon, như chạm vào thứ mà mình không còn quyền chạm tới nữa.
Vừa hận vừa thương.

Hận vì năm xưa Juhoon bỏ cậu lại trong im lặng, chỉ xem tin nhắn cuối cùng của cậu mà không hề trả lời.
Thương vì nhìn Juhoon kiệt sức như thế này… tim Martin như bị ai bóp chặt.

“Cậu vẫn tệ như vậy,” Martin thì thầm, ngồi xuống ghế bên cạnh.
“Luôn để bản thân kiệt sức… rồi mới chịu ngã.”

Juhoon không đáp, chìm trong cơn mê sốt.
Lông mi run nhẹ, môi khô nứt. Một giọt mồ hôi rơi xuống thái dương, Martin đưa tay lau rất khẽ.

30 phút trôi qua trong im lặng.

Martin chỉ ngồi đó, lặng lẽ nhìn người mình từng yêu… và vẫn còn yêu, dù cậu ghét điều đó đến mức nào.

Thỉnh thoảng Juhoon hơi cau mày vì đau đầu.
Mỗi lần như thế, Martin lại vươn tay chỉnh lại chăn, đặt lại túi chườm, kéo rèm che bớt ánh sáng.

Không ai biết.
Không ai chứng kiến.

Chỉ hai người trong căn phòng bệnh trắng xoá — một người mê man, một người đau lòng.

Khi đồng hồ điểm 1 tiếng, Martin đứng dậy.

Cậu nhìn Juhoon lần nữa.
Gương mặt gầy đến đáng thương, mái tóc bết mồ hôi…
Và hình ảnh ấy khiến Martin đột nhiên cảm thấy mình hèn nhát.

“Đáng lẽ tôi không nên tới,” cậu tự mắng mình.
“Cậu đâu còn là chuyện của tôi nữa.”

Nhưng chân lại không chịu bước đi ngay.

Martin cúi xuống một chút, nói rất khẽ, giọng run như vừa muốn ghét vừa muốn giữ:

“Đừng… làm bản thân thành thế này nữa.”

Cậu kéo lại chăn lần cuối rồi quay lưng.

Cánh cửa mở ra, ánh đèn hành lang tràn vào.
Martin bước ra ngoài, không dám nhìn lại.

Ngay khi cánh cửa phòng bệnh khép lại—

Juhoon, trong cơn sốt, run run mở mắt một chút.
Một giọt nước mắt rơi xuống gối.

“Martin…?”

Nhưng người đó đã đi mất rồi.

Căn phòng bệnh lặng như nuốt trọn mọi âm thanh. Đồng hồ treo tường nhích từng tiếng “tích… tắc…” kéo dài vô tận.

Juhoon khẽ cựa mình, mí mắt nặng trĩu mở ra. Ánh đèn mờ trong phòng bệnh làm cậu nhíu mày. Cổ họng khô rát, cơ thể vẫn còn nóng hầm hập.

Cậu thở dốc, một tiếng gọi yếu ớt rơi ra khỏi môi:

“Martin…”

Âm thanh mong manh đến mức chính cậu cũng nghe không chắc. Nhưng không ai trả lời.

Chỉ có không khí im lặng đáp lại.

Cậu bật cười khẽ—một tiếng cười vừa mệt mỏi vừa tự giễu:

“Gì chứ… Cậu ta ghét mình mà… sao có thể tới đây…”

Giọng nói run run, vừa nói đến nửa câu thì cổ họng nghẹn lại. Bàn tay Juhoon siết chặt lấy ga giường, cố dằn cơn đau đang dập nát trong lồng ngực.

“Chắc là do mình… sốt quá nên hoang tưởng,” cậu thì thầm, nhưng chính cậu cũng biết đó không phải sự thật.

Vì vẫn còn vương lại nơi đầu ngón tay, nơi thái dương, nơi làn da bỏng rát—
cái chạm nhẹ, thật nhẹ… của Martin.

Chỉ một cái chạm thôi, nhưng tim cậu lại quặn thắt như bị kéo về bốn năm trước.

Nước mắt từ từ tràn ra nơi khoé mắt, rơi xuống gối thành những vệt ướt nhỏ.

Juhoon nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, nơi thành phố vẫn sáng rực ánh đèn. Từng toà nhà lung linh nhưng trái tim cậu lại tối âm u, mệt mỏi và đơn độc.

Cậu đưa tay lên che mặt, khẽ nấc:

“…Mình nhớ cậu lắm.”

---

Cùng lúc đó — Martin

Martin không ngủ được.

Cậu nằm trên chiếc giường trong căn phòng thuê tạm, đôi mắt mở trừng nhìn lên trần nhà. Hình ảnh Juhoon nằm trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt, mồ hôi lạnh phủ trán… cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu.

Và bàn tay cậu—vẫn cảm thấy nóng bỏng nơi đầu ngón, nơi đã chạm vào trán Juhoon.

Martin siết chặt tấm chăn, hơi thở trở nên hỗn loạn.

“Sao cậu ấy lại yếu đến vậy?… Bốn năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cậu tự hỏi, nhưng càng nghĩ, mạch cảm xúc càng hỗn độn.

Bốn năm, Martin đã cố chôn vùi mọi thứ: nỗi đau, sự hụt hẫng, sự tức giận…

Nhưng khi nhìn thấy Juhoon hôm nay—
gầy đi, hốc hác, ánh mắt mệt mỏi đến mức đứng cũng muốn ngã—
tất cả lại cuộn trào một cách vô lý.

Martin lật người, úp mặt vào cánh tay.

“Mình không nên đến đó… nhưng sao vẫn đi…”

Cậu nhắm mắt, nhưng đầu lại hiện lên cảnh Juhoon gọi trong vô thức, giọng yếu đến mức chỉ cần nghe cũng thấy đau.

Martin mở mắt, tim co lại một nhịp mạnh:

“Cậu ấy… có còn ổn không?”

Cả đêm Martin không ngủ, luôn trong trạng thái nặng nề, lo lắng, lẫn một chút đau lòng cậu không dám thừa nhận.

Sáng hôm sau, Juhoon bước ra khỏi cổng bệnh viện trong bộ quần áo còn phảng phất mùi thuốc sát trùng. Bác sĩ dặn nghỉ ngơi, nhưng công việc thì không cho phép. Lịch trình đã kín cả ngày, từ Studio chụp ảnh đến quay quảng cáo.

Cậu hít sâu, siết chặt quai balo, trong đầu lặp lại câu nói đã tự nhủ cả đêm:

“Mình phải từ bỏ Martin… nhất định phải từ bỏ.”

Cậu nghĩ mình đã bình tĩnh. Nhưng khi chiếc xe chở đoàn dừng trước cửa Studio, và bóng dáng Martin hiện ra giữa dàn đèn lớn—
ngực cậu lại thắt lại một nhịp.

---

Tại Studio

Martin đang xem lại set ánh sáng, quay đầu thì bắt gặp Juhoon bước vào. Cậu chỉ im lặng, đôi mắt thoáng giật nhẹ vì bất ngờ khi thấy Juhoon vẫn còn xanh xao, môi nhợt đi vì chưa hồi phục.

Juhoon cúi đầu thật nhẹ:

“Chào cậu.”

Chỉ là một câu chào lịch sự, không hơn không kém.
Tông giọng phẳng lặng như mặt hồ mùa đông, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Martin siết nhẹ ngón tay vào mép áo khoác.
Một câu “ cậu ổn chưa?” đã nghẹn nơi cổ họng nhưng cậu không đủ tư cách để hỏi.

Suốt buổi chụp, ánh mắt Martin không kiểm soát được mà nhìn Juhoon nhiều lần. Nhìn cách cậu cố đứng thẳng khi ánh đèn chiếu vào, nhìn đôi môi mím lại để che cơn đau đầu.

Đến lúc đổi trang phục, Juhoon bước xuống bậc cầu thang nhỏ—
và chân cậu lảo đảo.

Ngay trước khi cậu ngã xuống, một cánh tay mạnh mẽ giữ lấy eo cậu.

Martin.

Khoảng cách chỉ còn vài centimet, hơi thở hai người hòa vào nhau.
Nhưng Juhoon lập tức đứng thẳng, khẽ lùi lại một bước.

“…Cảm ơn.”
Giọng cậu lạnh nhưng run.

Martin nhìn thấy hết—
cả sự mệt mỏi, cả cái cách Juhoon đang cố rời xa cậu.

Nhưng cậu không nói gì.

Kết thúc buổi chụp

Studio kết thúc sớm hơn dự kiến vì Juhoon quá mệt. Vừa chụp xong, cậu cởi áo khoác, cúi đầu chào mọi người.

“Em phải đi thôi. Lịch tiếp theo bắt đầu lúc một giờ.”

Không ai khuyên được, vì Juhoon vốn nổi tiếng chuyên nghiệp.

Cậu xoay người bước đi thì Martin lại nhìn theo một lần nữa—
ánh mắt phức tạp, vừa lo lắng, vừa đau, vừa muốn gọi cậu lại.

Nhưng vẫn im lặng.

Juhoon nắm chặt điện thoại trong tay, bước thật nhanh ra khỏi Studio như muốn trốn chạy khỏi mọi cảm xúc.

Trong lòng cậu chỉ còn một câu vang lên:

“Mình đã từ bỏ rồi… nhất định phải từ bỏ…”

Nhưng chân cậu run lên từng nhịp, hệt như trái tim cậu—
mỗi bước rời Martin là mỗi bước đau thêm một chút.

Sau buổi chụp ngày hôm đó

Juhoon gửi mail xin nghỉ dài hạn ngay trong đêm.
Điện thoại giám đốc gọi tới liên tục, tin nhắn tràn ngập… nhưng cậu không mở bất kỳ cái nào.

Cậu chỉ nhìn màn hình sáng lên rồi tắt, sáng lên rồi tắt.
Và cuối cùng… cậu tắt nguồn.

Studio lập tức cho Martin lịch chụp mới với các người mẫu khác.
Ai cũng đều nói:

“Martin hợp với concept này hơn.”
“Cậu ta ngoại quốc, lại đẹp trai… đẩy lên dễ lắm.”

Martin nghe mà lòng chùng xuống.
Tỏa sáng càng mạnh… khoảng cách của cậu và Juhoon càng lớn.

---

Juhoon rời thành phố

Hai ngày sau, Juhoon xách vali lên xe và rời Seoul.
Không báo cho ai.
Không để lại tin cho bất kỳ người bạn nào trong ngành.

Chỉ có vài dòng ngắn gửi cho mẹ:

“Con về nhà được không?”

Chỉ thế thôi.
Không thêm gì nữa.

Đường về dinh thự nằm khuất trong rừng thông, tuyết phủ kín từ cổng vào.
Vừa bước xuống xe, Juhoon nhìn thấy bóng mẹ chạy ra từ trong sân.

Và trong khoảnh khắc ấy—
bộ mặt mạnh mẽ cậu luôn cố giữ bỗng nứt vỡ.

Cậu lao đến ôm chặt mẹ, vùi mặt vào vai bà:

“Mẹ… con mệt… con mệt quá…”

Giọng cậu run như đứa trẻ bị bỏ lại giữa đêm lạnh.
Cổ họng nghẹn lại, hơi thở đứt quãng, nước mắt rơi không ngừng.

Cha cậu bước ra, đặt tay lên lưng con trai, giọng trầm và nhẹ:

“Không sao rồi. Về nhà rồi.”

Juhoon chỉ càng khóc dữ hơn.

Khoảng thời gian nghỉ dài hạn

Những ngày sau đó, Juhoon gần như ngủ rất ít, dễ giật mình, hay ngồi lặng hàng giờ nhìn ra vườn.

Bác sĩ gia đình đến thăm. Chẩn đoán:

Rối loạn lo âu

Mất ngủ mạn tính

Stress dai dẳng

Triệu chứng trầm cảm nhẹ

Mẹ cậu nắm tay con, nước mắt chực rơi:

“Con giấu mẹ lâu vậy sao…?”

Juhoon chỉ cúi đầu, không nói.

Bữa ăn nào cũng để thừa.
Mỗi đêm cậu lại gặp ác mộng, toàn là cảnh Martin quay lưng rời đi, nét mặt lạnh lùng, câu nói cuối cùng vang lên đau rát:

“Juhoon… cậu phiền quá. Tôi chịu hết nổi rồi.”

Câu nói mà ngày đó Martin nói khi tức giận…
câu nói đã phá hủy Juhoon suốt bốn năm.

Và bây giờ… sau khi gặp lại, vết thương ấy lại mở toang.

Trong khi đó, ở Seoul…

Martin xem lịch chụp mới — tên người mẫu đứng cạnh cậu đã đổi.

Không còn “Juhoon Kim”.

Cảm giác trong lòng trống rỗng đến khó thở.

Đêm đó, Martin nằm trong phòng khách sạn, bật mãi hình ảnh buổi chụp hôm qua. Khoảnh khắc Juhoon lảo đảo rồi ngã vào tay mình cứ lặp lại trong đầu.

Cậu ấy gầy đi… yếu đến mức chỉ đứng thôi cũng không nổi… vậy mà vẫn cố làm việc…

Martin nuốt xuống một cơn đau nghẹn.

Cậu không biết rằng ở một nơi cách Seoul 200km,
Juhoon đang ngồi trong căn phòng cũ, quấn chăn, run nhẹ, không dám mở điện thoại…

…vì chỉ cần nhìn màn hình sáng lên, trái tim cậu lại đau như bị xé.

-End -

Chap này dài quá tui nghĩ là sẽ chia ra nhiều phần nhưng lúc viết thấy tạo nhiều chap không liền mạch cho lắm nên viết dài luôn, đỡ cho mn lướt phải xem qc 😶‍🌫️😶‍🌫️

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: