Bão tuyết (3)

Dự báo thời tiết nói rằng tuyết sẽ ngừng rơi trong tuần tới.

Kim Juhoon lại trở nên bận rộn. Martin hỏi cậu có về Hàn Quốc nghỉ đông không, cậu gật đầu.

Mặc dù thời gian ở bên nhau có hạn nhưng Martin cho rằng, trên thực tế, họ rất hợp nhau. Kim Juhoon là một người cực kỳ kiên nhẫn, vì điều này mà Martin thậm chí còn thầm cảm ơn Chúa trong lòng.

"Thật ra, tôi cũng không muốn về lắm."

"Sao vậy?" Martin cũng không muốn về nhà, hắn dự định Lễ Giáng Sinh sẽ về ghé qua một chút.

Hắn không thể ở đó mãi, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

"Ừm, mệt quá, muốn nghỉ ngơi."

Nói dối.

Kim Juhoon rảnh rỗi sẽ trông như thế nào, không ai từng thấy, kể cả Martin.

Khoảnh khắc nhàn rỗi nhất của Kim Juhoon có lẽ chỉ có hút thuốc và ngủ. Thời gian còn lại hoặc là làm thí nghiệm hoặc là kiếm tiền ngoài. Cậu đặc biệt thích nhận những bài tập bị cảnh báo hạn chót, bất kể là khoa học kỹ thuật hay khoa học tự nhiên, miễn là nằm trong khả năng của cậu.

Vì vậy, Kim Juhoon thực ra rất giàu.

Martin cũng từng nghĩ đến việc giúp người khác viết luận văn để ít nhất kiếm được tiền mua thịt rau.

Thế là hắn đã thử, nhưng mỗi khi viết xong, hắn lại không nỡ giao đi, đành vừa xin lỗi, vừa bồi thường 30% phí hủy đơn.

Sau vài lần như vậy, ví tiền xẹp lép đến mức sắp phải cuốn gói ra ngủ ngoài đường.

"Đây chính là tinh thần của văn học đấy." Kim Juhoon nháy mắt đầy suy tư.

Hắn vẫn chưa hiểu rõ, chỉ là trực giác mách bảo, có lẽ bài viết của Martin cũng giống như nhạc rock của Martin, không thể định giá rõ ràng.

Thu hoạch duy nhất của hắn là một hộp lớn sách cũ giá rẻ.

Từ Shakespeare đến Pinter, từ Bradstreet đến Chopin... cứ thế, mua ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.

Kim Juhoon rất hào phóng, cậu dành riêng một phần kệ sách cho những cuốn sách cũ này. Chúng đều rất sạch sẽ, cậu đã khử trùng ngay khi mua về.

Vì muốn nghiêm túc một chút.

Mặc dù hành vi mua bán của cả hai bên đều đáng xấu hổ, Martin cảm thấy, hắn vẫn nên nghiêm túc một chút.

Nghiêm túc đến mức, gần như phải yêu quý chúng như chính vụ mùa mà mình tự tay trồng trọt.

"Đúng là, vụ mùa của cậu."

Chỉ là mọc trên cánh đồng của người khác (Tá điền học thuật).

"Thật đáng ghen tị."

Kim Juhoon nghĩ đến hàng dài "đơn đặt hàng" đang chờ đợi, không khỏi buồn bã, cậu nhìn chằm chằm vào không khí bắt đầu ngẩn người.

Phải làm thí nghiệm số 1 và số 5 trước, viết xong báo cáo số 3, rồi giải toán cao cấp số 2 và số 4...

Hừm, một lũ lười biếng. Cảm ơn sự lười biếng của họ.

"Ghen tị cái gì?" Martin trợn mắt rồi trở mình, co chân lên giường. Trong túi hắn còn không có đủ tiền mua một cái khung giường nới rộng.

Nếu có thể, hắn thực sự muốn thò tay vào ví tiền của Kim Juhoon để sưởi ấm.

"Mỗi lần đều không giống nhau, đều là độc nhất vô nhị, sẽ rất thú vị."

"Tôi cảm thấy, hình như, tôi không có thứ gì muốn bảo vệ."

"Vậy nên..."

Giọng Kim Juhoon dần nhỏ đi, căn phòng trở nên yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy âm thanh của mặt trăng đang dần lụi tàn.

Rèm cửa có khả năng chống sáng rất tốt, không một tia sáng nào lọt vào.

Cậu đã ngủ.

Con rùa chìm vào giấc ngủ đông dài đằng đẵng, từ từ tiêu hao năng lượng dự trữ trong cơ thể.

Rùa không thể quay vòng tốc độ cao mãi được.

Martin nhắm mắt lại. Không biết từ lúc nào, hơi thở lơ lửng trong bóng tối là của hắn hay của Kim Juhoon đã không thể phân biệt được nữa.

Hắn nghĩ, điều Kim Juhoon cần bảo vệ trước tiên, chính là chính cậu.

Những đêm giao tiếp sâu sắc như vậy không nhiều. Kim Juhoon thường ngủ lại trên ghế sofa trong phòng tự học 24 giờ, thỉnh thoảng ban ngày mới về ngủ bù mà hắn lại phải làm việc đến tận khuya mới về nhà.

Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, lần gặp lại, lại là sau kỳ thi cuối kỳ.

Cửa hàng tiện lợi đóng cửa một ngày, Martin hiếm hoi được tan làm trước bữa tối. Vừa bước vào nhà, hắn đã thấy một con rùa đang ôm máy tính cuộn tròn trong góc gõ chữ.

Để kéo dài "thời lượng pin" của mắt, Kim Juhoon quen với việc nheo mắt làm việc, đến nỗi giáo viên thường xuyên hỏi thăm cậu nghỉ ngơi thế nào, có phải đêm qua không ngủ ngon không.

"Thật ra cậu có thể đeo kính râm liên tục, không kỳ lạ đâu."

"Không, tôi chưa mù."

"Trông cậu như vậy giống con rùa thật."

Kim Juhoon nghe xong rất vui, vừa gõ lách cách trên bàn phím, vừa bắt đầu nghiêm túc cân nhắc chuyện nuôi rùa.

Lúc đó Martin còn chưa biết, đối với giác mạc của Kim Juhoon, thuốc lá, đồ uống có cồn, công việc cường độ cao, mỗi thứ đều là một sự khiêu khích tột độ.

"Cậu ăn tối chưa?"

"Rồi."

Buổi tối, Martin lại đến Storm làm việc như thường lệ.

Kim Juhoon trả lời xong email cuối cùng thì nằm vật ra giường, nhắm mắt lại nhưng không tài nào ngủ được.

Chưa từng thấy bên B nào khó đối phó như vậy, lại dám nói không hiểu đáp án, yêu cầu cậu viết một bản phân tích chi tiết hơn... Cơm đút đến miệng rồi thì ít nhất cũng phải nhai chứ.

Cậu nghe thấy Martin nhẹ nhàng đóng cửa, rón rén bước vào; Martin đi vào phòng vệ sinh, bắt đầu lau sạch lớp trang điểm còn sót lại trên mặt, tiếp theo là tiếng nước chảy róc rách, bàn chải đánh răng khẽ gõ vào ly thủy tinh.

Âm thanh nghe như những viên băng lấp lánh dưới ánh trăng, mọi thứ đều lạnh lẽo như vậy, song trong chăn lại ấm áp đến mức khiến người ta muốn chết đi.

"Cậu khóc đấy à?" Không biết từ lúc nào, Martin đã đứng rất gần cậu.

"? Không."

"Nhưng mắt cậu đang chảy nước kìa."

Kim Juhoon đưa tay lên sờ mắt, giải thích một cách thiếu thuyết phục: "Tôi vừa nhỏ thuốc nhỏ mắt."

Sau đó cậu cuộn chặt chăn, quay đầu đi cố tránh né giọng nói gấp gáp của đối phương. Tuy nhiên bàn tay ấm áp quen thuộc đó không nói không rằng đặt lên trán cậu.

"Vậy thì mở mắt ra nhìn tôi."

Martin có vẻ đã tức giận, Kim Juhoon không tự chủ được rụt đầu vào chăn, cậu hơi sợ hãi, mặc dù cậu không hề thấy Martin đáng sợ.

"Kim Juhoon."

Hừm, thực sự hết cách với hắn.

Kim Juhoon mò mẫm ngồi dậy, cậu cảm thấy mình giống như một nghi phạm vừa bị bắt. Cậu đã cố gắng nhưng không thể mở mắt ra, cũng không nhìn thấy Martin đang ở đâu.

Còn Martin thì sốt ruột đến mức suýt nữa đã ra tay giúp cậu mặc quần áo.

Cậu nắm chặt tay hắn. Họ đi trên đường, Kim Juhoon không nhìn thấy gì, gió lạnh buốt cứ thổi không ngừng.

Cậu nghĩ đến một ngọn núi lửa ở Nhật Bản tên là núi Phú Sĩ. Đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, trông chẳng khác gì chiếc bánh pudding có thêm kem sữa, dường như hoàn toàn không có tính công kích.

Martin lúc này giống như ngọn núi lửa đang ngủ yên đó.

Khi có kết quả chẩn đoán thì đã là rạng sáng. Viêm giác mạc tái phát, nhiễm trùng đầu dây thần kinh dẫn đến tê liệt tạm thời, vì vậy cậu không mở mắt được mà cũng không kịp phát hiện ra.

Kim Juhoon không thể mở cả hai mắt. Bác sĩ bảo cậu tháo kính, nhỏ thuốc, rồi dùng băng gạc che cả hai mắt lại.

"Martin, tại sao cậu lại giận?" Cậu biết Martin đang ở ngay bên cạnh, bèn đưa tay quờ quạng vô vọng trong không khí hai cái, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ thấy thương.

Bác sĩ dặn họ ngày mai phải đến khoa mắt kiểm tra kỹ lưỡng. Tình trạng không quá tệ nhưng cũng không nên quá lạc quan. Y tá làm thủ tục nhập viện cho họ. Kim Juhoon ngồi trên giường không chịu ngủ.

Martin đành chấp nhận, ngồi xuống mép giường cạnh Kim Juhoon. Sự mệt mỏi đến muộn khiến hắn không còn sức để đôi co với đối phương nữa.

"Cậu ngủ đi, không thì tôi sẽ không nói cho cậu biết đâu."

Vài tia sáng yếu ớt xuyên qua tấm rèm mỏng, căn phòng bệnh chỉ lờ mờ thấy được hình dáng người. Kim Juhoon chậm rãi đưa tay ra dò tìm.

Trước hết là cánh tay Martin, rồi lên trên, cậu đặt tay lên vai Martin, ghé sát lại một chút.

"Cảm ơn cậu, Martin, cậu lại cứu tôi một lần nữa."

Hơi thở ấm áp phả vào cằm Martin, mặt hắn lập tức nóng bừng như bàn là. Kim Juhoon không hề hay biết, mái tóc mềm mại nhẹ nhàng cọ xát vào má hắn.

Vỡ vụn rồi, tất cả đều vỡ vụn.

Mọi cảm xúc đã được ấp ủ suốt dọc đường đi, khi đến môi lại không thể ghép thành một câu hoàn chỉnh.

...

Họ nằm chen chúc trên cùng một chiếc giường để ngủ. Kim Juhoon nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Martin không dám trở mình, khó chịu đến mức gần như không thở nổi.

Kim Juhoon tỉnh lại ngửi thấy mùi thuốc khử trùng. Trong chăn chỉ còn lại một mình cậu, Martin rất có thể đã đi giúp cậu lấy số khám bệnh rồi.

Cậu theo bản năng sờ lên mắt, đầu ngón tay chạm vào mép băng keo y tế, lúc đó mới nhớ ra mình đang là bệnh nhân.

Ôi, ngay cả việc đi vệ sinh cũng phiền phức.

Kim Juhoon cẩn thận di chuyển, hai cánh tay lơ lửng trong không trung, dò xét vẫy qua vẫy lại. Khó khăn lắm mới đi được đến cửa phòng bệnh, Kim Juhoon chợt nhớ ra, cậu không biết nhà vệ sinh bệnh viện ở đâu.

Có nên tùy tiện túm một người qua đường để hỏi không?

Thôi, ngại lắm.

Quay đầu lại?

Chắc là không mò về giường mình được nữa rồi.

Tách...

"Ai?"

Không ai trả lời.

Kim Juhoon cố gắng kiên nhẫn xác định nguồn âm thanh nhưng giọng nói lại có chút run rẩy không kiềm chế được.

"Xin chào, cậu còn ở đó không?"

Có lẽ người xấu xa đó đã quay đầu đi một cách tiêu sái rồi.

Không làm được gì cả, cậu như một miếng thịt sống trên thớt chờ bị xẻ, một nỗi sợ hãi chưa từng có dần bao trùm lấy cậu. Kim Juhoon muốn gỡ miếng gạc che mắt ra, song một bàn tay ấm áp đã nhẹ nhàng ấn giữ lại.

"Là tôi."

Giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía trên đầu, là Martin.

"Là tôi, đừng sợ," Martin cười, hắn dùng ngón tay vuốt thẳng tóc Kim Juhoon, "Tóc cậu dựng hết lên rồi, trông như một con chó con vừa sấy khô vậy."

...

............

Kim Juhoon không tức giận, cũng không lên tiếng, cậu chỉ nắm lấy tay hắn, cố gắng điều chỉnh hơi thở. Khuôn mặt trắng trẻo dường như phủ một lớp sương mù tái nhợt.

Ngoài cửa sổ, băng tuyết treo đầy mái hiên, công nhân vệ sinh đang vất vả xúc đống tuyết bị nén chặt trên đường.

Hóa ra tối qua lại tuyết rơi, dự báo thời tiết không hề chính xác. Hành lang rất yên tĩnh, đủ loại người đi ngang qua cửa phòng bệnh, ai nấy đều vội vã.

Mắt Kim Juhoon không nhìn thấy.

Đây là sự thật.

Martin nhìn bàn tay đang run rẩy nắm chặt tay mình, cuối cùng cũng cảm nhận được thực tế của chuyện này.

Chuồn chuồn nhầm mạng nhện là tơ liễu nên bị bắt, không thể nhúc nhích.

Martin cảm thấy lòng mình có chút khó chịu, muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào. Cuối cùng, hắn chỉ có thể dang rộng vòng tay, nhẹ nhàng ôm người cũng đang bối rối đó vào lòng.

Một phút, hai phút, ba phút...

Nước mắt làm ướt áo hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro