02

Trong lòng nặng trĩu, tôi vội vã giẫm lên tuyết quay lưng đi, sợ rằng ở lại lâu hơn cảm xúc sẽ bộc lộ. Vừa đi chưa được mười bước, Martin đột nhiên đuổi theo, giọng nói ngược gió luồn vào tai tôi: "Tuyết lớn quá, tớ đưa bạn về nhé!"

Tôi không ngờ cậu lại làm vậy, ngẩng đầu lên thoáng thấy đôi tai đỏ ửng của cậu, lòng không đành, tôi do dự mãi rồi tháo khăn quàng cổ ra, vươn tay vẫy vẫy trước vai cậu: "Cúi xuống đi."

"À...?" Martin không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu. Tôi quàng chiếc khăn lên cổ trần của cậu, rồi kéo lên thêm chút, vừa đủ chạm đến chóp tai.

Tôi quàng khăn rất chăm chú, rất chậm. Không phải vì tôi quá chăm chú mà bởi vì dáng vẻ cậu cúi xuống sát gần khiến tôi xao xuyến. Nếu tôi ngước mắt lên, ánh mắt sẽ vừa vặn rơi xuống khóe môi cậu, cậu hơi nghiêng đầu, có lẽ chúng tôi sẽ trao nhau một nụ hôn dài.

"Xong rồi." Tôi ra hiệu cho cậu đứng thẳng lên. Martin lập tức bật dậy như lò xo nhìn sang hướng khác, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: "Tớ cứ tưởng bạn định hôn tớ chứ."

Tôi lườm cậu thật nhanh, mặt nóng bừng. Tên này đang nói cái gì vậy. Thế là tôi làm như không có chuyện gì, đi trước cậu vài bước.

Đường không xa, tuyết rất sâu. Chúng tôi đi trước sau, cách nhau một hai bước. Khoảng cách này dễ khiến người ta bồn chồn nhất, không đủ thân mật để khoác tay cậu nhưng cũng không đủ xa lạ để tôi nhanh chóng bỏ đi một mình. Chiếc áo khoác da lỏng lẻo trên người tôi chẳng chống đỡ được bao nhiêu cái lạnh, mà còn giống như một cái nhãn dễ nhận thấy. Tiếng lạo xạo của chân giẫm trên tuyết lấp đầy sự im lặng.

"Lạnh không?" Cậu hỏi từ phía sau.

"Một chút." Tôi không quay đầu lại.

Cậu tăng tốc, đi song song với tôi. Tôi có thể nhìn thấy bằng khóe mắt mái tóc sáng màu của cậu phủ đầy tuyết, như rắc thêm đường.

"Cái đó, tớ đã luôn muốn hỏi," Cậu dừng lại, giọng nói bị gió thổi tan đi đôi chút, "Tớ nói sẽ chịu trách nhiệm, có phải nghe rất ngu ngốc không?"

Không ngờ còn có cái 'món quà bất ngờ' là nhắc lại chuyện cũ, tôi suýt nghẹn vì hơi thở trắng xóa của mình.

"Cũng hơi hơi," Tôi nói, khóe miệng không kìm được nhếch lên, "Giống kiểu nhân vật thần kinh trong phim truyền hình ấy."

Cậu ngượng nghịu xoa mũi, không đáp lời. Im lặng một lát, cậu lại nói: "Nhưng ý tớ không phải vậy."

Tôi chờ đợi câu nói tiếp theo của cậu.

"Tớ không phải vì nghĩ đã ngủ với bạn thì phải thế này thế kia," Tốc độ nói của cậu nhanh hơn như đang chạy đua với không khí lạnh, "Chỉ là tớ... không muốn bạn nhìn tớ như nhìn một người xa lạ."

Tôi ngước nhìn cậu, tuyết rơi trên lông mi, làm dịu đi vài phần vẻ đẹp trai đầy tính công kích. "Park Woojoo, tớ không ngây thơ đến thế."

"Tớ biết." Đôi mắt hình bầu dục của cậu mở to hơn, "Nhưng bạn quá trưởng thành, dường như rất giỏi xử lý những chuyện xui xẻo này, mà thật ra, tớ biết bạn không muốn."

"Hơn nữa..." Giọng cậu nhỏ dần, gần như bị tiếng gió tuyết át đi, "Tớ muốn bạn biết rằng, vướng vào tớ không nhất thiết là chuyện xui xẻo."

Cậu liên tục hít sâu, cuối cùng chịu hạ mắt nhìn thẳng vào tôi: "Kim Juhoon, bạn có muốn thử ở bên tớ không, tớ đảm bảo sẽ không xui xẻo đâu."

Cậu đang tỏ tình với tôi ư?

Gió lạnh cuốn theo những bông tuyết táp vào mặt tôi, buốt giá thấu xương, song đầu óc tôi lại quay cuồng nóng bừng. Khuôn mặt đỏ bừng không rõ vì lý do gì và vẻ vụng về của cậu đều thu vào tầm mắt tôi. Thậm chí tôi còn thấy điều đó thật đáng yêu.

Tôi tiêu rồi.

Tôi thường ngày được giáo viên khen là ăn nói sắc sảo, giờ đây lại thấy mình thật vụng về. Càng im lặng tôi càng lo lắng, cậu lại càng thất vọng, cứ như là một mối quan hệ tỉ lệ nghịch vậy. Tôi vội vàng mở miệng nói lung tung: "Cậu, cậu thích tớ sao?"

Cậu có vẻ ấm ức, như thể tôi nhìn thấy đôi tai chó trên đầu cậu cụp xuống: "Không thích thì giúp bạn làm gì..."

Tôi luôn định nghĩa đêm đó là một tai nạn. Lúc này tôi bỗng nhận ra, nếu đó thật sự là một người xa lạ cao mét chín, thì khi tôi dính sát vào, người ấy chỉ cần đưa tay ra, Kim Juhoon cao chưa tới mét tám này đã bị hất trở lại Seoul rồi.

"Không đồng ý cũng không sao. Với lại tớ đột nhiên nói những lời kỳ lạ, xin lỗi." Thấy tôi im lặng, cậu vội vàng chữa lời.

Nếu hỏi tôi có ước mơ gì, tôi muốn có một dây thần kinh không còn cảm thấy bất an, tim đập nhanh, bồn chồn, giận dữ, buồn bã nữa. Cứ thế sống hết đời không cười không khóc, cũng không tồi.

Nhưng mà cậu nhìn xem, cuộc đời tôi kịch tính như thế, một người được tạo nên từ bi kịch, vậy mà lại có người yêu tôi.

"Park Woojoo, cậu có biết không," Tôi gọi tên cậu, nhìn cậu hơi sững lại, "Hôm đó cậu làm tớ đau lắm, không chỉ là không đi được, mà tim cũng đau. Thật ra tớ rất muốn khóc."

Mặt cậu lập tức đỏ bừng từ tai xuống cổ, cậu mấp máy môi muốn nói gì đó.

"Sau này," Tôi nói tiếp, "Cậu không được làm tớ muốn khóc nữa."

Lúm đồng tiền rất nông của cậu từ từ, từ từ hiện lên trên má, giống như một chút hơi xuân cuối cùng cũng lộ ra trên nền tuyết.

"Kim Juhoon," Cậu nhìn tôi, đôi mắt sáng rực, "Bạn cũng thích tớ sao?"

Tôi luôn cảm thấy, bên cạnh tiếng kêu bản năng "mẹ ơi", con người hẳn còn một tiếng kêu khác: "tôi không biết". Tại sao tôi lại đau khổ như vậy? Tôi không biết. Bạn đang nghĩ gì? Tôi không biết. Tôi nên trả lời thế nào? Tôi không biết. Nhưng lòng dũng cảm của con người sẽ được lan truyền, tôi chưa bao giờ chắc chắn như bây giờ, tôi gật đầu, nói: "Đúng vậy, Martin, tớ cũng thích cậu."

"Vậy chúng ta, bây giờ coi như là ở bên nhau rồi sao?"

Cậu ấy thật sự rất rõ ràng, lúc này trên mặt tràn đầy hạnh phúc, như thể chỉ chờ giây tiếp theo nhảy lên hét 'Hoan hô!'

Niềm vui cũng có thể lây lan, tôi cũng không kìm được cười: "Đúng vậy, bạn trai."

Cậu tiến đến nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay khô ráo ấm áp, đủ rộng để bao trọn tay tôi. Thế là tôi nghĩ, liệu tôi đã đặt vận mệnh của mình vào lòng bàn tay của Park Woojoo chưa? Tôi không biết.

Nhưng Park Woojoo, nhìn vẻ ngại ngùng và đôi mắt cười của cậu trước mặt tôi, tôi cuối cùng đã cảm nhận được hạnh phúc gần ngay trước mắt.

Sau này một ngày nọ tôi nhìn thấy nhật ký của cậu. Tôi cười trêu cậu chữ xấu, cậu chỉ cười không nói, cậu lật đến ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, dùng ngón tay chỉ vào một đoạn chữ: "Cho bạn xem một bí mật."

Chữ viết vẫn xiêu vẹo, nội dung là:

Cậu nói chuyện nhẹ nhàng, mùi hương cũng nhẹ nhàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng, song giữa dòng người đầy màu sắc này, sao cậu vẫn nổi bật đến thế.

Park Woojoo, cậu không giữ lời, cậu lại làm tớ muốn khóc rồi.

HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro