cứu.
juhoon vừa chợp mắt một lúc thì bỗng nghe thấy một tiếng động chói tai - như tiếng thủy tinh vỡ.
cậu nghĩ là chuột làm vỡ cái ly uống nước dưới bếp rồi.
juhoon trở mình ngồi dậy , cậu dụi mắt bước ra ngoài phòng ngủ và trước mắt là hình ảnh các mảnh kính vụn vỡ.
juhoon nghĩ mình hoa mắt rồi , bộ kính muốn vỡ là vỡ à. bất chợt một tiếng động lớn phát ra từ dưới bếp.
nhịp thở juhoon khựng lại.
"mấy nay khu mình hay xuất hiện trộm cắp , cháu sống một mình nhớ chú ý" lời nói của cô chủ quán vang lên trong đầu juhoon.
cậu vội vàng lấy chiếc điện thoại trên đầu tủ , đầu tiên là bật định vị sau đó bấm gọi cho 112 - số khẩn cấp của cảnh sát hàn quốc.
juhoon ánh mắt láo liêng nhìn xung quanh , chỉ cầu mong là không xảy ra chuyện gì.
một giọng cảnh sát nữ hơi lười nhát cất lên.
"xin chào chúng tôi là cảnh sát trực thuộc quận jongno-gu , cho hỏi bạn đang gặp-"
"nhà tôi xuất hiện một kẻ trộm , xin giúp tôi. quận jongno-gu , phường insadong , số nhà 128."
cậu trình báo rõ ràng với cảnh sát , dùng tông giọng nhẹ nhất của mình và không quên bịt loa điện thoại lại.
"bạn hãy bình tĩnh , chúng tôi sẽ ngay lập tức cử cảnh sát tới chỗ bạn. cho hỏi ở đấy có vật dụng phòng vệ nào không?"
"không có , nên làm ơn hãy tới nhanh một chút"
cậu hơi gấp gáp , phòng ngủ juhoon là loại phòng không lắp cửa. cấu trúc ngôi nhà rất thoải mái và dễ đoán , đây sẽ là một điều hết sức bất lợi khi gặp mặt kẻ trộm.
"chúng tôi đang cử cảnh sát tới vị trí của bạn , bạn có thể cung cấp thêm một vài thông tin không?"
juhoon rũ mi , bình tĩnh cảm nhận âm thanh xung quanh.
"hiện tôi đang trốn ở lầu hai , tôi có cảm giác được hắn ta đang ở lầu dưới , ở gần khu vực bếp."
juhoon bặm môi.
"mật khẩu cửa nhà là 030812."
trong một phút , ánh mắt của juhoon va vào một người đàn ông đang lững thững bước đi.
"chết tiệt..."
gã đàn ông nhìn thấy ánh sáng điện thoại trên tay juhoon thì nhanh chóng lao tới , trên tay là một cái gậy gỗ phang thằng vào người cậu.
juhoon khá nhanh nhẹn nên may mắn không bị xây xác nhiều nhưng điện thoại đã rơi xuống gầm giường.
juhoon nhăn mặt , cố gắng gượng dậy. cậu lấy khung ảnh trống khi nãy vì bị va đập rớt xuống đất mà đập mạnh vào chân hắn.
hắn thét lên một tiếng thất thanh rồi ôm chân khuỵu xuống.
juhoon nghĩ là mình chết chắc rồi.
cậu chạy xuống lầu , hắn cũng đuổi theo sau. chưa kịp chạy tới cửa thì tóc của juhoon đã bị hắn túm chặt lấy.
hắn túm chặt tới mức khiến juhoon thấy muốn khóc , da đầu bị căng ra tới mức muốn tách rời.
bỗng bóng đèn được bật lên , martin lao tới đấm vào mặt gã đàn ông kia.
keonho chạy tới ôm lấy juhoon vì mất đã mà té nhào xuống sàn : "này! anh không sao chứ , đi được không?!'
juhoon như người mất hôn mà thở gấp ngước lên nhìn keonho và martin chẳng biết vì sao cả hai người này lại biết nhà mình.
juhoon sừng sỡ nhưng cũng trả lời câu hỏi của cậu ta : "không sao , chỉ là hơi nhức"
keonho thở phào , vội vã đỡ juhoon dậy.
martin dường như martin đã thấy hắn có ý hành hung juhoon mà phát tiết lên người gã đàn ông đấy , mặc dù đã cố gắng kìm nén nhưng cũng khó tránh khỏi việc tên đàn ông kia có phần tàn tạ.
một lúc , martin mới đứng dậy.
anh nhìn sang juhoon và juhoon đã chọn tránh ánh nhìn của anh.
juhoon không muốn nhìn martin với mái tóc rối và đôi mắt đỏ hoe như thế này.
martin bước nhanh tới chỗ của juhoon , không nhanh không chậm ôm lấy juhoon.
vì chiều cao chênh lệch nên juhoon vùi mặt vào cổ martin. martin nhẹ nhàng xoa lên mái tóc cậu.
"xin lỗi , khi nãy cậu có sợ không?"
juhoon không thấy rõ biểu cảm của martin nhưng giọng nói nghèn nghẹn này khiến cậu chắc chắn một vài suy luận của mình.
"ai lại không sợ chứ? đồ ngốc"
keonho phì cười , vỗ lưng của martin.
"anh nghe chưa? anh trai xinh xắn cũng nói vậy rồi!"
"im đi , ai cho em gọi bạn anh là xinh xắn?" martin nói.
cả ba vô thức bật cười khẽ.
chỉ một lúc sau , tiếng xe cảnh sát vang vọng trong sáng sớm tĩnh mịch.
hiện giờ là 5 giờ sáng.
-----
mình cảm giác k tự tin lắm về idea này , có lẽ , mình sẽ phải trì hoãn fic để tham khảo một số nguồn khác để đảm bảo chất lượng truyện.
cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình 🤲
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro