7.
"Cái này khiến tớ trông như một cái cọc tiêu giao thông."
Jihoon ngẩng đầu lên từ chiếc laptop với vẻ mặt của người đã phải chịu đựng lời than phiền y chang như vậy khoảng bốn mươi bảy lần trong ba ngày qua. "Đó là một cái VÁY màu cam, Hyeon. Cậu đáng lẽ phải trông như quả bí ngô mà."
"Thì đúng rồi, một cái cọc tiêu giao thông gợi cảm. Và nó là áo choàng chứ không phải váy." Seonghyeon nói một cách thảm thiết trong khi giơ điện thoại lên để cho người bạn cùng phòng khốn khổ xem mẫu trang phục. "Nhìn người mẫu này xem. Anh ta cao gần một mét tám và có cơ bụng sáu múi. Còn tớ sẽ trông như một cái cọc tiêu có hai tay và hai chân."
"Cậu nhờ tớ giúp tìm trang phục bí ngô," Jihoon chỉ ra một lần nữa. Rốt cuộc thì sự kiên nhẫn của cậu ấy vẫn rất đáng kinh ngạc. "Tớ đã tìm cho cậu mười hai bộ trang phục bí ngô khác nhau. Cậu đã từ chối cả mười hai bộ."
"Vì không có bộ nào phù hợp cả," Seonghyeon rên rỉ và ngã người xuống giường. Chiếc điện thoại nảy lên vì bên cạnh em, màn hình vẫn hiển thị bộ trang phục cọc tiêu giao thông (theo lời so sánh của Seonghyeon). "Đây là dịp Halloween đầu tiên bọn tớ gặp nhau ngoài đời thật. Nó phải đặc biệt. Nó phải hoàn hảo."
"Đây là tiệc hóa trang, không phải đám cưới."
"Đây là Halloween với Martin hyung," Seonghyeon nói như thể điều này đã giải thích mọi thứ. Mà trong suy nghĩ của em, nó hoàn toàn đã giải thích mọi thứ rồi.
Jihoon đóng laptop lại với một tiếng thở dài đủ để nói lên nỗi đau khổ sâu sắc cậu phải chịu suốt mấy ngày qua. "Nhắc tớ lại xem tại sao cậu lại kiên quyết với trang phục bí ngô thế?"
"Vì Martin hyung nói những quả bí ngô trang trí nhà hàng xóm trông dễ thương," Seonghyeon giải thích lần chắc chắn không phải là đầu tiên. "Và tớ muốn trở nên dễ thương với anh ấy. Nhưng kiểu, dễ thương độc đáo. Dễ thương Halloween. Dễ thương đáng nhớ."
"Cậu chỉ cần mặc quần áo bình thường thôi và Martin vẫn sẽ nghĩ cậu dễ thương."
"Không phải vấn đề đó!" Seonghyeon ngồi bật dậy, vẫn ôm chặt điện thoại như thể nó chứa đựng bí mật của vũ trụ. "Mọi người sẽ đến bữa tiệc Halloween đó với vẻ ngoài tuyệt vời, và em muốn Martin hyung nhìn em và nghĩ 'wow, đó là bạn trai của mình, và em ấy là quả bí ngô dễ thương nhất ở cả Canada.'"
"Đó là... một mục tiêu rất cụ thể đấy."
"Tớ có tiêu chuẩn rất cụ thể."
Điện thoại của em rung lên và trái tim em ngay lập tức đập loạn như phản xạ có điều kiện.
Martin ♡: hyeonie!! (ᄉ ́ ̆ ')♡ việc săn lùng trang phục của em thế nào rồi?
Martin ♡: em tìm được thứ gì em thích chưa?
Hyeonie: vẫn đang tìm ạ!! (╥_╥)
Hyeonie: tìm được bộ trang phục hoàn hảo khó hơn em nghĩ
Martin ♡: bé đừng căng thẳng quá!!
Martin ♡: em trông đáng yêu trong bất cứ thứ gì mà ( ́∀'♡)
Martin ♡: em có thể mặc túi rác và anh vẫn nghĩ em là người dễ thương nhất trong bữa tiệc
Mặt Seonghyeon ngay lập tức đỏ bừng. Em vùi mặt vào gối và thét lên trong im lặng.
"Anh ấy lại gọi cậu là bé rồi phải không?" Jihoon hỏi mà không cần ngẩng đầu lên.
"Anh ấy không hiểu," Seonghyeon nói, giọng vẫn bị bịt bởi chiếc gối. "Anh ấy cứ nói những câu như 'em trông dễ thương trong bất cứ thứ gì' nhưng điều đó không hữu ích! Tớ cần dễ thương cụ thể! Tớ cần dễ thương Halloween!"
"Cậu có xem xét khả năng có thể cậu đang nghĩ quá nhiều về việc này không?"
"Cậu có xem xét khả năng có thể cậu không hiểu áp lực của việc hẹn hò với một người trông như người mẫu thực thụ và có lẽ thức dậy vẫn hoàn hảo không?"
Jihoon mở miệng, ngậm lại, rồi mở lại lần nữa. "Hợp lý đấy."
Điện thoại Seonghyeon lại rung.
Martin ♡: ui!! anh vừa thấy hàng xóm treo thêm đồ trang trí bí ngô
Martin ♡: chúng dễ thương lắm!! những quả nhỏ với khuôn mặt được khắc vào (◕‿◕)♡
Martin ♡: khiến anh nghĩ đến em hehe
Seonghyeon nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi ngồi thẳng dậy. "Đúng rồi!"
"Đúng cái gì?"
"Bí ngô!" Seonghyeon tuyên bố dõng dạc. "Tớ sẽ làm bí ngô! Một quả dễ thương! Có khuôn mặt!"
"Đó chính xác là những gì cậu đã cố làm suốt thời gian qua."
"Không, không, cậu không hiểu," Seonghyeon lướt điện thoại một cách điên cuồng. "Trước đây tớ tìm trang phục bí ngô gợi cảm hoặc trang phục bí ngô hài hước hoặc trang phục bí ngô đáng sợ. Nhưng Martin hyung nói bí ngô dễ thương. Tớ cần tìm bộ trang phục bí ngô dễ thương nhất từng tồn tại."
"Tớ cảm thấy chuyện này sẽ kết thúc tệ lắm," Jihoon lẩm bẩm.
---
Hai ngày và một khoản phí giao hàng hỏa tốc trong đêm sau, Seonghyeon đứng trước gương phòng ký túc xá, trải qua cái có thể gọi là một cuộc khủng hoảng.
Bộ trang phục trông hoàn hảo trên mạng. Đó là một bộ đồ liền bí ngô cỡ lớn với thân hình tròn, bông mềm, một chiếc mũ cuống màu xanh lá, và một khuôn mặt bí ngô Halloween ngọt ngào được thêu ở phía trước. Nó đi kèm với găng tay cam và đôi giày nhỏ có chi tiết hình lá.
Trên người mẫu trong danh sách, nó trông kỳ lạ và đáng yêu.
Trên Seonghyeon, nó trông như thể em đã bị nuốt chửng bởi một quả bí ngô quá nhiệt tình.
"Tớ trông như một quả bí ngô thực thụ," em nói với hình phản chiếu trong gương của mình.
"Đó chính là mục tiêu, phải không?" Jihoon nằm dài trên giường, thản nhiên xem cuộc khủng hoảng của Seonghyeon với sự quan tâm (vô cảm) của người đã từ bỏ việc cố gắng hiểu những gì đã xảy ra trong đầu bạn cùng phòng.
"Ý tớ là tớ trông như một quả bí ngô thật sự," Seonghyeon làm rõ trong khi xoay người để nhìn mình từ các góc độ khác nhau. "Như thứ gì đó cậu sẽ khắc hoặc làm thành bánh. Tớ tròn. Tớ màu cam. Tớ có cuống trên đầu."
"Một lần nữa... đó không phải là dự định của cậu sao?"
Seonghyeon phát ra một âm thanh đau khổ và lò dò bước đến giường. Bộ trang phục to phồng đến mức cánh tay em lè ra theo những góc kỳ quặc, và em thực sự không thể ngồi xuống đúng cách mà không bị lăn. "Nếu Martin hyung nghĩ tớ trông buồn cười thì sao?"
"Thì anh ấy đúng, nhưng anh ấy sẽ không nói ra vì anh ấy yêu cậu say đắm," Jihoon nhận xét. "Giờ thì cậu có thể ngừng hoảng loạn được không? Cậu đã lo lắng về bộ trang phục này cả tuần rồi, và thành thật mà nói, tớ cần thời gian nghỉ ngơi khỏi cuộc khủng hoảng này. Thật sự luôn đấy."
"Đây không phải cuộc khủng hoảng, đây là tình huống thời trang khẩn cấp!"
"Đây là Halloween. Mọi người sẽ trông buồn cười. Đó chính xác là mục đích."
Trước khi Seonghyeon có thể trả lời, điện thoại em lại reo lên. Em cố với tay để lấy nó, nhưng đôi găng bí ngô khiến việc vuốt nút trả lời gần như không thể.
"A lô?"
"Hyeonie!" Giọng Keonho tươi sáng và vui vẻ qua loa. "Tớ nghe nói cậu đang có cuộc khủng hoảng liên quan đến trang phục. Jihoon nhắn tin cho tớ."
"Tớ sẽ xử Jihoon," Seonghyeon nói đủ lớn để bạn cùng phòng nghe thấy.
"Không có gì," Jihoon đáp lại.
"Nghe này," Keonho tiếp tục, "tớ gọi để nói với cậu rằng cậu cần bình tĩnh lại. Bất kể bộ trang phục nào cậu chọn, tớ chắc chắn nó ổn."
"Tớ mặc như bí ngô," Seonghyeon nói một cách thảm thiết. "Một quả bí ngô tròn, cam, dở hơi."
"Hoàn hảo! Martin yêu bí ngô! Cậu nhớ khi anh ấy yap liên tục về mùa bí ngô và đó là thời điểm tuyệt vời nhất trong năm không?"
"Đó là khác," Seonghyeon phản đối. "Đó là về thực phẩm, lương thực. Tớ đang nói về việc trông như một quả bí thực sự."
"Hyeon-ah," giọng Keonho có sự kiên nhẫn mà cậu luôn dùng khi Seonghyeon đang đặc biệt khó tính. "Cậu đã dành cả tuần lo lắng về bộ trang phục này. Cậu đã từ chối hàng chục lựa chọn. Cậu đã tham khảo ý kiến nhiều người. Cậu đã trả tiền giao hàng hỏa tốc ngay trong đêm. Đến lúc này, cậu đã một lòng với chuyện bí ngô rồi."
"Nhưng nếu -"
"Không. Không còn 'nếu' nữa. Cậu sẽ mặc bộ trang phục bí ngô đó, cậu sẽ lăn trong bộ đồ bí ngô dễ thương nhỏ xíu- không, không nhỏ lắm, của cậu đến chỗ Martin, và cậu sẽ có một Halloween tuyệt vời. Và Martin sẽ nghĩ cậu hoàn toàn đáng yêu vì đó là điều anh ấy luôn nghĩ, bất kể cậu mặc gì."
"Tớ ghét việc cậu đúng," Seonghyeon lẩm bẩm.
"Tớ luôn đúng. Đó là lý do cậu gọi tớ xin lời khuyên."
"Tớ không gọi cậu. Jihoon gọi cậu."
"Như nhau cả thôi. Giờ đi và trở thành quả bí ngô dễ thương nhất Toronto. Tớ tin cậu."
Cuộc gọi kết thúc, và Seonghyeon nhìn hình phản chiếu của mình một lần nữa. Quả bí ngô nhìn lại em với nụ cười được thêu tươi rói.
"Cậu ấy đúng đấy," Jihoon nói. "Cậu đang nghĩ quá nhiều."
"Tớ luôn nghĩ quá nhiều khi liên quan đến Martin hyung," Seonghyeon thừa nhận. "Anh ấy quá... hoàn hảo. Và tỡ cũng muốn trở nên hoàn hảo với anh ấy."
"Cậu đã hoàn hảo với anh ấy rồi. Đó là lý do anh ấy là bạn trai cậu." Jihoon đứng dậy và đến chỉnh chiếc cuống trên đỉnh đầu Seonghyeon. "Đấy. Cậu trông hoàn toàn buồn cười, có nghĩa là cậu trông hoàn toàn phù hợp cho Halloween."
"Cảm ơn?"
"Giờ thì đi đi. Trước khi cậu lại thay đổi ý định."
---
Hai mươi phút sau, Seonghyeon đứng bên ngoài cửa căn hộ Martin, cố gắng lấy can đảm để gõ cửa. Em đã quắn quéo suốt cả đoạn đường từ ký túc xá đến đây, thu hút những cái nhìn thích thú và tò mò từ các sinh viên khác dọc đường. Một nhóm các bạn nữ thực sự đã dừng lại để chụp ảnh với em, gọi em là "quả bí ngô dễ thương nhất từng có," điều mà bằng cách nào đó giúp tự tin của em tăng thêm một chút. Chỉ một chút thôi.
Và giờ đây, đứng trước cửa Martin, tất cả sự bất an của em lại ùa về.
Nếu anh ấy nghĩ em trông ngớ ngẩn thì sao? Nếu trang phục của Martin hyung thật sự ngầu và tinh tế trong khi bộ trang phục bí ngô của em khiến em trông như một đứa trẻ? Nếu-
Cửa mở toang trước khi em kịp đưa tay gõ.
"Anh nghĩ anh nghe ai đó ở ngoài này-"
Seonghyeon nhìn lên - và lên, và lên - và bộ não em ngay lập tức đoản mạch.
Martin đang mặc trang phục ma cà rồng.
Nhưng không phải ma cà rồng bình thường. Anh đang mặc một bộ trang phục kiểu Victoria với chiếc áo khoác dài đen có cổ áo thẳng thớm, một chiếc áo gi lê đỏ thẫm được thêu nổi những họa tiết phức tạp và một chiếc áo sơ mi trắng với manschette bèo nhún. Mái tóc vàng của anh được chải ngược ra phía sau, điều chỉ khiến các đường nét sắc sảo vốn có của anh càng nổi bật hơn. Anh có răng nanh trông như thật và bằng cách nào đó anh trông càng đẹp trai hơn ngưỡng "có thể chịu được" của Seonghyeon. Toàn bộ trang phục khiến anh trông như thể anh đã bước ra từ một bộ phim đen trắng được đầu tư chỉn chu - thanh lịch, mạnh mẽ, và cuốn hút đến chết người.
"Ôi không," Seonghyeon thầm than.
"Hyeonie?" Martin chớp mắt nhìn xuống em, và rồi khuôn mặt anh liền nở ra một nụ cười rạng rỡ. "Trời ơi, em là bí ngô!"
"Em là bí ngô," Seonghyeon xác nhận một cách yếu ớt, nhận thức sâu sắc về việc em trông thế nào - tròn và cam và ngớ ngẩn theo tất cả những cách sai lầm - đứng bên cạnh vẻ thanh lịch gothic của Martin.
"Em là quả bí ngô dễ thương nhất!" Martin hơi khom lưng, để mắt mình gần ngang tầm mắt người yêu hơn. Đôi mắt anh gần như đang lấp lánh. "Nhìn em kìa! Em có chiếc mũ cuống nhỏ! Và găng tay em có lá! Và khuôn mặt em, ý anh là khuôn mặt bí ngô-" Anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt bí ngô Halloween được thêu trên bụng bí ngô tròn của Seonghyeon. "Hoàn hảo!"
"Em trông buồn cười," Seonghyeon rên rỉ. "Và anh trông như... như..."
"Như gì?"
"Như anh thuộc về trong một bộ phim," Seonghyeon kết thúc một cách thảm thiết. "Như một hoàng tử ma cà rồng xinh đẹp, nguy hiểm, ma mị, quá ngầu đối với thế giới này. Và em là bí ngô."
"Em là bí ngô của anh," Martin nói một cách quyết đoán. Anh đứng dậy và đưa tay ra. "Vào trong nhé? Anh có vài thứ muốn cho em xem."
Seonghyeon ngoan ngoãn lê lết vào căn hộ, bộ trang phục bí ngô khiến việc di chuyển với bất kỳ sự (cố trở nên) duyên dáng nào cũng trở nên khó khăn.
Quá trình thì vất vả, nhưng những gì bên trong đủ để khiến Seonghyeon quên đi việc cái bề ngang quá khổ của bộ đồ bí ngô đã khiến em kẹt cứng ở cửa suốt ba phút.
Căn hộ của Martin được trang trí cẩn thận cho Halloween với những dải băng màu cam và đen, mạng nhện giả ở các góc, anh còn đầu tư thêm hai bộ xương trắng ngồi xem TV trên sofa (?), vải trắng dính máu giả vắt trên ghế, một mớ bùi nhùi xanh tím thòng lòng bên cửa sổ. Và một bát đầy bánh kẹo đã được đặt ngay ngắn trên bàn.
"Anh định mang những thứ này đến cho em," Martin ngượng ngùng chỉ vào bát, "nhưng vì em đã ở đây, nên là..." Anh cầm nó và trình lên cho Seonghyeon với một cái cúi chào nhỏ trang trọng hoàn toàn trái ngược với bộ trang phục bá tước ma cà rồng của anh. "Cho kẹo hay bị ghẹo, bí ngô quý giá của anh?"
Seonghyeon nhìn chằm chằm vào bát, rồi lại nhìn lên mặt bạn trạ, rồi lại nhìn bát. "Anh định mang kẹo đến cho em ạ?"
"Đương nhiên! Đây là Halloween. Và em là thứ dễ thương nhất anh từng thấy, nên em chắc chắn xứng đáng với tất cả số kẹo."
"Anh," Seonghyeon nói một cách thật chậm rãi, "anh biết là anh cho kẹo những người đến gõ cửa xin kẹo, đúng không? Chứ không phải là tự tay giao chúng đến cho họ."
"Quy tắc chỉ là mấy dòng chữ được bôi đầm và đổi màu khi có chuyện liên quan đến bạn trai của anh."
"Em không thể tin anh," Seonghyeon lẩm bẩm, nhưng giờ em đang mỉm cười. Em với tay vào bát, rồi lại bĩu môi ấm ức ngẩng lên nhìn người yêu vẫn đứng lom dom bên cạnh. "Những chiếc găng này không có chức năng bốc đồ ăn."
"Đây, để anh giúp em." Martin đặt bát xuống và nhẹ nhàng tháo găng tay Seonghyeon, lén lút mân mê mấy đốt ngón thon thon trước khi cười khì và buông tay em ra. "Đỡ hơn chưa?"
"Đỡ hơn nhiều ạ, cảm ơn anh."
"Mặc dù anh phải nói, găng tay rất đáng yêu đấy. Em tìm được bộ này ở đâu thế?"
"Trên mạng ạ. Sau khi anh đề cập đến bí ngô trên hàng rào hàng xóm trông dễ thương, thì... em nghĩ em muốn trở thành một quả bí ngô dễ thương cho dịp Halloween đầu tiên chúng ta ở bên nhau."
Biểu cảm của anh trở nên dịu dàng đến mức Seonghyeon thấy tai mình nóng dần lên. "Em chọn bộ trang phục này vì thế thôi?"
"Vì thế thôi," Em lí nhí thừa nhận trong khi cố lảng mắt nhìn đi chỗ khác. "Em muốn trở thành thứ gì đó anh thích."
"Hyeonie." Martin ôm lấy khuôn mặt người yêu bằng cả hai tay, nhẹ nhàng quay em lại. "Anh yêu nó. Anh yêu việc em là bí ngô. Anh yêu việc em nghĩ về điều anh thích. Anh yêu mọi thứ về điều này." Anh dừng lại, má hơi ửng hồng. "Anh có thể... anh có thể chụp ảnh em không?"
"Cái gì? Không!" Seonghyeon ngay lập tức cố lùi lại, nhưng bộ trang phục bí ngô khiến việc chạy trốn trở nên hoàn toàn bất khả thi. Thậm chí việc đi lung tung trong nhà mà không tự mắc hai chân vào nhau rồi té cũng là bất khả thi.
"Làm ơn?" Đôi mắt Martin mở to. Anh hơi nghiêng đầu, tóc hết keo mà lòa xòa vài sợi trước trán, răng nanh ma cà rồng được làm ra với mục đích đe dọa nhưng lúc này, bằng cách nào đó, khiến bạn trai em trông như một chú chó con đang van nài. "Em trông dễ thương quá, và anh muốn ghi nhớ điều này. Anh hứa anh sẽ không cho ai xem nếu không có sự cho phép của em. Nhé? Đồng ý được không em?"
"Martin hyung..."
"Anh sẽ để em chụp ảnh anh trong trang phục của anh," Martin đề nghị. "Trao đổi công bằng?"
"Anh trông tuyệt vời trong trang phục của anh. Đó không phải trao đổi công bằng một chút nào."
"Anh sẽ nhận lời khen đó và tiếp tục nói em là quả bí ngô dễ thương nhất trên toàn thế giới. Và anh chắc chắn sẽ chụp ảnh." Martin lấy điện thoại ra trước khi Seonghyeon có thể phản đối thêm.
"Đợi đã, đợi đã!" Seonghyeon cố chỉnh sửa trang phục, nhưng không có nhiều điều em có thể làm khi em về cơ bản là một quả bóng cam tròn có khuôn mặt. "Ít nhất để em-"
Click.
Martin nhìn xuống màn hình điện thoại, và nụ cười trên môi anh càng rộng hơn. "Hoàn hảo," anh thở ra. "Hoàn toàn hoàn hảo."
Seonghyeon lúc nhúc lại gần.
Martin đưa điện thoại cho em xem, và Seonghyeon phải thừa nhận bức ảnh thực sự khá dễ thương. Em trông nhỏ và tròn và buồn cười theo kiểu chắc là cũng đáng yêu trong bộ trang phục bí ngô, chiếc mũ cuống hơi lệch, biểu cảm bị bắt giữa lúc phản đối.
"Em ghét việc đây thực sự là một bức ảnh đẹp," Seonghyeon lẩm bẩm.
"Anh có thể đặt nó làm hình nền điện thoại không?" Martin hỏi đầy hy vọng.
"Cái gì? Không! Xấu hổ quá!"
"Nhưng em trông dễ thương mà!"
"Martin hyung, em là bí ngô."
"Chính xác! Bạn trai bí ngô nhỏ dễ thương của anh!" Martin có vẻ đang rất vui đến nỗi cả người anh gần như sắp nhảy lên vì hào hứng. "Làm ơn? Anh muốn nhìn thấy Hyeonie bí ngô đáng yêu mỗi khi anh kiểm tra điện thoại. Ít nhất anh cũng cần chút hỗ trợ an ủi tinh thần khi cứ mở điện thoại ra là sẽ có thông báo về deadline chứ? Em muốn người yêu em trầm cảm đâu ha?"
Seonghyeon che mặt bằng cả hai tay. "Anh không thể tin được."
"Anh mong câu trả lời đó nghĩa là xem đồng ý'?"
"Đó là 'em không thể tin em đang đồng ý với điều này'."
Martin ngay lập tức đặt ảnh làm hình nền, rồi đưa cho Seonghyeon xem với vẻ tự hào.
"Em sẽ chết vì xấu hổ," Seonghyeon tuyên bố với trần nhà.
"Em sẽ ngồi trên ghế sofa của anh và ăn kẹo trong khi anh chiêm ngưỡng em dễ thương như thế nào," Martin sửa lại.
Ngồi xuống trong bộ trang phục bí ngô là một thử thách vẫn khiến em thấy đau đầu. Seonghyeon về cơ bản phải để mình ngã ngửa lên ghế sofa rồi lăn lộn vào tư thế thoải mái, mất vài lần thử và khiến Martin cười, chắc là hơi to?
"Đừng cười em."
"Anh không cười em, anh đang cười cùng em," Martin nói, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh em. Anh vẫn cầm bát kẹo. "Đây, há miệng ra."
"Gì cơ ạ?"
Martin cầm một thanh sô cô la lên và bắt đầu cẩn thận bóc giấy. "Anh sẽ cho em ăn kẹo Halloween. Thật lãng mạn."
"Đó không phải-" Seonghyeon cự nự, nhưng Martin đã bẻ một miếng sô cô la và đang giơ nó lên môi em.
"Nói 'a,' đi nè?" Martin hướng dẫn, và biểu cảm anh hoàn toàn nghiêm túc.
"Anh thực sự đang làm điều này sao?"
"Anh thực sự đang làm điều này. Giờ há miệng ra, bí ngô nhỏ của anh."
Seonghyeon há miệng, cảm thấy mặt mình nóng bừng vì xấu hổ và một thứ gì đó ấm áp hơn. Martin nhẹ nhàng đặt miếng sô cô la lên lưỡi em, những ngón tay anh nán lại chỉ một khoảnh khắc.
"Ngon không?"
"Là sô cô la mà," Seonghyeon nói sau khi nuốt. "Đương nhiên là ngon rồi."
"Muốn thêm không?" Martin đã bóc một miếng khác.
"Tại sao anh lại như thế này?" Seonghyeon hỏi, nhưng em đang mỉm cười một cách bất lực.
"Như thế nào?"
"Ngọt ngào như vậy. Hoàn hảo như vậy. Hoàn toàn ổn với việc bạn trai của anh xuất hiện ăn mặc như một loại nông sản."
Martin đặt kẹo xuống và quay sang nhìn người yêu. "Hyeonie," anh nói một cách nghiêm túc, "em có thể xuất hiện mặc bất cứ thứ gì và anh vẫn nghĩ em hoàn hảo. Em có thể là túi rác, hộp các tông, một con chim bồ câu rất bối rối - không quan trọng. Em là em, và điều đó khiến mọi thứ hoàn hảo."
"Ngay cả khi em là bí ngô?"
"Đặc biệt khi em là bí ngô." Martin với tay ra và chạm vào cái mũi của khuôn mặt bí ngô Halloween được thêu trên trang phục Seonghyeon. "Em dành thời gian tìm bộ trang phục này vì điều gì đó anh nói. Em muốn làm anh hạnh phúc. Em có biết điều đó khiến anh cảm thấy đặc biệt như thế nào không?"
"Em chỉ muốn anh nghĩ em trông dễ thương," Seonghyeon thừa nhận một cách nhỏ nhẹ.
"Anh luôn nghĩ em trông dễ thương. Khi em mới đến Canada và em cuộn tròn như chim cánh cụt? Dễ thương. Khi em đang học và có biểu cảm tập trung đó? Dễ thương. Khi em buồn ngủ trên ghế sofa của anh sau những tình huống khẩn cấp học giả giả? Cực kỳ dễ thương." Martin bắt đầu nhíu mày đếm trên từng đốt ngón tay. "Khi em mặc áo hoodie của anh vì em lạnh? Dễ thương. Khi em ganh đua trong trò chơi điện tử? Dễ thương. Khi em đang cố nấu ăn và bằng cách nào đó làm mọi thứ tệ hơn? Vẫn dễ thương. Khi em ăn mặc như một quả bí ngô thực thụ?" Anh mỉm cười. "Thứ dễ thương nhất anh từng thấy trong đời anh."
Seonghyeon cảm thấy có gì cay xè ở hốc mắt. "Đừng tốt với em nữa."
"Không bao giờ." Martin vòng tay quanh cơ thể bí ngô tròn trịa của bạn trai nhỏ đang hơi thút thít, kéo em lại gần bất chấp hình dạng kỳ lạ của bộ trang phục. "Em mắc kẹt với anh và những lời khen của anh mãi mãi."
Họ ngồi như vậy một lúc, hình dạng bí ngô của Seonghyeon ghép vào bên cạnh trang phục ma cà rồng của Martin. Đáng lẽ nó phải buồn cười - dù nó thật sự buồn cười - nhưng bằng cách nào đó nó đang đem lại cảm giác hoàn toàn đúng. Seonghyeon để mình thoải mái trong vòng tay của người lớn tuổi hơn trước khi ngẩng đầu lên và thỏ thẻ:
"Chúng ta sẽ không đi dự tiệc phải không ạ?"
"Em có muốn đi dự tiệc không?"
Em nghĩ về điều đó. Bữa tiệc sẽ đông đúc và ồn ào, đầy người trong trang phục có lẽ ngầu hơn và tinh tế hơn bộ đồ liền bí ngô của em. Em sẽ dành cả đêm cảm thấy tự ti và lo lắng về việc liệu mình có trông ngớ ngẩn không.
Hoặc em có thể ở lại đây, trong căn hộ ấm áp của Martin, ăn kẹo và được bạn trai ma cà rồng gọi là dễ thương.
"Em muốn ở lại đây."
"Cảm ơn trời," Martin nói với vẻ nhẹ nhõm. "Anh thực sự không muốn chia sẻ em với mọi người khác tối nay. Điều đó có ích kỷ không?"
"Nếu vậy, thì em cũng ích kỷ." Seonghyeon cuộn mình lại gần hơn, để cơ thể em sát cạnh bạn trạ nhiều nhất có thể với bộ trang phục bí ngô quá cỡ. "Bên cạnh đó, bộ trang phục này không phù hợp với tiệc tùng. Em hầu như không thể đi được."
"Nhưng em trông dễ thương quá khi lúc nhúc xung quanh," Martin trêu chọc.
"Em sẽ đánh anh đấy."
"Bằng cái gì? Găng tay bí ngô của em à?"
"Đừng thử em, chàng ma cà rồng."
Martin bật cười và với tay lấy bát kẹo một lần nữa. Lần này anh bóc một miếng sô cô la hạnh nhân và đưa ra. "Đây. Thêm kẹo cho bí ngô yêu thích của anh."
Seonghyeon ngoan ngoãn nhận miếng sô cô la rồi nhặt một miếng cho Martin. "Đến lượt anh. Ngay cả ma cà rồng cũng cần kẹo vào Halloween."
"Anh nghĩ ma cà rồng chỉ uống máu thôi."
"Anh là ma cà rồng hiện đại. Anh cần phải thích nghi. Đồ ngọt, chiên rán và tất cả mọi thứ." Seonghyeon đặt miếng sô cô la vào miệng Martin rồi ngay lập tức bị mê hoặc bởi chiếc răng nanh bằng nhựa. "Chúng có đau không?"
"Hơi đau," Martin thừa nhận. "Chúng đang đâm vào nướu anh một chút."
"Vậy anh nên bỏ chúng ra."
"Nhưng chúng hoàn thiện trang phục!"
"Martin hyung, anh trông như hoàng tử ma cà rồng ngay cả khi không có chúng. Răng nanh chỉ là phần thưởng thôi." Seonghyeon với tay lên và nhẹ nhàng chạm vào một chiếc răng nanh giả. "Em có thể không?"
"Em muốn nhổ răng anh ra à?"
"Bậy bạ. Em muốn anh thoải mái."
Cổ họng Martin bật ra một tiếng cười. "Được. Nhưng chỉ vì em hỏi một cách lịch sự. Và em đáng yêu."
Em cẩn thận gỡ răng nanh ra, và Seonghyeon đã đúng - người yêu em vẫn trông đẹp trai một cách rất bất công trong trang phục ma cà rồng. Thậm chí có lẽ còn đẹp hơn, Seonghyeon gật gù, đặc biệt ngầu khi không có mấy chiếc răng nhựa hơi ngớ ngẩn lủng lẳng trong miệng.
"Đỡ đau hơn xíu nào không ạ?"
"Đỡ hơn nhiều." Martin cúi xuống và hôn lên trán em. "Cảm ơn em vì đã quan tâm đến sự thoải mái răng miệng của anh."
"Đó là điều một người bạn trai tốt nên làm," Seonghyeon nói một cách nghiêm túc rồi dừng lại. "Khoan, em không thể di chuyển nhiều trong bộ trang phục này. Em sẽ ăn thêm kẹo như thế nào?"
"Anh đã nói với em rồi, anh sẽ bón cho em ăn," Martin nói và tay anh đã bắt đầu bóc một thanh sô cô la khác.
"Anh thực sự quyết tâm với chuyện cho ăn kẹo này nhỉ?"
"Đây là Halloween. Chúng ta được phép ăn một lượng kẹo phi lý. Anh chỉ đang làm nó lãng mạn và hiệu quả thôi." Martin bẻ sô cô la thành những miếng nhỏ vừa ăn và cẩn thận sắp xếp chúng lên đĩa. "Bên cạnh đó, theo cách này anh có thể xem khuôn mặt em khi em nếm các hương vị khác nhau."
"Ý anh là gì?"
"Em làm những biểu cảm dễ thương nhất khi em ăn những thứ em thích," Martin nói, đưa cho em một miếng sô cô la sữa. "Mũi em nhăn lại và mắt em nhắm nghiền và em sẽ phát ra âm thanh hạnh phúc nhỏ xíu đó-"
"Em không phát ra âm thanh gì cả!"
"Em hoàn toàn có. Và chuyện đó đáng yêu."
Seonghyeon nhận miếng sô cô la với phẩm giá nhiều nhất có thể khi ăn mặc như bí ngô. "Em sẽ không phát ra âm thanh nào đâu."
"Ò. Chúng ta sẽ thấy."
Anh đã đúng, tất nhiên. Ba miếng sô cô la sau, Seonghyeon bắt gặp mình phát ra một âm thanh hài lòng nhỏ và ngay lập tức muốn chìm vào bộ trang phục bí ngô và không bao giờ ra ngoài.
"Anh nghe thấy rồi," Martin nói một cách chiến thắng.
"Em ghét anh."
"Em yêu anh."
"Thật không may, đúng vậy."
Nụ cười của Martin rạng rỡ. "Nói lại lần nữa đi."
"Cái gì?"
"Nói em yêu anh một lần nữa."
Em đã lên dây cót và một đoạn văn để từ chối. Nhưng khi người yêu nhìn em ngọt ngào như thế, Seonghyeon thấy mình sẵn lòng làm tất cả, dù là việc nhắc đi nhắc lại lời tỏ tình trong một bộ đồ ngớ ngẩn vào một đêm người ta sẽ không nghĩ nó có liên quan đến chuyện đôi lứa.
"Em yêu anh."
"Anh cũng yêu em," Martin đáp lại với một nụ hôn trên má mềm của người bên cạnh. "Đặc biệt khi em đang đáng yêu và ăn mặc như bí ngô và để anh chăm sóc em."
Họ dành phần còn lại của buổi tối chính xác như vậy - cuộn mình trên ghế sofa của Martin, ăn dần bát kẹo Halloween. Anh cẩn thận bóc từng miếng và đu cho Seonghyeon ăn khi em cuối cùng đã từ bỏ chuyện phản đối và ngoan ngoãn chấp nhận số phận của mình là quả bí ngô được nuông chiều nhất ở Toronto.
Họ xem mấy bộ phim Halloween, mặc dù Seonghyeon dành nhiều thời gian nhìn bên mặt Martin trong ánh sáng tivi lập loè hơn là thực sự chú ý đến các bộ phim. Dù đã khen suốt cả tối nhưng em nghĩ mình vẫn cần nhắc lại rằng trang phục ma cà rồng của anh thực sự cực kỳ hấp dẫn, tất cả sự thanh lịch, tối tăm, u và phong cách sang trọng kiểu quý tộc. Nhưng điều khiến trái tim Seonghyeon liên tục nhảy loạn và lộn nhào trong lồng ngực không chỉ là bộ trang phục - mà còn là cách Martin liên tục nhìn sang em với đôi mắt dịu dàng, âu yếm, như thể Seonghyeon là thứ quý giá nhất anh từng thấy.
Ngay cả khi Seonghyeon đang thực sự ăn mặc như một quả bí ngô.
Khi đêm kéo dài và bát kẹo dần cạn, Seonghyeon thấy mình nghĩ về việc em đã lo lắng như thế nào trước đó. Em đã căng thẳng cả tuần để tìm bộ trang phục hoàn hảo, dằn vặt về việc liệu Martin có nghĩ em trông ngớ ngẩn không, lo lắng kèm nhiều cơn hoảng loạn về lựa chọn thời trang của mình.
Nhưng không có gì trong số đó quan trọng. Bởi vì Martin nhìn em như thể em đã treo mặt trăng và những vì sao lên trời. Martin cho em ăn sô cô la và gọi em là dễ thương và khiến em cảm thấy như mình là người đặc biệt nhất trên thế giới.
"Martin hyung?" Seonghyeon nói khi đầu óc mơ màng vì buồn ngủ, đầu em vẫn tựa lên vai người yêu.
"Ừm?"
"Cảm ơn anh vì đã biến đây thành Halloween tuyệt vời nhất."
"Cảm ơn em vì đã là quả bí ngô dễ thương nhất tồn tại," Martin đáp lại, in thêm một nụ hôn lên trán em.
"Em có thể hỏi anh điều gì đó không?"
"Bất cứ điều gì."
"Năm sau, chúng ta có thể phối hợp trang phục không?" Seonghyeon ngước nhìn anh. "Để có thể ăn ý?"
Khuôn mặt Martin sáng bừng. "Thật không? Em muốn làm trang phục đôi?"
"Nếu anh muốn ạ."
"Anh muốn," Anh nói ngay lập tức. "Chúng ta nên là gì? Ma cà rồng? Ma? Bí ngô đôi?"
"Không phải bí ngô đôi," Seonghyeon gạt đi một cách kiên quyết. "Em nghĩ một quả bí ngô trong mối quan hệ này là đủ rồi."
"Hợp lý." Martin đã lấy điện thoại ra. "Anh đang ghi chú ngay bây giờ. 'Halloween năm sau: trang phục đôi với Hyeonie.' Anh sẽ đặt nó vào lịch với nhiều lời nhắc và một tiếng chuông đặc biệt."
"Anh đặt nhắc lịch cho thứ gì đó cách đây cả năm?"
"Anh đang đặt mười bảy lời nhắc lịch cho thứ gì đó cách đây cả năm," Martin sửa lại. "Vì anh muốn chắc chắn chúng ta có đủ thời gian lên kế hoạch cho bộ trang phục đôi hoàn hảo."
"Anh thật không thể tin được."
"Em yêu nó mà."
"Thật không may, đúng vậy."
Họ thức khuya đến tận đêm, xem phim và nói về ý tưởng trang phục cho năm sau. Martin gợi ý mọi thứ từ những quái vật kinh điển đến nhân vật trong mấy trò chơi điện tử cả hai đã từng thử qua, mỗi ý tưởng đều công phu (và kì quặc) hơn ý trước. Đến lúc em cuối cùng cũng lân la rời đi vào sáng sớm (vì em cần thu dọn mớ hỗn độn bao gồm hộp giấy, phụ kiện và tất cả trước khi Jihoon trở về và cho em một tràng thuyết giảng về chuyện "giữ gìn vệ sinh sạch sẽ." Martin khăng khăng đòi đi bộ đưa em về ký túc xá trong bộ trang phục ma cà rồng và tất cả), quai hàm Seonghyeon đã hơi đau vì cười quá nhiều.
Có tin nhắn đến khi em đã dọn xong và chuẩn bị nghỉ ngơi.
Martin ♡: anh vừa nhìn hình nền điện thoại và cười rất lâu hehe
Martin ♡: halloween tuyệt vời nhất từ trước đến giờ (ᄉ ́ ̆ ')♡♡♡
Martin ♡: cảm ơn bí ngô Hyeonie
Martin ♡: (~ ̄³ ̄)~
Hyeonie: đi ngủ đi hyung!! anh đã thức cả đêm rồi!! (`ε´)
Hyeonie: nhưng cũng là halloween tuyệt vời nhất với em (。◕‿◕。)
Hyeonie: ngay cả khi em trông kì quặc
Martin ♡: em trông HOÀN HẢO
Martin ♡: anh sẽ in ảnh hôm nay ra và treo trong phòng
Martin ♡: chúc ngủ ngon bí ngô quý giá của anh ♡
Martin ♡: hãy mơ về người yêu em nha
꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡♡♡♡
Seonghyeon nhìn điện thoại, rồi nhìn hình phản chiếu của mình trong gương phòng ký túc xá. Em vẫn đang mặc bộ trang phục bí ngô, mũ cuống và tất cả. Em trông hoàn toàn buồn cười.
Nhưng em chưa bao giờ cảm thấy được yêu thương hơn.
Và thực sự, đó chẳng phải là ý nghĩa của Halloween sao? Trở nên buồn cười và vui vẻ và ăn quá nhiều kẹo với người em yêu?
(Được rồi, có lẽ đó không chính xác là ý nghĩa truyền thống của Halloween, nhưng đó là ý nghĩa của nó đối với Seonghyeon kể từ bây giờ.)
Em cởi chiếc mũ cuống, trèo lên giường, và chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi, trong đầu đã bắt đầu nghĩ về bộ trang phục đôi năm sau.
Rốt cuộc, em có cả năm để lên kế hoạch cho thứ gì đó hoàn hảo phối hợp và đáng yêu với bạn trai ma cà rồng của mình.
Và lần này, em chắc chắn sẽ không chờ đến tuần cuối cùng mới giải quyết.
(Được rồi, có thể em vẫn sẽ làm vậy. Nhưng ít nhất giờ em biết rằng Martin sẽ yêu bất cứ thứ gì em chọn, ngay cả khi đó là một bộ trang phục chủ đề rau củ.)
(Đặc biệt nếu đó là trang phục rau củ.)
(Bạn trai em có khẩu vị rất cụ thể, rõ ràng, dù chắc là hơi quái.)
(Và Seonghyeon sẽ không muốn nó thay đổi theo cách nào khác.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro