Chương 3: Phiếu trợ giúp

Buổi chiều, trời trong đến mức ánh nắng rọi xuyên qua từng khung cửa lớp học thêm.
Phòng học toán của thầy Kim vang lên tiếng phấn viết đều đặn, giọng thầy dịu và trầm, mỗi khi nhấn mạnh lại có thói quen xoay bút giữa các ngón tay.

Juhoon ngồi bàn đầu, mắt dõi theo từng con chữ trên bảng.
Đó là một trong những khoảng thời gian hiếm hoi khiến cậu thấy lòng mình yên bình.

Trong mắt cậu thầy Kim không chỉ là
một giáo viên tài giỏi mà còn kiên nhẫn, hiền hậu và ấm áp.
Đôi khi chỉ là một nụ cười nhỏ hay câu "em làm tốt lắm" của thầy cũng khiến tim Juhoon lỡ nhịp.
Có lẽ cậu thích thầy... nhưng chính cậu cũng không dám xác định rõ đó là ngưỡng mộ, hay là thứ tình cảm gì khác.

Sau buổi học, lớp tan, Juhoon gom tập vở lại chậm hơn thường lệ.
Cậu có một câu hỏi vẫn chưa hiểu trong bài giảng, định bụng sẽ lên phòng giáo viên để hỏi.

Cửa phòng giáo viên mở,
Thầy Kim đang ngồi bên bàn, cúi người ghi chép, gương mặt nghiêng nghiêng dịu dàng dưới ánh đèn.

Juhoon đứng ngoài khung cửa, tim đập mạnh đến mức chính cậu cũng thấy buồn cười vì sự nhút nhát của mình.
Cậu định bước vào, nhưng vừa lúc đó, một nhóm nữ sinh trong lớp ào đến.

"Thầy Kim ơi, bài hôm nay khó quá ạ!"
"Thầy ơi, mai thầy kiểm tra gì không?"

Tiếng nói ríu rít, tiếng cười vang lên khắp phòng.
Juhoon khựng lại, tay nắm chặt quai cặp. Cậu lùi một bước, đứng lấp ló ở ngưỡng cửa.

Thầy Kim ngẩng lên, ánh mắt tình cờ bắt gặp Juhoon.
"Juhoon à, em cần hỏi gì sao? Vào đi."

Juhoon giật mình, vội lắc đầu.
"À... không, em chỉ... đi ngang qua thôi ạ."

Một cô bạn trong nhóm nữ sinh khẽ cười, nói nhỏ nhưng vừa đủ để Juhoon nghe thấy:
"Juhoon mà cần hỏi bài à? Cậu ấy lúc nào chả đứng đầu lớp. Giỏi thế còn tham gia lớp học thêm làm gì nữa."
"Giỏi nhưng lạnh lùng quá, chả ai dám lại gần luôn haha"

Thầy Kim vội lên tiếng:
"Các em đừng nói thế, ai cũng có lúc cần hỏi bài mà."

Nhưng Juhoon chỉ cúi đầu, mím môi.
Lời nói của thầy không đủ át đi cảm giác nặng trĩu đang lớn dần trong ngực.

Cậu quay đi, lặng lẽ rời khỏi hành lang.

Trời sẩm tối. Con ngõ nhỏ dẫn về nhà im lìm, chỉ còn tiếng ve muộn và tiếng gió quét qua tán cây.
Juhoon dừng lại ở bậc cầu thang cũ kỹ nơi đầu ngõ, ngồi xuống.

Ánh đèn đường vàng mờ hắt lên khuôn mặt cậu, soi rõ đôi mắt buồn.
Cậu gục mặt xuống, giọng nhỏ đến mức chỉ mình nghe thấy:
"Mình cũng muốn trở nên dễ gần và đáng yêu mà..."

Giọng nói vừa dứt, phía sau lưng vang lên một tiếng đáp bất ngờ:
"Tôi thấy cậu đáng yêu mà."

Juhoon giật thót tim, quay phắt lại.
Trên bậc thang cao hơn, dưới tán cây lấp lóa ánh đèn, Martin đang ngồi đó, vẫn chiếc hoodie xám trùm đầu, cùng lớp băng gạc ở bên mắt.

"Sao cậu lại ở đây?!" Juhoon gần như hét lên.

Martin nhún vai, cười nửa miệng, không trả lời câu hỏi mà nói tiếp như thể đang nói chuyện dở:
"Thật ra gu của tôi không phải kiểu đáng yêu đâu. Tôi thích người quyến rũ hơn."

Juhoon trừng mắt:
"Tôi đâu có hỏi gu của cậu ?!."

Martin vẫn tiếp tục, giọng trầm nhưng đầy hứng thú:
"...Nhưng mà, nếu có ai đó ngày thường lạnh lùng, khó gần, mà chỉ đáng yêu với duy nhất một tôi thì...cũng thú vị phết"

Juhoon sau khi nghe Martin thao thao bất tuyệt hồi lâu thì mặt mày bắt đầu đỏ bừng. Cậu gục mặt xuống bàn, giọng bực bội:
"Tại sao cậu cứ bám theo tôi hoài vậy? Có phải cậu đang muốn tống tiền tôi không? Hiện giờ tôi còn đúng 20 ngàn won thôi, tôi sẽ rất cảm kích nếu cậu đòi vào ngày khác, bây giờ tôi không có tâm trạng đâu."

Martin gãi đầu:
"Đó là cách cậu ứng phó khi nghĩ mình bị đe doạ sao?"

Rồi cậu cúi thấp người xuống, ngang tầm với khuôn mặt Juhoon đang giấu sau mái tóc rũ.
"Cậu... đang khóc đó à?"

Juhoon giật mình, lập tức quay mặt đi, quệt nhanh nước mắt:
"Bụi bay vào mắt thôi."

Martin giang tay ra, giọng nhẹ hẳn đi:
"Cậu muốn tôi ôm và khóc trong lòng tôi không?."

Juhoon lập tức ngẩng đầu, trừng mắt:
"Tên côn đồ này có vấn đề gì vậy?"

"Nè, sao cậu lại nói vậy chứ? Tôi thì nghĩ đây là định mệnh đó"  Martin cười, nụ cười nửa đùa nửa thật  "Với lại, cậu đâu có sợ sệt gì tôi?"

Juhoon im lặng. Trong đầu cậu, những câu nói của Martin chỉ là thứ âm thanh phiền nhiễu. Cậu nghĩ thầm: "Lại nói nhảm nữa hả?", rồi đứng dậy phủi quần chuẩn bị đi về.

"Này, Juhoon! Balo của cậu nè!"  Martin gọi với theo, nhanh nhẹn nhấc chiếc balo nằm trên nền đất.

Ngay khi vừa cầm, Martin nhíu mày:
"Sao nặng dữ vậy? Cậu mang gì trong đây thế, đá à?"

Juhoon không đáp. Cậu chỉ đưa tay ra, ánh mắt thoáng đượm một tầng suy nghĩ sâu hơn:
"Đó không chỉ là sức nặng của đồ đạc đâu... mà còn là sức nặng của khoảng cách giữa tôi với người khác."

Martin vẫn chưa kịp hiểu, thì Juhoon đã định giật lại balo. Nhưng đúng lúc ấy, Martin nắm lấy cổ tay cậu, kéo lại gần. Khoảng cách đột nhiên rút ngắn đến mức hơi thở hòa vào nhau.

Martin dùng một tay chạm nhẹ lên má Juhoon, giọng thì thầm:
"Cậu vẫn còn nước mắt kìa."

Cảnh tượng mập mờ đó khiến Juhoon hoảng loạn. Cậu bật ngửa ra sau, hét lên như bị quấy rối:
"ỐI! CẬU LÀM TRÒ GÌ THẾ HẢ?!"

Martin cũng hoảng hốt không kém, vội đỡ lấy Juhoon:
"Tôi định lau nước mắt cho cậu thôi mà!"

"Đồ thần kinh! Tôi có khăn giấy rồi! Bỏ tôi ra mau!"

"Đứng thẳng lên đã, ngã ngửa ra bây giờ"  Martin vẫn giữ giọng bình tĩnh  "Thứ cậu cần bây giờ không phải khăn giấy, mà là một người bạn."

Juhoon khựng lại. Cậu nhìn Martin, thấy đôi mắt kia không có chút nào chế giễu hay thương hại, chỉ có một sự chân thành kỳ lạ đến mức khiến cậu chẳng biết phải phản ứng ra sao.

Không khí im lặng kéo dài vài giây, rồi Martin bất ngờ lên tiếng:
"Cho tôi mượn giấy bút đi"

Juhoon hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lôi từ balo ra một cuốn sổ nhỏ cùng cây bút. Martin viết gì đó rất nhanh, xé tờ giấy ra rồi đưa cho cậu.

Trên đó là dòng chữ nguệch ngoạc nhưng dễ đọc:

"Phiếu trợ giúp dành riêng cho Juhoon."
Bên dưới còn có thêm dòng nhỏ:
ID KakaoTalk: Martin0320

Martin mỉm cười, nói với vẻ nghiêm túc hiếm thấy:
"Nếu cậu cần sự giúp đỡ, hãy cứ liên lạc. Đừng do dự."

Nói xong, cậu nhét tay vào túi quần, bước đi với dáng vẻ thong thả và vui vẻ đến khó hiểu, để lại Juhoon đứng một mình dưới ánh đèn đường.

Juhoon nhìn tờ giấy trong tay, nhăn mày lẩm bẩm:
"Martin? Tên nước ngoài sao? Nhìn mặt cũng không giống người Hàn thật cơ mà...Cậu ta cao lớn như vậy mà còn bị tẩn tới thừa sống thiếu chết, còn ra vẻ anh hùng gì chứ. Mình không thể dựa dẫm vào cậu ta được đâu."

Nhưng dù miệng nói vậy, bàn tay cậu vẫn vô thức gấp gọn tờ phiếu lại, nhét vào túi áo trong và rời đi. Ánh đèn đường soi sáng theo từng bước chân của Juhoon về nhà.
"Quả là một ngày kì lạ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro