I giấc mơ không thuộc về mình
sáng nay, khi mở mắt ra, tôi thấy bầu trời Tokyo như thể bị ai đó pha loãng bằng nước mắt.
những tòa nhà cao tầng bị sương mù nuốt dần, bảng hiệu neon nhạt nhòa trong làn khói trắng cuộn lên từ quán cà phê tầng trệt. Tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo ở đâu đó xa xăm, nhưng lại rất quen.
tôi chống tay ngồi dậy.
căn phòng này...không phải phòng của tôi.
tấm rèm màu xanh lam phấp phới trong gió. trên bàn làm việc là bản vẽ dang dở của một tòa kiến trúc, với dòng chữ nguệch ngoạc ký tên Martin.
tôi không biết Martin là ai.
mọi thứ xung quanh vừa xa lạ, vừa quen thuộc đến đau lòng.
tôi có cảm giác như đã từng đứng ở đây, nhìn qua khung cửa sổ này và cười với ai đó ngồi phía sau bàn kia. Nhưng ký ức trống rỗng như một tờ giấy bị xé một nửa.
"tỉnh rồi à?"
giọng nói vang lên từ gương, nhưng đó không phải giọng của tôi.
hình ảnh phản chiếu là một chàng trai.
tóc vàng sẫm, đôi mắt xám và nụ cười ngượng ngùng như ánh nắng chiều rơi trên bậc thềm.
tôi giật mình sờ lên mặt.
đó là khuôn mặt của người trong gương. Không phải tôi.
"đây là đâu?" tôi thì thầm, nhưng giọng nói nghe ra lại là của Martin.
"và... tại sao tôi lại ở đây?"
ngoài cửa sổ, bầu trời xanh loang ra như một bức tranh bị đổ màu. một cơn gió lạnh thổi qua, khiến tờ giấy trên bàn rơi xuống sàn, hé lộ dòng chữ nhỏ được viết ở góc:
"nếu ai đó đọc được điều này, hãy tin rằng chúng ta đang cùng tồn tại"
tôi đứng lặng, trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc không tên vừa hoang mang, vừa ấm áp, như có ai đó đang khẽ gọi mình từ một nơi rất xa.
từ khoảnh khắc ấy, tôi biết rằng thế giới này không chỉ có một thế giới.
và trong một thế giới song song nào đó, có thể người tên Martin ấy đang tỉnh dậy trong thân thể tôi.
gió thổi qua cửa sổ, kéo theo mùi hoa oải hương. giữa hai thế giới giống hệt nhau, hai linh hồn lạc nhịp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro