Hồi 1: Mất Trí

Lửa bùng dữ dội.
Tiếng nổ lách tách như tiếng ai đó gằn răng.
Mùi gỗ cháy khét lẹt quẩn quanh trong không khí đặc quánh.

Kim Juhoon không biết vì sao mình đứng trong căn nhà rực lửa ấy. Cậu chỉ nhớ tiếng ai đó gọi tên mình, ngắt quãng, như bị bóp nghẹt giữa khói đen và hỗn loạn. Ánh sáng đỏ loé lên, bóng của một người đàn ông nhào đến phía cậu, bàn tay vươn ra kéo lấy cậu.

"Juhoon! Chạy đi!"

Dòng kí ức mơ hồ. Mái nhà rền lên một tiếng kẽo kẹt đáng sợ. Mùi gỗ cháy, mùi nhựa tan chảy, và cả mùi máu. Tất cả như hằn sâu vào tâm trí cậu.

Cánh cửa sau lưng cậu đổ sập. Phần mái trần nứt ra một đường dài, tro bụi rơi lả tả như tuyết đen. Cậu cố bước về phía giọng nói ấy, giọng người đàn ông mà cậu biết là cha mình, dù hình ảnh rất mờ, nhưng một lực mạnh bất ngờ kéo cậu ngược ra sau, như muốn lôi cậu khỏi biển lửa.

"Buông... buông tôi ra...!"

Khói cuộn lại, bóp nghẹt hơi thở của cậu. Tầm mắt xoay vòng. Trong khoảnh khắc trước khi cậu bất tỉnh, cậu thấy một đôi mắt xám, lạnh, sáng, phản chiếu ngọn lửa đang nuốt trọn căn nhà.

"Park Woojoo,..."

Ai đó đã gọi hắn bằng cái tên này, nhưng căn bản là Juhoon không thể nhớ nổi.

Trong trí nhớ bị bóp méo của Juhoon lúc này, sự hoảng loạn đó lại biến thành thứ gì đó u ám hơn,
Và rồi mái nhà sập xuống, tất cả mọi thứ chìm trong biển lửa, và ký ức của Juhoon dừng lại ở đó.

Juhoon tỉnh lại trong bóng tối.
Không, chính xác là một căn phòng tối, chỉ có ánh sáng xanh nhạt từ màn hình y tế rọi lên cạnh giường. Trần nhà trắng đến chói mắt mỗi khi đèn chớp. Mùi thuốc sát trùng mạnh đến mức khiến cậu khó chịu.

Cậu cố cử động. Những dây truyền dịch kéo căng.
Cậu không biết mình đang ở đâu.
Cậu không biết điều gì đã xảy ra.
Cậu chỉ nhớ lửa... và đôi mắt xám đáng sợ ấy.
Bỗng có một giọng nói cất lên từ góc phòng:

"Em tỉnh rồi."

Juhoon giật mình. Có một người đang ngồi đó, dựa lưng vào tường, hai cánh tay khoanh lại trước ngực. Ánh sáng từ màn hình hắt vào gương mặt hắn, tạo thành những đường cắt sắc lạnh.

Mái tóc vàng bết lại, khuôn mặt mệt mỏi nhưng đường nét vô cùng rõ. Đôi mắt xám ấy, đúng là đôi mắt trong ký ức cuối cùng của cậu.

Cậu bật dậy, sợi dây truyền dịch kéo mạnh làm cậu đau điếng.

"Ngồi yên."

Giọng người đó trầm, hơi khàn, nhưng không có ý đe doạ.

Juhoon nhìn hắn, trừng mắt.

"Anh... đã làm gì với gia đình tôi?"

Hắn đó im lặng.
Sự im lặng khiến cậu càng nổi giận, càng chắc chắn mình đã đúng.

Juhoon gần như gào lên:

"Tôi biết anh! Anh cho người kéo tôi ra khỏi căn nhà đang cháy đó! Anh đã giết họ và giờ anh chuẩn bị giết tôi để bịt miệng chứ gì?!

Hơi thở cậu gấp gáp. Tim đập thình thịch. Cơn hoảng loạn khiến đầu óc như muốn nổ tung. Hình ảnh cha mẹ bị nuốt trong lửa cứ chập chờn, còn gương mặt người đàn ông này thì hiện lên rõ rệt.

Hắn vẫn không đáp.
Juhoon siết chặt tấm drap giường đến trắng cả đầu ngón tay, không phải vì đau, mà vì sợ. Sợ sự thật. Sợ hắn sẽ giết cậu.

"...Tôi hỏi lại lần nữa." Giọng cậu run hẳn đi. "Anh là ai? Muốn gì ở tôi?"

Lần này, người kia khẽ nhúc nhích. Hắn đứng dậy, bước lại gần giường. Ánh đèn từ trần phòng hắt xuống, khiến chiếc bóng của hắn đổ dài, bao trùm lên Juhoon như một cái bóng lớn lạnh lẽo.

"Park Woojoo."

Cậu lạnh sống lưng. Cái tên ấy nghe quen đến đáng sợ. Như thể nó gắn liền với điều gì đó mà trí nhớ của cậu đang cố né tránh.

"Và..."

Hắn dừng lại một chút, như đang lựa lời.

"...Đây đã là lần thứ 11 trong tuần em tỉnh dậy, nhìn tôi bằng cặp mắt đó và hỏi tên tôi rồi đấy."

Hắn nói thầm, dường như chỉ đủ cho mỗi mình nghe.
Và rồi hắn thật sự lên tiếng.

"Tôi không làm hại em đâu."

Juhoon cười nhạt, đôi mắt đỏ hoe vì tức giận:

"Nực cười, tôi liệu sẽ tin nổi một người vừa giết hại ba mẹ mình vừa nói câu đó hay không?"

Woojoo như muốn lại gần.
Nhưng Juhoon theo phản xạ liền lùi người lại, lưng va vào khung sắt đầu giường lạnh lẽo.

"Đừng đến đây, trả lời tôi!"
Trong khoảnh khắc đó, hắn không phản bác. Không chạy tới giải thích. Hắn chỉ đứng đó, im lặng, ánh mắt như vỡ ra một vệt đau không thể che giấu.

"Ju... tôi chưa bao giờ muốn em phải nhớ lại như thế này. Em không nhớ gì cả sao? Bất cứ điều gì..."

"Tôi nhớ đã thấy anh giết gia đình tôi! Anh muốn tôi nhớ điều gì? Nhớ cảnh anh đứng nhìn nhà tôi cháy? Nhớ đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn đó. Nói đi anh muốn gì?"

Martin cúi mắt xuống. Như thể hắn đã quen với việc bị đối xử như thế này. Như thể đây không phải lần đầu cậu ghét hắn. Hắn tự hỏi, liệu lần tiếp theo khi tỉnh dậy, cậu sẽ lại mất đi kí ức và tiếp tục chất vấn hắn, hay sẽ nhớ được thêm chuyện hôm nay nhưng vẫn ghét hắn.

Hắn mím chặt môi. Đôi mắt xám vụt tối đi, không phải vì giận, mà vì đau.

Juhoon nhìn quanh phòng.
Cậu do dự một giây rồi hỏi:

"...Vì sao anh lại im lặng vậy? Trả lời tôi đi chứ!?"
Giọng cậu nhỏ dần, nghi ngờ xoáy sâu: "Định giữ tôi lại để bịt miệng... đúng không?"

Martin ngẩng đầu.
Khoảnh khắc ấy, Juhoon tưởng tượng hắn sẽ tức giận, sẽ phủ nhận, hay sẽ làm điều gì đáng sợ.
Nhưng hắn chỉ nói một câu:

"Tôi làm vậy, vì người yêu quý nhất của tôi."

Đó là câu trả lời của hắn. Điều đó làm Juhoon tức điên lên.

"Chính vì vậy mà anh giết ba mẹ tôi sao? Chỉ vì người anh yêu mà anh hại họ?"

Woojoo thở dài, có phần bất lực nhìn Juhoon.

"Ừm đúng vậy, tôi làm tất cả là vì em, bởi vì em... là tất cả của tôi."

Trái tim Juhoon khựng lại. Câu nói ấy đánh vào đầu cậu như tiếng chuông vỡ. Không phải vì xúc động, mà vì... nó vô lý đến mức đáng sợ.
Cậu lùi mạnh ra sau, va vào đầu giường.

"Đừng nói mấy câu kinh dị đó! Tôi không hề thân thiết với anh đến vậy!"

Hắn siết tay đến mức nổi gân, nhưng giọng vẫn nhỏ:

"Em quên thật rồi..."

"Tất nhiên là vậy!" Juhoon hét lên. "Nếu tôi quen anh thì sao tôi có thể nhầm anh là kẻ giết người?! Lại còn là người thân tôi."

Một khoảng im lặng nghẹt thở.
Juhoon nhận ra Woojoo không phản bác.
Không thanh minh.
Không giải thích gì về vụ cháy.
Không nói gì về gia đình cậu.
Chính sự im lặng đó khiến nỗi nghi ngờ trong cậu lớn lên, mọc rễ sâu như gai độc.

"Ra khỏi phòng tôi."

Juhoon nói qua kẽ răng, cố nén sợ.
Hắn đứng rất lâu. Đến mức Juhoon tưởng hắn sẽ không đi. Nhưng cuối cùng, hắn quay người, giọng nhỏ đến mức như tan trong không khí:

"...Đừng để nỗi hận đó khiến cậu đau hơn nữa, Juhoon."

Cánh cửa khép lại.
Bóng người hắn biến mất sau lớp kính.
Chỉ còn lại một Juhoon với vài mảnh ký ức rời rạc về đám cháy - và đôi mắt xám lạnh lẽo ấy. Thứ ký ức cuối cùng mà cậu còn giữ lại trong một cuộc đời vừa bị xé toạc, bởi Park Woojoo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #marhoon