Bão tuyết (5)
Martin chưa từng đến Hàn Quốc, quê hương của mẹ hắn.
"Con người là tổng hòa của các mối quan hệ xã hội."
Nếu một người chưa từng gặp mặt một nửa thân nhân của mình, vậy hắn được tính là một người hoàn chỉnh hay là một người khiếm khuyết?
Khi nghĩ đến vấn đề này, Martin còn rất nhỏ, 12 tuổi? Có lẽ là 13 tuổi. Thế là hắn bối rối không thể tìm ra lời giải.
Mẹ hắn dùng rau củ Canada để làm kim chi, gimbap và canh tương doenjang. Số lần bà về Hàn Quốc chỉ đếm được trên hai bàn tay, lúc nào cũng vội vã, chỉ có một mình.
Căn phòng của họ bỗng nhiên trở nên lộn xộn. Đôi khi mẹ hắn hoảng loạn đi đi lại lại bên trong, Martin im lặng đứng cạnh, trong lòng dâng lên từng đợt sóng bất an, cho đến khi hoàng hôn buông xuống.
Thủy triều rút đi, vài con cá không may bị mắc lại trên bờ, quẫy đuôi kịch liệt. Âm thanh giòn tan dần yếu đi cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Mọi thứ đều vô ích, đều là số phận.
Martin cảm thấy, dường như có một sự thay đổi kỳ lạ đang xảy ra trên cơ thể mình.
So với những cậu bé cùng tuổi, màu tóc của hắn ngày càng sẫm lại, khuôn mặt không hề trở nên sắc nét hơn theo sự phát triển của xương. Ngoài làn da vẫn trắng trẻo, chiều cao của hắn cứ tiếp tục tăng không ngừng. Mọi người cũng bắt đầu nhận ra điều này.
Hắn bắt đầu lén lút nghiên cứu trang điểm. Đây là một môn học lớn, nó có thể biến người ta thành phiên bản mình mong muốn, cô nhân viên bán mỹ phẩm đã nói với hắn như vậy.
Đương nhiên hắn không dám công khai đi mua sắm ở tiệm mỹ phẩm. Hắn đến câu lạc bộ "Blue Eyes" của trường, nơi đó có đủ loại người, đủ loại kỳ trân dị bảo.
Khi Miranda dùng cọ tạo khối vẽ vẽ tô tô trên mặt hắn một lúc, Martin nhìn khuôn mặt mình trong gương, dường như đã thực sự biến thành một người da trắng thuần khiết hơn.
Chỉ là, không còn giống chính mình nữa.
"Mẹ, tại sao mẹ không bao giờ đến trường dự họp phụ huynh?"
Tại sao mẹ không bao giờ cho con mời bạn bè về nhà?
Tại sao mẹ luôn lén lút khóc sau khi mọi người đã ngủ?
Tại sao mẹ luôn cảm thấy bất an?
Tại sao...
Mỉm cười với tất cả mọi người, thực chất là không quan tâm đến bất kỳ ai, kể cả con, cứ như làm bài tập điền vào chỗ trống, chỉ viết một câu trả lời tiêu chuẩn vào mỗi chỗ cần điền, máy móc và mệt mỏi.
Kim Juhoon nhanh chóng quen thuộc với vị trí các phím đàn, bắt đầu đứt quãng đàn bản nhạc chưa kịp viết lời đó, vừa đàn vừa khẽ cảm thán: "Hay thật."
Cậu nói hắn nên về nhà đón Giáng Sinh, chỉ cần muốn về, lý do đó là đủ.
"Làm vậy có vẻ như tôi đang yếu thế, với lại chúng tôi rất dễ cãi nhau," Martin khổ sở nói, "Bố tôi thấy tôi là sẽ nghĩ đến việc tôi lén đăng ký khoa Văn rồi lại lén tham gia ban nhạc."
"Không bị ngoại cảnh lay động," Kim Juhoon trịnh trọng truyền thụ bí quyết cho hắn, dù bản thân cậu cũng chưa hoàn toàn làm được, "Chỉ cần người khó chịu không phải là cậu, 'dường như' chỉ là ý kiến của người khác, cậu không cảm thấy mình đang yếu thế là được."
"Điều này rất khó, giống như một sự tự do tuyệt đối. Thực ra không nhiều người muốn sự tự do tuyệt đối, vì họ sẽ cảm thấy cô đơn."
"Ừm, tôi nghĩ tôi vẫn cần mẹ, dù bà thường chỉ thể hiện rằng bà yêu tôi nhưng tôi cảm thấy tình yêu đích thực bị mắc kẹt trong lòng bà, đến nỗi bà luôn nghe lời bố tôi mà không mấy khi phản bác; còn bố tôi... tôi không đặt hy vọng vào nhận thức của ông ấy." Martin gật đầu đầy suy tư, sau đó nhìn khuôn mặt tĩnh lặng của Kim Juhoon: "Không ngờ cậu lại nói ra những lời này."
"? Sao lại không? Tôi cũng có F mà, ISFP, cũng có F!"
Đúng 3 giờ, khoảnh khắc vạn vật hoàn toàn tĩnh lặng, Martin tắt đèn quán bar, họ trở về phòng thay đồ.
"Chúng ta cứ ở đây mãi sao? Không về nhà à?" Martin mở chiếc ghế sofa gấp ra, lấy hai chiếc chăn từ tủ dưới bàn trang điểm, nghe thấy Kim Juhoon ở bên cạnh thong thả nói:
"Dù sao, ở bên cậu, đi đâu cũng như nhau."
Cái gì cơ?
Trả lời lạc đề.
Chắc là buồn ngủ đến mức lú lẫn rồi.
Martin véo tai đang hơi nóng của mình, hắn dẫn Kim Juhoon đến bên giường và tự mình đi đến phía bên kia giường, nhìn quanh, hắn luôn cảm thấy cần phải làm gì đó nữa.
"Cậu có muốn dùng khăn nóng lau mặt không?"
Kim Juhoon nhún vai, tùy hắn, nếu hắn cũng muốn.
Thế là Martin đi đun nước, giặt khăn, nhúng khăn vào nước nóng, vắt khô, đưa cho Kim Juhoon. Kim Juhoon nhận lấy lau qua loa, tóc mái bị vén lên rối bời để lộ vầng trán luôn được che giấu.
Khuôn mặt Kim Juhoon rất nhỏ, mặt và tay đều trắng, trắng như sữa. Không biết những nơi khác trên cơ thể cậu có như vậy không...
Martin nhận lấy chiếc khăn Juhoon vừa dùng, hắn quên mất phải xả lại nước, trực tiếp áp lên mặt. Cứ giữ nguyên tư thế đó, khoảng năm phút trôi qua, Kim Juhoon suýt nữa nghĩ rằng hắn đã ngủ.
"Nếu Giáng Sinh tôi về nhà, cậu sẽ làm gì?" Martin ngẩng đầu, mặt hắn đỏ bừng vì hơi nước nóng, đầu óc cũng trở nên hỗn độn.
"Tôi?" Kim Juhoon cởi áo khoác chui vào chăn, "Chúng ta chỉ là bạn cùng phòng thuê chung thôi mà? Chuyện này liên quan gì đến cậu?"
"Này, cậu nói gì thế?"
"Hê hê," Kim Juhoon cười ranh mãnh, cậu cuộn chặt mình trong chăn, giống như một chú heo nhỏ thông minh và xảo quyệt, "Đùa thôi, tôi có thể tự chăm sóc mình."
"Cậu yên tâm đi."
Martin nằm cạnh cậu, hắn cảm thấy họ còn rất nhiều chuyện để nói.
"Tại sao cậu không nói với mẹ cậu về chuyện mắt? Cậu không muốn bà ấy đến chăm sóc cậu sao?" Martin nằm nghiêng, hắn dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào miếng gạc trên mắt Kim Juhoon.
Không có thị lực thực chất là xóa bỏ ý nghĩa của hành động. Bất kể hắn nhìn đối phương từ bên cạnh, chính diện, hay phía sau đều như nhau, không được nhìn thấy. Đồng thời, lời nói trở nên rất quan trọng.
"So với việc tôi hy vọng nhận được sự chăm sóc của mẹ, thì giống như mẹ hy vọng tôi cần sự chăm sóc của bà ấy hơn."
"Như vậy thì chẳng phải tốt hơn sao?" Martin nhận ra mình cũng bắt đầu nói chậm lại, cẩn thận thăm dò, thay vì vồ vập đưa tay ra.
"Nếu tôi có thể đáp ứng những yêu cầu đó thì quả thực không có gì tệ," Kim Juhoon quay người lại, cậu không biết mình đang nằm đối diện Martin, "Chúng tôi cũng từng cãi nhau, sau này ông ngoại tôi qua đời, tôi nghĩ, thôi, đừng cãi nhau nữa."
"Trên đời này, người thân cận, rất ít... Bây giờ, mẹ tôi chỉ còn tôi là người thân duy nhất."
"Bà ấy nói với cậu như vậy sao?"
"Không... chỉ là tôi cảm nhận được, bà ấy có chút lo lắng, rất nghiêm khắc với bản thân." Kim Juhoon hiếm khi để lộ vẻ mặt bối rối nhưng rất nhanh lại kiên định nói:
"Tôi muốn đến Singapore một lần nữa hoặc bất cứ nơi nào có biển bằng tiền của chính tôi."
"Giống như chạy trốn, đúng không?"
Kim Juhoon cười, gật đầu rất vui vẻ.
Bất giác, họ đã tựa vào nhau rất gần, giọng nói trầm thấp quẩn quanh giữa hơi thở như hai kẻ nổi loạn đang âm mưu, trước tiên giết chết lính gác, kế tiếp giết chết nhà vua.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro