Chap 11: Chiếc bàn trống
Note: Từ chap này mình sẽ đổi xưng hô của 2 bé sang mày-tao vì cả 2 đã thân thiết hơn.
═════════════════════
"—Martin Edwards hôm nay lại vắng à?"
Giọng giáo viên cắt ngang tiếng ồn buổi sáng, vừa sắc vừa mệt mỏi. Một chiếc bút đỏ khẽ lách cách hai lần, rồi một dấu 'X' nở ra bên cạnh tên Martin trên sổ điểm danh.
Một tiếng xì xào thấp vang qua lớp. Bên ngoài, sân trường nhộn nhịp nhẹ — tiếng bóng rổ nảy đều nhịp, tiếng cười vọng theo gió.
Nhưng bên trong, không khí lại lặng im — nặng nề, không giống với cái nóng của mùa hè ngoài kia.
Juhoon ngẩng đầu nhẹ, ánh mắt vô tình vướng vào chiếc bàn trống ở cuối lớp — bàn của Martin. Chiếc ghế được đẩy gọn, không ai ngồi suốt mấy ngày, vệt nguệch ngoạc mờ trên gỗ bắt sáng nhẹ. Cậu nhanh chóng quay đi, gõ bút một cái lên trang vở.
Đã gần hai tuần kể từ đêm sự việc xảy ra, Martin chưa quay lại lớp lần nào. Juhoon cố gắng không để ý, thậm chí vài ngày đầu cậu còn không quay lại nhìn chiếc ghế trống, tự thuyết phục rằng nó sẽ không trống mãi, rằng Martin sẽ bước vào như chưa có gì xảy ra. Nhưng thói quen khó bỏ. Đôi mắt mày vẫn thỉnh thoảng lướt về phía đó trước khi kịp nhận ra. Cảm giác tội lỗi từ đêm hôm đó bắt đầu len lỏi, âm thầm, dai dẳng, như một vết bầm không bao giờ lành hẳn. Những người khác dường như không quan tâm lắm; họ đã lấp đầy sự im lặng quanh tên Martin bằng những tin đồn nửa vời và sự chán nản. Nhưng với Juhoon, chiếc bàn trống mỗi sáng lại đè nặng hơn lên ngực. Không đủ để cậu phải hành động. Cậu không đủ can đảm để đi tìm Martin. Nếu có ai giúp cậu ta, chắc chắn không phải Juhoon, đó không phải vấn đề của cậu.
"Có ai liên lạc được với cậu ta không?" — giáo viên hỏi, đi dọc các dãy bàn. Giọng ông pha lẫn chút phiền muộn và lo lắng mà các thầy cô thường cố giấu. "Junho, cậu cũng không liên lạc được với nó hả?"
Junho kéo dài người, rên một tiếng, ghế kêu cọt kẹt. "Nó thậm chí còn không thèm trả lời tin nhắn... nghe máy thì lại là chuyện khác." — cậu nói, khóe môi nhếch lên chút gì đó giữa lo lắng và thờ ơ.
Ánh mắt giáo viên trượt sang bên trái, điều chỉnh kính, dừng lại ở cái tên tiếp theo. "Kiho?"
Tiếng ngáp dài từ hàng cuối vang lên. "Không, thầy ạ." — Kiho trả lời, ngả hẳn ra ghế, chân ghế lạch cạch chạm sàn.
Giáo viên thở ra bằng mũi, rõ ràng đang nén sự khó chịu. "Có ai biết nó sống ở đâu không?" — giọng ông sắc hơn, quét ánh mắt khắp phòng, chờ ai đó, bất cứ ai, lên tiếng.
Im lặng. Chỉ còn tiếng máy lạnh rì rầm và tiếng rì rầm nhẹ từ hành lang.
Ông lạch cạch lưỡi, như tự nhủ với mình nhiều hơn nói với lớp. "Quả là chuyện thường, Martin lại ghi nhầm địa chỉ trong sổ học sinh, không thể tin nổi." Ông lắc đầu, lật trang giấy khẽ phát ra tiếng phựt.
Rồi bất chợt, ông quay lại phía cuối lớp. "Và sao cậu vẫn chưa mặc đồng phục hè thế, Kiho? Muốn ở lại làm vệ sinh sau giờ hả?"
Kiho hai tay giơ lên, tỏ vẻ kịch liệt. "Aaa, thầy ơi, sao lúc nào cũng nhắm vào em!"
Một làn cười rộ nhẹ chạy qua lớp, ngắn ngủi và mong manh. Giáo viên chỉ thở dài, nhíu mũi. "Nói tiếp đi, tôi sẽ tăng thêm một giờ cho các cậu."
Tiếng cười liền tắt ngấm nhanh chóng. Bên ngoài, còi gần sân bóng rổ vang lên, âm thanh xé không khí nặng nề. Bên trong, lớp học lại lặng yên.
"Dù sao, chuyển sang việc khác, chuyến đi thực tế năm nay tới Gyeongju, đơn sẽ phát vào cuối ngày — lấy chữ ký bố mẹ các cậu."
Lớp lập tức rên rỉ.
"Lại Gyeongju à?" — ai đó than, người lảo đảo tựa vào bàn.
"Ugh, chán quá, "— một người khác lẩm bẩm, đá chân ghế, ngả người ra sau.
"Ít nhất chọn chỗ có biển đi chứ!" — một cô gái la lên, giơ tay kịch tính, khiến mấy người xung quanh cười.
"Ừ, đền chùa thì cũng được, nhưng ở đó có Wi-Fi không nhỉ?" — ai đó thì thầm, kéo theo tràng cười nhỏ.
Giáo viên đập tay xuống bục giảng. "Ngừng than vãn đi, mấy đứa vô ơn! Gyeongju có văn hóa, đền chùa, lịch sử!"
"Và cả muỗi nữa," — một tiếng lẩm bẩm dưới gầm bàn.
Giáo viên nhíu mắt nhìn Kiho. "Ai nói vậy?"
Kiho giơ tay. "??? Không phải em đâu?"
Tiếng cười vang khắp lớp. Giáo viên lắc đầu, lẩm bẩm mấy từ về "thế hệ thanh thiếu niên vô vọng" rồi quay ra bảng.
Tiếng chuông vang lên chỉ vài phút sau, chói tai nhưng như cứu rỗi. Bàn ghế lạch cạch, ghế kêu cọt kẹt, lớp học lập tức biến thành một bãi hỗn loạn — tiếng cười, nói chuyện, hộp bút rơi lạch cạch, ba lô rơi xuống sàn.
Juhoon không vội. Cậu di chuyển chậm rãi, nhẹ nhàng xếp lại sổ vở và dọn bàn.
"Này, mày nghe tin đồn chưa?"
Juhoon ngẩng đầu vừa kịp thấy hai cô gái từ hàng cuối lách sang, thì thầm đủ to để nửa lớp có thể nghe thấy. Cậu lắc nhẹ đầu — sao phải thì thầm mà vẫn muốn cả lớp nghe thấy vậy chứ?
"Tin gì? Về Martin à?" — một cô hỏi, nghiêng người lại gần.
Juhoon đặt bút xuống lặng lẽ. Cậu không cố ý nghe lén, nhưng tên Martin vừa nhắc tới, tai cậu tự động căng ra.
"Nghe nói lý do Martin không tới lớp là... cậu ấy bị thương nặng... thật sự rất nặng luôn." — cô gái đầu hạ giọng, như thể giảm âm lượng sẽ khiến lời tin đáng tin hơn.
"Gì cơ?!" — cô thứ hai giật mình, mắt mở tròn.
"Một thằng ở lớp 3-2 thấy cậu ấy đi lại với khuôn mặt đầy vết bầm tím," — cô đầu thì thầm, liếc xung quanh đầy lo lắng. "Và nghe này, cậu ấy không ở đây đâu, bà của cậu ấy sống ở Incheon, nên cậu ấy đi thăm bà, và đó là nơi thằng kia thấy Martin."
"Thật á? Chắc nó nhìn nhầm người rồi chứ gì." — cô thứ hai nhíu mày, khó tin.
"Có thể... "— cô gái đầu nhún vai.
"Nhưng tại sao cậu ấy lại đi tận Incheon để bị đánh chứ, không hợp lý tí nào."
Cô kia giả vờ há hốc mồm. "Lỡ như cậu ấy đang... đi thử việc cho băng nhóm hay gì đó thì sao? Nghe nói Incheon đầy người liên quan băng đảng mà!"
Bạn cô lắc đầu, vội đẩy tóc sang một bên. "Ugh, phí nhan sắc quá, cậu ấy nên dùng khuôn mặt đẹp ấy cho việc gì có ích hơn."
"Đúng đấy!" — một cô khác xen vào, chống tay lên bàn. "Tao chắc chắn sẽ hẹn hò với cậu ấy luôn, cậu ấy đúng gu của tao, vừa ngầu vừa bí ẩn."
"Như thể cậu ta từng hẹn hò với mày vậy," — một giọng khác cắt ngang, sắc và trêu chọc.
"Cái gì chứ??" — cô gái đầu phản ứng, mặt đỏ bừng vì tức giận.
"Nhớ Ahn Keonhee lớp 2 không?" — cô thứ tư cười khẩy. "Nó từ chối một nữ thần như cô ta, nên mày nghĩ mình có cơ hội à?"
"Khoan... không phải ngược lại sao?" — một cô khác chen vào, nhíu mày.
"Ừ, tao nhớ bạn trai cũ của cô ta đến trường đánh nó sấp mặt vì nó dám tán tỉnh bạn gái cô ấy," — cô đầu kể, mắt mở tròn để thêm phần kịch tính.
"Không, đó chỉ là cô ta cố giữ thể diện... cay vì bị từ chối, nên cô ta mới chuyển trường," — cô thứ tư chỉnh lại, lắc đầu.
"Ừ, đúng rồi," — một cô khác thở dài.
'Không thể tin nổi," — cô đầu thở dài kịch tính.
Tiếng cười vang, sắc và cao. Juhoon không động đậy ngay. Lời tán gẫu của bọn họ chỉ còn là tiếng nền, gần như không lọt vào tai cậu. Cậu không quan tâm tới tin đồn. Nó chỉ phiền và nghe không thật mà thôi.
Mày đóng sách lại, đeo ba lô lên vai. Không vội, cũng không nán lại. Cậu bước ra ngoài.
Trên đường từ lớp học thêm về, Juhoon cố gắng tắt hết những suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Mỗi lần chỉ tập trung vào một việc. Bắt đầu với đạo hàm và tích phân, xem lại lỗi hôm qua, rồi tiếng Anh — từ vựng, ngữ pháp, đoạn văn, lặp lại, hình dung lại câu hỏi. Không để tâm trí đi lang thang. Cậu lặp lại trong đầu đủ kiến thức đã đọc được — làm bài theo thời gian, viết lại ghi chú, nhắc nhớ chủ động — bất cứ gì để kéo mình trở lại với việc thực sự quan trọng. Nếu mình giữ được đầu óc này, mình sẽ bù lại được hôm nay...
Chỉ vì mải suy nghĩ, cậu gần như không để ý đến bóng người to lớn trước mặt. "Chết tiệt," cậu lẩm bẩm thầm, gần như vô thức.
Khi ngẩng lên, Juhoon thấy mình bị vây quanh bởi một nhóm đàn anh. Khói thuốc quẩn quanh, ánh mắt lấp lánh sự thích thú. Họ dựa lưng vào tường, như những kẻ săn mồi đang nhìn con mồi.
"Ha... nghe chưa? Thằng nhóc này vừa nói năng lộn xộn đấy", — một tên cười khẩy, hất vai vào bạn, mắt hướng về Juhoon.
Juhoon đã quá mệt mỏi sau một ngày dài. Không còn nữa. Cậu thả lỏng vai, mắt nhìn xuống đất, ra tín hiệu đầu hàng mà không cần nói, một thông điệp im lặng: đừng làm phiền tao.
Rồi một giọng nói cắt ngang lớp mệt mỏi và thờ ơ.
"Hyung, đợi đã — em biết nó."
Martin? Đầu Juhoon lập tức ngẩng lên. Tên đó như một cú điện giật, khiến cậu bất ngờ và tỉnh táo lạ thường — chưa bao giờ phản ứng nhanh đến vậy với bất cứ chuyện gì.
Cậu nhìn thấy Martin bước tới, ánh mắt trấn áp, nhưng... gương mặt. Vết bầm dưới mắt trái đang nhạt dần, góc môi vẫn còn vết rách mờ. Rõ ràng cậu ta vừa bị đánh, nhưng điều tệ nhất đã qua.
"...Đó là bạn mày à?" — một trong nhóm hỏi, lộ vẻ bối rối.
"Ừ, em sẽ đi về với cậu ấy," — Martin đáp, giọng bình thản và dứt khoát, không để họ phản bác.
"...ừm?" — cả nhóm lùi lại và không nói thêm điều gì nữa.
Martin nắm lấy tay Juhoon, chắc nhưng không mạnh bạo, dẫn cậu đi qua con hẻm hẹp. Nhóm kia trao nhau ánh mắt hoài nghi, lẩm bẩm gì đó — rõ ràng bối rối vì Martin lại chọn kết thân với một người... bình thường đến thế.
Juhoon giữ ánh mắt hướng về phía trước, vai thả lỏng, bước đi im lặng vài bước trước khi phá vỡ không khí căng thẳng bằng giọng điệu lạnh, pha châm biếm:
"Mày thay nhóm bạn như thay quần áo vậy."
Martin bật cười khẽ, đút tay vào túi. "Chuyện gì mà làm sao? Tao chán nhanh thôi."
Im lặng lại bao trùm, chỉ có cái loại im lặng căng lên vì hai người đều không muốn nói gì. Con hẻm hẹp mờ tối, ánh sáng vàng nhấp nháy từ đèn đường chiếu lên gương mặt Martin. Vết thương đã cũ, sưng nhạt dần, da chuyển sang màu vàng nhạt của sự lành.
"Đó là câu đầu tiên mày nói sau khi thấy tao à?" — Martin nói, giọng nhỏ hơn, pha chút khó tin. "Nhất là lần trước chúng ta gặp nhau... không hề yên bình."
Juhoon vẫn đi thẳng. "...mày vẫn đi lại bình thường đấy."
Martin liếc ngang, một nụ cười mỉa méo xuất hiện nhưng không chạm đến mắt. "Lạnh lùng quá đó."
Họ rẽ một góc. Một lúc im lặng, rồi giọng Juhoon vang lên, điềm tĩnh, như nhận xét hơn là quan tâm:
"...sao mày không đi học?"
Martin vẫn nhìn thẳng. "Không muốn," mũ trùm thấp, che vết thương còn nửa lành trên mặt.
"Thừa nhận đi, mày không muốn ai nhìn thấy mình," — Juhoon nói phẳng lỳ, vai thả lỏng. Không an ủi, chỉ đợi sự thật.
"Mày đã biết mà, sao còn hỏi?" — Martin lầm bầm, tay nghịch gấu áo.
Juhoon không phí lời. —"...sao mày không chống trả lại? Sao vẫn để ông ta đánh như mọi lần?'
Martin thở dài, xoa gáy dưới mũ. "...Tao không biết nữa, khi bố tao đánh, mọi thứ như chậm lại, tao chỉ thấy... mệt mỏi."
Juhoon cau mày, cân nhắc cách nói. "...nghĩa là sao?"
"Mệt mỏi," — Martin lầm bầm, ánh mắt tránh đi. "Như thể cơ thể tao không quan tâm, như thể tao... không thực sự ở đó."
Juhoon im lặng, nhủ thầm. "...không bình thường."
Martin lại nhún vai, môi khẽ nhếch nụ cười. "Bình thường thì chán."
Juhoon nhướn mày. "Ừ... kiểu mấy "bạn" vừa rồi của mày à?"
"Họ bình thường mà," — Martin nói dễ dàng, kéo mũ lên, lắc vai. "Chỉ là mày thấy lạ vì mày quá cứng nhắc thôi."
Juhoon thản nhiên. "...lạ? Chúng trông như đám chú già giả làm học sinh trung học vậy."
Martin dừng lại, quay lại, mắt nhíu lại. "Sao hôm nay mày bỗng nói nhiều thế? Lạ hơn, tao không có ý xấu nhưng—"
Juhoon bước qua, không nói, bước chân vẫn đều đều. Martin lững thững theo sau, im lặng, không gian ngột ngạt.
"Họ là đàn anh cũ ở trung học," — Martin nói, giọng nhẹ nhưng giấu sự mong manh. "Tao ở nhờ với một trong những đàn anh kia, nhưng anh ta và bạn gái đã làm lành rồi — cô ấy sắp chuyển về". Martin thở ra một hơi ngắn, không hẳn là cười. "Ừm, chắc tao lại ở một mình rồi."
Juhoon im lặng, bước cùng nhịp. Đường phố đông dần.
"...mày về nhà à?" — Juhoon hỏi, giọng không mềm, như câu hỏi đã hối hận.
Martin khẽ cười gượng. "Vấn đề là thế đấy, bố tao sẽ về nhà trong bộ dạng say xỉn, còn tao đã bị đuổi khỏi mọi quán net tử tế, cấm trẻ vị thành niên "ngủ trên bàn phím." Khoé miệng cậu ta khẽ giật như thể đang cố gắng nói đùa vì kiệt sức.
Juhoon không đáp. Mày bước tiếp, mắt nhìn thẳng, nhưng nhận ra hết — giọng Martin chùng xuống, vai hơi rũ, những khe nứt dưới lớp hài hước khô khan thường ngày.
"...vậy giờ mày đi đâu?" — Juhoon hỏi sau một lúc.
"Chẳng biết," — Martin nhún vai. "Chỉ đi dạo thôi, tìm chỗ nào không nên ngủ tối nay."
Juhoon giảm bước một chút, rồi lại đi cạnh cậu. "...mày thực sự không còn chỗ nào để đi sao?"
Martin thở khẽ. "Không đâu, trừ khi quán net không hỏi tuổi."
Juhoon hơi ngả người, nhìn Martin mà không trực tiếp giao tiếp mắt. "...mày không có bạn nào để nhờ qua đêm à?"
"Họ sống với bố mẹ," — Martin trả lời đơn giản. "Và tao trông như một hiện trường vụ án di động, nên không phải khách được chào đón." Cậu ta quay sang Juhoon, khuôn mặt nghiêm túc, cứng nhắc của cậu — dường như cứng đờ một cách buồn cười — không khiến cậu cười, nhưng vẫn khiến Martin nhếch môi một chút. "Sao bỗng dưng mày đóng vai thám tử vậy?"
Juhoon rơi vào im lặng, suy nghĩ chảy đều. Bộ não vốn luôn chính xác và logic giờ âm thầm tính toán, cân nhắc những lựa chọn mà mày không muốn phải đối mặt. Martin trông... tội nghiệp theo cách đáng lẽ ra không nên quan tâm, nhưng lại khiến Juhoon bận tâm. Cậu không trở nên đa cảm — xa lắm — nhưng có một thứ thôi thúc cậu hành động.
Ánh mắt Juhoon vẫn hướng thẳng về phía trước, lạnh lùng, không chùn bước.
"...vậy thì về nhà tao đi."
Martin dừng lại, hơi há hốc miệng. "...Gì cơ?"
"Tao sống một mình," — Juhoon nói. — "...đêm nay ngủ ở đấy đi, tao không quan tâm lắm."
Những lời này không phải là một đề nghị. Chúng là một mệnh lệnh, được nói ra mà không do dự, không chút tình cảm. Juhoon nghiêng vai nhẹ, như muốn báo hiệu rằng cậu sẽ đi tiếp, rồi bước đi.
Ngạc nhiên thoáng qua trên gương mặt Martin rồi nhường chỗ cho cái sắc lạnh quen thuộc luôn bám lấy mày. Nụ cười khẽ méo, mắt hẹp lại như lưỡi dao. Không nói gì, mày đưa tay ra, nắm lấy cổ tay Juhoon kéo lại.
"Này, Kim Juhoon, giữ lòng tốt của mày cho người khác đi."
Cái tôi của Martin nổi lên vì cách Juhoon thản nhiên đặt vấn đề ra như không hề có gì.
Juhoon giật tay ra, mắt lóe lên, không sợ. "...muốn nghĩ sao thì nghĩ."
Rồi cậu tiếp tục bước đi.
Martin chớp mắt, bất ngờ. Phần lớn người khác sẽ không dễ dàng phớt lờ kiểu... kiểm soát này. Như thế này.
Một tia bực bội lóe lên. Nhưng phía dưới, có thứ khác khẽ nhúc nhích — sự tò mò, thứ cảm giác hiếm hoi và khó chịu khi gặp người không khuất phục mình.
Juhoon chắc rằng Martin sẽ không theo. Cậu bước đều, vai vuông góc, mắt nhìn thẳng. Nhưng tiếng bước chân phía sau vẫn đều đặn, không nhầm lẫn. Martin ở đó, bước theo cậu, im lặng, kiên định.
Khoảng không giữa họ căng thẳng, khó xử sau lần trao đổi trước.
"Mày biết không... lạnh lùng thật đấy với người đang cho mày chỗ trú tạm," — Martin lầm bầm.
Juhoon không đáp. Họ tiếp tục đi trong im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro